Đô Thị Tàng Kiều

Chương 180: Chương 180: Em không muốn tiếp tục nữa






Đẩy cửa ban công ra thấy bên ngoài rất sạch sẽ, mấy ngày hôm nay Diệp Lăng Phi không đi làm nhưng ngày nào Từ Oánh cũng đều quét dọn phòng làm việc, trên bàn không có lấy một hạt bụi khiến Diệp Lăng Phi rất hài lòng.

Diệp Lăng Phi bảo Đường Hiểu Uyển ngồi xuống ghế sô pha, hắn đóng cửa ban công lại rồi đi đến bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi kéo thân thể mềm mại của Đường Hiểu Uyển ngồi xuống rồi dùng tay phải ôm lấy eo nàng.

- Diệp đại ca, không nên làm như vậy.

Hành động này của Diệp Lăng Phi đúng là ngoại dự liệu của Đường Hiểu Uyển, nàng hơi nhích mông một chút, không tình nguyện để cho Diệp Lăng Phi ôm. Diệp Lăng Phi da mặt dày đến cực điểm, tuy rằng Đường Hiểu Uyển tỏ thái độ không muốn thân mật với Diệp Lăng Phi nhưng hắn lại tiếp tục ôm vào thắt lưng của nàng. Lần này Diệp Lăng Phi hơi dùng sức khiến cho Đường Hiểu Uyển có muốn giãy ra ngoài cũng không được. Huống chi Đường Hiểu Uyển vốn không cố gắng giãy dụa, chỉ là nàng muốn tỏ thái độ không muốn để cho Diệp Lăng Phi ôm.

- Hiểu Uyển, xảy ra chuyện gì vậy, anh cảm giác hôm nay em hơi lạ.

Diệp Lăng Phi kéo thân thể mềm mại của Đường Hiểu Uyển vào người hắn, cả người nàng đều nằm trọn trong vòng tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay phải nhỏ bé của Đường Hiểu Uyển, khẽ nói.

- Diệp đại ca, chúng ta không nên làm như thế này nữa. Em….em không muốn vì em mà làm tổn thương cô gái khác.

- Lời này có ý gì?

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói rất kỳ quái của Đường Hiểu Uyển hắn liên tưởng ngay đến hành động khác lạ của nàng, Diệp Lăng Phi biết nhất định đã xảy ra chuyện gì với Đường Hiểu Uyển rồi. Hắn dùng tay phải nhấc Đường Hiểu Uyển lên đùi mình. Đường Hiểu Uyển cả kinh, nàng muốn xuống khỏi đùi Diệp Lăng Phi nhưng lại phát hiện Diệp Lăng Phi đã ôm chặt lấy mình, không thể động đậy được gì nữa.

- Hiểu Uyển, có chuyện gì thì cứ nói với anh, đừng có ấp úng như thế. Nếu như em không muốn nhìn thấy anh nữa, lập tức anh sẽ rời khỏi tập đoàn Tân Á ngay. Trong lòng anh rất coi trọng em, anh không muốn em vì anh mà không vui.

Vẻ mặt Diệp Lăng Phi rất thành thật, không có chút nào là nói giỡn.

Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, nàng cho rằng mình đã khiến cho Diệp Lăng Phi giận. Vốn dĩ Đường Hiểu Uyển vẫn còn có chút do dự, tuy rằng đêm qua nàng đã hạ quyết tâm sau này sẽ không quan hệ mờ ám với Diệp Lăng Phi nữa thế nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì bao nhiêu quyết tâm mà nàng đã vất vả để đưa ra tối hôm qua nay đã bị dao động. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, sự kiên quyết của nàng trong nháy mắt đã tan đi. Vẻ mặt mang theo sự hối hận, nàng lo lắng giải thích:

- Diệp đại ca, không phải, anh hiều lầm ý em rồi, em không có ý nói anh như vậy.

Diệp Lăng Phi cũng biết Đường Hiểu Uyển sẽ nói những lời này, hắn hiểu rõ tính cách của nàng như lòng bàn tay. Những hành động và biểu tình kỳ quái của Đường Hiểu Uyển đã nói cho Diệp Lăng Phi biết nhất định nàng đã bị một kích thích nào đó, hoặc là tin theo lời một ai đó nên mới nói những lời này. Đương nhiên sau khi nghe Đường Hiểu Uyển nói vậy, Diệp Lăng Phi cũng biết những suy đoán của mình là đúng.

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy thắng lưng của nàng, còn tay kia hắn đặt vào bụng dưới của nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đã bị vỡ tuyến phòng thủ, trong nháy mắt tình cảm chôn chặt của nàng bỗng giống như vỡ đê Hoàng Hà, bắt đầu tràn ra ngoài. Nàng vươn hai tay ra ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng tiếp nhận nụ hôn của Diệp Lăng Phi.

Đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi bắt đầu tàn sát trong miệng của Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển đã sớm chuẩn bị sẵn sàng dâng hiến tâm hồn nóng bỏng và hơi thở mềm mại của mình cho Diệp Lăng Phi rồi.

Bộ ngực của Đường Hiểu Uyển được bao bọc bởi lớp y phục khiến nó càng cao vút lên. Bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi đặt lên ngực trái của Đường Hiểu Uyển, cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác sảng khoái khác thường. Mặc dù cách một lớp áo thế nhưng so với vuốt ve bộ ngực đẫy đà của trương vân thì cảm giác này vẫn khoái cảm hơn nhiều.

Đường Hiểu Uyển là một cô gái xinh đẹp, tuy nàng có vóc người nhỏ nhắn nhưng bộ ngực lại rất lớn, điều này làm cho đàn ông rất thích nàng. Diệp Lăng Phi dường như chưa thỏa mãn, dục hỏa bốc lên, hắn bỏ thêm ít sức lực vào đôi bàn tay khiến cho Đường Hiểu Uyển thở gấp liên tục. Nàng cố gắng nói:

- Diệp đại ca, em có chuyện muốn nói với anh.

Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi âu yếm, tâm nàng sớm đã loạn. Một cô gái nếu như thật lòng thích một người đàn ông nào đó thì sẽ mất đi lý trí, sẽ không thể che giấu được điều gì với người đàn ông đó. Đường Hiểu Uyển chính là một cô gái như vậy. Lúc trước, bởi vì nàng nghĩ chính mình đã làm tổn thương cô gái khác thế nên muốn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nhưng bị Diệp Lăng Phi vừa lừa gạt vừa âu yếm khiến cho nàng đã sớm quên rằng mình muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nàng cố gắng tách môi của mình ra, dịu dàng nói:

- Diệp đại ca, anh có thể để em ngồi trên ghế sô pha được không. Anh….anh có cái gì đấy làm em khó chịu.

Diệp Lăng Phi biết rõ cái ** của mình đang chạm vào mông của Đường Hiểu Uyển, chính hắn cũng cảm thấy rất khó chịu. Đàn ông chính là như vậy, nhiều lúc cái đó không kiềm chế được mà cứ dựng đứng lên, trông rất mất lịch sự.

Diệp Lăng Phi đặt Đường Hiểu Uyển ngồi lên ghế sô pha, hắn cũng không có ý che giấu cái ** của mình trước mặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, nàng muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.

- Hiểu Uyển, nói đi.

Dường như Diệp Lăng Phi còn chưa thỏa mãn, tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Đường Hiểu Uyển.

Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, thế nhưng nàng cũng không ngăn cản hành động của Diệp Lăng Phi, chỉ thấp giọng nói:

- Hôm trước mẹ em có đến thăm em, em với bà nói chuyện rất lâu.

Diệp Lăng Phi nghe được những lời này, hắn hiểu ngay ra tại sao hôm nay Đường Hiểu Uyển lại khác lạ như vậy. Nhất định mẹ nàng đã nói với nàng cái gì thế nên Đường Hiểu Uyển mới tìm cách đoạn tuyệt quan hệ với mình. Thế nhưng Diệp Lăng Phi không vạch trần những nguyên nhân đó ra mà hắn cố ý tỏ ra không hiểu gì, nói:

- Đấy là chuyện tốt, em ra ngoài ở cũng lâu rồi, cũng nên gặp cha mẹ em. Thật ra, đâu có cha mẹ nào lại ghét con mình, anh nghĩ chắc là cha mẹ của em nhớ em nên đến thăm.

Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:

- Mẹ em muốn em về nhà. Mẹ nói ba em hối hận vì đã mắng em.

- Em xem có phải là mây đen đã tan đi rồi không, cả nhà lại vui vẻ rồi. Sau khi về nhà em có thể được ăn ngon ngủ kỹ.

Diệp Lăng Phi vừa nói tay phải hắn vừa dùng thêm chút sức khiến cho Đường Hiểu Uyển lập tức thở gấp. Nàng ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói:

- Diệp đại ca, anh…anh buông tay ra đi, Hiểu Uyển không thể nói chuyện được.

- Ai bảo Hiểu Uyển của anh lại dễ thương như vậy. Ừ, anh buông tay ra cũng được thôi nhưng Hiểu Uyển phải hôn anh một cái. Nếu như em không hôn anh, không những anh không buông ra mà còn đẩy sâu vào nữa đấy.

Diệp Lăng Phi cười dâm đãng, hắn cố ý lấy tay sờ soạng ngực Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển cắn chặt môi, nàng chậm rãi dùng đôi môi ướt át kiều diễm của mình hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái. Hôn xong nàng quay người sang hướng khác, không dám nhìn vào mặt Diệp Lăng Phi nữa.

Diệp Lăng Phi liếc mắt thấy như vậy cũng đủ rồi, hắn cố gắng kiềm chế dục hỏa trong người để cho ** của hắn mềm ra bớt. Cũng may chỗ này chỉ có Đường Hiểu Uyển chứ không có ai, nếu không thì Diệp Lăng Phi sẽ rất lúng túng. Diệp Lăng Phi đứng lên, rót hai chén nước, vừa rót nước vừa hỏi:

- Hiểu Uyển, em còn chưa nói hết. Sau đó thì sao, có phải mẹ em nói xấu anh không?

- Không có.

Đườn hiểu uyển xoay người lại, vội vàng giải thích. Thế nhưng nó lại càng chứng minh cho những suy nghĩ của Diệp Lăng Phi là đúng. Hắn đưa một chén nước cho Đường Hiểu Uyển rồi cầm chén còn lại trong tay đi đến ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, hắn dựa lưng ra phía sau, hai chân gác lên bàn, cười ha hả nói:

- Thật ra cũng không sao, cha mẹ em là trí thức, bọn họ có bằng cấp hơn người, còn anh thì mới chỉ có trình độ cấp ba, a, chính xác là đang học cấp ba còn chưa tốt nghiệp. Làm sao mà cha mẹ em thích anh được, cho dù học có nói gì khó nghe thì anh cũng không thấy bất ngờ.

- Diệp đại ca, thật sự là mẹ em không hề nói xấu anh. Bà chỉ cho rằng nếu như bằng vào tuổi của Diệp đại ca nhất định là đã kết hôn rồi.

Đường Hiểu Uyển liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi không phản ứng gì, nàng mới nói:

- Sau đó em nói cho mẹ em biết rằng Diệp đại ca chưa kết hôn, anh chỉ mới có bạn gái thôi.

- Ha ha, em nói như vậy nhất định mẹ em sẽ nói em ngốc.

Diệp Lăng Phi nói chen vào.

Đường Hiểu Uyển lắc đầu nói:

- Mẹ em không nói như vậy, bà chỉ nói nếu như em có quan hệ mờ ám với Diệp đại ca, nói không chừng em sẽ không hạnh phúc mà ngay cả Diệp đại ca và bạn gái anh cũng sẽ không hạnh phúc. Mẹ em sợ sự xuất hiện của em sẽ làm tổn thương đến bạn gái anh. Bà khuyên em phải cân nhắc, không thể chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến người khác.

- Thật là lợi hại.

Diệp Lăng Phi giơ thẳng ngón tay cái lên, rõ ràng mẹ của Đường Hiểu Uyển không hi vọng mình và Đường Hiểu Uyển ở cùng một chỗ thế nhưng lại nói sợ làm tổn thương đến người khác. Dựa theo tính cách của Đường Hiểu Uyển, nhất định sẽ bị mẹ của nàng làm cho dao động, nàng cho rằng mình đang làm tổn thương cô gái khác. Tuy rằng lần trước mình đã gạt Đường Hiểu Uyển chuyện giữa mình và Bạch Tình Đình thế nhưng Đường Hiểu Uyển vẫn tưởng rằng sự xuất hiện của nàng khiến Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mâu thuẫn với nhau nên nàng muốn rời khỏi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đã lường trước được sự việc đó, Đường Hiểu Uyển bị mẹ thuyết phục, trải qua một đêm suy nghĩ, nàng đã quyết tâm không thể bởi vì mình mà làm tổn thương cô gái khác được, nàng định đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nhưng bây giờ, nàng lại phủ định những suy nghĩ đó của mình.

Sau khi Đường Hiểu Uyển kể xong những việc này cho Diệp Lăng Phi nghe, nàng nhìn hắn, suy nghĩ xem Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì. Thấy Diệp Lăng Phi cau mày, dường như rất bất mãn với nàng, Đường Hiểu Uyển vội vàng nói:

- Diệp đại ca, em đã nghĩ kỹ rồi. Thật ra, em và Diệp đại ca vẫn là bạn bè tốt, em thấy quan hệ giữa chúng ta như vậy là đủ rồi. Chúng ta vĩnh viễn là bạn của nhau thì sẽ tốt hơn.

Những lời này của Đường Hiểu Uyển chính là lừa mình dối người, quan hệ hiện tại của nàng và Diệp Lăng Phi đã sớm vượt qua khỏi giới hạn tình bạn rồi. Chỉ là Đường Hiểu Uyển không muốn xa Diệp Lăng Phi nhưng nàng cũng lại không muốn bị người khác nói mình là kẻ thứ ba, nên nàng mới nghĩ ra cớ này. Tâm trạng của Diệp Lăng Phi lúc này rất hỗn loạn, tuy rằng hắn và Bạch Tình Đình vẫn chưa kết hôn thế nhưng quan hệ của hai người không còn như trước nữa. Còn về phần Chu Hân Mính thì cũng rất mơ hồ, trong tình huống này Diệp Lăng Phi thấy rất khó xử. Không cần phải nói đến chuyện kết hôn mà ngay cả việc có thích nghi được với cuộc sống bình thường hay không hắn cũng không biết.

Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển đang lẩm bẩm như tự thuật hắn cũng không có ý kiến gì. Sau khi nói xong, Đường Hiểu Uyển dùng đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền chuyển trọng tâm câu chuyện sang đề tài khác. Hắn không muốn tiếp tục nói với Đường Hiểu Uyển về vấn đề này nữa, nói không chừng nếu như lỡ lời, sẽ làm cho Đường Hiểu Uyển cho rằng mình lừa dối nàng, thế nên lúc này ít nói đến vấn đề này thì hơn, nhất là về quan hệ nam nữ.

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Hiểu Uyển, bây giờ thấy em về nhà, Lý Khả Hân có nói gì không?

Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi ngầm đồng ý quan hệ của hai người, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ, sau này nàng vẫn có thể tiếp tục duy trì quan hệ này với Diệp Lăng Phi, nàng không cần lo lắng sẽ bị người khác nói mình là kẻ thứ ba đi phá hoại tình cảm của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nữa. Nếu như có thể duy trì được quan hệ này, nói không chừng tương lai nàng mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi được.

Đường Hiểu Uyển đang ước gì được nói sang vấn đề khác, vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi chuyển trọng tâm câu chuyện, nàng liền nói theo:

- Chị Khả Hân cũng biết chuyện này, chị ấy cũng nói em có thể về nhà thì là chuyện tốt.

- A, anh đoán Lý Khả Hân thấy ở với em phiền phức quá nên mới cố ý đuổi em về nhà đấy.

Diệp Lăng Phi bắt đầu nói đùa.

Rốt cuộc thì Đường Hiểu Uyển cũng tươi cười, nàng giống như làm nũng, nói:

- Diệp đại ca, anh lúc nào cũng thích nói xấu chị Khả Hân, em sẽ đi nói cho chị Khả Hân biết.

- Anh thấy cho dù em có đi nói với Lý Khả Hân thì sợ rằng cô ấy cũng sẽ không thèm quan tâm tới anh đâu. Nói không chừng Lý Khả Hân còn đang bận chuyện yêu đương ấy!

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói Lý Khả Hân bận chuyện yêu đương, Đường Hiểu Uyển nhíu mày, có phần khổ não nói:

- Diệp đại ca, anh không biết đấy thôi, dạo này chị Khả Hân đang bị làm phiền.

- Cái gì?

Diệp Lăng Phi cả kinh.

- Chị Khả Hân bị Chu Tuấn giám đốc bộ sản xuất của chúng ta quấn lấy, Chu Tuấn gọi điện thoại rất nhiều cho chị Khả Hân, hắn còn hẹn chị Khả Hân ra ngoài nhưng đều bị chị Khả Hân cự tuyệt. Em thường nghe chị Khả Hân nói chị ấy bị Chu Tuấn làm phiền rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng là giám đốc bộ sản xuất thế nên chị ấy không thể đắc tội được, nhưng lại không muốn có quan hệ với hắn.

Đường Hiểu Uyển nói xong, nàng tỏ vẻ kỳ quái hỏi:

- Diệp đại ca, Chu Tuấn không phải có vợ rồi sao, tại sao hắn còn quấn lấy chị Khả Hân?

- Bởi vì hắn ngứa da.

Diệp Lăng Phi hàn quang chợt lóe, tay phải hắn bóp nát chiếc chén đang cầm trong tay, nước từ trong chén chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.