Sau khi bố mẹ Chu Hân Mính tham gia hôn lễ xong, thì buổi chiều 4h họ đi ô tô quay trở lại thành phố Vọng Hải. Còn về Angel, Dã Lang, Dã Thú và
những người khác cũng lần lượt rời khỏi thành phố Đông Hải. Sau một ngày vất vả, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính sau khi trở về biệt thự tại thành phố Đông Hải, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi rã rời, toàn thân đau nhức,
nhất là Chu Hân Mính. Bây giờ Chu Hân Mính đang mang thai, không dám quá lao lực, vừa về tới biệt thự là về phòng ngủ ngay. Diệp Lăng Phi cũng
cảm thấy mệt mỏi, nhưng việc của Vu Đình Đình làm cho Diệp Lăng Phi
không có thể nghỉ ngơi. Trong đầu óc hắn luôn nghĩ về việc của Vu Đình
Đình. Sau khi ân ái với cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính xong, đợi cả
hai người đều đã ngủ. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc
thêm chiếc quần đùi, đi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lăng
Phi đi xuống lầu, bật đèn trong phòng khách lên và ngồi một mình ở đó.
Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ vấn đề của Vu Đình Đình. Xem ra bây giờ vì
chuyện của hắn và Vu Đình Đình mà cô đang bị bố mẹ trách mắng. Diệp Lăng Phi liền cảm vô cùng phiền não, nghĩ lại Vu Đình Đình luôn ở bên cạnh
hắn, không hề có bất kỳ danh phận gì, lại còn phải hứng chịu tất cả
những chuyện này,nhưng Diệp Lăng Phi lúc này, lại không nghĩ ra cách
giải quyết nào. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách, vừa châm một điếu
thuốc lên thì chợt nghe tiếng bước chân. Nhìn về phía cửa phòng thì thấy Chu Hân Mính mặc váy ngủ xuất hiện ngay ở đó. Cái bụng của Chu Hân Mính đã to lên rồi, khi cô đi đường, cố ý đi đứng cẩn thận để không ảnh
hưởng tới thai nhi.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân
Mính, vội vàng dập tắt điếu thuốc ở tay đi, đứng dậy, đi tới trước mặt
Chu Hân Mính, đỡ lấy Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, không phải em ngủ say rồi hay sao? Tại sao lại xuống đây?
- Ông xã của em có chuyện buồn, làm sao mà em ngủ say cho được!
Chu Hân Mính cẩn thận đi tới chỗ ghế sô pha. Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân
Mính ngồi xuống ghế. Sau khi đã dựa lưng vào ghế sô pha, Chu Hân Mính
nói nhỏ:
- Ông xã, em cảm thấy đứa trẻ trong bụng em không ngoan ngoãn nữa rồi, không biết là nó có hư giống anh không nữa?
- Hân Mính, Đã hơn 4 tháng rồi, tên nhóc chắc cũng đã thành hình rồi đấy nhỉ!
Diệp Lăng Phi áp tai vào bụng Chu Hân Mính, nghe tiếng đạp của đứa bé, cười khẽ, nói:
- Hân Mính, anh thật mong sớm được nhìn thấy con chúng mình ra đời. Bây giờ anh muốn là bố quá rồi!
- Kể cả anh có muốn sớm được làm bố, thì cũng phải đợi 10 tháng chứ, nếu mà con nó sinh ra sớm, như vậy sẽ là sinh non đó!
Chu Hân Mính nói khẽ:
- Em không muốn con chúng mình bị sinh sớm đâu!
Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống ghế, ôm lấy Chu Hân Mính vào lòng, cười nói:
- Hân Mính, chỉ tại anh muốn sớm được làm bố, vì vậy mới nóng ruột như vậy!
- Em nghĩ anh nên nghĩ tới Tình Đình đi!
Chu Hân Mính quay sang phía Diệp Lăng Phi, hơi thở thơm tho ấm áp phả
vào mặt Diệp Lăng Phi, khuôn mặt của Chu Hân Mính ngày càng hồng hào
xinh xắn. Từ trong ánh mắt Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi toát ra ánh
nhìn yêu thương vô hạn. Chu Hân Mính đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Lăng
Phi, cười, nói:
- Ông xã, em thấy Tình Đình có vẻ sốt ruột lắm, anh phải cố gắng lên!
- Hân Mính, bây giờ anh đã cố gắng lắm rồi đấy!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Hân Mính. Vừa nãy không phải là em không thấy, anh rất mất sức đó.
Nếu mà ngay cả như vậy mà Tình Đình vẫn không mang thai, vậy phải vào
bệnh viện kiểm tra rồi, có phải là do vấn đề của cơ thể Tình Đình hay
không?
- Anh đừng có mà đưa kết luận sớm như vậy!
Chu Hân Mính nói:
- Chuyện này cần phải từ từ,nhưng mà, em thấy Tình Đình có vẻ rất sốt
ruột. Ông xã, anh phải ở bên Tình Đình nhiều hơn. Bây giờ em mang thai
rồi, chuyện đó nếu không nên làm thì đừng làm. Trừ khi ông xã anh thật
sự thèm muốn, chứ nếu không thì đừng làm chuyện đó!
Diệp Lăng Phi hiểu được ý của Chu Hân Mính, xem ra Chu Hân Mính vì đứa
con trong bụng mà hi sinh rất nhiều. Cô không muốn vì chuyện quan hệ nam nữ đó mà làm bị thương đứa trẻ. Nhưng đồng thời Chu Hân Mính cũng không muốn làm Diệp Lăng Phi không vui, nếu Diệp Lăng Phi muốn cô, Chu Hân
Mính vẫn sẽ cùng Diệp Lăng Phi làm chuyện đó.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Hân Mính, anh cảm thấy có em ở bên cạnh anh là hạnh phúc lớn nhất
cuộc đời này của anh! So với Tình Đình, em còn hiểu anh hơn!
- Em hiểu cái gì chứ! Ông xã, bây giờ em còn không biết tại sao anh phiền não?
Chu Hân Mính nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, nói như một người vợ thực sự:
- Ông xã, chúng ta đã là vợ chồng rồi! Giữa chúng ta không cần phải
giấu nhau chuyện gì cả. Phiền não của anh cũng chính là phiền não của
em. Ông xã, cứ cho là em không thể giúp anh giải quyết chuyện này, nhưng ít ra, em có thể chia sẻ cùng anh!
- Hân Mính, anh biết phải nói thế nào đây! Có hai chuyện làm anh phiền lòng!
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Hân Mính. Chuyện thứ nhất còn dễ nói, chuyện thứ nhất đó là Bành Hiểu Lộ sắp được điều tới thành phố Vọng Hải làm việc. Anh không biết phải
nói thế nào, anh chỉ biết lần này Bành Hiểu Lộ tới thành phố Vọng Hải có khả năng có liên quan tới anh!
- Chuyện này có thể hiểu được!
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong, hoàn toàn không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
- Lần trước em gặp Bành Hiểu Lộ thấy cô ta là loại con gái mạnh mẽ,
hiếu thắng, cô ta càng thích những anh chàng mạnh mẽ giỏi giang hơn cô
ta. Mà ông xã lại là mẫu đàn ông mạnh mẽ đó, ở trước mặt anh. Bành Hiểu
Lộ sẽ cảm thấy cô ta rất nhỏ bé, yếu đuối. Nếu mà như vậy. Bành Hiểu Lộ
sẽ mê anh. Ông xã, chuyện này không phải là so anh sai, chỉ có thể nói
là do anh quá ưu tú. Những người đàn ông quá tài giỏi thì sẽ có rất
nhiều người phụ nữ thích. Em không phải là một ví dụ hay sao. Trước khi
gặp được ông xã, em còn chưa nghĩ tới chuyện lấy chồng. Ngay cả chuyện
hẹn hò với một người đàn ông em cũng chưa từng nghĩ qua!
Chu Hân Mính nói tới đây. Chu Hân Mính đưa mắt xuống nhìn bụng của mình, sau đó lại quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Bây giờ em sắp làm mẹ rồi!
Diệp Lăng Phi vô cùng xúc động, hắn hoàn toàn không ngờ Chu Hân Mính sẽ nói như vậy, đối với Diệp Lăng Phi mà nói. Chu Hân Mính đúng là vợ của
hắn, cô có thể phản đối hắn và người đàn bà khác qua lại. Đối với chuyện của Bành Hiểu Lộ, Chu Hân Mính hoàn toàn có thể trách Diệp Lăng Phi đa
tình, nhưng Chu Hân Mính lại không hề làm vậy. Ngược lại, còn cho rằng
đó không phải do lỗi của Diệp Lăng Phi, đàn ông có được người vợ như vậy thì còn gì để nói nữa, thực sự đúng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Làm vợ nên hiểu chồng như vậy, chứ không phải suốt ngày chỉ biết
trách móc và trách tội chồng.
Diệp Lăng Phi không kiềm chế nổi, hôn nồng nàn lên môi Chu Hân Mính, nhưng lại làm Chu Hân Mính giật mình, cô nói:
- Ông xã, anh làm gì vậy, tự nhiên lại đi hôn em! Dọa chết em rồi!
- Ha ha, đó chính là vì anh cảm động quá. Anh không hề nghĩ rằng vợ Hân Mính của anh lại hiểu anh như vậy. Nhất thời xúc động, thì hôn em thôi!
Diệp Lăng Phi lại đưa môi tới, hôn Chu Hân Mính cái nữa, nói:
- Bây giờ anh vẫn muốn hôn bà xã, bà xã, em chuẩn bị xong chưa?
Sau khi Diệp Lăng Phi hôn Chu Hân Mính xong, mới nói ra chuyện thứ hai
khiến hắn phiền lòng. Chu Hân Mính đã gặp qua Vu Đình Đình rồi. Tất
nhiên cũng biết quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình. Có thể nói,
tất cả những phụ nữ bên ngoài của Diệp Lăng Phi, hầu hết Chu Hân Mính
đều biết cả. Chỉ là Chu Hân Mính hoàn toàn không trách móc Diệp Lăng
Phi. Bởi vì đối với Chu Hân Mính mà nói, Diệp Lăng Phi cũng có biết bao
điều khó xử, cũng giống như Chu Hân Mính vậy. Trước đây Chu Hân Mính
cũng biết Diệp Lăng Phi đối với cô cũng rất khó xử. Từ bụng ta suy ra
bụng người, Chu Hân Mính hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ tâm tư của
những người tình của Diệp Lăng Phi.
- Hân Mính, em có nhớ cuộc điện thoại lúc đó anh nhận không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính gật đầu. Cô tất nhiên là nhớ, cũng chính là cuộc điện
thoại đó khiến cho Diệp Lăng Phi trở lên buồn bã. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, cuộc điện thoại đó làm sao?
- Cuộc điện thoại đó là do bố của Vu Đình Đình gọi cho anh!
Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không có bất kỳ điều gì phải giấu diếm, hắn thành thật nói:
- Bố của Vu Đình Đình mắng anh một trận. Nói anh dụ dỗ con gái ông ta.
Hân Mính, anh thật không biết nói như thế nào về tình cảm giữa anh và
Đình Đình. Nên nói như thế này, trước khi anh và Tình Đình đính hôn, anh đã quen Đình Đình rồi, Đình Đình là một cô gái rất tốt, anh không muốn
cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng lại không ngờ rằng, người cuối
cùng làm cô ấy tổn thương lại là anh. Anh cảm thấy rất hận mình, không
biết nên làm như thế nào mới được!
- Ông xã, em muốn hỏi anh? Trong trái tim anh, anh tự nhận thấy quan hệ giữa anh và Vu Đình Đình là gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Quan hệ giữa anh và Đình Đình không có bất kỳ mưu cầu lợi ích nào cả! Anh cũng không phải là lừa gạt cô ấy, cô ấy biết anh có vợ rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Mà Đình Đình cũng chưa từng xin tiền của anh. Quan hệ của bọn anh
trong sáng như vậy thôi, anh thích cái tính lương thiện hiểu lòng người
của cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất dịu dàng, nho nhã!
- Trong lòng anh đã rõ chuyện này rồi, vậy anh nên đi làm chuyện anh cho là đúng đi!
Chu Hân Mính nói:
- Đối với em. Vu Đình Đình có lẽ rất yêu anh. Cô ấy vẫn còn nhỏ, có suy nghĩ riêng của mình. Có thể nói, tình yêu của Vu Đình Đình đối với anh
xuất phát từ trong lòng cô ấy, chứ không phải chỉ vì thích tiền của anh
mối ở bên anh đâu, nhưng mà, bất kỳ một người cha người mẹ nào đều không cho phép con mình ở bên một người đã có gia đình!
Chu Hân Mính nói xong, ngừng lại một lát, sau đó nói:
- Tất nhiên bố mẹ em cũng hi vọng em không làm như vậy. Chỉ là họ không còn cách nào khác, ai bảo người con gái như em không chịu nghe lời chứ!
-o0o-
Chu Hân Mính nói rồi, bật cười. Diệp Lăng Phi cũng bật cười. Chu Hân Mính nhìn vào khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, vì em đã trải qua tình yêu thật khó dứt bỏ này, em mới hiểu
được rằng khi mình thật sự yêu một người đàn ông, nhưng lại không thể ở
bên người đó đồng cam cộng khổ. Em cho rằng giờ này chắc Vu Đình Đình vô cùng đau khổ, bố mẹ cô ấy không cho phép anh và cô ấy ở bên nhau. Bố mẹ cô ấy sẽ ép Vu Đình Đình làm theo ý của họ. Lúc này, anh phải để Vu
Đình Đình tự đưa ra quyết định.
- Anh bắt Đình Đình tự đưa ra quyết định sao?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, khẽ lắc đầu, nói:
- Hân Mính, em không hiểu đâu, điện thoại của Đình Đình đã bị khóa máy, nếu mà anh gọi tới nhà cô ấy, thì bố mẹ cô ấy cũng nhất quyết không cho cô ấy và anh nói chuyện. Anh không thể biết được suy nghĩ của Đình Đình lúc này.
- Ông xã, anh đã nghĩ qua chưa? Không nhất
thiết phải là anh gọi điện thoại tới. Lẽ nào Vu Đình Đình không có bạn
học hay sao. Nếu như để bạn của Vu Đình Đình hay là bạn cùng lớp cô ấy
gọi điện thoại cho cô ấy, thì bố mẹ cô ấy sẽ yên tâm. Như vậy không phải cách hay sao?
Câu nói này của Chu Hân Mính thức tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không nghĩ tới cách này.
- Hân Mính, em nói đúng quá!
Diệp Lăng Phi gãi đầu, hắn đứng dậy. Chu Hân Mính kéo tay của Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh định làm gì vậy?
- Anh định tìm người gọi điện thoại cho Đình Đình!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính kéo tay Diệp Lăng Phi lại, nói nhỏ:
- Ông xã, anh đừng có nóng vội như vậy, anh đã nghĩ tới hậu quả của chuyện này chưa?
- Hậu quả?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, khoonh biết hậu quả mà Chu Hân Mính nói tới là gì. Chu Hân Mính thở dài nói:
- Ông xã, em thấy tâm trạng anh bây giờ rối bời. Hay là anh bình tĩnh
chút đi, anh nhất định sẽ nghĩ ra hậu quả nếu làm như vậy. Trưa nay bố
Vu Đình Đình vừa gọi điện thoại cho anh. Nếu ngay bây giờ anh tìm bạn
của Vu Đình Đình hay là bạn cùng lớp Vu Đình Đình gọi điện cho cô ấy. Lẽ nào bố mẹ Vu Đình Đình không nghi ngờ là do anh sai khiến hay sao. Nếu
mà như vậy, thì đúng là anh đã đánh mất một cơ hội!
Đúng như Chu Hân Mính vừa nói, tâm trạng Diệp Lăng Phi bây giờ rối bời,
nên không hề suy xét cẩn thận. May mà có Chu Hân Mính nhắc nhở. Diệp
Lăng Phi bình tĩnh nghĩ lại đúng là như vậy thật. Nếu như bản thân hắn
lúc này mà đi tìm người gọi điện tới nhà Vu Đình Đình, nhất định sẽ làm
cho bố mẹ Vu Đình Đình nghi ngờ là do Diệp Lăng Phi làm trò, như vậy là
hỏng bét.
- Hân Mính, ngay cả cứ cho là anh có thể tìm được Đình Đình, nhưng sau này phải làm thế nào đây?
Diệp Lăng Phi nói:
- Vấn đề bây giờ chính là do thái độ của bố Vu Đình Đình quá kiên quyết, đây chính là việc rắc rối nhất!
- Ông xã, đi bước nào hay bước đó đã!
Chu Hân Mính nói:
- Theo em thấy khoảng 2 ngày nữa anh tìm người gọi điện tới nhà Vu Đình Đình, tốt nhất là có thể khiến cho Vu Đình Đình có thể ra ngoài. Ông
xã, em nghĩ cách tốt nhất là anh nên đi xem thế nào!
Diệp Lăng
Phi im lặng suy nghĩ. Hắn cũng nghĩ tới sẽ làm như vậy, nhưng lại lo
lắng là dù hắn có đích thân đi cũng không giải quyết được chuyện này.
Chu Hân Mính nhìn ra điều mà Diệp Lăng Phi đang lo ngại, cô an ủi nói:
- Ông xã, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết. Bây giờ chuyện quan
trọng nhất chính là anh có thể liên lạc được với Vu Đình Đình!
- Ừm. Hân Mính, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cảm ơn em. Hân Mính, cảm ơn em có thể hiểu được anh!
- Ông xã, anh cảm ơn cái gì? Chúng ta là vợ chồng cơ mà, lẽ nào vợ không nên chia sẻ phiền não với chồng hay sao?
Chu Hân Mính nhìn cái bụng của mình, nói thêm:
- Hơn nữa, anh còn là bố của đứa con trong bụng em. Ông xã, em chỉ mong chúng ta có thể vui vẻ mà sống bên nhau!
- Hân Mính, anh đảm bảo chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc bên nhau!
Diệp Lăng Phi nói:
- Có người vợ hiền như em, anh đã là người đàn ông vui vẻ nhất đời này rồi!
Chu Hân Mính trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, dịu dàng nói:
- Ông xã, xem anh nói như vậy, em thấy vui lắm. Nhưng mà, ông xã, em có một yêu cầu nhỏ!
- Yêu cầu?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Yêu cầu gì? Chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm cho em, bà xã ạ!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Yêu cầu của em đơn giản lắm! Em chỉ yêu cầu bây giờ ông xã mau đi ngủ thôi! Ông xã, hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi, phải đi ngủ sớm thôi, có
chuyện gì, ngày mai hãy nói!
- Được!
Diệp Lăng Phi đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, nhìn thấy Bạch Tình
Đình và Chu Hân Mính nằm bên cạnh vẫn còn đang say ngủ. Diệp Lăng Phi
rời khỏi giường, tối sau sau khi nói chuyện với Chu Hân Mính, tâm trạng
của Diệp Lăng Phi đã khá hơn nhiều, không còn buồn rầu như hôm qua nữa.
Giống như những gì Chu Hân Mính đã nói, chuyện gì cũng có cách giải
quyết của nó, nếu mà bản thân quá phiền não, thì sẽ chẳng tìm được cách
gì giải quyết cả!
Diệp Lăng Phi mặc quần đùi đi ra khỏi phòng ngủ. Hắn đi qua phòng ngủ của Vu Tiêu Tiếu, thì nhìn thấy phòng
ngủ của Vu Tiêu Tiếu cửa đã mở. Nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mặc váy ngủ, dụi
mắt, ngáp ngắn ngáp dài, đi từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy Diệp
Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu thều thào nói chào buổi sáng, sau đó đi về phía
nhà vệ sinh. Mấy ngày hôm nay Vu Tiêu Tiếu đã mệt lắm rồi. Vu Tiêu Tiếu
bận tối tăm mặt mũi. Nhất là hôn lễ hôm qua của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu lại là phù dâu, cái vai trò phù dâu này quả không
nhẹ nhàng gì, tối qua vừa về tới biệt thự. Vu Tiêu Tiếu liền lăn ra
giường ngủ một mạch tới sáng. Nếu không phải Vu Tiêu Tiếu muốn đi vệ
sinh, chắc cô vẫn tiếp tục ngủ. Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy thương Vu
Tiêu Tiếu. Sau khi Vu Tiêu Tiếu đi vệ sinh xong, đi ra rửa tay. Diệp
Lăng Phi quan tâm hỏi:
- Tiêu Tiếu, có phải em cảm thấy rất mệt không?
- Vẫn còn tốt mà!
Vu Tiêu Tiếu rửa tay xong, lại ngáp, dụi mắt nói:
- Chỉ là hơi buồn ngủ một chút, hình như vẫn chưa ngủ đủ giấc. Sư phụ,
em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi ngủ tiếp đây!
- Tiêu Tiếu, đi đi, khi nào ăn sáng, anh gọi em xuống!
Diệp Lăng Phi vẫy tay bảo Vu Tiêu Tiếu quay về phòng ngủ. Nhưng Vu Tiêu Tiếu không vội đi, cô đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Diệp đại ca, em muốn anh ôm em ngủ!
Diệp Lăng Phi vừa rửa mặt xong, hắn cầm một cái khăn khô lau lại mặt, quay ra nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Được thôi, nhưng mà anh dỗ em ngủ say rồi, anh sẽ đi ra ngay!
- Ừm!
Vu Tiêu Tiếu đồng ý, nói:
- Diệp đại ca, em muốn anh ôm em!
- Tiêu Tiếu, đúng là một tiểu a đầu!
Diệp Lăng Phi cười, vòng tay ôm lấy Vu Tiêu Tiếu. Hai tay Vu Tiêu Tiếu
ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, đôi măt đẹp cứ nhìn Diệp Lăng Phi mãi. Diệp
Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu đi vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa phòng lại, đầu tiên hắn đặt Vu Tiêu Tiếu nằm xuống giường, sau đó hắn cũng nằm
xuống giường. Hai tay Vu Tiêu Tiếu ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liền cảm thấy hơi thở của Vu Tiêu Tiếu
nhanh dần, hơi thở gấp gáp đó khiến Diệp Lăng Phi ý thức được rằng Vu
Tiêu Tiếu định làm gì.
- Tiêu Tiếu, trời sáng rồi đó! Chị em cũng sắp dậy rồi!
Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Tiểu a đầu, em không sợ chị em nhìn thấy sao!
- Diệp đại ca, em nhớ anh!
Vu Tiêu Tiếu áp sát vào tai Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Em có thể không phát ra tiếng kêu. Diệp đại ca, em đảm bảo không phát ra âm thanh gì cả!
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu.
Hai tay hắn tụt váy ngủ của Vu Tiêu Tiếu ra, cả người hắn áp lên người
Vu Tiêu Tiếu. Quả nhiên Vu Tiêu Tiếu không phát ra một tiếng rên rỉ nào, cô mím chặt môi, không để bản thân rên lên. Diệp Lăng Phi đè trên tấm
thân kiều diễm của Vu Tiêu Tiếu, những động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng
hình như Vu Tiêu Tiếu có vẻ kiềm chế không được, hai tay ôm chặt lấy vai Diệp Lăng Phi, đúng lúc Diệp Lăng Phi định quay người, thì bên ngoài
vọng lại tiếng bước chân, ngay sau đó nghe thấy tiếng ngáp của Bạch Tình Đình. Vào lúc này có muốn dừng lại cũng không kịp nữa rồi. Diệp Lăng
Phi đè sát vào người Vu Tiêu Tiếu, môi hắn ngậm chặt lấy môi Vu Tiêu
Tiếu, kể cả Vu Tiêu Tiếu có rên lên, âm thanh cũng không lọt ra được. Cô chỉ có thể dùng hai đùi kẹp chặt lấy cơ thể Diệp Lăng Phi, dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, ánh mắt hiện lên vẻ đầy hưng phấn. Bạch
Tình Đình đi vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong, cô lại quay về phòng ngủ. Nhìn thấy Chu Hân Mính đã mở mắt. Bạch Tình Đình lên giường hỏi:
- Hân Mính, anh ấy đâu?
- Tình Đình. Tớ không biết! Có thể buổi sáng đi tập thể dục rồi!
Chu Hân Mính trả lời.
- Buồn ngủ chết đi được! Hân Mính, tớ muốn ngủ thêm một lát!
Bạch Tình Đình ngáp, nói:
- Hôm nay có thể ngủ ngon lành rồi!
Bạch Tình Đình nói rồi ôm lấy vai Chu Hân Mính, nhắm mắt lại tiếp tục
ngủ. Chu Hân Mính vốn định thức dậy, nhưng thấy Bạch Tình Đình ôm mình
ngủ tiếp. Cô cũng đành nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Bạch
Tình Đình hoàn toàn không biết rằng, bây giờ ông xã của cô đang ở trong
phòng của Vu Tiêu Tiếu, đang ân ân ái ái với Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình
Đình và Chu Hân Mính ngủ tới hơn 9h, đợi sau khi hai người tỉnh dậy,
Diệp Lăng Phi đã đi chạy bộ bên bờ biển rồi. Nhiệt độ bên thành phố Đông Hải này thấp hơn so với ở thành phố Vọng Hải, nhất là vùng ven biển
thành phố Đông Hải này, gió biển lạnh như giao cứa, thổi vào mặt rất
rát. Diệp Lăng Phi chạy chậm trên bãi biển, vừa nãy hao phí thể lực
trong phòng Vu Tiêu Tiếu. Vốn dĩ Diệp Lăng Phi không nên phát sinh quan
hệ với Vu Tiêu Tiếu. Nhưng hắn ta lúc đó, thật sự không quá thèm muốn,
nhưng không hiểu vì sao, mà khi Vu Tiêu Tiếu thèm muốn, Diệp Lăng Phi
lại không muốn từ chối. Diệp Lăng Phi vừa chạy, vừa nghĩ tới những người phụ nữ bên cạnh hắn, đối với đàn ông mà nói, gái đẹp bên cạnh càng
nhiều càng tốt. Nhưng chỉ những người đàn ông trong cuộc mới biết ở bên
cạnh những người đàn bà đẹp như mây đó cũng là cái khổ, đàn bà nhiều
không phải là một chuyện tốt. Diệp Lăng Phi trước đây giống như một gã
thợ săn đào hoa, nhưng bây giờ hắn dường như thay đổi rồi, bây giờ hắn
trở thành con mồi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đây đúng là
một hài kịch, đàn ông vì đàn bà mà đau khổ. Tất nhiên, nguyên nhân chủ
yếu là vì Diệp Lăng Phi là một người đàn ông có trách nhiệm, hắn không
dễ dàng để tuột mất bất kỳ người đàn bà nào. Bây giờ tất cả những gì
Diệp Lăng Phi có thể làm là cố gắng tập luyện, để cơ thể ngày càng tráng kiện. Sau khi chạy xong. Diệp Lăng Phi trở về biệt thự. Trương Vân đã
chuẩn bị xong bữa sáng. Diệp Lăng Phi tắm xong, quay về phòng ngủ, thì
thấy Bạch Tình Đình đã thức dậy, nhưng mà Bạch Tình Đình hình như không
có ý định ngồi dậy. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình
Đình gọi:
- Ông xã!
Nhìn thấy dáng vể
đó của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình muốn gì. Bây
giờ thì biết thế này vừa nãy đã không phung phí như vậy. Nhưng mà bây
giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi, tất cả những gì bây giờ Diệp Lăng Phi
có thể làm đó là lại gần và lên giường, đơn giản như vậy thôi.
-o0o-