Trương Lộ Tuyết đến trước phòng làm việc của mình, Trịnh Khả Nhạc thấy Trương Lộ Tuyết đến, vội vàng đứng dậy nói:
- Trương tổng, Diệp tiên sinh đã ở trong phòng rất lâu rồi ạ.
Trương Lộ Tuyết nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Chị biết rồi. Hủy bỏ tất cả kế hoạch sáng nay cho chị.
- Vâng ạ. Trịnh Khả Nhạc nói.
Trương Lộ Tuyết đẩy cửa văn phòng đi vào. Trương Lộ Tuyết bước vào,
không hề nhìn Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết hơi sửng sốt, nhìn về chỗ
phòng xép, thấy cửa phòng đang mở. Trương Lộ Tuyết đến trước bàn làm
việc, để túi lên bàn, rồi đi vào trong.
Cô ta đến trước cửa phòng xép, nhìn vào bên trong thì thấy Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ trên giường của mình. Trương Lộ Tuyết không nhịn được bèn
cười, nhưng ngay sau đó lại không cười nữa và đi vào trong phòng xép.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ rất ngon, khi Trương Lộ Tuyết bước vào,
Diệp Lăng Phi vẫn chưa tỉnh dậy. Trương Lộ Tuyết cố tình thò tay véo mũi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy mũi mình hình như hình như bị giữ chặt, hơi khó thở bèn tỉnh giấc. Hắn mở mắt, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang cười đắc ý sung sướng. Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết trêu
mình, hắn thò tay tóm lấy cánh tay Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ Tuyết
nằm xuống giường.
- Buông em ra, anh muốn làm gì vậy.
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi kéo xuống giường, cái miệng xinh xắn
của cô ta lập tức kêu lên, Diệp Lăng Phi đâu quan tâm Trương Lộ Tuyết
kêu cái gì, hắn lập tức hôn Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết không muốn bị Diệp Lăng Phi hôn như vậy, cô ta ra sức
giãy giụa, nhưng qua vài lần vẫn không đẩy được Diệp Lăng Phi ra, cuối
cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi hôn.
Khi Diệp Lăng Phi thấy mãn nguyện rồi, mới buông tay Trương Lộ Tuyết ra, Trương Lộ Tuyết xuống giường, cô ta gắt giọng:
- Anh là đồ dê già, anh làm cái gì vậy hả, thật là, cũng không nhìn xem đây là đâu, mau ra ngoài, em cần thay quần áo.
Trương Lộ Tuyết cần ở đây thay quần áo, khi đến công ty, cô ta ăn mặc
rất thoải mái, một chiếc váy dài mỏng màu trắng, bên trên là một chiếc
sơ mi màu xám, ở giữa có thắt lưng. Mông của cô ta căng tròn lên, Trương Lộ Tuyết vừa đứng dậy, đúng lúc để Diệp Lăng Phi nhìn thấy cái mông
căng tròn ấy.
Diệp Lăng Phi làm như không hề nghe thấy lời Trương Lộ Tuyết nói, hắn
năm trên giường của Trương Lộ Tuyết, cố ý dang hai tay ra nói:
- Nằm ở đây thật thoải mái, khắp phòng đều có hương thơm, Lộ Tuyết, anh
rất thích mùi thơm này, ừ, cả mùi thơm dịu mát trên người em nữa, tôi
không đành rời khỏi đây. Nếu em muốn thay quần áo, thì thay luôn trước
mặt anh đi, em yên tâm, anh sẽ không nói với người khác đâu, những đồ
tốt, chỉ nên để mình hưởng thụ không nên để người khác biết.
Trương Lộ Tuyết mắng:
- Đồ dê già. Em biết ngay anh sẽ giở trò, ban nãy gặp phó tổng Trần em
còn nói trong văn phòng em có một đại gia không thể đắc tội. Diệp Lăng
Phi, anh đúng là một con đại dê già mặt dầy từ đầu đến cuối, quen biết
anh là việc em hối hận nhất trong cuộc đời.
Trương Lộ Tuyết đi vào phòng xép, khép cửa lại. Cô ta quay lưng về phía Diệp Lăng Phi cởi áo, để lộ ra dây áo bên trong, Trương Lộ Tuyết nói:
- Không được nhìn trộm.
- Anh đâu có nhìn trộm. Anh ngoan ngoãn nằm trên giường, làm sao nhìn trộm cô được.
- Em còn không hiểu anh. Anh trời sinh ra vốn đã háo sắc, anh lại không nhìn trộm đúng là chuyện không thể.
- Được rồi, anh thừa nhận anh đã nhìn.
Diệp Lăng Phi quay người lại nhìn lưng Trương Lộ Tuyết nói:
- Anh phát hiện đường cong trên lưng em rất đẹp.
- Anh thôi đi. Anh không được nhìn nữa.
- Anh đồng ý là được chứ gì, không nhìn.
Diệp Lăng Phi nói rồi xuống giường, đến cạnh lưng Trương Lộ Tuyết rồi từ đằng sau ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nói:
- Anh động tay chứ không nhìn, em vừa ý rồi chứ.
- Anh buông ra.
Trương Lộ Tuyết nói. Nhưng Diệp Lăng Phi không buông tay, mà áp chặt
phần dưới của mình vào mông Trương Lộ Tuyết, dùng sức cọ sát, Trương Lộ
Tuyết cảm thấy nóng dần trong người, nói:
- Anh buông ra, nhanh lên...
Trương Lộ Tuyết chưa nói hết câu, Diệp Lăng Phi đã hôn vào miệng Trương Lộ Tuyết.
Trịnh Khả Nhạc ở bên ngoài văn phòng, cô ta nhận được điện thoại của
Trần Ngọc Đình gọi đến. Ban nãy khi Trần Ngọc Đình và Trương Lộ Tuyết
gặp nhau ở đưới lầu, nghe thấy Trương Lộ Tuyết nhắc đến Diệp Lăng Phi ở
trong tập đoàn, trong lòng rất hiếu kỳ, muốn biết rút cuộc Diệp Lăng Phi đến tập đoàn làm gì. Cô ta quay về phòng làm việc của mình xong, đợi
hồi lâu, cũng không thấy Trương Lộ Tuyết gọi điện đến, nghĩ đi nghĩ lại, bèn gọi điện cho Trịnh Khả Nhạc.
Trần Ngọc Đình chỉ là muốn biết rút cuộc Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng
Phi nói chuyện thế nào, Trịnh Khả Nhạc nghe điện thoại của Trần Ngọc
Đình xong nói:
- Phó tổng Trần, tôi cũng không biết, tổng tài và Diệp Lăng Phi ở bên
trong nói chuyện rất lâu rồi, tổng tài đã hủy hết lịch làm việc buổi
sáng rồi.
Trần Ngọc Đình nghe Trịnh Khả Nhạc nói vậy xong, nói:
- Tôi không có chuyện gì.
Trần Ngọc Đình cúp điện thoại, Trịnh Khả Nhạc đặt điện thoại xuống, cô
ta cau mày, trong bụng thầm nghĩ hình như tổng tài và Diệp Lăng Phi ở
trong đó nói chuyện rất lâu rồi. Trịnh Khả Nhạc nghĩ một lúc rồi lấy một tập lài liệu ở trên bàn đi đến cửa văn phòng, cô ta gõ cửa văn phòng,
nhưng không nghe thấy tiếng ở bên trong.Trịnh Khả Nhạc thấy lạ, lại gõ
cửa nhưng vẫn không thấy có tiếng trả lời, cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa văn
phòng, thấy trong phòng không có người. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đều không ở trong văn phòng. Trịnh Khả Nhạc càng thấy khó hiểu, cô ta
nhẹ nhàng đi đến bên cửa phòng xép, bèn nghe thấy bên trong vọng ra
tiếng phụ nữ thở gấp từng đợt, đó là tiếng của Trương Lộ Tuyết.
Tính hiếu kỳ của Trịnh Khả Nhạc nổi lên, cô ta nghe thấy tiếng phụ nữ
thở gấp, nhưng không hề có ý lập tức rời đi, mà áp tai vào cửa phòng,
nghe lại thật kỹ. Cô ta áp vào cửa nghe, có hơi dùng lực, cô ta không
ngờ cửa phòng chỉ khép hờ thôi, ban nãy Trương Lộ Tuyết đóng cửa không
khóa chặt chỉ khép hờ hờ, Trịnh Khả Nhạc cứ nghĩ cửa phòng khép chặt, cứ cho cô ta dựa thêm tý nữa cũng không sao, nhưng không ngờ lúc đó xảy ra điều ngoài ý muốn, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, cô ta không có bất cứ
chuẩn bị nào cứ thế ngã vào trong phòng.
- A...
Trịnh Khả Nhạc vừa ngã vào trong phòng, cô ta kêu lên một tiếng, khi cô
ta ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy hai người nam nữ không mặc quần áo ở trên giường đang nhìn mình.
- Xin lỗi, xin lỗi...
Trịnh Khả Nhạc mặt đỏ lên vì xấu hổ, nói xin lỗi liên tục, đứng dậy,
Trịnh Khả Nhạc muốn lập tức ra ngoài, nhưng không ngờ lúc đó Diệp Lăng
Phi chân đất, từ trên giường nhảy xuống khép cửa phòng lại, sau đó ôm
lấy eo Trịnh Khả Nhạc lên giường.
Ở một tiệm ăn nhỏ cách tòa nhà của tập đoàn Tân Á chưa đến một mét, gã
thanh niên Mã Tam ban nãy bị Diệp Lăng Phi đánh cầm một cốc bia rót đầy, một hơi uống hết sạch. Hắn đặt cốc bia xuống, cởi áo ra, để lộ hình xăm trên người, gã nói:
- Rót đầy cho tao.
Ngồi bên cạnh gã là mấy gã thanh niên ban nãy cùng đi với gã đến tập
đoàn Tân Á, trong đó gã thanh niên người gầy gò ngồi bên phải Mã Tam vội vàng cầm chai bia rót đầy cốc cho Mã Tam. Khi gã thanh niên kia rót
bia, Mã Tam bốc một nắm đậu phộng ở cái đĩa trước mặt đút vào mồm nhai
ngấu nghiến.
Trên bàn có vài món nhậu, bia để la liệt, trong đó có bảy tám chai đã
uống hết, Mã Tam nuốt hết đậu phộng trong mồm, hắn cầm cốc bia đầy lên,
uống một hơi hết sạch. Hắn thò tay vuốt mép, hàm răng ố vàng vì cặn
thuốc, hùng hùng hổ hổ nói:
- Không ngờ hôm nay ở đó bị ăn đấm, con nha đầu thối đó gan to gớm, còn đòi chia tay tao, tao đoán nó chắc chắn có thằng khác.
Gã thanh niên ngồi bên phải lại rót đầy bia cho Mã Tam, sau đó nói:
- Lão Tam, anh em đều ủng hộ anh, anh nói đi, anh làm thế nào?
- Làm thế nào?
Mã Tam trừng mặt, con ngươi trong mắt hắn chẳng khác nào con cá chết, mồm toàn bọt bia, hắn nói:
- Tao không thể cứ thế này mà bỏ qua, công ty tên Tập đoàn Tân Á cũng
không thể để yên, đặc biệt là tên khốn ban nãy dám động thủ với tao, tao nhất định sẽ không tha cho chũng mày.
Gã thanh niên ngồi đối diện Mã Tam nói:
- Tao thấy thằng đó hình như có chút máu mặt, nếu chúng ta dây vào hắn
cảnh sát sẽ gây khó khăn cho chúng ta, lần trước, chúng ta đánh nhau đã
có tiền án lưu ở đồn rồi.
Gã thanh niên đó vừa nói xong, Mã Tam cầm cốc bia trước mặt hắt vào mặt
gã thanh niên kia, làm bia đổ đầy lên người gã thanh niên đó, Mã Tam hắt xong, hùng hùng hổ hổ nói:
- Đồ khốn, có phải mày sợ không, nếu mày sợ thì cút đi cho tao, tao sẽ
coi như không quen biết tên khốn này, về sau có việc gì đừng đến tìm
tao, mày có bị đứa khác nó chém chết cũng chẳng liên quan gì đến tao.
Mã Tam nói xong, gã thanh niên ngồi đối diện không dám nói gì nữa, chỉ
lấy tay lau bia ở trên người. Hai gã thanh niên khác vội can ngăn:
- Lão Tam, anh làm gì vậy, chúng ta đều là bạn bè, tiểu Lục tử con trẻ,
nói vài câu anh cần gì phải tức giận, được rồi, nguôi giận, tiểu Lục tử, mày thật là, mày không thấy lão Tam tâm trạng không tốt sao, con bồ của anh ấy chạy rồi, nếu là mày, mày cũng không vui, được rồi, chúng ta là
bạn bè, không cần tình toán làm gì, tiểu Lục tử xin lỗi lão Tam đi, như
vậy là xong.
Gã thanh niên kia nói với Mã Tam:
- Xin lỗi, ban nãy em không nên nói vậy.
Mã Tam xua tay, nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, về sau không được nói như vậy nữa.
Gã thanh niên ngồi bên phải Mã Tam vội vàng rót bia cho Mã Tam, nói:
- Lão Tam, rút cuộc anh định thế nào, nói ra đi chúng ta cùng nhau bàn bạc.
Mã Tam uống một hơi hết cốc bia, lau mồm nói:
- Tao còn có thể làm gì, tao sẽ dạy dỗ con nha đầu đó trước, tao phải
để cho cô ta biết Mã Tam này rút cuộc là người như thế nào, dám bỏ tao,
đến lúc đó để cho cô ta biết bỏ tao phải trả giá như thế nào. Tao biết
Tiểu Tao Hóa gần đây thường gọi điện cho người khác, nói không chừng tên tiểu tử đó chính là đối tượng của Tiểu Tao Hóa, tôi hôm nay chúng ta sẽ đi theo Tiểu Tao Hóa, tao muốn xem xem đối tượng của Tiểu Tao Hóa rút
cuộc là ai.
- Ừ, vậy được đó. Mấy gã thanh niên kia hùa vào.
Trịnh Khả Nhạc đi ra khỏi văn phòng, cô ta vội vàng chạy đến toilet, xả
nước rửa tay rồi, vốc lên mồm. Lúc đó một đồng nghiệp quen thân với cô
ta đi vào, thấy Trịnh Khả Nhạc đang xúc miệng, bèn thân thiết hỏi:
-Khả Nhạc, cô làm gì vậy?
- Không...không có gì.
Trịnh Khả Nhạc vội giải thích, cô ta lại xúc miệng vại lần nữa, mới
ngẩng đầu lên nhìn mặt mình, cảm thấy hơi hoa mắt. Cô ta đi vào toilet
trước, đợi cô ta đi ra bồn rửa tay, cô nhân viên kia cũng vừa lúc đi ra rửa tay, cô ta và Trịnh Khả Nhạc cùng đứng rủa tay, đột nhiên cô ta
nói:
-Khả Nhạc má cô hình như...
Cô nhân viên kia chưa nói hết câu, Trịnh Khả Nhạc đã vội vàng rửa mặt,
rửa mặt xong, TrịnhKhả Nhạc quay sang cô nhân viên kia nói:
- Không có gì, tôi vừa nôn ra rồi, không biết sáng hôm nay ăn phải cái
gì, cảm thấy bụng dạ không tốt, buổi trưa xem ra không thể ăn cơm được.
-Khả Nhạc, vậy khi ăn phải chú ý đấy.
Cô nhân viên kia nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong bèn nói:
- Phụ nữ chúng ta ăn uống hơi không chú ý một chút, rất dễ nôn. Hồi
trước bạn trai tôi còn cứ nghĩ tôi có thai, làm anh ấy sợ đến mức hỏi
tôi liên tục, anh ấy còn muốn đưa tôi đi bệnh viện phá thai, hài, tôi
trong lòng luôn thấy không vui, Khả Nhạc, cô thấy đàn ông bây giờ đều
vậy, không muốn có trẻ con, tôi ở bên anh ta vài năm rồi, anh ta cũng
không hề nói chuyện kết hôn với tôi, tôi hỏi thì anh ta lại nói đợi, tôi thấy mười người thì tám chín người có đàn bà ở bên ngoài, cô không
biết, quần áo của anh ta...
Cô nhân viên kia nói mãi không thôi, Trịnh Khả Nhạc không có tâm trạng
để nghe, chỉ mong cô ta nhanh nói xong, để mình có thể quay về trang
điểm lại.
Không dễ dàng gì cô nhân viên kia mới nói xong, Trịnh Khả Nhạc cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đi về chỗ của mình, bắt đầu trang điểm
lại. Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên khiến Trịnh Khả Nhạc sợ hết
hồn. Trịnh Khả Nhạc lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì ra là điện thoại của Triệu Đào. Trịnh Khả Nhạc cầm điện thoại, đi ra chỗ không có người nghe điện thoại.
Trong điện thoại vọng ra tiếng của Triệu Đào, nói:
-Khả Nhạc, anh gửi cho em mấy tin nhắn, sao không thấy em trả lời?
Ban nãy Trịnh Khả Nhạc ở trong phòng, điện thoại để ở trên bàn, nên không nhìn thấy tin nhắn. Trịnh Khả Nhạc nói:
- Chỗ em đang có việc, nên bận.
Triệu Đào cười nói:
- Ồ, thì ra là vậy. Khả Nhạc, tuần sau anh đi công tác đến Vọng Hải,
công ty muốn thành lập văn phòng ở đó, lần này phái anh đến khảo sát,
anh ở trong công ty cũng là trụ cột, lần này công ty giao nhiệm vụ quan
trọng cho anh, hy vọng anh có thể làm tốt một chút, tuần sau anh đến
Vọng Hải sẽ suy nghĩ một chút về việc có nên ở đó làm việc hay không,
đến lúc đó, em nhất định phải đi đón anh, chúng ta học cùng một trường
mà.
- Anh muốn đến Vọng Hải?
Trịnh Khả Nhạc nghe Triệu Đào nói vậy xong, ngần ngừ một lúc nói:
- Công việc của em ở đây đang rất bận, không biết tuần sau có thời gian không?
- Không sao, anh nói rồi, tuần sau anh đi công tác có thể ở Vọng Hải vài ngày, không vội quay về. Anh có thể đợi em tan làm rồi gặp em, em phải
dẫn anh đi chơi ở Vọng Hải đấy, chi phí đương nhiên để anh lo, em chỉ
cần làm hướng dẫn viên giới thiệu đi đâu chơi là được.
- A, cái này...đợi anh đến rồi tính. Bên em công việc rất nhiều, thật sự không biết có thời gian đi cùng anh không, anh cũng biết, em là thư ký
tổng tài, có rất nhiều việc cần phải sắp xếp.
- Anh đương nhiên biết rồi. Nhưng, em yên tâm, anh sẽ không làm em quá khó xử đâu.
- Vậy ...vậy đợi anh đến rồi tính .Vậy chúng ta tạm nói đến đây nha,
công ty còn nhiều việc, em phải đi sắp xếp một chút, Triệu Đào, chúng ta đến lúc đó nói tiếp nhé.
Trịnh Khả Nhạc vừa tắt điện thoại, quay đầu lại, cô ta sợ hết hồn, không biết từ khi nào Diệp Lăng Phi đứng ở sau lưng cô ta, đang nghe trộm cô
ta gọi điện thoại. TrịnhKhả Nhạc vội vàng nói:
- Diệp đại ca, là...là điện thoại của bạn học em, tuần sau anh ấy đi
công tác đến Vọng Hải muốn em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh ấy, em
đang nghĩ xem có nên gặp anh ta không.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tại sao lại không gặp, đã là bạn học của mình, đương nhiên phải tiếp
đón chu đáo chứ. Anh cho rằng em nên xin phép nghỉ dẫn anh ta đi chơi ở
Vọng Hải.
- Em...em đang suy nghĩ. Em không muốn gặp anh ta lắm.
-Khả Nhạc, em biết không, em không phải là một cô gái giỏi nói dối, ánh
mắt em đã nói với anh, trong lòng em không hề nghĩ như thế.
Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Nào nói cho anh biết anh chàng đó có đẹp trai không?
- Cũng được ạ. Anh ấy hơn em một khóa, là cầu thủ trong đội bóng rổ của nhà trường, anh ấy đánh bóng rổ rất giỏi.
- Ừ, thời gian gần đây, con gái đều thích các học sinh nam biết đánh
bóng rổ, điểu này có thể hiểu được. Anh thấy em nên gặp anh ta, nếu
không gặp làm sao biết được trong lòng mình rút cuộc nghĩ thế nào, nói
không chừng trong lòng em lại thích anh ta.
- A...không phải như vậy, không phải như vậy.
Trịnh Khả Nhạc nghe xong vội vàng xua tay nói:
- Hồi trước ở trường đại học em không hề có tình cảm gì với anh ta, bây giờ lại càng không.
Trịnh Khả Nhạc nói đến đây, bèn liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ban nãy còn làm như vậy, em không phải là một người phụ nữ không chung tình, có lúc, em chỉ muốn nói chuyện với người đàn ông khác, anh ấy và
bạn gái mới chia tay, lần trước khi bọn em về nhà vô tình gặp nhau, nói
chuyện khá hợp, nhưng em không hề có ý gì với anh ta chỉ là buổi tối
buồn thì nói chuyện thôi.
- Điều này đương nhiên anh hiểu.
Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Trịnh Khả Nhạc nói thầm:
- Thế nên anh đâu có nói không cho em gặp gỡ bạn bè là con trai,Khả Nhạc anh chỉ muốn em sống vui vẻ. Còn...
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bèn áp chặt vào vành tai Trịnh Khả Nhạc nói
nhỏ vài câu. Má Trịnh Khả Nhạc ửng hồng lên, thò tay đánh nhẹ vào ngực
Diệp Lăng Phi, thẽ thọt nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nói nữa, ban nãy em ngại chết đi được, bây giờ
nhớ lại vẫn cảm thấy đỏ mặt, em lúc đó thật sự thật sự không biết mình
đang làm gì.
- Ai bảo em vào. Đấy gọi là trừng phạt, để cho em biết nghe trộm không
phải là thói quen tốt, nhưng có điều anh cũng đã giúp em một việc.
- Giúp em một việc?
Trịnh Khả Nhạc sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, không biết Diệp Lăng Phi
nhắc đến giúp đỡ là chỉ chuyện gì. Bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi cười
khoái trá:
- Anh đã làm cho quan hệ giữa em và Trương Lộ Tuyết càng trở nên thân
mật hơn, Khả Nhạc, em đã từng nghĩ qua chưa, nếu ban nãy anh không làm
như vậy, quan hệ của em và Trương Lộ Tuyết sau này sẽ thế nào, Trương Lộ Tuyết nhất định sẽ có định kiến với em, trách em không hiểu chuyện, anh làm như vậy, ngược lại khiến hai người có thể thẳng thắn đối diện với
nhau, như vậy, Trương Lộ Tuyết sẽ càng thân mật với em, lẽ nào anh như
vậy không phải là giúp em sao?
Diệp Lăng Phi hoàn toàn là ngụy biện, làm gì có kiểu giúp đỡ như vậy.
Nhưng, Trịnh Khả Nhạc lại cảm thấy Diệp Lăng Phi nói rất có lý, chuyện
ban nãy, thực sự là cô ta có lỗi trước. TrịnhKhả Nhạc hai má đỏ ửng lên, gật đầu nói:
- Diệp đại ca, em cũng biết, ban nãy nếu không có Diệp đại ca, em...
Trịnh Khả Nhạc chưa nói hết câu nhưng không nói tiếp được nữa, Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc không tiện nói tiếp, hắn thò tay vỗ vai Trịnh
Khả Nhạc nói:
-Khả Nhạc, anh quên mất một chuyện rồi, Lộ Tuyết bảo anh nói với em một tiếng, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, anh nói tổng tài muốn em đi cùng mọi người đi ăn cơm trưa?
Diệp Lăng Phi nói:
- Ừ, có chuyện gì không? Ban nãy anh đã nói rồi, anh đã giúp em một việc rất lớn, khiến quan hệ của em và Trương Lộ Tuyết trở nên càng thân
thiết, em có nghĩ qua không, không có chuyện ban nãy, Trương Lộ Tuyết
làm sao lại đi ăn trưa cùng chúng ta, em là nhân viên cấp dưới của cô
ta, cứ cho hai người quan hệ thân thiết, cũng không cùng em đi ăn trưa,
Khả Nhạc, em thấy anh nói có đúng không?
Trịnh Khả Nhạc không phản đối, đối với Trịnh Khả Nhạc bất cứ điều gì
Diệp Lăng Phi nói ra bản thân nó đều là sự thật. Trịnh Khả Nhạc nhìn
Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, anh thấy em có nên đi không?
Diệp Lăng Phi cười:
- Đương nhiên nên đi rồi. Bởi vì em là người của anh, lẽ nào em không
muốn quan hệ với Trương Lộ Tuyết tốt hơn nữa, ngoài bạn nè ra, còn vì
quan hệ của anh, hai người không phải có thể qua lại càng thân thiết hơn ư?
Trịnh Khả Nhạc nghe xong, gật đầu. Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc gật đầu bèn cười nói:
- Được rồi, anh đi nhà vệ sinh một chút, khi quay lại sẽ dẫn hai người đi ăn trưa.
Diệp Lăng Phi đi vào nhà vệ sinh xong, Trịnh Khả Nhạc đã chuẩn bị xong
rồi. Trương Lộ Tuyết muốn thay quần áo, kết quả không ngờ lại xảy ra
chuyện này, khiến cô ta lại mặc bộ quần áo thoải mái. Trương Lộ Tuyết
cầm điện thoại, đi ra khỏi văn phòng. Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, trong lòng hơi hoang mang, ban nãy trong phòng cô ta có thể làm
như vậy, một trong nhưng nguyên nhân là do ý loạn tình mê, bây giờ cô ta nhìn thấy Trương Lộ Tuyết có vẻ ngại ngùng. Trương Lộ Tuyết cũng có
chút bối rối, những chuyện thế này ai gặp phải cũng thấy bối rối, Trương Lộ Tuyết cố gắng bình tĩnh, nói với Trịnh Khả Nhạc:
-Khả Nhạc, chúng ta đi ăn trưa đi, Diệp Lăng Phi mời, chúng ta phải làm cho anh ta tốn thật nhiều tiền mới được.
- Tổng tài, còn công việc chỗ em? Trịnh Khả Nhạc hỏi.
- Công việc chỗ em không sao. Có Diệp Lăng Phi đại cổ đông ở đây, còn sợ cái gì nữa, chủ yếu nhất là Diệp Lăng Phi đại cổ đông muốn thay đổi một chút.
Trương Lộ Tuyết nói đến đây bèn nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh khi nào nói với em?
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã. Có thể vừa ăn, vừa nói, dù sao Trịnh Khả
Nhạc cũng không phải người ngoài, không có gì phải lo lắng.
Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Trịnh Khả Nhạc thấy trong lòng ấm áp. Trịnh
Khả Nhạc không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy trước mặt Diệp Lăng
Phi, ý của Diệp Lăng Phi rất rõ ràng, nghĩa là nói Trịnh Khả Nhạc cũng
là người của mình. Phụ nữ luôn mong được người khác thừa nhận, cũng có
nghĩa là một số người đàn ông cần hiểu thế nào gọi là trách nhiệm, cần
dũng cảm thừa nhận. Diệp Lăng Phi mặc dù chỉ là trước mặt Trương Lộ
Tuyết nói ra quan hệ với Trịnh Khả Nhạc, nhưng đối với Trịnh Khả Nhạc
như vậy là đủ rồi.
Trương Lộ Tuyết gật đầu, nói:
- Vậy được, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi.
Ba người đi ra thang máy, đúng lúc đi qua văn phòng của Trần Ngọc Đình
vừa khéo gặp Trần Ngọc Đình đang mở cửa đi ra. Trần Ngọc Đình thấy Diệp
Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đang đi ra thang máy, cô ta hơi sửng sốt,
chần trừ không biết có nên chào Diệp Lăng Phi hay không. Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Trần Ngọc Đình, nhớ đến chuyện sang nay nói với Trần Ngọc
Đình, Trương Lộ Tuyết bèn nói:
- Phó tổng Trần, cùng đi ăn cơm trưa đi, Diệp Lăng Phi nói có chuyện liên quan đến tập đoàn Tân Á muốn nói với tôi.
Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thôi tôi không đi thì hay hơn, công việc hôm nay rất nhiều, tôi ở
trong này ăn được rồi, ăn xong còn phải làm việc, Trương tổng, buổi
chiều có cuộc họp công ty, chị nhớ hai giờ chiều nhé.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Phó tổng Trần, nếu tôi không đến thì chị chủ trì nhé. Tôi chỉ cần xem biên bản hội nghị là được rồi.
- Vậy được. Trần Ngọc Đình nói.
Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ba người đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi đi thẳng đến xe của Trương Lộ
Tuyết, Trương Lộ Tuyết vừa lên xe, Diệp Lăng Phi cũng mở cửa xe ngồi ở
ghế đằng sau. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi xe của anh đâu?
- Xe của anh trong của hàng xe hơi 4S. Nhanh nhất cũng phải tuần sau mới lấy được.
- Thật không ngờ một người có tiền như Diệp Lăng Phi lại không có xe. Có cần em đưa xe của em cho anh không?
- Cái đó thì không cần. Anh đã phát hiện ra lợi ích của việc đi bộ, ngồi xe buýt có thể ngắm cảnh bên đường, thật là một việc không tồi.
- Tùy anh thôi. Em cũng biết, chuyện này không cần tôi phải lo lắng, vợ anh sẽ chuẩn bị cho anh.
Trương Lộ Tuyết nói rồi khởi động xe, cô ta hỏi Diệp Lăng Phi:
- Chúng ta đi ăn đồ ăn Đài Loan, cửa hàng mới mở đó khá ổn, đều là đồ ăn Đài Loan, đương nhiên cũng có một số món địa phương, Diệp Lăng Phi, anh thấy thế nào?
- Tùy em thôi. Anh đã nói rồi, anh nghe em, em đi ăn ở đâu cũng được, hôm nay anh mời, địa điểm em và Khả Nhạc chọn.
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe vội vàng lắc đầu nói:
- Em không biết đi đâu ăn, cứ nghe theo tổng tài đi ạ.
- Được, vậy để em chọn địa điểm. Trương Lộ Tuyết nói.
Trương Lộ Tuyết lái xe đến
nơi, cô ta đỗ xe, lấy túi xách rồi ra khỏi xe. TrịnhKhả Nhạc và Diệp
Lăng Phi cũng xuống xe, lúc này là buổi trưa, người vào tòa nhà này
không ít. Tầng một tầng hai của tòa nhà là siêu thị, tầng ba, bốn, năm
sáu là nhà hàng ăn uống, khu vui chơi, Trương Lộ Tuyết trước đây thường
tới đây ăn cơm, nên rất quen thuộc, không cần nhìn tầng mấy là nhà hàng
trực tiếp dẫn Diệp Lăng Phi và TrịnhKhả Nhạc lên tầng bón góc phí Bắc,
khi Trương Lộ Tuyết đến mới phát hiện nhà hàng Đài Loan đó đóng cửa, bên ngoài treo một cái biển, ngừng kinh doanh để sửa chữa.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Đen đủi. Sao hôm nay lại đóng cửa sửa chữa chứ.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Xem ra, đều tại anh, nghe thấy anh đến ăn cơm, ở đây không dám mở cửa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chuyện này với anh thì có quan hệ gì, người ta ngừng kinh doanh để sửa chữa là chuyện của người ta, anh làm sao quản được chuyện của người ta.
Diệp Lăng Phi bên trái ôm Trịnh Khả Nhạc, bên phải ôm Trương Lộ Tuyết nói:
- Đi thôi, chúng ta tìm một nhà hàng ở đây ăn bữa cơm vậy, bụng anh bắt đầu đói rồi, nghe xem đang kêu lên rồi đây này.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Không thì đi ăn thịt nướng đi. Ở đây có một nhà hàng thịt nướng, ăn tự phục vụ, thịt nướng khá ngon, có thể đi nếm thử xem sao.
- Anh không quan tâm đi đâu, bây giờ anh chỉ muốn ăn no bụng thôi. Lộ
Tuyết, bây giờ em chỉ cần dẫn bọn anh đi ăn cơm những chuyện khác để sau hãy tính.
- Diệp Lăng Phi anh đúng là đồ quỷ chết đói. Xem anh đói kìa, thật là.
Diệp Lăng Phi vỗ một cái “phạch” vào mông Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ
Tuyết không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên làm như vậy, cô ta bất thình lình kêu “Á” lên một tiếng, tiếng kêu đó thu hút sự chú ý của không ít
đàn ông. Người đẹp đúng là luôn được hoan nghênh, nhất là nghe thấy
tiếng kêu mất hồn của Trương Lộ Tuyết, tự nhiên thu hút sự chú ý của
không ít đàn ông. Nhưng khi những người đàn ông ki nhìn thấy Diệp Lăng
Phi hai tay ôm hai người đẹp, trong mặt hiện lên sự đố kỵ. Diệp Lăng Phi rất thích thú cảm giác bị người khác đố kỵ, hắn ưỡn ngực ra. Trương Lộ
Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thật là, thật thà một chút cho em nhờ, đừng làm loạn lên ở đây, nếu muốn làm loạn thì đi tìm Khả Nhạc đừng có gây với em.
Trịnh Khả Nhạc hai má ửng hồng khẽ nói:
- Tổng tài, em..
Trương Lộ Tuyết bèn cắt ngang:
- Khả Nhạc, ở bên ngoài cứ gọi chị là Lộ Tuyết, chúng ta từ khi nào trở
nên khách sáo thế chứ, ồ, đều tại Diệp Lăng Phi gây ra,Khả Nhạc, em lại
đây, chúng ta không để anh ta ôm nữa, anh ta là cái đồ dê già, lúc nào
cũng thích lợi dụng người khác.
Trịnh Khả Nhạc đi đến bên cạnh Trương Lộ Tuyết, cô ta khoác tay Trương
Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nhìn thấy chưa, Khả Nhạc vẫn nghe lời em.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Được rồi, Lộ Tuyết, em đừng khua môi múa mép với anh nữa, chúng ta mau ăn đi, bụng anh đói lắm rồi.
- Để anh đói chết đi càng tốt. Như vậy anh không còn sức để đấu khẩu với em.
Trương Lộ Tuyết nói xong cùng Trịnh Khả Nhạc đi lên trước Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Tâm tư phụ nữ thật là phức tạp, không biết lúc nào tâm trạng sẽ tốt,
cũng không biết lúc nào tâm trạng không tốt, hài, thật là khiến người ta khó hiểu.
Nhà hàng thịt nướng mà Trương Lộ Tuyết nói cách đó không xa, người trong cửa hàng đó cũng rất đông. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi bước vào
vừa may có một bàn khách đi ra, nếu không bọn họ cũng không có chỗ ngồi.
Được người phục vụ đưa đến bàn, Trương Lộ Tuyết kéo TrịnhKhả Nhạc ngồi
đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi phải ngồi một mình, hắn nói
với Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện mình:
- Lộ Tuyết, đừng như thế chứ, em và Khả Nhạc ngồi bên đó để anh cô đơn ngồi một mình bên này, như thế có kỳ cục lắm không.
Trương Lộ Tuyết không cảm thấy có gì không thỏa đáng, nói:
- Như vậy rất tốt. Diệp Lăng Phi, anh nên ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, đừng nhiều lời nữa, anh mà còn nhiều lời, em và Khả Nhạc sẽ đi đấy để anh
ngồi một mình ở đây.
- Đừng, đừng. Anh chỉ là phát biểu ý kiến thôi mà. Diệp Lăng Phi đặt tay lên bàn nói: Được rồi, em gọi món ăn đi.
- Gọi món?
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi anh không nhầm đấy chứ, ở đây là nhà hàng tự phục vụ, anh muốn ăn gì thì tự đi lấy.
Trương Lộ Tuyết quay sang Trịnh Khả Nhạc ngồi cạnh mình nói:
-Khả Nhạc, chúng đi lấy đồ ăn của chúng ta trước, để anh ta ngồi một mình ở đây.
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, cùng Trương Lộ Tuyết hai người đi lấy đồ ăn để Diệp Lăng Phi một mình ngồi ở đó trông đồ.
Trịnh Khả Nhạc cầm một cái đĩa đi đến chỗ bánh ngọt, gắp lấy một miếng.
Trương Lộ Tuyết cũng gặp một miếng nhỏ, cô ta nhìn sang Diệp Lăng Phi,
thấy Diệp Lăng Phi đang nghịch điện thoại, Trương Lộ Tuyết khẽ nói:
- Nhìn thấy chưa, anh ta nhất định là đang gọi điện cho vợ, Khả Nhạc,
em phải nhớ, sau này nhất định không được nhường anh ta, nếu không anh
ta sẽ không để tâm đến em đâu.
Trịnh Khả Nhạc khẽ nói:
- Em không có tư cách để đòi hỏi cái gì.
Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, bèn nói:
- Cái gì gọi là không có tư cách. Nói thế nào em cũng là người đàn bà của anh ta, làm sao có thể nói là không có tư cách.
Trịnh Khả Nhạc chần chừ nói:
- Cái này...cái này...Chị Lộ Tuyết, em không biết nên làm thế nào, em và Diệp đại ca chưa từng làm thế, hôm nay làm như vậy, đã là...
Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong bèn nói:
- Khả Nhạc, chị phải nói rõ với em, lẽ nào em hôm nay làm như vậy không
tính là đàn bà của anh ta, ai nói nhất thiết phải dâng hiến cho anh ta,
chị thấy em hôm nay như vậy đã là đàn bà của anh ta, về sau, em không
cần nghĩ mình không phải là đàn bà của anh ta, cứ coi như anh ta có lỗi
với em, hai chúng ta liên kết lại, chị cần nghĩ cách để anh ta biết phải trân trọng chúng ta, hiểu chưa?
Trương Lộ Tuyết nói gì, Trịnh Khả Nhạc làm theo y như thế. Trịnh Khả
Nhạc gật đầu, thể hiện đã hiểu. Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc lấy đồ ăn xong, quay về chỗ ngối. Lúc đó, người phục vụ đã mang thịt nướng
đến, thịt nướng này ăn đến đâu cắt đến đó. Trong lúc Trương Lộ Tuyết và
Trịnh Khả Nhạc sắp xếp đồ ăn trên bàn thì Diệp Lăng Phi cầm đĩa đi chọn
món, hăn chọn xong thì thấy trên bàn toàn là đĩa, trong đó đa phần là
thịt nướng.
- Không phải chứ, hai em có thể ăn nhiều thế này cơ à. Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ai nói bọn em muốn ăn nhiều thế này, em và Khả Nhạc muốn ăn bao nhiêu
thì ăn, ăn không hết thì để anh tiêu hóa, tóm lại không được lãng phí
thực phẩm, không phải là vấn đề tiền bạc mà vấn đề là anh không được
lãng phí thực phẩm một cách vô ích như thế.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh biết ngay là anh sẽ phải giải quyết. Được rồi, anh đành ăn vậy, dù sao hôm nay tiêu hao mất nhiều sức lực, vận động thế này thật tốn nhiều sức lực, Lộ Tuyết, em có cùng cảm giác như anh không.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh mau ăn đi, đừng lôi thôi nữa.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh chỉ nói chuyện với em thôi mà, tùy tiện chọn một chủ đề.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn quay đầu, hắn định nhìn xem có cái gì để
uống, đúng lúc Diệp Lăng Phi quay đầu từ bên ngoài có ba vị khách bước
vào, trong đó có một cặp mẹ con, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy cặp mẹ con
đó, bèn chột dạ, nghĩ thầm:
- Sao họ lại đến đây.