Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Trương Lộ Tuyết, trong lòng thầm kêu “Hỏng rồi!”, hắn ý thức được Trương Lộ Tuyết đang tức giận.
Loại chuyện này, nếu như chỉ sắp xếp cho làm những nhân viên bình
thường, Trương Lộ Tuyết sẽ không gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi đâu.
Xem ra, Bạch Cảnh Sùng đã thu xếp cho không ít người vào làm quản lý, vì vậy mới chọc giận Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết còn tưởng là Bạch
Tình Đình sắp xếp cho những người này vào tập đoàn, không coi Trương Lộ
Tuyết vào đâu cả. Vất vả lắm quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ
Tuyết mới trở nên hòa hảo, Diệp Lăng Phi không muốn xảy ra vấn đề giữa
hai người phụ nữ vào lúc này. Nhưng vấn đề ở chỗ chuyện này là do Bạch
Cảnh Sùng âm thầm trợ giúp, bây giờ, Bạch Tình Đình còn đang giận Bạch
Cảnh Sùng vì chuyện này, nếu Diệp Lăng Phi nói với Trương Lộ Tuyết việc
này là do Bạch Cảnh Sùng làm, chưa chắc Trương Lộ Tuyết đã chịu tin lời
hắn. Tốt nhất là nên chờ cho chuyện này yên tĩnh lại đã rồi mới quyết
định làm thế nào cho phải. Chuyện Diệp Lăng Phi cần làm bây giờ là ổn
định lại Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi nói:
- Lộ Tuyết, em nghe anh nói đã, chuyện này rất phức tạp, nhưng anh có
thể nói với em rằng, chuyện này không liên quan gì đến Tình Đình cả. Anh đang xử lý chuyện này, chi bằng chờ khi nào bọn anh giải quyết xong
chuyện này sẽ có lời giải thích với em sau!
- Ý anh muốn nói là bọn anh đang xử lý chuyện này, bọn anh là ai vậy?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là anh với cả Tình Đình rồi.
Lộ Tuyết, chuyện này nếu muốn giải thích thì không thể hai ba câu là có
thể giải thích rõ ràng được. Bây giờ em tạm thời đừng tức giận, chờ sau
khi xử lý xong chuyện này, đương nhiên sẽ có lời giải thích khiến em
thỏa mãn!
Diệp Lăng Phi nói xong, lại còn bổ sung thêm một câu rất hùng hồn:
- Chẳng lẽ ngay cả anh mà em cũng không tin sao?
Trương Lộ Tuyết trầm mặc một lát rồi đáp:
- Không phải là em không tin lời anh, chỉ là.... Được rồi, anh đã nói như vậy, em sẽ chờ lời giải thích của anh!
Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên hạ giọng, hỏi:
- Anh bây giờ thế nào, có khỏe không?
Nghe những lời quan tâm dịu dàng của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi
trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình vẫn chiếm một vị trí rất
quan trọng trong lòng Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết rất quan tâm đến
tình hình sức khỏe của mình. Diệp Lăng Phi nói:
- Sức khỏe của anh vẫn bình thường, không có vấn đề gì đâu!
- Vậy là tốt rồi!
Trương Lộ Tuyết nói.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết nói chuyện điện thoại xong, hắn không
quay về thư phòng ngay. Vừa mới nhận của điện thoại Trương Lộ Tuyết,
Diệp Lăng Phi cần chút thời gian để ổn định lại tâm tình của mình. Lần
này Diệp Lăng Phi về Vọng Hải thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như
vậy, hắn vốn định chăm sóc thật tốt cho Chu Hân Mính, ngóng chờ đứa con
của mình ra đời, nhưng không ngờ hắn lại gặp phải một chuyện rắc rối
kiểu này. Hắn ngồi trong phòng khách, châm một điếu thuốc. Nếu bây giờ
Diệp Lăng Phi quay trở lại thư phòng, hắn không biết phải nói thế nào
cho phải, nên bênh vực Bạch Tình Đình hay là ủng hộ Bạch Cảnh Sùng đây,
trong lòng Diệp Lăng Phi đương nhiên là muốn giúp Bạch Tình Đình, theo
hắn thấy, lần này Bạch Tình Đình làm vậy không hề sai. Hắn còn chưa hút
xong một điếu thuốc, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cùng
lúc đó, giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên:
- Ông xã, chúng ta đi!
Diệp Lăng Phi cả kinh, nghe ngữ khí của Bạch Tình Đình, dường như là
Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng nói chuyện rất gay gắt. Kết quả này
không phải là điều mà Diệp Lăng Phi hi vọng. Nghe Bạch Tình Đình nói
muốn đi, Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn, đứng
dậy, nói:
- Tình Đình, em và nhạc phụ đã nói chuyện xong rồi à?
Bạch Tình Đình cắn cắn môi, nói:
- Em sẽ đến gặp Thái Hạo, em muốn xem xem hắn sẽ đối mặt với em như thế nào!
Bạch Tình Đình nói câu này khiến cho Diệp Lăng Phi không hiểu ra làm
sao, không rõ tại sao Bạch Tình Đình lại đột nhiên nói những lời này.
Diệp Lăng Phi mở miệng, vừa định hỏi tiếp, Bạch Tình Đình đã cất bước đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Sau khi lên xe với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:
- Lộ Tuyết vừa mới gọi điện thoại cho anh, cô ấy hỏi anh về chuyện sắp xếp những người đó vào công ty....!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Bạch Tình Đình đáp:
- Ông xã, chuyện này là cha em làm sai, ngày mai em sẽ đến công ty sa
thải toàn bộ những kẻ đó, đồng thời, em sẽ xử phạt những người tự tiện
sắp xếp người vào công ty. Bất kể là ai, vì lý do gì, bọn họ đã làm trái với quy định của công ty, nhất định phải bị trừng phạt!
Bạch Tình Đình nói như chém đinh chặt sắt, từ trong lời nói của Bạch
Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghe ra được, chuyện này không có cơ hội để hòa hoãn, Bạch Tình Đình căn bản là không muốn hòa hoãn. Diệp Lăng Phi thức thời không nói thêm gì nữa, hắn trông bộ dạng Bạch Tình Đình, nếu như
mình còn nói tiếp, Bạch Tình Đình nhất định sẽ tức giận. Diệp Lăng Phi
không muốn tiếp tục khiến Bạch Tình Đình giận dỗi vào lúc này, hắn liền
lảng sang chuyện khác:
- Vậy được rồi! Bà xã, bây giờ chúng ta đi đâu ăn cơm đây?
- Tùy anh thôi!
Bạch Tình Đình tỏ vẻ không bận tâm đến chuyện này, cô nghiêng đầu nhìn
về phía biệt thự của Bạch Cảnh Sùng, rồi quay đầu lại thúc giục:
- Ông xã, anh lái xe đi!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đáp, hắn nổ máy rồi lái xe rời đi. Vú Ngô dìu Bạch Cảnh
Sùng đứng ở chỗ cửa sổ của thư phòng trên tầng hai, nhìn chiếc ô tô rời
đi, Bạch Cảnh Sùng thở dài thườn thượt. Vú Ngô có chút do dự,nói:
- Tôi nghĩ có lẽ ta không nên quản chuyện...!
Vú Ngô vừa mới nói đến đây, Bạch Cảnh Sùng đã đưa tay nắm lấy bàn tay vú Ngô, nói:
- Những năm qua tôi đã khiến bà phải chịu nhiều đau khổ rồi! Trong lòng
tôi biết rõ, bà muốn gặp lại con trai bà, nó cũng là con trai tôi, tôi
không thể trơ mắt nhìn nó phải chịu khổ ở trong tù được. Chỉ là, trong
chuyện này có vẻ tôi đã quá sốt ruột, không chịu bàn bạc với Tình Đình
trước nên mới gây ra tình thế như hiện giờ. Tôi sẽ nghĩ cách để bù đắp,
tôi hiểu con bé Tình Đình mà, nó tâm địa thiện lương, chỉ là hơi tùy
hứng mà thôi, chờ một thời gian nữa tôi tin nó sẽ thay đổi chủ ý!
Giờ phút này Bạch Cảnh Sùng cũng rất khó xử, một người là con gái bảo
bối của ông ta, một người là con trai của ông ta, thân phận của cả hai
khiến ông ta bị kẹp ở giữa rất khó xử. Nếu ông ta muốn tìm một biện pháp ven cả đôi đường để giải quyết chuyện này quả thực là rất khó, nhưng
mặc kệ chuyện đó có khó thế nào, Bạch Cảnh Sùng vẫn muốn thử xem sao.
Bạch Tình Đình ngồi ở trong xe, từ lúc lên xe cô chẳng nói chẳng rằng,
lông mày thì nhăn tít lại, sắc mặt rất khó coi. Diệp Lăng Phi cứ len lén nhìn Bạch Tình Đình, trong lòng tính toán xem có nên tìm chủ đề để nói
chuyện với Bạch Tình Đình không. Diệp Lăng Phi mở miệng nói:
- Tình Đình, chúng ta đi đâu dùng cơm đây?
- Tùy anh thôi!
Bạch Tình Đình nói,
- Ông xã, anh tự quyết định đi!
Vấn đề này vừa nãy Diệp Lăng Phi đã hỏi rồi, lần này lại lôi ra là để
có cái mà nói chuyện với Bạch Tình Đình, nhưng câu trả lời của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi không thể nói tiếp những gì mình đã nghĩ.
Diệp Lăng Phi há hốc mồm, thật sự không còn gì để nói thêm nữa, chỉ có
thể chuyên tâm lái xe. Bạch Tình Đình đã nói là để hắn quyết định chỗ ăn cơm, Diệp Lăng Phi liền chọn một quán cơm Tàu ở ven đường. Bạch Tình
Đình tất nhiên là không nuốt trôi, Diệp Lăng Phi chọn mấy món mà Bạch
Tình Đình thích, nhưng Bạch Tình Đình chỉ cầm đũa gắp vài miếng tượng
trưng, sau đó không ăn tiếp nữa. Lúc này, Diệp Lăng Phi không thể mặc kệ nữa, hắn không muốn nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy, Diệp Lăng Phi cầm đãu gắp một ít thức ăn, đưa đến bên miệng Bạch Tình Đình, nói: - Bà
xã, em không thể tiếp tục như vậy được! Để anh nói nhé, lần này nhạc phụ làm vậy quả thực là không đúng, nhưng em cũng không cần phải tức giận
như vậy, cùng lắm thì sa thải hết đám người đó, chẳng phải là xong
chuyện sao?
- Ông xã, anh nói nghe đơn giản nhỉ, anh nghĩ sa thải đám người đó là xong chuyện sao?
Bạch Tình Đình mở miệng, sau khi ăn hết số thức ăn mà Diệp Lăng Phi gắp cho cô, cô tiếp tục nói với Diệp Lăng Phi:
- Chuyện này là em phát hiện ra đấy, nếu em không biết chuyện này, cha
căn bản sẽ không nói với em. Ông ấy không muốn em giận Thái Hạo, trong
lòng em cũng muốn nói chuyện tử tế với cha em, nhưng thật không ngờ cha
em đã dàn xếp cho đám người đó vào tập đoàn sau lưng em. Cha em trước
kia không bao giờ làm như vậy với em đâu, em cho rằng đều là do vú
Ngô.....!
Bạch Tình Đình vừa nói đến đây, Diệp Lăng Phi đã biết được Bạch Tình Đình đinh nói tiếp cái gì, Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tình Đình, không nên nói trước những thứ này. Em xem gọi đồ ăn cho hai người không thể để mình anh ăn hết phải không, nào, chúng ta ăn cơm
trước đã, có chuyện gì chờ chúng ta ăn xong rồi nói sau không được sao? - Ông xã, em không thấy đói, nghĩ đến mấy chuyện này là em lại không muốn ăn cơm!
Bạch Tình Đình lại thở dài, nói:
- Ông xã, em đã tha thứ cho chuyện của cha em và vú Ngô, nhưng vấn đề là vú Ngô lại muốn tiến thêm một bước. Em có thể hiểu được suy nghĩ của vú Ngô, Thái Hạo dù sao cũng là con của bà ấy, chắc bà ấy không đành lòng
đâu!