Diệp Lăng Phi không ngờ Đới Vinh Cẩm lại gọi điện thoại cho hắn, càng
không ngờ hắn ta lại nói như vậy. Đới Vinh Cẩm nói Khoa Nhung Hỏa Diễm
chẳng qua chỉ là cửa ải thứ nhất thôi. Sau Khoa Nhung Hỏa Diễm còn có
cửa ải thứ hai nữa. Nói cách khác Diệp Lăng Phi vượt qua cửa ải thứ nhất còn phải đương đầu với cửa ải thứ hai.
Diệp Lăng Phi sớm đã nghĩ chuyện này sẽ không đơn giản như vậy nhưng
không ngờ sau Đới Vinh Cẩm còn có một cửa ải thứ hai nữa. Hắn không rõ
là sau cửa ải thứ hai còn có cửa ải thứ ba nào không, bất luận nói như
thế nào thì lần này Đới Vinh Cẩm thật sự đã hao tốn sức nhiều, cửa ải
thứ nhất này không dễ qua được, những tên lính đánh thuê của Khoa Nhung
Hỏa Diễm lại không phải là nhân vật dễ đối phó. Chính vì phải đối phó
với những tên lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm mà Diệp Lăng Phi đã hao tổn tâm huyết rất nhiều. Bây giờ phải đối mặt với hậu thủ của Đới
Vinh Cẩm. Diệp Lăng Phi cảm thấy áp lực của mình càng lớn nhưng việc cấp bách ở đây không phải lo lắng sau lưng Đới Vinh Cẩm còn giở thủ đoạn
gì. Bây giờ cái mà hắn phải giải quyết đó chính là những tên lính đánh
thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, còn những chuyện khác sau này hãy nói.
Diệp Lăng Phi ngồi ở phòng khách hút thuốc. Bạch Tình Đình sau khi thay
quần áo xong thì đi từ trên lầu xuống. Bạch Tình Đình mặc một chiếc quần dài Chanel, ưu điểm của thời trang Chanel là có thể phù hợp với mọi bối cảnh. Chiếc quần dài ôm phần eo làm vóc dáng Bạch Tình Đình nổi bật lên những đường cong lả lướt, cô ta cầm một cái ví với những đường nét tinh tế càng làm tôn thêm sự quý phái và sang trọng của Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đi xuống lầu thì thấy Diệp Lăng Phi chau mày ngồi trên
ghế sofa ở phòng khách. Trong tay hắn kẹp điếu thuốc dường như đang suy
nghĩ chuyện gì đó. Cô không biết Đới Vinh Cẩm vừa gọi điện thoại cho
Diệp Lăng Phi, cô đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi và nói một cách dịu
dàng:
- Ông xã, lại xảy ra chuyện gì nữa à?
- Không!
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu thấy Bạch Tình Đình đang đứng tước mắt mình,
Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc đang kẹp trong tay đưa vào trong gạt tàn và dập tắt, hắn đứng lên và nói:
- Tình Đình, bây giờ chúng ta đi thôi!
- Vâng!
Bạch Tình Đình cũng không hỏi thêm gì, cô biết nếu Diệp Lăng Phi không
muốn nói thì dù cô hỏi Diệp Lăng Phi cũng không nói cho cô biết, nếu đã
như vậy thì chi bằng không hỏi tốt hơn. Phụ nữa nên học cách thông minh
một chút. Nếu đàn ông không muốn nói ra thì đừng nên hỏi. Như vậy ngược
lại sẽ có cơ hội để biết rốt cuộc trong lòng người đàn ông đang ẩn chứa
bí mật gì.
Diệp Lăng Phi lái xe, Bạch Tình Đình ngồi ở vị trí phó xe. Trên đường đi đến đồn công an ở trung tâm thành phố, Bạch Tình Đình len lén nhìn Diệp Lăng Phi. Tuy Bạch Tình Đình vẫn không hỏi Diệp Lăng Phi nhưng vốn
không biểu hiện rằng Bạch Tình Đình không muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng
Phi đang nghĩ chuyện gì trong lòng.
Đường xá ở thành phố Vọng Hải có chút kẹt xe. Hôm nay là thứ Hai, nếu
đổi lại là cuối tuần thì con đường này kẹt xe càng nhiều. Cách đây hai
ngày con đường trung tâm thành phố Vọng Hải đã xảy ra một tai nạn giao
thông, một chiếc xe tang và một chiếc xe buýt va vào nhau, kết quả con
đường trung tâm này kẹt xe rất lâu. Xe cộ ở thành phố Vọng Hải càng ngày càng đông. Tuy đã thực hiện thổi còi nhưng hiệu quả lại không rõ rệt.
Diệp Lăng Phi lái xe gặp phải kẹt xe. Hắn dừng xe lại, trước mặt đỗ ít
nhất là ba mươi bốn mươi chiếc xe, nếu muốn đi qua cột đèn giao thông
chí ít cũng phải hai ba cột đèn nữa. Diệp Lăng Phi cho dù gấp gáp cũng
không có cách nào để đi qua, hắn kéo cửa sổ xe, bây giờ đã hơn mười giờ
rồi, nhiệt độ ở bên ngoài rõ ràng cao hơn. Trong xe mở điều hòa, Diệp
Lăng Phi vừa bước xuống xe nhiệt độ bên ngoài so với trong xe cao hẳn
lên. Bạch Tình Đình ngồi ở vị trí phó xe cô chỉ nhìn Diệp Lăng Phi một
cái mà lại không nói gì. Bạch Tình Đình có thể nhìn ra Diệp Lăng Phi bây giờ có nhiều rắc rối. Cô không rõ Diệp Lăng Phi rốt cuộc vì sao lại
phiền phức vậy, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi móc ra điếu thuốc
dường như lại hút thuốc, cô giơ tay lấy điếu thuốc từ trong miệng Diệp
Lăng Phi ra và nói:
- Ông xã, đừng hút thuốc nữa, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!
Diệp Lăng Phi cũng không phải thực sự muốn hút thuốc chỉ là vì nguyên
nhân kẹt xe khiến hắn không thể không dừng lại được, nên mới tiện tay
móc điếu thuốc ra, vốn chỉ muốn mồi một điếu nhưng khi hắn nghe Bạch
Tình Đình nói thì hắn lại bỏ đi cái ý nghĩ này trong đầu.
Diệp Lăng Phi lại kéo cửa sổ xe, hai tay hắn đặt trước vô lăng. Bạch
Tình Đình bỏ điếu thuốc ở phía trước xe, cô mở nhạc và tiếng nhạc êm dịu đó đang ngân nga trong xe.
Âm nhạc khiến cho những ưu phiền trong lòng người ta biến. Loại nhạc nhẹ này càng phù hợp để tĩnh tâm lại. Chậm rãi nghe và tận hưởng. Đầu Bạch
Tình Đình tựa vào lưng ghế đệm, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp
Lăng Phi bây giờ thấy Bạch Tình Đình nhìn mình hắn khẽ cười và nói:
- Tình Đình, em làm gì vậy?
- Không làm gì cả, em chỉ là muốn nhìn anh thôi!
Bạch Tình Đình nói,
- Em cảm thấy anh đang có chuyện gì đó nhưng lại không chịu nói ra.
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy hắn giơ tay phải ra đặt
lên mặt Bạch Tình Đình. Tay phải Diệp Lăng Phi vuốt ve gương mặt của
Bạch Tình Đình hắn nói:
- Tình Đình, anh thực sự là không có chuyện gì mà, khi nãy anh vừa nhận
được điện thoại của Đới Vinh Cẩm, cho nên mới suy nghĩ một chút chuyện!
- Anh nói Đới Vinh Cẩm gọi điện thoại cho anh sao?
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì lập tức ngồi
thẳng người, mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi. Trước đây Bạch Tình Đình luôn
không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi vì sao lại phiền não như vậy. Bạch
Tình Đình khi ở biệt thự đã thấy được trong lòng Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó. Chỉ là cô không biết Diệp Lăng Phi phiền não vì chuyện gì. Bây
giờ sau khi Diệp Lăng Phi đề cập đến chuyện Đới Vinh Cẩm thì Bạch Tình
Đình mới biết Diệp Lăng Phi vì chuyện của Đới Vinh Cẩm mà phiền não.
Gương mặt Bạch Tình Đình trở nên tái đi, đôi môi hồng hào mềm mại của cô khi chưa nghe thấy tên Đới Vinh Cẩm thì trông rất hoàn hảo nhưng khi
nghe đến tên Đới Vinh Cẩm Bạch Tình Đình biến sắc. Trước mắt tất cả đều
là muốn tìm ra cái tên khốn Đới Vinh Cẩm, Bạch Tình Đình nghĩ lúc đầu
còn cho rằng tên Đới Vinh Cẩm này cũng được nhưng bây giờ cô mới hiểu
lúc đầu Đới Vinh Cẩm chẳng qua là ngụy trang chỉ vì muốn Bạch Tình Đình
vui mà thôi.
Bạch Tình Đình trong lòng thấp thỏm, cô thở hổn hển nói:
- Ông xã, tên khốn đó rốt cuộc muốn làm gì, lẽ nào chúng ta thực sự không có cách nào tìm được tên khốn đó sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ phản ứng của Bạch Tình Đình lại mãnh liệt như
thế, hắn thấy sắc mặt của Bạch Tình Đình hơi tái đi, hắn khẽ lắc đầu an
ủi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, chuyện này em không cần lo lắng. Đương nhiên anh sẽ làm,
anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Đới Vinh Cẩm đâu. Nhưng trước mắt đối phó với Đới Vinh Cẩm còn cần phải giải quyết những tên lính đánh thuê
trước, chuyện này thật khiến người ta đau đầu!
Tay phải Diệp Lăng Phi áp lên thái dương của hắn. Bộ dạng này dường như
rất đau đầu, Bạch Tình Đình thấy tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên thái
dương, cô cho rằng Diệp Lăng Phi đau đầu, cô vội nói:
- Ông xã, anh không sao chứ?
- Không sao, không sao!
Diệp Lăng Phi lo lắng mình như vậy sẽ khiến cho Bạch Tình Đình hiểu lầm. Hắn chẳng qua là quen đặt tay lên thái dương rồi, vốn không có chuyện
gì khác, cũng không phải biểu hiện đau đầu. Nhưng hắn làm như vậy rất dễ khiến cho Bạch Tình Đình hiểu lầm là hắn đang bị đau đầu. Diệp Lăng Phi xoay mặt về phía Bạch Tình Đình, hai ngón tay hắn ngắt cái mũi xinh xắn của Bạch Tình Đình và cười nói:
- Bà xã, em yên tâm, anh sẽ tự mình chăm sóc cho mình, bây giờ anh có
hai bà xã xinh đẹp như hoa như ngọc anh đương nhiên phải sống chứ!
Diệp Lăng Phi nói những câu nói này thật giống như đang đùa, nhưng Bạch
Tình Đình nhận ra được trong những lời nói ấy của Diệp Lăng Phi kỳ thực
là một tâm trạng bất an. Xem ra trong lòng Diệp Lăng Phi không yên bình
như bên ngoài hắn đang biểu hiện. Từ sâu trong lòng Diệp Lăng Phi hắn
cũng đang phiền não vì chuyện này.
Suốt khoảng thời gian quen biết với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình luôn
lúc cho rằng Diệp Lăng Phi là một người vô lo vô nghĩ, thời gian sau này Bạch Tình Đình vẫn còn nghĩ như thế. Cô ta rất ngạc nhiên vì dường như
chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi tỏ ra phiền não , u sầu, trên mặt
Diệp Lăng Phi luôn rạng rỡ nụ cười, mà đa phần là tiếng cười sau khi
trêu trọc người khác. Bạch Tình Đình càng nhìn nụ cười ấy của Diệp Lăng
Phi thì càng cảm thấy không hài lòng, vì thế sau này khi về sống chung
với Diệp Lăng Phi, cô luôn đấu khẩu với Diệp Lăng Phi. Hai người dường
như tranh cãi không ngừng, luôn thích đấu võ mồm với nhau.