Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1840: Chương 1840: Đều là người quen cả!(1)




Liêu Hoa Thắng đi vào trong phòng khách, ông ta vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy Trương lão nói.

- Mọi người đã đến đông đủ cả, chúng ta bắt đầu đi thôi!

Liêu Hoa Thắng nghe vậy thì giật mình, từ những gì mà Trương lão nói Liêu Hoa Thắng cảm giác được Trương lão gọi mình tới đây có thể mục đích là vì những chuyện xảy ra gần đây ở Chương Châu. Chu Bội ngồi bên cạnh của Liêu Hoa Thắng, trong lòng ông ta hiểu rõ tất cả mọi chuyện, sau khi thấy dáng vẻ của Liêu Hoa Thắng, Chu Bội hừ lạnh một tiếng, Liêu Hoa Thắng liếc mắt nhìn Chu Bội, nhưng không thèm để ý đến ông ta. Người thiếu phụ xinh đẹp kia đứng bên cạnh Trương lão, cô ta cẩn thận chăm sóc cho ông già này, về phần người đàn ông cao lớn đi vào cùng thiếu phụ xinh đẹp đó thì tỏ ra rất yên tĩnh, sau khi đi vào anh ta không nói gì cả.

- Tôi nghĩ có một số việc tôi phải nói rõ ràng!

Trương lão uống một ngụm nước trà, thiếu phụ xinh đẹp đó vội vàng đỡ lấy chén trà, để lên trên mặt bàn, Trương lão nhìn Liêu Hoa Thắng, nói:

- Liêu bí thư, tôi nghe nói anh muốn chấn chỉnh lại Chương Châu, không biết đây là chuyện gì vậy?

Liêu Hoa Thắng ngồi trên ghế, ông ta không trả lời ngày, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Chu Bội, chỉ thấy trên mặt Chu Bội hiện lên vẻ đắc ý, chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do Chu Bội đứng đằng sau giở trò quỷ. Liêu Hoa Thắng không nhìn Chu Bội nữa, ông ta quay sang phía Trương lão, nói:

- Trương lão, đó là quyết định của thành ủy, tuyệt không phải là quyết định của một mình tôi!

Chu Bội nghe vậy thì lập tức nói chen vào:

- Liêu bí thư, lời này của ông đem ra để gạt người ngoài thì còn được, chẳng lẽ ông thật sự cho rằng những người ngồi ở đây không hiểu có chuyện gì xảy ra sao, hiện giờ con của tôi còn đang bị nhốt trong cục cảnh sát, không biết Liêu bí thư có thể giải thích với tôi chuyện này được không?

Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta nhìn Chu Bội, nói:

- Tôi nghĩ là tôi không cần phải giải thích rõ ràng với ông nhỉ, tôi vốn là người như vậy đấy, nếu ông nhìn tôi không thuận mắt thì cứ đi đi, không có người nào nói ông nhất định phải ở lại chỗ này đâu!

Chu Bội thoáng cau mày, ông ta không thể ngờ được rằng ở chỗ của Trương lão mà Liêu Hoa Thắng vẫn nói chuyện với kiểu không khách khí như vậy, từ điểm đó có thể thấy, lần này Liêu Hoa Thắng thật sự rất tức giận, nếu không lời thì ông ta cũng không làm căng đến mức này đâu. Chu Bội đảo mắt nhìn Liêu Hoa Thắng, nói:

- Liêu bí thư, Trương lão đang ở đây, chúng ta nhờ Trương lão làm người phân xử!

- Tôi nghĩ không cần nhờ Trương lão phân xử hộ chúng ta đâu!

Liêu Hoa Thắng nói,

- Chuyện giữa tôi và ông chẳng phải đã rất rõ ràng rồi đó sao? Chu Bội, trước kia tôi đã nhượng bộ ông quá nhiều rồi, nhưng bây giờ tôi sẽ không nhượng bộ với ông thêm lần nào nữa, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nếu tôi nhượng bộ thì sẽ chỉ làm cho ông trở nên điên cuồng hơn thôi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. Chu Bội, đó chính là câu trả lời của tôi dành cho ông, từ nay về sau tôi sẽ không nhượng bộ ông nữa!

Liêu Hoa Thắng nói những lời này chứng Liêu Hoa Thắng đã quyết định triệt để cứng rắn với Chu Bội, điều này trước kia Chu Bội chưa bao giờ dám nghĩ tới, trước đó Chu Bội còn cho là mình có thể dùng một số thủ đoạn để khống chế Liêu Hoa Thắng, nhưng bây giờ xem ra là ông ta đã lầm rồi, Liêu Hoa Thắng căn bản sẽ không chịu nghe theo ông ta nữa. “Bịch!”, bàn tay già nua quắt queo của Trương lão vỗ lên bàn một cái, ông ta nói:

- Thật là quá kỳ cục, các anh coi chỗ này của tôi là nơi nào hả?

Trương lão vừa nói ra câu này, quả nhiên Liêu Hoa Thắng và Chu Bội hai dừng lại không dám cãi nhau tiếp nữa, Trương lão liếc mắt nhìn hai người, chậm rãi nói:

- Lần này tôi gọi các anh tới đây là vì muốn bàn bạc với các anh một chút xem làm thế nào để ứng đối với cục diện trước mắt. Liêu bí thư, tôi hi vọng anh có thể hiểu được, Chương Châu này không giống như những gì anh nghĩ đâu, anh không thể vì vấn đề của mình mà làm cho cả Chương Châu hỗn loạn được, đó là chuyện mà tôi không muốn nhìn thấy, cũng là điều mà rất nhiều người tốt đều không muốn nhìn thấy!

Nghe Trương lão nói mấy câu này trên mặt Chu Bội liền tỏ ra vẻ đắc ý, theo Chu Bội thấy Trương lão nói như vậy là để cảnh cáo Liêu Hoa Thắng không nên làm xằng làm bậy. Sắc mặt Liêu Hoa Thắng cũng trở nên khó coi, trước kia ông ta một mực không có ý định đối kháng trực tiếp với Trương lão, nhưng hiện giờ Liêu Hoa Thắng lại không thể không phát biểu ý kiến của mình với Trương lão, trong lòng Liêu Hoa Thắng trong hiểu rất rõ, hiện giờ đã là lúc khẩn yếu quan đâu, nếu như mình lùi bước vào thời điểm này sẽ chỉ khiến cho tình cảnh của mình trở nên khó khăn hơn mà thôi. Liêu Hoa Thắng hiện giờ giống như một con bạc, đã đánh bạc đến đỏ cả mắt, ông ta nói:

- Trương lão, không phải là tôi không muốn giúp Chương Châu duy trì hiện trạng trước mắt, nhưng mà dù tôi muốn giữ nhưng cũng không thể giữ nổi, không phải tôi nói có thể giữ được là sẽ giữ được đâu!

Liêu Hoa Thắng vừa nói ra những lời này, người ở đây đều hướng ánh mắt về phía Liêu Hoa Thắng, ở trong mắt những người này, những gì Liêu Hoa Thắng những vừa nói không khỏi có chút quá mức, làm sao có thể muốn giữ mà không giữ được chứ, nơi này chính là Chương Châu, là địa bàn của bọn họ, những năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Trương lão lạnh lùng nói:

- Liêu bí thư, tôi không rõ rốt cuộc anh nói như vậy là có ý gì, cái gì mà muốn giữ cũng không giữ nổi chứ, phải biết rằng, những năm qua chẳng phải Chương Châu vẫn luôn yên ổn sao?

- Đó là bởi vì những năm gần đây này không có nhân vật lợi hại nào bị trêu chọc ở Chương Châu, đó chính là nguyên nhân quan trọng nhất!

Liêu Hoa Thắng liếc nhìn Chu Bội, hừ lạnh nói:

- Cục diện Chương Châu thành ra như thế này đều là nhờ Chu đại lão bản ban cho đấy, ông còn không biết xấu hổ nói chuyện với tôi sao?

Liêu Hoa Thắng nói xong, Trương lão liền cau mày, ông ta nhìn về phía Liêu Hoa Thắng, có vẻ không vui, nói:

- Liêu bí thư, tôi nghĩ anh còn không chưa hiểu cục diện hiện giờ, điều mà Chương Châu cần chính là sự ổn định, như vậy thì mới có lợi cho cả hai bên chúng ta. Nhưng bây giờ anh lại làm cho Chương Châu thành ra thế này, tôi thấy sẽ không có người nào ra thu thập nó cho anh đâu!

Liêu Hoa Thắng thấy Trương lão đã nói đến nước này rồi, ông ta cũng không còn gì phải bận tâm nữa, nói:

- Trương lão, không phải là tôi muốn biến Chương Châu thành ra thế này, mà là do một tay ông chủ Chu làm ra đấy, nếu không phải ông ta đắc tội với Diệp Lăng Phi thì mọi chuyện cũng không đi đến kết cục ác liệt như bây giờ đâu. Cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ về lai lịch của người tên là Diệp Lăng Phi đó, nhưng mà tôi lại biết hắn có thế lực rất lớn, nói hơi khó nghe chứ có lẽ ngay cả những người ở trên tỉnh ủy cũng phải kiêng kị người này vài phần, đó chính là điểm mà tôi lo lắng. Tôi chỉ là một gã bí thư thành ủy cỏn con, làm sao có thể đối kháng với người ta chứ, hơn nữa vẫn là vì ông chủ Chu làm cho người ta phát bực, tôi cũng không còn cách nào có thể thu thập được cục diện hiện giờ!

- Diệp Lăng Phi à?

Trương lão nghe Liêu Hoa Thắng nói xong, ông ta liền bảo:

- Chẳng phải Diệp Lăng Phi chỉ là một người bình thường thôi sao, chẳng lẽ hắn ta còn có ba đầu sáu tay, Liêu bí thư, nếu anh cho rằng chỉ vì anh kiêng kị tay Diệp Lăng Phi đó thì tôi có thể phái người giúp anh giải quyết mối băn khoăn này!

Trương lão nói xong liền hướng ánh mắt về phía người đàn ông cao lớn kia, nói:

- Tiểu Vũ, chuyện này giao cho cậu xử lý nhé, tôi tin không phải là chuyện khó đâu!

- Chuyện nhỏ!

Người đàn ông cao lớn kia tỏ vẻ khinh thường, nói,

- Trương lão, chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ lập tức đi làm ngay bây giờ, mọi người cứ ở đây chờ tin tốt của tôi đi!

Tiểu Vũ căn bản không coi Diệp Lăng Phi ra gì, hắn ta nhìn Liêu Hoa Thắng, lạnh nhạt nói:

- Liêu bí thư, phiền ông nói cho tôi biết địa chỉ của người kia, bây giờ tôi sẽ đến tìm hắn để nói chuyện, tôi tin là tôi có cách khiến hắn không truy cứu chuyện này nữa!

......................

Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh dùng cơm ở nhà ăn của khách sạn, lúc nãy khi nhận được điện thoại từ thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình ở lại Chương Châu cũng đã nhiều ngảy rồi, quả thực là nên cân nhắc xem lúc nào thì trở về, từ tình hình hiện giờ có thể thấy, Chương Châu đã gần như ổn định rồi, cho dù mình ở lại chỗ này xem ra cũng không giúp được gì, không bằng về nhà sớm một chút thì tốt hơn. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ riêng của Diệp Lăng Phi thôi, hắn còn chưa biết thời gian cụ thể là lúc nào, trong lúc ngồi ăn cớm với Vương Vĩnh ở trong nhà ăn, Diệp Lăng Phi lại nhận được điện thoại của Dã Thú gọi tới. Ở trong điện thoại, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi là Lục Tuyết Hoa sắp sinh rồi, hỏi bao giờ Diệp Lăng Phi có thể quay về thành phố Vọng Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.