Bành Hiểu Lộ bị Nhiếp Quân chọc tức, cô tức giận trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.
Bành Hiểu Lộ đóng cửa như vậy khiến Diệp Lăng Phi giật mình, Diệp Lăng
Phi đang ngồi trên giường của Bành Hiểu Lộ, trên tay hắn đang cầm và xem tư liệu nội bộ “Sổ tay huấn luyện sinh tồn dã ngoại” lấy từ trên kệ
sách của Bành Hiểu Lộ, nghe Bành Hiểu Lộ đóng cửa thật mạnh, Diệp Lăng
Phi đặt quyển sách xuống, đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt đang phủ một lớp
sương mỏng, cười nói:
- Hiểu Lộ, cô sao vậy, sao đột nhiên vừa trở về lại nóng giận?
Bành Hiểu Lộ không trả lời, tức giận đi đến bên giường, ngồi lên
giường, tim đập thình thịch, thở mạnh, có vẻ vô cùng nóng giận.
Diệp Lăng Phi cố ý đưa mặt đến gần bên má của Bành Hiểu Lộ, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn ánh mắt của Bành Hiểu Lộ, nói:
- Ừ, để tôi đoán xem, nhất định là Nhiếp Quân nói giữa tôi và cô có
chuyện gì, mà cô phủ nhận, kết quả hai người cãi nhau, tôi nói đúng
không?
Bành Hiểu Lộ đang nóng giận, sao có tâm trạng đùa với Diệp Lăng Phi, cô đẩy hắn một cái, nói:
- Không nhìn ra, tôi đang phiền, anh đừng qua đây quấy rầy tôi, anh bận việc của anh đi!
Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ đẩy ra, người hắn ngã về sau, Diệp Lăng
Phi thừa cơ nắm lấy tay của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ dùng sức hất ra,
muốn rút tay của mình ra khỏi tay của Diệp Lăng Phi, nhưng rút hai lần,
đều không thành công. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi, cô trừng mắt nhìn Diệp
Lăng Phi một cái, liền nói:
- Tôi thấy anh chính là một tên háo sắc, chả trách người ta muốn tôi để ý anh, anh quả nhiên không
phải một người tốt, nghĩ lại cũng đúng, đàn ông giống như anh cả ngày
chỉ biết ăn chơi, sao có thể là một người tốt!
Tay phải của Diệp Lăng Phi nắm chặt tay của Bành Hiểu Lộ, hắn vừa nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói vậy, thản nhiên nói:
- Hiểu Lộ, rốt cuộc tôi đã hiểu, chắc chắn có người nói xấu tôi, nói
tôi không phải là một người tốt. Thật ra, tôi luôn cho rằng tôi không
phải là một người tốt, người tốt sao có thể giống tôi buôn lậu vũ khí.
- Anh cũng biết, suýt nữa thì tôi quên, trên tay anh còn dính đầy máu tươi!
Bành Hiểu Lộ ngồi bên giường, tay cô bị Diệp Lăng Phi nắm lại, Bành
Hiểu Lộ không có ý muốn rút ra, cô xoay mặt sang Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi có một vấn đề, anh làm thế nào mà kinh doanh vũ khí vậy?
- Vấn đề này nói ra thì phức tạp!
Ngón tay cái của Diệp Lăng Phi ma sát bàn tay mịn màng của Bành Hiểu
Lộ, mắt hắn nhìn mặt Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi mỗi lần nhắc về chuyện
xưa, đều nhớ đến quê hương của hắn, nhớ đến cha mẹ hắn, nhớ đến ngôi nhà gạch 3 phòng bị dột nước mưa. Ở đó có tiếng cười, tiếng khóc tuổi thơ
và quá khứ của hắn.
Diệp Lăng Phi giọng trầm xuống, hắn dường như đã trở về quá khứ, lại trầm mặc. Trong ký ức của quá khứ, có
những chuyện mãi mãi không thể nào quên được, mỗi lần Diệp Lăng Phi nhớ
đến cha mẹ hắn, trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu kỳ lạ, cha mẹ hắn
đều là người tốt tâm địa hiền lành, nhưng lại bị nghèo khổ lấy đi sinh
mạng tuổi trẻ.
Bành Hiểu Lộ vừa rồi chỉ là tùy tiện hỏi một câu, lại không nghĩ đến khi cô nghe thấy câu chuyện mà Diệp Lăng
Phi nói, Bành Hiểu Lộ lại chìm vào trong câu chuyện này, Bành Hiểu Lộ
xưa nay không biết Diệp Lăng Phi lại có một quá khứ bi thảm như vậy,
càng không thể tưởng tượng những đau khổ mà Diệp Lăng Phi phải chịu
đựng.
Bản thân Bành Hiểu Lộ đều không cảm giác được tay cô từ khi nào đã nắm chặt tay của Diệp Lăng Phi, chính lúc Bành Hiểu Lộ đã hoàn toàn hòa vào câu chuyện, Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng lại,
không kể tiếp nữa. Bành Hiểu Lộ sửng sốt, truy hỏi nói:
- Tiếp theo đâu, chuyện sau khi anh rời khỏi trường học tử vong đâu?
- Chuyện tiếp theo để sau này nói tiếp!
Diệp Lăng Phi cười cười, cố gắng xóa tan sự đau thương miên man trong lòng hắn, qua loa nói:
- Chuyện quá khứ, có rất nhiều chuyện tôi đã quên rồi, cô phải cho tôi
thời gian để tôi hồi tưởng lại, đêm nay tôi nói bấy nhiêu, áp dụng một
câu nói của người viết sách, muốn nôn nóng biết chuyện tiếp theo, xin
nghe hạ hồi phân giải!
- Anh chỉ biết dụ dỗ người khác, nói một nửa lại không nói!
Bành Hiểu Lộ vừa động tay, mới phát hiện tay cô đang nắm chặt tay Diệp
Lăng Phi, hai má cô ửng đỏ, rút tay ra, đứng lên, muốn che giấu sự xấu
hổ lúc này, nói:
- Tôi rót nước cho anh, vừa rồi anh đã nói khá lâu, nhất định rất khát!
Diệp Lăng Phi không nói chuyện, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ đi đến bên bàn,
rót ly nước. Khi Bành Hiểu Lộ đưa ly nước cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng
Phi mới nói:
- Hiểu Lộ, chẳng phải đêm nay cô tìm tôi có chuyện sao, cô xem vừa rồi tôi cứ lằng nhằng suốt, không cho cô cơ hội nói!
Bành Hiểu Lộ mới nhớ lại cô tìm Diệp Lăng Phi là vì chuyện huấn luyện,
sau khi đưa nước cho Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ không ngồi trên giường, mà ngồi trên ghế, hơi hơi gật đầu với Diệp Lăng Phi, nói:
- Quả thật tôi muốn bàn với anh chuyện huấn luyện, tôi luôn cảm thấy
phương thức huấn luyện hiện nay của anh quá nghiêm khắc, chuẩn xác hơn
mà nói là quá tàn khốc, anh tiếp tục huấn luyện như vậy, tôi e rằng sẽ
đuổi một tốp lính giỏi đi mất!
Diệp Lăng Phi uống xong
một ngụm nước, hắn lại đặt ly nước lên bàn, thuận tay từ trong túi lấy
thuốc lá ra, vừa muốn đặt thuốc vào miệng, nhớ lại đây là phòng của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tôi có thể hút một điếu thuốc không?
Bành Hiểu Lộ hơi hơi sửng sốt, trong phòng cô xưa nay chưa từng có
người ở đây hút thuốc, Bành Hiểu Lộ vẫn đồng ý, nhưng mà, Bành Hiểu Lộ
lại đứng dậy đi tới trước cửa phòng, mở cửa ra. Diệp Lăng Phi suy nghĩ,
lại bỏ thuốc vào, nói:
- Tôi không hút thuốc nữa, cô hãy đóng cửa lại đi, trời rất lạnh, đừng mở cửa!
Bành Hiểu Lộ mới đóng cửa phòng lại, Diệp Lăng Phi nói ra cách nhìn của hắn với Bành Hiểu Lộ. Theo Diệp Lăng Phi, người ở đây tố chất rất tốt,
chỉ là phương diện tố chất tâm lý có chút không đủ, Diệp Lăng Phi hiện
giờ vừa đúng bắt tay vào huấn luyện tố chất tâm lý của những người này,
những người gọi là lính giỏi, nếu như ngay cả điều này cũng không chịu
đựng được, cho dù vào bộ đội đặc chủng, cũng sẽ trở thành người đào
thải.
Bành Hiểu Lộ không lập tức phát biểu ý kiến của cô, luôn đợi sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Bành Hiểu Lộ mới nói:
- Nhưng mà, phương pháp huấn luyện hiện nay của anh lại có thể sẽ tạo
thành một kết quả khác, giống như cậu lính vừa rồi, áp lực tâm lý của
cậu ấy rất lớn, anh nên biết, rất nhiều người đều mang theo hy vọng của
chỉ huy của họ đến đây, áp lực trong lòng họ là vượt qua tưởng tượng của anh, tôi lo lắng nếu anh làm vậy, sẽ khiến họ sụp đổ!
- Đây cũng là kết quả mà tôi hy vọng xuất hiện nhất.
Diệp Lăng Phi nói:
- Cũng như trước đó cô đã nhìn thấy, tâm lý của cậu lính đó có áp lực
rất lớn, cậu ấy lo lắng bản thân sẽ rời khỏi đây, cho nên mới luyện tập
một mình, đây là một điềm tốt, nếu như cậu lính này có thể chịu đựng
được áp lực, cậu ấy sẽ trở thành lính đặc chủng ưu tú nhất, Hiểu Lộ, tin tôi, nếu như cậu lính đó có thể tiếp tục kiên trì, tên của cậu ấy trong tương lai chắc chắn sẽ đại diện cho vinh dự!
Bành Hiểu Lộ trước là không hiểu lời nói của Diệp Lăng Phi, cô hơi cau mày, nhìn
có vẻ như đang suy nghĩ về lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đến trước mặt Bành Hiểu Lộ, đưa tay vỗ vai Bành Hiểu Lộ, nói:
- Tin tôi, tôi sẽ chọn ra lính tốt nhất trong số những người này, để
ông nội cô xây dựng một đội lính đặc chủng ưu tú nhất, ừ, được rồi, tôi
nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta nên kết thúc, tôi nên trở về rồi. Bây
giờ tôi thật sự lo lắng lại là giáo quan Nhiếp, con người anh ta không
thể nói là không tốt, chỉ là **lòng đố kỵ quá mạnh, nếu như anh ta không thể khống chế tốt bản thân, tôi cho rằng sớm muộn có một ngày, anh ta
sẽ gây ra chuyện!
Diệp Lăng Phi nói xong, bước đi ra. Bành Hiểu Lộ nghe xong Diệp Lăng Phi nói, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Bành Hiểu Lộ cũng có cùng cảm giác giống Diệp Lăng Phi, dường như Nhiếp Quân người này lòng đố kỵ rất mạnh. Ánh mắt của Bành Hiểu Lộ lại
nhìn lên bóng dáng sau lưng của Diệp Lăng Phi đã đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc tình cảm của cô đối với Diệp Lăng Phi là loại nào.
Sau khi Nhiếp Quân bị Bành Hiểu Lộ chỉ trích một phen, anh ta cô đơn lẻ loi đứng trước cửa phòng Bành Hiểu Lộ, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đi vào
trong phòng. Khi Nhiếp Quân nghe thấy Bành Hiểu Lộ đóng sầm cửa lại, anh ta mới phản ứng lại, lòng đố kỵ mãnh liệt từ tận đáy lòng dâng lên.
Nhiếp Quân đem toàn bộ mọi chuyện đều trách lên người Diệp Lăng Phi,
theo Nhiếp Quân, đúng lúc Diệp Lăng Phi xuất hiện, mới khiến giữa bản
thân và Bành Hiểu Lộ xảy ra hiểu lầm. Tay phải Nhiếp Quân nắm thành nắm
đấm, cắn môi, nhìn cửa phòng Bành Hiểu Lộ, Nhiếp Quân bước đi.
Nhiếp Quân không hề trở về ký túc xá của bản thân, mà đi đến ký túc xá
của Bạch Dương. Khi Nhiếp Quân đi đến trước cửa ký túc xá của Bạch
Dương, đúng lúc gặp Bạch Dương đang bưng một thau nước rửa chân, đang
muốn đem đổ đi.
- Bạch đại đội trưởng, tôi giúp anh!
Nhiếp Quân nói xong liền đưa hay tay ra nhận lấy thau nước, Bạch Dương cười nói:
- Giáo quan Nhiếp, anh làm vậy là sao, chuyện này cứ để tôi tự làm được rồi, anh đến ký túc xá tôi ngồi trước, tôi lập tức trở về!
Nhiếp Quân không kiên quyết, nếu Bạch Dương nói vậy, Nhiếp Quân cảm
thấy bản thân nếu như cứ kiên quyết, chẳng khác nào cho Bạch Dương hiểu
sai rằng bản thân muốn nịnh bợ Bạch Dương, xin Bạch Dương giúp đỡ. Nhiếp Quân chẳng muốn khiến Bạch Dương hiểu lầm, anh ta cười nói:
- Bạch đại đội trưởng, vậy tôi sẽ đợi anh trở về!
- Ừ, tôi lập tức trở về!
Bạch Dương cười nói.
Bạch Dương ra ngoài đổ đi nước rửa chân, anh cầm thau nước, trở về ký túc xá.
- Giáo quan Nhiếp này, trễ vậy rồi anh còn không chuẩn bị đi ngủ sao?
Bạch Dương đặt xong thau nước, ngồi bên giường, mở chăn ra. Nhiếp Quân
ngồi trên ghế, nhìn có vẻ như có chút khó xử, ấp a ấp úng nói:
- Bạch đại đội trưởng, tôi vừa nhìn thấy chút chuyện, cũng không biết nên nói hay không?
- Có chuyện gì thì nói, với tôi còn có bí mật gì phải giữ!
Bạch Dương không nghĩ nhiều, cười nói:
- Quân nhân chúng ta nên trung thực!
Nhiếp Quân nghe xong câu này, miệng hơi giật giật, anh ta vừa mới từ miệng Bành Hiểu Lộ nghe được câu này.