Đô Thị Tàng Kiều

Chương 569: Chương 569: Em là nô lệ của anh




Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đứng chần chừ trước của liền đặt ly rượu xuống, quay người nói:

- Dã Thú, mày ra ngồi ghế bên cạnh đi!

Dã Thú nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đến thì vội vàng đứng dậy, cười nói:

- Aiya, là người mà lão đại rất tin tưởng đây.

Nói xong, hắn nhường ghế của mình lại, đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống.

- Khả Nhạc , vào đây đi em, đây đều là huynh đệ tốt của anh!

Diệp Lăng Phi giơ tay vẫy Trịnh Khả Nhạc lại gần, Trịnh Khả Nhạc ngập ngừng bước vào, cô đảo mắt quanh phòng thì thấy toàn là những người mà cô mà cô không hề quen biết nên bước chân vẫn có phần dè dặt, cô từ từ ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Phi.

Hôm nay Trịnh Khả Nhạc mặc một chiếc áo T- shirt cổ tròn thoải mái, còn bên dưới mặc một chiêc váy bò ngắn, bó sát vào cặp mông tròn trịa của cô. Trịnh Khả Nhạc vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, thì hắn đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, hắn không nhịn được mà day mũi, cười nói:

- Khả Nhạc , em sức bao nhiêu nước hoa vậy, chẳng nhẽ em muốn che giấu gì đó hay sao?

Diệp Lăng Phi đang trêu cô, theo như tính cách thường ngày của Trịnh Khả Nhạc thì cô sẽ không ngần ngại cự nự vài câu, nhưng lúc này cô lại không có chút phản kháng nào, chỉ im lặng cúi đầu, mắt mũi đỏ hoe, điệu bộ vô cùng đáng thương.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Khả Nhạc thì không nhẫn tâm trêu chọc cô thêm nữa mà hắn giơ tay ra, vỗ nhẹ vào vai cô, mồm nói:

- Khả Nhạc . Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ở đây ăn với bọn anh nha. Dù gì thì cũng đều là người mình cả, đừng khách khí.

Trịnh Khả Nhạc bấy giờ mới ngẩng đầu, hốc mắt ươn ướt nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng như sắp khóc, nói:

- Anh Diệp à, giờ em chẳng còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa.

- Không còn tâm trạng để ăn à, thế thì uống rượu đi.

Nói xong Diệp Lăng Phi cầm cái ly không rồi tự tay rót đầy ly rồi đưa cho Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Nào, cầm lấy đi, anh giới thiệu vài người anh em của anh.

Diệp Lăng Phi giới thiệu từng người một trong đám Tiêm Đao cho Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc nghe đến cái tên nào cũng cảm thấy rất kì quái, nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí đi bận tâm lai lịch của những người này, mà cô chỉ nâng ly vang đỏ Diệp Lăng Phi vừa rót lên, dốc hết vào miệng.

- Em say rồi, em tưởng đây là nước ngọt!

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Trịnh Khả Nhạc, hỏi:

- Khả Nhạc , nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Anh Diệp à, chúng ta có thể ra bên ngoài nói chuyện được không?

Trịnh Khả Nhạc nhỏ giọng hỏi, Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc rồi lại nhìn đám Tiêm Đao, Phi Hổ, cười nói:

- Được, vậy chúng ta ra bên ngoài nói chuyện!

Nói xong, hắn đứng dậy, nói với đám Tiêm Đao:

- Bọn mày cứ uống rượu trước đi, rồi đợi anh về mấy anh em mình lại uống tiếp, à, uống xong, chiều đến chúng ta tìm chỗ nào đó giải khuây chút, hôm nay tất cả cùng chơi hết mình một trận.

Trịnh Khả Nhạc luôn miệng xin lỗi vì sự phá đám của mình. Sau đó, cô quay người đi ra khỏi phòng trước. Diệp Lăng Phi cũng đi theo ngay sau đó.

Hai người đi ra khỏi nhà hàng, trước cửa nhà hàng tìm một nơi không có bóng người qua lại thì Trịnh Khả Nhạc mới dừng bước, nhào vào lòng Diệp Lăng Phi, òa khóc nức nở.

Diệp Lăng Phi vỗ vai cô, cười nói:

- Tiểu nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Em bị người ta lừa rồi, cái tên khốn kiếp đó đã lừa hết tiền của em. Hắn nói có thể kiếm được rất nhiều tiền từ cổ phiếu của tập đoàn Tân Á. Kết quả là em đem toàn bộ tiền của mình đầu tư vào cổ phiếu Tân Á, kết quả là bị thua lỗ nặng. Giờ em không thể tìm ra được hắn. Gọi điện thì hắn tắt máy.

Trịnh Khả Nhạc nói đoạn, ngẩng đầu thổn thức:

- Em thật ngu ngốc, sao lại có thể tin lời hắn ta được cơ chứ? Hai trăm nghìn tệ đi tong cả rồi. Đã thế khoản tiền tiết kiệm năm mươi vạn em chắt chiu dành dụm cũng mất luôn.

- Không phải chứ? Sao có thể đến mức đấy được?

Diệp Lăng Phi giả vờ vô cùng kinh ngạc nhưng kì thực hắn cũng chẳng để tâm lắm đến số tiền này, đối với hắn nhiêu đó cũng chỉ là muỗi. Hắn chỉ thấy bộ dạng đáng thương này của Trịnh Khả Nhạc có phần hay hay nên cố ý hỏi:

- Vậy em đưa tiền cho hắn mua cổ phiếu hết à?

- Em ủy thác cho hắn mua hộ em. Em cũng đã thỏa thuận với hắn rồi. Nếu khoản tiền em bỏ ra đầu tư sinh lời, em sẽ trích một phần lợi nhuận đưa cho hắn. Hắn là tên chuyên đi đầu cơ cổ phiếu cho người ta. Căn bản cũng chẳng phải người của công ty chứng khoán nào cả, chỉ là một tên đại lừa bịp .

Trịnh Khả Nhạc vừa khóc vừa rủa:

- Hắn là tên khốn kiếp!

- Hóa ra là như vậy, anh còn tưởng chuyện gì to tát cơ, nghĩa là bây giờ em không còn tiền nữa đúng không, không có gì đáng phải khóc cả.

Hắn cười nói:

- Như thế này đi, anh đưa cho em thêm một trăm nghìn tệ nữa, cộng thêm khoản hai trăm nghìn tệ lần trước nữa, tổng cộng là ba trăm nghìn tệ, mua đứt em luôn!

Trịnh Khả Nhạc ngẩn người, nước mắt giàn giụa nhìn Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:

- Em không…không làm nô lệ tình dục cho anh đâu.

- Anh thèm vào, đầu óc em chỉ nghỉ đến mấy chuyện đó thôi nhỉ?

Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lên chiếc mông cong của Trịnh Khả Nhạc nói:

- Sau này em phải chăm chỉ làm việc, và phải nhớ là tiết kiệm tiền trả anh. Mặc dù anh đã mua em, nhưng anh không quản việc em ăn uống tiêu sài, em tự mình kiếm tiền em tiêu. Thật là. Thôi được rồi, đừng khóc nữa, nhanh lau nước mắt rồi đi về cùng anh!

Có những lời này của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc mơi từ từ gật đầu, lau nước mắt phân bua:

- Em không thể trả anh ngay trong một lúc số tiền lớn như vậy được, nhưng em có thể trả dần dần. Em có giúp anh làm vài việc khi anh cần, ví dụ như mua đồ hoặc đi mua sắm, dạo phố cùng anh. Nhưng em sẽ không làm nô lệ tình dục cho anh đâu!

- Được rồi, em cứ luyên thuyên chuyện đấy mãi thế nhỉ?

Diệp Lăng Phi không nhịn được giục:

- Theo anh về nhanh lên, em mà còn nói nữa, cẩn thận anh thay đổi ý định đấy!

Trịnh Khả Nhạc vội gật đầu, nếu không tinh ý sẽ không thể nào phát hiện nụ cười lanh lợi tinh khôn trên gương mặt xinh đẹp của cô gái này. Cùng với Diệp Lăng Phi trở lại căn phòng ban nãy, lần này thái độ của cô khác hẳn lúc vừa bước vào. Với nụ cười nở trên môi, trông cô lúc này tươi sáng gấp vạn lần bộ dạng thiểu não ban nãy.

Trịnh Khả Nhạc cùng đám Diệp Lăng Phi uống rượu rất lâu trong nhà hàng. Gân như kẻ nào cũng ngất ngưởng tí chút mới kéo nhau đi nơi khác đổi vị.

Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, Diệp Lăng Phi tay phải đặt lên lưng Trịnh Khả Nhạc, quay ra nói với Dã Thú:

- Dã Thú, mày tìm nhà hàng nào cao cấp chút anh em mình đến đó uống tiếp!

- Được thôi anh!

Dã Thú đáp ứng ngay lập tức.

Diệp Lăng Phi gọi Dã Lang lại nói:

- Dã Lang, tao uống hơi nhiều, mày lái xe đi nhé!

Dã Lang vâng một tiếng rồi trèo lên xe của Diệp Lăng Phi, còn chìa khóa xe của hắn đưa lại cho đám Tiêm Đao, sau khi cả bọn lục tục lên xe. Ở băng ghế sau, Diệp Lăng Phi ôm lấy lưng Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc uống cũng không ít, mặt mũi cũng hồng nhuận lên, cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh Diệp, ngày mai anh kết hôn rồi, không sợ vợ anh nhìn thấy cảnh này của anh sao?

Diệp Lăng Phi dí tay vào trán Trịnh Khả Nhạc, cười nói:

- Em yên tâm đi, hôm nay vợ anh sẽ không xuất hiện đâu!

Trịnh Khả Nhạc cười cười sảng khoái, rồi cũng không nói thêm gì nữa mà gục đầu vào vai Diệp Lăng Phi.

Dã Thú chọn được một nhà hàng tên Tiêu Dao thì cũng đã là ba giờ chiều, khách khứa đến nhà hàng tầm này cũng bắt đầu đông. Hắn bao một phòng lớn, rồi tìm thêm cả năm sáu em tiếp viên đến phục vụ. Cả bọn bắt đầu thỏa sức hát hò.

Nhà hàng này có một số người không biết biểu diễn, đương nhiên biêủ diễn được nhắc đến ở đây là biểu diễn mọi đường cong, uốn éo tình tứ. Nếu theo như tính cách thường ngày của Dã Thú nhất định sẽ phải gọi vài em biết nhảy múa gợi tình chút, nhưng giờ tên này có vẻ rất lành tính, chẳng đòi hỏi gì. Còn bọn Tiêm Đao, Phi Hổ, Biên Bức cũng không phải trai tơ mới ra đời, những cảnh uốn éo xem mãi cũng nhàm, nên cả bọn chỉ đơn giản là ngồi hát rồi hàn huyên vài chuyện.

Trịnh Khả Nhạc thì rõ ràng đã uống rất nhiều. Cô như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Diệp Lăng Phi. Tay phải ôm lấy cổ hắn, hành động rất thân mật. Còn Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải chính nhân quân tử, trong lòng lại có gái đẹp, chân tay đương nhiên không thể nhàn rỗi.

- Dã Thú, tao kết hôn xong là đến lượt mày đấy nhỉ?

Tay phải Diệp Lăng Phi thọc vào sâu trong chiếc váy ngắn của Trịnh Khả Nhạc, bên trong Trịnh Khả Nhạc chỉ mặc chiếc quần lót mỏng, bàn tay to của hắn miết mạnh lên cặp mông mơn mởn của cô.

- Lão đại, em còn chưa vội!

Dã Thú bỗ bã nói:

- Tuyết Hoa nói rồi, 11 này sẽ dẫn em đến nhà cô ấy ở Sơn Đông, ra mắt bố mẹ cô ấy. Em còn chưa biết mặt bố mẹ cô ấy ra làm sao đây.

- Tên tiểu tử nhà cậu lo mà thể hiện, đừng làm anh mày thất vọng.

Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú rồi lại quay sang Dã Lang hỏi:

- Dã Lang, mày thì sao? Khi nào thì mày cùng nàng làm đám cưới?

- Sa- tan, em còn lâu.

Dã Lang cười nói:

- Làm xong chuyện của đại ca đã rồi tính sau.

- Chuyện của tao á? Nhanh lắm, sắp rồi. Đợi sau khi tao và Bạch Tình ĐÌnh kết hôn, tao sẽ cả ngày triền miên cùng nàng rồi nàng sẽ sinh cho tao một tên tiểu tử mập mạp.

Diệp Lăng Phi lầm rầm suy tính, cười nói:

- Đến lúc đó, tao sẽ để cho chúng mày luân phiên chăm sóc con tao, thằng Tiêm Đao còn nhớ đã nói đợi khi nào tao có con sẽ chuẩn bị cho cu cậu lễ vàng không? Không thể thiếu được đâu đấy nhé.

Đám Tiêm Đao bật cười, Phi Hổ ôm em tiếp viên trẻ đẹp bên cạnh, nói:

- Sa- tan, đại ca yên tâm đi. Bọn em sẽ không thiếu tiền con đại ca đâu

- Sa- tan?

Trịnh Khả Nhạc cuộn người lại cố tình đẩy mông lên, cô cười hỏi:

- Anh Diêp à, Sa- tan có phải biệt hiệu của anh không?

- Tiểu nha đầu, đừng hỏi nhiều, hỏi chuyện đó không tốt cho em đâu!

Diệp Lăng Phi mở mồm hôm lên đôi môi nũng nịu của Trịnh Khả Nhạc, cười nói:

- Em chỉ cần biết anh là anh Diệp của em thôi, và cùng đừng quên em đang là nô lệ của anh đấy.

- Ai là nô lệ của anh? Có bằng chứng gì không?

Trịnh Khả Nhạc cười ha hả phủ nhận:

- Không có bằng chứng em không nhận giấy nợ đâu đấy.

- Được lắm, em dám tạo phản hả!

Nói xong hắn đột nhiên bẹo mông cô, Trịnh Khả Nhạc thốt lên một tiếng kêu đau, Diệp Lăng Phi ôm lại Trịnh Khả Nhạc, tách hai chân cô ra, vắt lên hai chân hắn, ngay sau đó hai tay thọc sâu vào trong váy Trịnh Khả Nhạc, môi hắn dính chặt lấy môi cô, hôn hít mạnh bạo.

Đám Dã Thú, Dã Lang lờ đi coi như không nhìn thấy hành động thân mật của hai kẻ kia, cả đám hát hò, nói chuyện, tiện tay sờ mó em gái bên cạnh chứ tuyệt nhiên không để ý màn nóng bỏng giữa đại ca của bọn chúng và cô gái đến tìm đại ca ban nãy.

Chơi đến tận tối, Dã Thú dẫn các chiến hữu về biệt thự nhà mình nghỉ ngơi, còn Dã Lang lái xe chở Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc về nhà. Diệp Lăng Phi hôm nay đã uống không ít. Đã lâu rồi hắn chưa uống say đến mức nói cũng không rõ tiếng.

Dã Lang chở Trịnh Khả Nhạc về trước rồi mới phóng xe chở Diệp Lăng Phi về biệt thự của hắn.

- Lão đại, anh ổn không? Hay là tối nay em ở đây trông anh?

Dã Lang nhìn bước đi xeo vẹo của Diệp Lăng Phi mà lo lắng hỏi.

Diệp Lăng Phi xua tay, từ chối:

- Không sao, mày nhớ sáng sớm mai đến gọi anh. Mai anh mày phải kết hôn đấy.

- Vâng, đại ca!

Dã Lang đáp. Hắn nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã nằm yên vị trên giường, mới chậm chậm quay người rời khỏi, và cũng không quên đóng cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.