Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này của Kỷ Tuyết, hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rồi, mà sai lầm này rất có thể sẽ
khiến Tần Dao nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Lăng Phi vội vàng tóm lấy
cánh tay của Kỷ Tuyết, sốt ruột hỏi:
- Kỷ Tuyết, có chắc là tối hôm đó Tần Thiên không ờ cùng với các cháu không?
- Không có thật mà!
Kỷ Tuyêt há miệng, đau đớn kêu:
- Chú à, đau quá, chú đừng dùng lực mạnh như vậy!
- A a, xin lỗi, xin lỗi, chi tại chú hơi căng thẳng!
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra mình vừa làm đau Kỷ Tuyết, hắn vội vàng thả tay ra, nói với Kỷ Tuyết rằng:
- Tiểu nha đầu, chú có chuyện, cháu đi trước đi nhé. À, đừng quên những lời mà chú đã nói với cháu, sau này không được qua lại với mấy con bé
hư hỏng đó nữa!
- Vâng, cháu biết rồi mà, chú cứ yên tâm đi!
Kỷ Tuyết lầu bầu trong miệng. Kỷ Tuyết dợm bước đi, đột nhiên quay người lại hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, cười hi hì nói:
- Cháu thực sự rất thích được đi chơi với chú!
Diệp Lăng Phi lấy tay lau chỗ vừa bị Kỷ Tuyết hôn vào, khẽ lẳc đầu, cười nhẹ nói:
- Cái con bé này thật là!
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng Phi thu hồi vẻ tươi cười, lấy điện thoại
di động ra bấm số của Tần Dao. Điện thoại di động Tần Dao mãi mà vẫn
không có người nghe máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất sốt ruột, không biết có phải Tần Dao đã gặp chuyện không may rồi không. Diệp Lăng Phi liên
tục gọi ba lần mà vẫn không thấy Tần Dao nhận nghe. Diệp Lăng Phi cực kì nóng ruột, nếu như Tần Dao xảy ra chuyện gì thì quả thực mình sẽ phải
cắn rứt rất nhiều.
Diệp Lăng Phi vội vàng chạy ra khỏi hẻm nhỏ,
hắn vừa về đến nơi thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết
đang ngồi trong xe của mình nói chuyện phiếm. Thấy Diệp Lăng Phi đã quay lại, hai cô gái liền xuống xe. Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, mọi chuyện ra sao rồi?
- Không có việc gì đâu!
Diệp Lăng Phi quả thực đang rất cấp bách, không có thời gian để mà ở
đây trò chuyện với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, anh có chuyện, là một việc rất hệ trọng anh phải lập tức đi ngay, em đi dạo phố mua sắm với Trương Lộ Tuyết nhé!
- Vâng!
Bạch Tình Đình thấy dáng vẻ gấp gáp của Diệp Lăng Phi không giống như là đang giả vờ, cô gật đầu, nói:
- Ông xã, công việc là quan trọng, anh mau đi đi, em ngồi xe của Lộ
Tuyết là được rồi. Vừa đúng lúc bọn em đang bàn luận chuyện đi spa để
dưỡng da, anh không cần lo lắng cho bọn em đâu!
- Ừ, anh đi đây!
Diệp Lăng Phi hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái, dặn Bạch Tình
Đình phải chú ý an toàn, sau đó lên xe, vội vội vàng vàng lái đến bách
hóa An Thịnh của Tần Dao. Nhìn Diệp Lăng Phi lái xe rời đi. Trương Lộ
Tuyết cười nói:
- Tình Đình, cậu nói xem Diệp Lăng Phi đi làm chuyện gì vậy?
- Mình cũng không biết, anh ấy phải lo lắng rất nhiều chuyện!
Bạch Tình Đình quả thực cũng không muốn biết Diệp Lăng Phi đến rốt cuộc đi làm chuyên gì, cô đi tới bên cạnh chiếc xe của Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Lộ Tuyết, xem ra mình phải ngồi xe của cậu rồi, cậu cũng đừng đòi mình tiền đồ xăng nhé!
Diệp Lăng Phi phóng xe đến bách hóa An Thịnh, hắn vừa chạy đến phố
Trung Sơn thì nhận được điện thoại của Tần Dao, vừa may phía trước là
đèn đỏ. Phố Trung Sơn cách bách hóa An Thịnh chỉ khoảng ba con đường nữa thôi, nếu như không bị tắc đường thì chỉ cần lái xe khoảng năm, sáu
phút là đến.
Diệp Lăng Phi dừng xe chờ đèn đỏ, thuận tiện nhận điện thoại của Tần Dao.
- Diệp đại ca, anh tìm em có việc gấp gì sao?
Giọng nói của Tần Dao từ đầu dây bên kia truyền tới. Diệp Lăng Phi rõ
ràng nghe được bên trong điện thoại có tiếng mở cửa xe. Diệp Lăng Phi
không lập tức nói ra điều mình lo lắng, chỉ hỏi thăm:
- Tần Dao, bây giờ cô đang ờ đâu vậy?
- Em vừa mới rời công ty. Em đang định đến cửa hàng đồ thề dục thể thao ờ đầu phố mua cho Tiểu Thiên một bộ quần áo thể thao. Cái thằng bé Tiểu Thiên này suốt ngày mặc mấy quần jean rách nát, đúng thật là. Vì thế
nên em mới định mua cho nó một bộ quần áo thể thao, bắt nó ăn mặc cho
giống học sinh bình thưởng một chút rồi sẽ đưa nó đi học!
Tần Dao vừa nói vừa khởi động ôtô. Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói muốn lái xe rời công ty, liền bảo rằng:
- Tôi đang ở ngay phố Trung Sơn rồi, khoảng chừng năm sáu phút nữa sẽ
đến trước cửa công ty của cô. Tần Dao. Tôi có chuyện muốn nói với cô,
hay là cô chờ tôi đến rồi tính tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi
vừa nói xong câu này thì đèn đỏ ở ngã tư đã chuyển thành đèn xanh. Diệp
Lăng Phi một tay điều khiền vô-lăng, tay kia cầm điện thoại di động,
nói:
- Tần Dao, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định hai chúng ta phải gặp trực tiếp để nói mới được!
Trong điện thoại vang lên tiếng Tần Dao bắt đầu lái xe, sau đó lại nghe Tần Dao đáp:
- Vâng. Diệp đại ca, em biết rồi!
Diệp Lăng Phi vừa định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được ờ đầu dây
bên kia có tiếng thét của Tần Dao, ngay sau đó đó là tiếng nố mạnh “
oành” một cái. Diệp Lăng Phi lập tức cảm thấy rất căng thẳng,, vội vàng
hỏi:
- Tần Dao, làm sao thế, vừa có chuyện gì vậy?
- Diệp đại ca à, không có chuyện gì đâu, chi là em vừa mới va quệt với một chiếc xe thôi!
Tần Dao đáp.
- Diệp đại ca, em không trò chuyện tiếp với anh được nữa, em phải xuống kiểm tra xem xe của mình có bị làm sao không đã!
Diệp Lăng Phi nghe thấy điện thoại chi còn những tiếng “tít tít”, không biết vì sao trong lòng sinh ra một loại dự cảm bất thưởng. Hắn vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, nhấn ga, phóng như bay đến bách hóa An
Thịnh.
So với thời gian bình thưởng là năm sáu phút,
Diệp Lăng Phi chỉ tốn không đầy ba phút đã đến nơi. Diệp Lăng Phi vừa
qua khỏi ngã tư, rẽ vào đường nhò thì nhìn thấy Tần Dao đã đứng ở đó,
nói chuyện với một gã đàn ông đeo kính râm ngồi trong một chiếc xe màu
đen làm Diệp Lăng Phi không thể nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông kia. Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao vẫn bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, giảm
tốc độ xe lái đến chổ Tần Dao.
Ngay khi Diệp Lăng Phi
vừa dừng xe lại đột nhiên hắn nghe thấy một thanh âm chát chúa, sau đó
thì Tần Dao ngã xuống đất. Lúc này, cửa xe cũng mở ra, một gã đàn ông
đeo kính râm bước từ trên xe xuống, trong tay lăm lăm một khẩu súng lục, tuyệt nhiên không thèm để ỷ đến mọi người xung quanh, cực kỳ kiêu ngạo
đi đến chỗ Tần Dao vừa ngã xuống.
Diệp Lăng Phi thầm
kêu hỏng bét, điều mình lo lắng đã thành sự thật mất rồi. Diệp Lăng Phi
cảm thấy cực kì hối hận, nếu như mình đến sớm một bước nữa thôi rất có
thể đã cứu được Tần Dao rồi. Diệp Lăng Phi liếc thấy gã cầm súng đang
chạy thẳng đến chỗ Tần Dao đang nằm, hắn không kịp suy nghĩ nhiều nữa,
lập tức điều khiển xe tăng tốc lao thẳng vào gã đàn ông đang cầm súng.
Tốc độ xe của Diệp Lăng Phi cực nhanh, người đàn ông kia mới đi đến
trước người Tần Dao, vừa giơ súng lên chợt nghe thấy tiếng ôtô đang đến
gần. Chờ khi hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã
lao đến, trong nháy mắt tông gã cầm súng bay xa hơn mười mét, làm hắn
rơi ngay xuống giữa lòng đường.
Mà người đàn ông còn
lại điều khiền chiếc xe màu đen, thấy tình thế bất lợi cho mình, cũng
không có rảnh để quan tâm đến sự sống chết của Tần Dao, vội vàng phóng
xe để chạy trốn. Diệp Lăng Phi không đuổi theo chiếc xe màu đen đang bỏ
trốn mà là khẩn cấp phanh lại, để lại trên đường một vết phanh gấp cực
kì sâu.
Diệp Lăng Phi nhảy xuống, nâng Tần Dao đang nằm trong vũng máu đỡ lên xe, sau đó hỏa tốc chạy đến bệnh viện ở gần nhất. Trên đường chạy đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại Chu Hân
Mính, thuật lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, bảo Chu Hân Mính lập tức dẫn người đi xử lý chuyện này.
Chu Hân Mính chính đang
thẩm vấn mấy thành viên của hội Đông Liên vừa bị cảnh sát tóm được. Hai
ngày nay, đại đội cảnh sát hình sự đã bắt không dưới hai trăm thành viên của hội Đông Liên, một con số vượt xa dự liệu của Chu Hân Mính, hơn nữa trong số này có không ít phần tử xã hội đen đã từng có tiền án tiền sự. Chu Hân Mính đã cấp báo chuyện này lên cục trưởng cục cảnh sát Triệu
Thiên Khiếu. Triệu Thiên Khiếu nghe báo cáo, quả thực không ngờ được
rằng cảnh sát vừa mới xoá sạch một băng nhóm xã hội đen ở thành phố Vọng Hải, kết quả là bây giờ lại xuất hiện một băng nhóm khác với quy mô rất lớn, không hề thua kém gì. Triệu Thiên Khiếu lập tức thành lập một tổ
chuyên án, yêu cầu cảnh sát thành phố nghiêm khắc tấn công tiêu diệt hội Đông Liên, cần phải quăng một mẻ lưới tóm gọn bọn này.
Đúng lúc này thì Chu Hân Mính nhận được cuộc điện thoại của Diệp Lăng
Phi, nghe Diệp Lăng Phi tóm tắt lại tình huống xong, Chu Hân Mính lập
tức hạ lệnh cho các thành viên đại đội cảnh sát hình sự dừng ngay công
việc hiện giờ, cho dù là đang thẩm vấn phạm nhân cũng phải tạm thời gác
lại, lập tức xuất phát hành động. Đại đội cảnh sát hình sự xuất động,
khoảng chừng 15 phút đường xe, Chu Hân Mính đã dẫn theo khá nhiều cảnh
sát đến nơi xảy ra vụ việc. Nơi này đã có hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát và bốn nhân viên cảnh sát đang bảo vệ hiện trường.
- Tôi là Chu Hân Mính, vụ này sẽ do đại đội cánh sát hình sự chúng tôi tiếp nhận và xử lý!
Chu Hân Mính lập tức thông báo chức vụ của mình, tự thân đi ra bảo vệ và khám nghiệm hiện truờng.
- Chu đại đội trưởng có nhân chứng nói là đã nhìn thấy một chiếc Mercedes màu bạc đã húc vào nạn nhân!
Một trong bốn viên cảnh sát đến hiện trường trước báo cáo.
- Nhưng chúng tôi thấy vụ việc lần này không giống như những vụ án bình thưởng khác. Tại hiện trường chúng tôi vừa phát hiện được một vết máu
rất lớn. Gần đó còn tìm được một khẩu súng lục nữa.
- Súng lục à?
Chu Hân Mính vừa mới nghe Diệp Lăng Phi nhắc tói chuyện này trong điện thoại, cô vội vàng hỏi:
- Hiện giờ khẩu súng đang ờ đâu vậy?
Viên cảnh sát kia giao khẩu súng lục đã được bảo quản tốt cho Chu Hân
Mính. Chu Hân Mính chỉ kiểm tra khẩu súng một chút, sau đó gọi hai viên
cảnh sát hình sự đến, giao việc:
- Lập tức giao khẩu súng này cho bộ phận kỹ thuật!
- Rõ!
Hai viên cảnh sát hình sự nhanh chóng cầm theo khẩu súng, hỏa tốc chạy
về đại đội cảnh sát hình sự. Chu Hân Mính để lại một vài người ở lại
hiện truờng để tiếp tục điều tra, còn cô dẫn số cảnh sát hình sự còn lại chạy tới bệnh viện trung tâm ở gần đấy. Khi Chu Hân Mính dẫn người đến
nơi thi thấy Diệp Lăng Phi đang hút thuốc ờ chỗ ghế chờ bên ngoài phòng
cấp cứu. Chu Hân Mính yêu cầu nhóm cảnh sát hình sự đi theo ở lại tầng
một, quan sát có kẻ khả nghi ra vào nơi này không, còn một mình Chu Hân
Mính đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hỏi han:
- Tình hình của Tần Dao thế nào rồi?
- Tình hình không được khả quan cho lắm!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Bác sĩ nói rằng cơ hội để cứu sống Tần Dao chỉ có bốn mươi phần trăm, may mà viên đạn đi chệch một chút. Nếu như nó lệch đi chút ít thôi,
trúng vào chỗ yếu hại thì Tần Dao không có bất kỳ hy vọng nào để sống
sót cả!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hút mạnh một hơi, sau đó ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân di di thật mạnh, miệng thì nói:
- Hân Mính, Tần Dao gặp chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh. Anh thật
sự không ngờ cái thằng em của Tần Dao lại là thứ súc sinh như vậy, ngay
cả chị gái của mình mà nó cũng bán đứng!
- Anh có ý gì vậy?
Chu Hân Mính không hiểu cái gì xáy ra bèn hỏi.
- Vừa nãy trong điện thoại anh nói chẳng ra thể thống gì cả. Anh đã kể
là Tần Dao bị người khác ám hại, anh đến húc bay tên sát thủ kia, còn
các chuyện khác anh nói không rành mạch chút nào. Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, sao em cảm thấy nó mơ hồ quá, mọi thứ loạn hết cả lên!