Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cửa bệnh viện, hắn mở cửa xe ra ý bảo ôm Hàn Đình Đình đi vào trong. Hàn Đình Đình có chút do dự, nàng là một cô gái chưa từng yêu ai, cùng với một người đàn ông tiếp xúc thân mật trước cửa bệnh viện khiến nàng cảm giác rất ngượng ngùng. Diệp Lăng Phi đâu nghĩ Hàn Đình Đình đang lo lắng việc này, hắn vừa thấy Hàn Đình Đình chậm chạp liền cảm thấy sốt ruột, ôm lấy Hàn Đình Đình đi vào bên trong.
Hàn Đình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm lấy người, theo bản năng tay nàng khoác lên vai Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt trắng mịn của nàng đỏ bừng, nàng cúi đầu, cắn chặt môi, cố gắng hết sức để đầu mình không dựa vào ngực Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm Hàn Đình Đình đến khoa chỉnh hình. Bác sĩ chỉ làm một vài kiểm tra đơn giản rồi nói cho Diệp Lăng Phi biết chân cô gái này không sao, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.
Nói thì là như thế nhưng đã đến bệnh viện là bác sĩ phải kê cho một chút thuốc. Kể cả là xước da cũng cần có thuốc.
Vừa nghe thấy bác sĩ nói chân Hàn Đình Đình không sao, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy yên tâm. Còn về phần thuốc thì hắn theo đơn bác sĩ đi mua.
Trên đường đưa Hàn Đình Đình trở về, Diệp Lăng Phi thuận miệng hỏi tại sao Hàn Đình Đình không ở trường đọc sách mà lại đi dạo phố một mình. Hàn Đình Đình tươi cười nói:
- Diệp đại ca, em đi mua sách học đan ở nhà sách Tân Hoa. Bởi vì sắp đến tết nguyên đán rồi, bọn em được nghỉ hai tuần. Về nhà cũng không làm việc gì nên em mua sách để tập đan áo len.
- Học đan áo len cũng tốt, bây giờ cô gái như em rất hiếm.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi. Em là người ở đâu vậy, nghe giọng của em thì hình như là người đông bắc.
- Em là người Nam Trúc.
Hàn Đình Đình nói.
- Nam Trúc!
Diệp Lăng Phi nghe xong, tay phải hắn run lên, chiếc xe hơi lắc lư một chút. Hàn Đình Đình sợ biến sắc, vội vàng nhắc nhở:
- Diệp đại ca, cẩn thận đấy.
Diệp Lăng Phi vội vàng cầm chắc tay lái, nói:
- Yên tâm, không có việc gì.
- Diệp đại ca, hôm nay anh rất lạ, hình như là có chuyện gì.
Hàn Đình Đình nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Diệp Lăng Phi, nàng cảm thấy hơi lạ nên hỏi.
- Không có việc gì.
Diệp Lăng Phi bình tĩnh trở lại, hắn lạnh lùng nói:
- Anh cũng là người Nam Trúc.
- Thật vậy không?
Hàn Đình Đình ngạc nhiên hỏi thăm:
- Nhà của em ở thành phố Nam Trúc, nhà anh ở đâu? Nói không chừng hai nhà chúng ta lại gần nhau đấy.
- Nhà của anh ở nông thôn, ngoại thành thành phố Nam Trúc. Em có nghe nói thôn Nam Dương không, nhà của anh ở đấy.
- Thôn Nam Dương?
Hàn Đình Đình hơi dừng lại chốc lát, nàng nói:
- Diệp đại ca, em biết thôn đó. Hồi trước học cấp 3 em có đến đó, trường chúng em tổ chức tặng sách cho những cô gái ở thôn đấy. Em còn nhớ ở đó có một trường tiểu học tên là Nam Dương, trông rất cũ nát lại còn bị dột nữa, lần đó bọn em phải đội mưa để đi nhưng đến nơi thì phòng học đã ngập nước. Diệp đại ca, có phải là cái thôn đó không?
- Không sai, thôn Nam Dương chính là thôn em nói đấy.
Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:
- Anh học tiểu học ở đó, rồi lên thành phố Nam Trúc học trường trung học số 3 nhưng anh lại không học xong cấp 3.
- Trường trung học số 3, anh cũng tốt nghiệp trường đó sao. Diệp đại ca, nói như vậy chúng ta là bạn cùng trường rồi, em phải gọi anh là tiền bối mới được.
Hàn Đình Đình lộ vẻ mừng rỡ, nàng hưng phấn tươi cười. Nàng không ngờ rằng Diệp Lăng Phi không chỉ là đồng hương mà còn học cùng trường với mình, đúng là thật trùng hợp.
- Anh cũng không ngờ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lần đầu tiên anh nghe giọng em thì cảm thấy rất quen thuộc. Chẳng qua là anh không thể ngờ rằng chúng ta lại có duyên như vậy, lại có thể gặp nhau ở cái thành phố Vọng Hải này.
- Vâng, đúng là rất có duyên. Nhưng mà, Diệp đại ca, giọng của anh không giống với giọng người Nam Trúc, nếu như không phải chính anh nói mình là người Nam Trúc thì em không thể tin được.
- Giọng nói cũng có thể thay đổi mà. Nếu như em đi qua nhiều nơi thì không chỉ có giọng nói mà nhiều thứ khác cũng thay đổi nữa.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Đình Đình, em sẽ không hiểu đâu. Em lớn lên trong hoàn cảnh khác với hoàn cảnh của anh thế nên em không thể hiểu được anh đối với quê nhà có cảm giác xa lạ như thế nào đâu. Tuy rằng thôn Nam Dương là nơi anh sinh ra và lớn lên nhưng từ sau khi anh rời khỏi cái làng đó anh chưa từng quay về một lần nào.
Diệp Lăng Phi trầm mặc, bàn tay hắn nắm chặt vô lăng, không nói gì nữa. Hàn Đình Đình cho rằng mình vừa nói sai nên nàng vội vàng giải thích:
- Em không có ý đó, em….
- Không sao, em không nói gì sai đâu, chỉ là anh đang nhớ đến một vài chuyện thôi mà.
Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Cha mẹ anh đều ở thôn Nam Dương, họ đã vĩnh viễn ngủ say ở đó từ mười năm trước rồi.
Lúc này Hàn Đình Đình mới biết cha mẹ Diệp Lăng Phi đã qua đời, nàng vội vàng nói:
- Xin lỗi, em không biết….
Hàn Đình Đình cho rằng bởi vì nàng nhắc đến thân thế của Diệp Lăng Phi mà khiến cho Diệp Lăng Phi đau khổ, nhưng lại không ngờ Diệp Lăng Phi cắt ngang câu chuyện, hắn cười nói:
- Em không cần phải xin lỗi anh, không phải bởi vì em đề cập đến cha mẹ anh mà anh đau khổ đâu. Đối với hai cụ thì việc qua đời cũng là một sự giải thoát, không bao giờ hai cụ phải đối mắt với sự dối trá khốn kiếp nữa.
- Thế nhưng….
Hàn Đình Đình vừa mới nói ra hai chữ thì thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay sang mỉm cười với Hàn Đình Đình rồi thò tay vào túi lấy điện thoại ra.
- Paul, anh đừng nói với tôi là anh không ngủ đấy, nếu không tôi sẽ có cảm giác mắc nợ anh.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm ngái ngủ của Paul:
- Ngài quên rồi à, múi giờ của Trung Quốc và Mỹ cách nhau mười tiếng, Trung Quốc bây giờ là ban ngày nhưng nước Mỹ là ban đêm. Vì ngài là khách hàng lớn thế nên tôi sẽ đích thân đến Trung Quốc để xem xét thị trường chứng khoán ở đó.
- Yên tâm đi, nếu như anh làm tốt tôi sẽ hậu đãi cho anh. Thôi được rồi, bây giờ anh nói cho tôi nghe tình hình cụ thể xem nào?
Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi.
- Lúc trước anh có nói giữ cổ phiếu này là một phiền toái lớn, quả thực đúng là như vậy, phía sau có người đang thúc đẩy nó. Tôi vẫn chưa áp dụng một hành động nào, ngày mai tôi sẽ tự mình đến Trung Quốc để bắt đầu công việc của mình. Tôi tin rằng nhanh nhất phải đến thứ hai thì giá cổ phiếu mới nên cao được, nhưng nếu như tình hình tiến triển thuận lợi thì tôi nghĩ trong tuần này sẽ kết thúc được công việc của mình.
- Vậy phiền anh rồi. Anh có thể đem mọi chi phí tới Trung Quốc báo lại cho tôi, tôi sẽ cân nhắc xem có nên tăng tiền thuê anh hay không.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đương nhiên là anh không được lừa dối tôi đâu, anh biết con người của tôi rất nhỏ mọn mà.
- Tất nhiên tôi sẽ không làm như vậy rồi. Thường ngày tôi là một người rất tuân thủ những nguyên tắc nghề nghiệp mà.
Paul cười nói.
- Được rồi, chúng ta nói đến đây thôi. Dựa theo thói quen trước đây thì anh có đặt chân ở bất kỳ thành phố nào ở Trung Quốc cũng được nhưng mà không nên tiết lộ quann hệ của chúng ta. Hi vọng sẽ được nghe tin tốt của anh.
Diệp lăng phi nói xong câu đó liền cúp máy.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại hắn nhìn sang Hàn Đình Đình, cười nói:
- Em không muốn hỏi anh có vấn đề gì sao?
- Đó là chuyện riêng của Diệp đại ca, em sẽ không tùy tiện hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Những cô gái ít tò mò thì đàn ông sẽ rất thích.
Nói xong câu đó Diệp Lăng Phi nhấn ga cho chiếc xe chạy nhanh hơn.
Chỗ ở của Hàn Đình Đình Diệp Lăng Phi cũng đã tới thế nên hắn không bị lạc đường. Hôm nay Tần Dao đi học, nàng không ở nhà lên khóa cửa lại. Diệp Lăng Phi dừng xe dưới lầu, ôm Hàn Đình Đình từ trong xe ra.
- Diệp đại ca, em có thể tự mình đi được.
Hàn Đình Đình nhỏ giọng nói, nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra xung quanh như là sợ bị người khác nhìn thấy. Diệp Lăng Phi lại không quan tâm đến chuyện này, hắn ôm lấy Hàn Đình Đình, giẫm lên những bông tuyết đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi hất những bông tuyết trên người xuống rồi sau đó mới ôm Hàn Đình Đình đi lên lầu.
Trong cầu thang tối đen, lần trước Diệp Lăng Phi giúp Hàn Đình Đình và Tần Dao chuyển nhà thì chiếc bóng đèn đã hỏng thế mà một thời gian lâu sau vẫn không có ai sửa. Hàn Đình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm, điều này khiến nàng sinh ra một ảo giác, dường như người ôm Hàn Đình Đình chính là bạn trai của nàng. Hàn Đình Đình dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với một người đàn ông nào bao giờ, vốn dĩ nàng là một cô gái nhút nhát, vừa nghĩ đến chuyện tình yêu là nàng đã cảm thấy kinh khủng. Nàng không thể thích ứng được với mùi của người đàn ông và bàn tay to lớn của họ vuốt ve trên thân thể nàng. Vừa nghĩ đến những cảnh đó trong Ti Vi là nàng đã cảm thấy sợ, nhất là bị đàn ông âu yếm.
Hiện tại Diệp Lăng Phi đang ôm nàng thế nhưng nàng lại không sợ mà còn có cảm giác khác thường. Từ người Diệp Lăng Phi, mùi hương nam tính bay vào mũi nàng khiến nàng rất kích thích, tim đập loạn lên. Hàn Đình Đình khoác tay lên vai Diệp Lăng Phi, nếu như đổi lại là Tần Dao thì lúc này Tần Dao đã ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Nhưng Hàn Đình Đình không giống với Tần Dao, Tần Dao đã từng có quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi, thậm chí thiếu chút nữa nàng còn trao cái quý giá nhất của mình cho hắn.
Tần Dao vẫn luôn suy nghĩ về bản thân mình, nàng rất muốn gả cho người vừa có tiền lại vừa đẹp trai. Không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Lăng Phi phù hợp với cả hai điều kiện đó thế nhưng Tần Dao lại không thể gả được cho Diệp Lăng Phi, nàng chỉ có thể làm tình nhân của hắn mà thôi. Điều này chính là việc mà Tần Dao suy nghĩ nhiều nhất, nội tâm nàng vẫn đang đấu tranh, cho tới bây giờ vẫn chưa quyết định được.
Hàn Đình Đình chỉ có thêm chút hảo cảm với diệp lăng thôi chứ nếu nói về cảm tình thì nàng chưa nghĩ đến. Hàn Đình Đình cảm giác Diệp Lăng Phi rất hấp dẫn, nó khiến tim nàng đập thình thịch liên hồi nhưng bất quá đó chỉ có thể coi là một ấn tượng tốt.
Lúc này Hàn Đình Đình bị hấp dẫn bởi sự cẩn thận tỉ mỉ của Diệp Lăng Phi. Bấy kỳ một cô gái nào cũng muốn được người đàn ông mình yêu che chở, Diệp Lăng Phi chính là mẫu người đàn ông này. Hàn Đình Đình cảm giác nếu như được ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy rất an toàn.
Tuy bị Diệp Lăng Phi hấp dẫn nhưng Hàn Đình Đình cũng không biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ có thể chôn bí mật này tận sâu trong đáy lòng.
Diệp Lăng Phi đâu hiểu được những suy nghĩ phức tạp trong đầu Hàn Đình Đình, hắn chỉ quan tâm đến việc ôm Hàn Đình Đình lên lầ. Xuất phát từ cảm giác hổ thẹn với Hàn Đình Đình nên Diệp Lăng Phi rất cẩn thận chiếu cố đến nàng. Vào đến bên trong phòng, Diệp Lăng Phi đặt Hàn Đình Đình lên trên ghế sô pha, hắn lấy thuốc mà bác sĩ kê đơn ra đưa cho Hàn Đình Đình uống.
Lấy thuốc ra rồi nhưng Diệp Lăng Phi tìm suốt cũng không thấy một chút nước nào.
- Hai người bọn em không uống nước sao?
Diệp Lăng Phi đặt bình nước không trước mặt Hàn Đình Đình, hắn nhún vai nói:
- Hai người mua nước khoáng uống à?
- Không phải đâu, hôm nay trước khi đi học, Tần Dao gội đầu nên đã dùng hết nước nóng rồi. Bởi vì em phải đi ra ngoài mua sách nên không đun nước được. Em đình khi nào trở về sẽ đun.
Hàn Đình Đình vội vàng giải thích, nàng đứng dậy định đi đun nước, nhưng vừa mới khẽ động, nàng đã cảm thấy chân mình đau nhói. Diệp Lăng Phi vội vàng đưa tay chặn lại, nói:
- Bà cô của tôi ơi, em cứ ngồi xuống, anh không muốn em gặp chuyện không may nữa. Cứ ngồi đó đi, anh sẽ đi đun nước, anh rất thạo việc này.
Diệp Lăng Phi đi tìm chiếc ấm điện để đun nước, sau khi hắn cắm nước xong liền quay trở lại bên cạnh Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình đã cởi chiếc áo lông ra, nàng mặc một chiếc áo phông màu trắng, hai ngọn núi nhỏ hiện ra trước ngực. Diệp Lăng Phi hướng ánh mắt về bộ ngực cao vút của Hàn Đình Đình, hắn không phải là một tên quỷ háo sắc thế nên cũng không dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm vào ngực các cô gái.
- Cởi giày ra, nằm lên ghế sô pha.
Diệp Lăng Phi nói vậy.
Hàn Đình Đình không hiểu dụng ý của Diệp Lăng Phi nhưng vẫn nghe theo lời hắn. Nàng cởi giày ra rồi nằm lên ghế sô pha. Tay phải Diệp Lăng Phi cầm lấy bàn chân phải trắng mịn của Hàn Đình Đình, hỏi:
- Có phải là đau ở chỗ này không?
- Vâng, nhưng bây giờ đỡ rồi.
Hàn Đình Đình bị Diệp Lăng Phi nắm lấy chân phải, nàng cảm giác hết sức không thích ứng. Trong ấn tượng của nàng thì nếu như một người đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy thì người đó chỉ có thể là bạn trại của mình. Nhưng dường như Diệp Lăng Phi có một ma lực nào đó khiến cho Hàn Đình Đình không có cách nào phản kháng dù chỉ là một chữ “Không”.
Đôi chân Hàn Đình Đình rất thon dài còn hơn cả Bạch Tình Đình. Hàn Đình Đình có vóc người cao, rất thích hợp để làm người mẫu. Hồi nàng còn học cấp ba đã bị trung tâm đào tạo người mẫu chú ý đến, họ muốn bồi dưỡng nàng trở thành một người mẫu chuyên nghiệp. Thế nhưng Hàn Đình Đình lại không muốn làm nghề người mẫu nên nàng đã cự tuyệt lời đề nghị này.
Hiện tại Hàn Đình Đình đang nằm trên ghế sô pha, chiếc quần jean bó sát vào những đường cong gợi cảm của nàng khiến cho cơ thể nàng càng thêm quyến rũ. Nhưng Diệp Lăng Phi lại hoàn toàn không chú ý, hắn nắm lấy cổ chân phải Hàn Đình Đình, tay trái hắn sờ vào mắt cá chân của Hàn Đình Đình, khẽ bóp nhẹ một cái rồi hắn hỏi Hàn Đình Đình có phải đau ở chỗ này hay không. Hàn Đình Đình cảm giác rất đau, nàng cắn chặt môi, gật đầu.
- Hơi đau một chút đấy, nhưng rồi sẽ không đau nữa đâu.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nói:
- Em cố nhịn một chút, sẽ xong ngay thôi mà.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đặt cả hai tay vào mắt cá chân Hàn Đình Đình, hắn vặn một cái khiến Hàn Đình Đình không chịu nổi, thét lên một tiếng chói tai.
Đúng lúc này thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Tần Dao đang há mồm trợn mắt đứng ngoài cửa.