*Độc sấm hổ huyệt: Một mình đi vào hang cọp
Diệp Lăng Phi gọi
vào điện thoại di động Tiêu Vũ Văn, thế nhưng Tiêu Vũ Văn lại tắt điện
thoại, xác minh suy đoán của Diệp Lăng Phi, sở dĩ Tiêu Vũ Văn muốn làm
chuyện đó với mình, chính là vì muốn đi Tìm Sở Thiếu Lăng báo thù.
Diệp Lăng Phi chảy ra mồ hôi lạnh cả ót, hắn chẳng bao giờ lo lắng
giống như bây giờ. Diệp Lăng Phi không gọi được cho Tiêu Vũ Văn, lại bấm điện thoại cho Tống Thi, muốn biết Tiêu Vũ Văn ở trong nhà Tống Thi
không.
Tống Thi nói khiến Diệp Lăng Phi cảm giác như rơi xuống
vực sâu vạn trượng. Tiêu Vũ Văn căn bản cũng không quay về nhà Tống Thi. Diệp Lăng Phi rốt cục minh bạch vì sao Tiêu Vũ Văn không để cho mình
đưa nàng lên lầu. Tiêu Vũ Văn đã sớm dự định, nàng cũng không lẽn lầu,
mà là sau khi chờ Diệp Lăng Phi rời đi, Tiêu Vũ Văn mới rời khỏi.
- Diệp tiên sinh, làm sao vậy, Vũ Văn không phải đi cùng anh sao?
Tống Thi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng
- Có phải xảy ra chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi lo lắng nói:
- Tôi đưa Vũ Văn trở lại nhà anh, tôi thấy nàng lên lầu rồi, nhưng bây
giờ cô ấy vẫn chưa về nhà, điện thoại di động lại tắt máy, tôi nghi cô
ấy muốn làm chuyên điên rồ!
Tống Thi nghe xong, cũng bối rối, nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói con bé Vũ Văn này tìm Sở Thiếu Lăng báo thù sao?
- Có khả năng này!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bất kế như thế nào, chúng ta cũng phải đi tìm Sở Thiếu Lăng. Tống
đường chủ, lập tức dẫn người đi tìm Sở Thiếu Lăng, sau đó tôi sẽ tới!
- Được, tôi sẽ đến ngay!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, lập tức gọi cho Dã Thú. Lúc này Dã Thú
đang thán mật cùng Lục Tuyết Hoa ở nhà. Dã Thú nhận được điện thoại của
Diệp Lăng Phi, thần thể trần truồng từ trên giường nhảy xuống, hắn to
giọng nói:
- Lão đại, chuyện gì vậy!
- Hãy bớt sàm ngôn đi, hiện giờ mày có bao nhiêu đồ?
- Không nhiều lắm. Chỉ có mười khẩu súng trường, hơn hai mươi khẩu súng ngắn. Còn lại đại bộ phận đều ở Long Sơn!
Khi Dã Thú trả lời, cố ý ra khỏi phòng. Hắn không muốn để cho Lục Tuyết Hoa nghe thấy.
- Biết Dã Lang bên kia có bao nhiêu không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cũng không ít hơn em. Nhưng trong tay tên Dã Lang kia còn có lựu đạn. Lão đại, cần vũ khí sao. Em có thể cho người mang từ Long Sơn qua đây.
Chúng ta ở Long Sơn vũ khí gì đều có. Còn có vũ khí hạng nặng!
- Không còn kịp rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lập tức gọi Dã Lang. Đem toàn bộ hàng nóng trong tay chúng mày đi. Cho bọn mày nửa giờ. Đến lúc đó điện thoại cho tao!
- Vâng. Em biết rồi!
Dã Thú há miệng nói:
- Em lập tức đi làm!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong. Hắn lại gọi điện thoại cho Tống Thi. Từ bên Tống Thi biết chỗ Sở Thiếu Lăng đang ở. Thì ra từ sau khi Tiêu
Triêu Dương bị tập kích. Hắn đã không ở biệt thự của mình. Mà là chuyên
đến một chỗ khác của 3K. Nơi đó có rất nhiều người của 3K tròng coi. Sở
Thiếu Lăng tự nhận ở đó không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi đoán rằng Tiêu Vũ Văn rất có thể chính là đi vào trong đó. Diệp Lăng
Phi tính toán thời gian, nếu như lái xe mình nhanh lên một chút, nói
không chừng có thể cản Tiêu Vũ Văn, do đó ngăn chặn Tiêu Vũ Văn...
Sở Thiếu Lăng mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, đêm hôm đó vốn tường
rằng sẽ là một cơ hội tuyệt vời, chỉ cần bắt Tiêu Triêu Dương, có thể ép Tiêu Triêu Dương đem địa bàn thành phố Vọng Hài tặng cho 3K, nhưng
không lường trước được chuyện xảy ra ngoài ý muốn, người phái ra đi bắt
Tiêu Triêu Dương đã chết mười mấy người, đám người còn lại thoát được
thế nhưng không biết là ai tập kích bọn họ.
Sở Thiếu Lăng lúc đó liền cho rằng nhất định là Tiêu Triêu Dương làm, con cáo già Tiêu Triêu Dương này đã sớm đoán được ý nghĩ của chính mình, đã sớm đặt bẫy chờ
mình đi vào. Ngay khi Sở Thiếu Lăng nối giận, chửi thuộc hạ mình vô
năng. Khương Long lại vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Sở Thiếu
Lăng, nói cho Sở Thiếu Lăng rằng Tiêu Triêu Dương bị người giết chết.
Phủ Đầu Bang nơi đó chí ít chết hơn ba mươi người, hiện tại cảnh sát đã
nhúng tay vào chuyện này.
Sở Thiếu Lăng lúc đó liền trợn tròn
mắt, hắn không nghĩ tới Tiêu Triêu Dương sẽ bị người giết chết, nếu như
nói người của mình không phải là bị Tiêu Triêu Dương đánh chết, vậy là
ai làm chuyện này?
Sở Thiếu Lăng ý thức được ở thành phố Vọng
Hài còn có một cỗ thế lực khác, mà chính mình lại bị trở thành công cụ
của người ta, sự kiện tập kích lần này vừa vặn là bị người lợi dụng,
hiện tại không cần hỏi. Phủ Đầu Bang nhất định sẽ đem 3K trở thành đối
tượng trả thù.
Sở Thiếu Lăng cũng không dám ở biệt thự của mình
nữa, vội vàng tìm được một chỗ tương đối an toàn ở 3K, đồng thời, hắn
tăng thêm nhân thủ, nghiêm mật bào hộ chỗ này.
Thế nhưng, Phủ
Đầu Bang bên kia lại không có động tĩnh, tựa hồ Phủ Đầu Bang hiện tại
chỉ muốn xử lý tang sự của Tiêu Triêu Dương. Cũng không hề dựa theo dự
đoán của Sở Thiếu Lăng tiến hành trả thù đối với 3K. Sở Thiếu Lăng trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm bất an, hắn vội vàng gọi Khương Long
đến, khi hai người đang ở chỗ này thương lượng, có một thủ hạ chạy vào,
nói cho Sở Thiếu Lăng có một cô gái tự xưng Tiêu Vũ Văn muốn gặp Sở
Thiếu Lăng.
- Tiêu Vũ Văn?
Nghe được tên này hậu. Khương Long đầu tiên là sửng sốt, lập tức. Khương Long chuyến sang phía Sở Thiếu Lăng nói:
- Đại thiếu gia. Tiêu Vũ Văn này đến làm gì?
- Bất kể nàng làm gì, lẽ nào ta sợ cô ta?
Sở Thiếu Lăng bĩu môi nói.
- Cô ta bất quá là một cái tiểu nha đầu, có thể làm gì ta?
- Đại thiếu gia, hiện tại bang hội chúng Ta và Phủ Đầu Bang có hiếu lầm rất lớn, chúng ta đều bị người khác đùa bỡn, tôi lo lắng nếu như Phủ
Đầu Bang nghĩ chúng ta làm, hai bang hội chúng ta đánh nhau, có người sẽ đắc lợi!
Sở Thiếu Lăng gật đầu một cái, nói:
- Ta cũng
lo lắng điểm ấy, lẽ ra lúc trước cũng không muốn làm chết Tiêu Triêu
Dương, nghĩ bức bách Tiêu Triêu Dương đem thành phố Vọng Hải dâng cho
chúng ta, hiện tại thì thăm rồi, Tiêu Triêu Dương vừa chết, nếu như Phủ
Đầu Bang và chúng ta đánh nhau, vạn nhất người tập kích chúng ta lại âm
thầm đối phó chúng ta, vậy thì được không bù nổi mất. Lần này Tiêu Vũ
Văn qua đây, ta có thể cùng nàng giải thích rõ!
- Đại thiếu gia nói thì nói như thế, nhưng tôi lo lắng...
Khương Long còn chưa nói hết. Sở Thiếu Lăng khoát tay chặn lại, hừ lạnh nói:
- Ta hiếu ý của ông. Tiêu Triêu Dương vừa chết, hiện tại Phủ Đầu Bang
như quần long vô thủ, mà Tiêu Vũ Văn lại là cháu gái Tiêu Triêu Dương,
ta vừa vặn có thể dùng Tiêu Vũ Văn để áp chế Phủ Đầu Bang, ta cũng không tin người của Phủ Đầu Bang sẽ trơ mắt nhìn Tiêu Vũ Văn chết, bọn họ
cũng không nhượng bộ. Hừ, đến lúc đó ta có thể nhân cơ hội tuyên truyền
Phủ Đầu Bang không có tin nghĩa, long đầu vừa mới chết, liền đem cháu
gái long đầu mặc kệ, đến lúc đó, không cần chúng ta động thủ. Phủ Đầu
Bang sẽ tự gây nội chiến!
Khương Long vừa nghe, liên tục gật đầu, thở dài nói:
- Đại thiếu gia, cậu thực sự quá cao tay, kế sách như vậy cũng nghĩ ra!
- Khương thúc thúc, đầu năm nay cái gì cũng cần động não, thời đại chém chém giết giết đã qua!
Sở Thiếu Lăng cười lạnh nói,
- Ta đáy sẽ chơi chết Phủ Đầu Bang!
Tiêu Vũ Văn được một gã 3K đưa vào, Tiêu Vũ Văn vẫn mặc một thân trang
phục khêu gợi, giống như Diệp Lăng Phi dự đoán. Tiêu Vũ Văn cũng không
vào nhà Tống Thi, nàng đứng ở lầu hai, chờ Diệp Lăng Phi lái xe đi, nàng mới đi ra. Đi ra khỏi tiếu khu. Tiêu Vũ Văn mua trước một chiếc dao gọt hoa quả đặt ở túi xách, lúc này mới gọi một chiếc xe taxi đi tới chỗ Sở Thiếu Lăng.
Xe taxi kia chạy đến đầu ngõ, đã bị người bên ngoài càn lại, căn bàn không vào được ngõ nhỏ, chớ đừng nói chi là đến dưới lầu.
Tiêu Vũ Văn vừa xuất hiện ở trong phòng. Sở Thiếu Lăng liền thân thiết hô:
- Vũ Văn, sao em lại tới đây, tôi đang cùng Khương thúc nhắc tới em đây!
Tiêu Vũ Văn đứng cách Sở Thiếu Lăng khoảng chừng hơn một mét, mặt không chút thay đối. Nàng hai tay nắm chặt Túi xách, thăng đến Sở Thiếu Lăng
sau khi nói xong. Tiêu Vũ Văn mới nhẹ giọng nói:
- Nói gì tôi?
- Vũ Văn, xem em nói, anh và em là quan hệ như thế nào chứ, em không
phải không biết anh vẫn luôn rất quan tâm em, nhà em xảy ra chuyện lớn
như vậy, sao anh có thể không quan tâm đến em chứ!
Sở Thiếu Lăng vẫn luôn ngồi, hắn cũng không có ý đứng dậy đến gằn Tiêu Vũ Văn. Sở
Thiếu Lăng ngoài miệng nói quan tâm Tiêu Vũ Văn, nhưng trong lòng của
hắn vạn phần cán thận, hắn thấy Tiêu Vũ Văn đứng, vội vàng nói:
- Nhanh ngồi đi!
Tiêu Vũ Văn ngồi ở ghế bên cạnh, nàng vắt chéo đôi chân thon dài của mình, đặt túi xách ở giữa hai chân, hỏi:
- Sở Thiếu Lăng, ông tôi có phải anh giết không?
- Vũ Văn, em nói những lời này thực sự quá thương tám, anh sao có thể
giết ông em, cha anh đã sớm muốn hợp tác với ông em, mà lúc trước anh
cũng nói qua chuyện hợp tác với ông em, lúc đó, òng em đã đáp ứng rồi.
Mà chuyện anh và em gặp nhau, ông em cũng cho phép, em nói anh có cằn
phải giết ông em không?
Tiêu Vũ Văn nghe Sở Thiếu Lăng giải thích như vậy, nàng chau mày nói:
- Nói như vậy không phải anh làm?
- Đương nhiên không phải, anh và Khương thúc đang dự định giúp Phủ Đầu Bang các em tìm ra rốt cuộc là ai làm!
Sở Thiếu Lăng nói.
Tiêu Vũ Văn cắn cắn môi, gật đầu, nói:
- Sở đại ca, cảm ơn anh!
Sở Thiếu Lăng thấy bộ dáng Tiêu Vũ Văn như là tin chính mình, lại nghe
Tiêu Vũ Văn gọi mình là Sở đại ca, trong lòng hắn cảm giác lúc này chí
ít Tiêu Vũ Văn tin tường ông nàng không phải là mình giết, trong lòng
mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm. Sở Thiếu Lăng vội vàng nói:
- Vũ Văn, em không nên cảm ơn anh, anh biết hiện tại em có khó khăn, như vậy đi, nếu em có trắc trở gì, cứ tìm anh, anh nhất định, giúp em!
Tiêu Vũ Văn liếc nhìn Khương Long, lại đưa ánh mắt chuyến sang phía Sở Thiếu Lăng, thắp giọng nói:
- Em có thể nói chuyện riêng với anh không?
- Đương nhiên có thể!
Sở Thiếu Lăng liếc mắt nhìn Khương Long. Khương Long gật đầu một cái,
đứng lên, đi ra gian phòng. Sở Thiếu Lăng không hề động đậy, vẫn cùng
Tiêu Vũ Văn giữ vũng cự ly khoảng chừng một thước, nói:
- Vũ Văn, rốt cuộc em có chuyện gì muốn nói?
- Em... không biết làm sao bây giờ!
Tiêu Vũ Văn nói cúi đầu, nức nở nói:
- Hôm nay em đi tìm Diệp Lăng Phi, hắn lại muốn bồi bà xã hắn, ngay cả
cơ hội gặp mặt cũng không cho em cơ hội, còn nói không có thời gian. Bây giờ em muốn Tìm một người đé nói chuyện cũng không có, em cảm giác rất
bất lực, em không biết sau này em sống thế nào nữa!
Ánh mắt Sở
Thiếu Lăng đào qua khuôn mặt Tiêu Vũ Văn, thấy Tiêu Vũ Văn thực sự rơi
lệ, trong lòng hắn cười lạnh nói: "Thế nào, bây giờ ngươi hối hận đi,
đáng đời, ai bão lúc trước ngươi xem trọng tên tiéu tử kia, hừ, hiện tại chạy đến chỗ này cầu ta, muộn rồi!
Sở Thiếu Lăng trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn ngoài miệng lại an ủi:
- Vũ Văn, em đừng thương tâm, anh đã sớm biết tên kia không phải vật gì tốt, em lại hết lần này tới lần khấc coi trọng hắn, nhưng bây giờ nhìn
rõ ràng bản chất của hắn cũng không chậm, chờ sau khi chuyện của òng em
xong xuôi, anh giúp em giáo huấn tên kia!
- Em nên làm gì bây giờ, em chỉ có một người thân là gia gia, bây giờ gia gia mất rồi, sau này em làm sao bây giờ!
Tiêu Vũ Văn cúi đầu xuống hai chân, đầu vai ran rẩy, nức nở nói.
Sở Thiếu Lăng thấy Tiêu Vũ Văn bộ dáng đáng thương. Tròng mắt hắn xoay
động, trong lòng có dự định, vốn Sở Thiếu Lăng còn đang lo lắng Tiêu
Triêu Dương vừa chết. Phủ Đầu Bang và 3K sẽ đánh nhau, cho dù 3K thắng,
cùng là nguyên khí đại thương, cái được không bù đủ cái mất. Hiện tại,
Sở Thiếu Lăng lại ý thức được Tiêu Triêu Dương vừa chết, đối với 3K mà
nói là một thiên đại hảo sự.
Tiêu Vũ Văn hiện tại cảm giác cô
đơn không chỗ nương tựa, đúng là cơ hội tốt cho hắn xuất thủ, chỉ cằn
hắn chiếm được Tiêu Vũ Văn, hắn có thể lợi dụng thân phận Tiêu Vũ Văn là cháu gái Tiêu Triêu Dương, bồi dưỡng Tiêu Vũ Văn trở thành bang chủ Phủ Đầu Bang, như vậy, Phủ Đầu Bang không phải để hắn nắm giữ sao?
Sở Thiếu Lăng tự nhận có cơ hội, hắn cũng bất chấp đề phòng Tiêu Vũ Văn, đứng lên, chủ động ngồi ở bên cạnh Tiêu Vũ Văn, đưa tay vỗ vai Tiêu Vũ
Văn, ôn nhu an ủi:
- Vũ Văn, em không nên lo lắng, em không phải còn có anh sao, anh vẫn luôn sẽ ở sau lưng em ủng hộ em!
Tiêu Vũ Văn bỗng nhiên nhào vào trong lòng Sở Thiếu Lăng, nức nở nói:
- Sở đại ca, cảm ơn anh, anh là quan trọng nhất...
Ngay khi Tiêu Vũ Văn nói tới chỗ này, bỗng nhiên Sở Thiếu Lăng cảm giác được cánh tay Tiêu Vũ Văn giật lại. Sở Thiếu Lăng là ai, trong lòng
thầm kêu một tiếng không tốt, hắn dùng sức đẩy ra Tiêu Vũ Văn, ngay
khoảnh khắc hắn đẩy ra Tiêu Vũ Văn. Sở Thiếu Lăng cùng cảm giác bên sườn trái đau đón kịch liệt.
Huỵch!
Tiêu Vũ Văn bị Sở Thiếu
Lăng đấy ngã trên mặt đất, lúc này Sở Thiếu Lăng mới chú ý sườn trái
mình bị đâm vào, máu chảy ướt đẫm quần áo của hắn.
Lúc này. Tiêu Vũ Văn trong tay nắm dao gọt hoa quả, từ tiên mặt đất đứng lên, lại
đánh về phía Sở Thiếu Lăng. Sở Thiếu Lăng thoáng cái lãn trên mặt đất,
sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, bỗng nhiên nhảy lên.
Tiêu Vũ
Văn đâm vào không khí, khi nàng nắm dao gọt hoa quả lần thứ hai đám Sở
Thiếu Lăng. Sở Thiếu Lăng đã đứng lên, chỉ thấy Sở Thiếu Lăng đạp tới
một cước, đá vào bụng Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn bị Sở Thiếu Lăng một cước gạt ngã trên sa lon, dao gọt hoa quả cũng rơi trên mặt đất. Sở Thiếu
Lăng bước nhanh qua, giơ tay lên, hung hăng tát một cái trên mặt Tiêu Vũ Văn, đánh cho Tiêu Vũ Văn chảy máu mũi.
- Con điếm, con mẹ nó mày cũng dấm siết tao, mày nghĩ mày là ai?
Sở Thiếu Lăng dữ tợn mắng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Long mang theo mười mấy người vọt vào. Bọn
họ là ở bên ngoài nghe được thanh âm bên trong liền vội vội vàng vàng
xông tới, đám người Khương Long vừa vọt vào, liền nhìn thấy Sở Thiếu
Lăng giơ tay đang muốn đánh Tiêu Vũ Văn. Quằn áo trên người Sở Thiếu
Lăng bị máu nhiễm đò, trên mặt đất còn có một con dao gọt hoa quà dính
máu.
Khương Long lập tức hiếu được. Khương Long vội vàng chạy tới, hỏi:
- Đại thiếu gia, cậu không có chuyện gì chớ!
- Ta không sao!
Sở Thiếu Lăng một cái tát này không đánh xuống, hắn túm áo Tiêu Vũ Văn, miệng mắng:
- Con điếm này muốn giết ta.
- Đại thiếu gia. Tôi lập tức giết chết cô ta!
Khương Long nói.
- Giết chết nó thì quá dễ dàng cho nó rồi!
Sở Thiếu Lăng cười lạnh nói,
- Đồ đê tiện này muốn giết ta, vậy lão Tử chơi nó trước, sau đó sẽ cho
các huynh đệ thay phiên lên, lúc nào chơi chán, thì nói cho Phủ Đầu Bang đến chuộc người, nhường địa bàn thành phố Vọng Hải cho ta, nếu không,
chờ thu thi thể cháu gái long đầu bọn nó đi!
Khương Long vốn
chính là lão sắc quý, trước đây Tiêu Vũ Văn là cháu gái Tiêu Triêu
Dương. Khương Long cho dù có tà tâm cũng không có gan, hiện tại bất
đồng, nếu Sở Thiếu Lăng nói muốn đem Tiêu Vũ Văn cho các huynh đệ thay
phiên lẽn. Khương Long hận không thể ngay bây giờ liền leo lên cô gái
xinh đẹp này.
Ánh mắt mê đắm của hắn đảo qua hai đùi tuyết trắng của Tiêu Vũ Văn, nói:
- Đại thiếu gia, tôi ở bên ngoài chờ, chừng nào cậu chơi chán, thì nói cho tôi biết!"
- Sở Thiếu Lăng, tên cầm thú này...
Tiêu Vũ Văn vừa mới hô một câu, miệng đã bị Sở Thiếu Lăng bịt lại. Tay
phải Sở Thiếu Lăng nắm váy ngắn của Tiêu Vũ Văn, dùng sức tụt xuống phía dưới.
Khương Long mang người cười ha ha đi ra ngoài, bỗng nhiên có một tên chạy ào vào. Khương Long mắng to một câu nói:
- Làm gì gấp gáp như vậy!
- Nhị đương gia, không xong, có một người cứng rắn xông tới, huynh đệ
của chúng ta bị hắn đả thương mấy người, các huynh đệ không ngăn được,
người nọ nói muốn gặp đại thiếu gia!
Sở Thiếu Lăng vốn đã đem
váy ngắn của Tiêu Vũ Văn cởi đến trên đùi, lộ ra cái mông trắng nõn của
Tiêu Vũ Văn, nghe tên kia vừa nói như vậy, Sở Thiếu Lăng không khỏi
buông tay, khẩn trương nói:
- Là ai?
- Hắn không nói!
Người kia nói.
- Càn lại cho lão từ, chờ ta xong xuôi. Ta sẽ đi gặp hắn!
Sở Thiếu Lăng không muốn bị quấy rầy nhã hứng, vung tay lên với Khương Long, nói:
- Đi cản lại cho ta!
- Được!
Khương Long đáp ứng một tiếng, hắn mới vừa đi ra khỏi phòng, chọt nghe
thấy dưới lầu có tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó chính là thanh âm bộp bộp.
Khương Long sủng sốt, còn không đợi hắn kịp phàn ứng, chỉ
nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong tay nắm mộĩ thanh chủy thủ dính máu, nắm
một gã người của 3K lên lầu.
- Tránh ra, không ra, tao sẽ cho chúng mày thấy máu!
Diệp Lăng Phi mặt âm trầm, vẻ mặt đêu là sát khí. Hắn năm tên thành viên nòng cốt của 3K kia đi về phía Khương Long.
Khương Long vừa nhìn là Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn hơi động, nói thầm với tên thủ hạ bên cạnh:
- Mày có chắc hắn một mình tới không?
- Vâng, chỉ một mình hắn lái một chiếc xe xông đến, các huynh đệ không ngăn trở được!
Khương Long nghe nói là Diệp Lăng Phi một mình tới đây, trong lòng mới yên tâm, hắn cười lạnh nói:
- Diệp tiên sinh, cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy?
Diệp Lăng Phi vừa định nói, bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền đến tiếng Tiêu Vũ Văn tức giận mắng:
- Ngươi tên súc sinh này!
Ngay sau đó chợt nghe thấy Sở Thiếu Lăng kêu thảm một tiếng.
Diệp Lăng Phi và bọn người Khương Long sửng sốt, Khương Long lo lắng Sở Thiếu Lăng ở bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà Diệp Lăng Phi thì lo lắng cho Tiêu Vũ Văn, ngay khoảnh khắc Khương Long sừng sốt, Diệp
Lăng Phi đấy tên bị hắn lấy làm con tin kia ra, lấy thế sét đánh không
kịp bưng tai, phóng qua bên người Khương Long, đạp cửa phòng, nhảy vào.
- Ngăn hắn lại!
Khương Long chờ Diệp Lăng Phi đã nhảy vào trong phòng, mới kịp phàn úng, vội vàng dẫn người chạy vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi vừa nhảy vào trong phòng, đã nhìn thấy Tiêu Vũ Văn bị Sở
Thiếu Lăng áp trên sa lon, váy ngắn của Tiêu Vũ Văn đã bị cời đến giữa
hai chân, quần lót tam giác màu trắng đã bị Sở Thiếu Lăng xé ra, lộ ra
cái mông trắng như tuyết của Tiêu Vũ Văn. Sở Thiếu Lăng đang quơ bàn tay đánh vào mặt Tiêu Vũ Văn, trong miệng mắng:
- Con điếm này, tao cho mày cắn tao này, xem tao có đánh chết mày không!
Diệp Lăng Phi thấy bàn tay Sở Thiếu Lăng muốn hạ xuống, hắn thoáng cái
nhảy tới, tay phải nắm chủy thủ đặt tại cổ Sở Thiếu Lăng, hô lớn:
- Mày cừ động một chút thừ xem, xem tao có dám giết mày không!
Sở Thiếu Lăng quả nhiên không dám cử động nữa, hắn đứng yên, quay đầu nhìn chỉ có một mình Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, nếu như mày giết tao, mày cũng chạy không thoát!
- Đó chính là chuyện của tao!
Chủy thủ của Diệp Lăng Phi đặt trên cố Sở Thiếu Lăng, lưỡi dao sắc bén
kia cắt vào da Sở Thiếu Lăng, Sở Thiếu Lăng chau mày, vội nói:
- Được, được, ta không động là được!
Diệp Lăng Phi rồi mới nói với Tiêu Vũ Văn:
- Vũ Văn, không sao chứ!
Vừa khi Sở Thiếu Lăng dùng sức xé nát quần lót Tiêu Vũ Văn, bị Tiêu Vũ
Văn nhân cơ hội hung hăng cắn vào cổ tay Sở Thiếu Lăng một cái, sau khi
Sở Thiếu Lăng bị đau, buông tay ra, ngay trước khi Diệp Lăng Phi xông
tới, hắn định đánh Tiêu Vũ Văn một bạt tai. Lúc này, Tiêu Vũ Văn từ ghế
sa lon đứng lên, nàng đem váy ngắn của mình kéo tới bên hông, khom lung
muốn đi lấy dao gọt hoa quà.
- Dừng tay!
Diệp Lăng Phi vội hô lớn.
Tiêu Vũ Văn bị Diệp Lăng Phi quát, dừng lại. Tiêu Vũ Văn nhìn phía Diệp Lăng Phi, nức nở nói:
- Em muốn giết tên cầm thú này, em muốn báo thù cho gia gia em!
- Diệp Lăng Phi, nếu mày để cho co ta giết tao, bọn mày ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài!
Sở Thiếu Lăng có chút sợ, hắn nói:
- Người của tao đều ở đây lý, nếu như mày dám đụng đến tao, bọn mày
cũng sẽ chết ở chỗ này, nếu không chúng ta giao dịch, mày thả tao, tao
cho bọn mày rời đi bình an!
- Chủ ý này ngược lại không tệ!
Diệp Lăng Phi liếc mắt quét Tiêu Vũ Văn, nói:
- Vũ Văn, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, chúng ta đi trước, chuyện này về sau hãy nói!
Tiêu Vũ Văn đến lúc này, chỉ có thể nghe Diệp Lăng Phi mà thôi, mép và
mũi nàng vẫn còn vết máu, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Tiêu
Vũ Văn cắn chặt môi, giận không kềm được mà trừng mắt nhìn Sở Thiếu
Lăng.
- Bào người của mày tránh ra, nếu không tao lấy mạng mày!
Diệp Lăng Phi hơi dùng sức, dao găm lại cắt vào cổ Sở Thiếu Lăng một chút, máu bắt đầu chày ra từ cổ Sở Thiếu Lăng.
- Các ngươi mau tránh ra, không nghe thấy sao?
Sở Thiếu Lăng đến lúc này, đâu còn có nữa điểm uy phong, hắn cũng không có lá gan mang tánh mạng của mình ra nói đùa, nếu như thật sự chọc giận Diệp Lăng Phi, cái mạng cũng chẳng còn.
Sở Thiếu Lăng vừa hô, đám người Khương Long vội vàng tránh ra, Sở Thiếu Lăng nói:
- Diệp tiên sinh, ngươi có thể đi rồi, ta đàm bào không người nào dám động đến ngươi!
- Mày cho là tao sẽ tin tường lời của mày sao!
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói,
- Chí ít tao phải đến địa phương an toàn mới có thể thả mày!
Diệp Lăng Phi nói hô lớn:
- Đi!
- Được, được, ta đi!
Sở Thiếu Lăng trong miệng liên tục nói, ngay khi Sở Thiếu Lăng mới vừa
đi tới trước mặt Khương Long, Sở Thiếu Lăng âm thầm đánh mắt cho Khương
Long, Khương Long nhìn thấy, bất động thần sắc liếc nhìn Diệp Lăng Phi.