Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1932: Chương 1932: Em và con!(1)




Bạch Tình Đình dõi mắt nhìn theo Diệp Lăng Phi cho đến khi hắn rời khỏi đây, cô bỗng nhiên trợn tròn mắt, lúc trước cô đã sớm nhìn thấy những bông hoa hồng đó, chỉ là không nhìn một cách cẩn thận mà thôi, sau khi Diệp Lăng Phi đi khỏi, Bạch Tình Đình mới nhìn kỹ lại, phần lớn phụ nữ đều thích hoa tươi, Bạch Tình Đình cũng không phải là ngoại lệ, tất nhiên cũng thích hoa, chỉ có điều, trước mắt trong giai đoạn này Bạch Tình Đình lại không muốn để Diệp Lăng Phi có cảm giác gì, ít nhất, trong lòng cô, cô cho rằng lựa chọn của mình không sai. Vu Tiểu Vũ nhìn Bạch Tình Đình, trong ánh mắt cô hàm chứa sự vui vẻ, khi Bạch Tình Đình quay đầu lại nhìn mình, Vu Tiểu Vũ bỗng nhiên cười nói:

- Em gái, trong lòng em rất nhớ anh ta, nhưng em lại cố ý làm như vậy, có phải là muốn để anh ta chịu khổ không?

Bạch Tình Đình cười cười, nét mặt của cô hiện lên tình thương của mẹ mà trước đây chưa từng có, tình cảm này những người chưa từng trải qua chắc chắn khong thể có được, Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Chị, em đang mang thai...!

Chỉ một câu nói đó đủ khiến Vu Tiểu Vũ phải mở to hai mắt mà nhìn, cô nhìn Bạch Tình Đình với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hỏi:

- Thế mà em còn làm loạn như vậy, chẳng lẽ...!

Vu Tiểu Vũ là một người phụ nữ chuyên môn nghĩ theo chiều hướng xấu, cô vừa nói ra hai chữ “chẳng lẽ”, Bạch Tình Đình đã sớm biết được Vu Tiểu Vũ định nói cái gì, cô cười nói:

- Chị, chị nghĩ lung tung gì vậy, trong cuộc đời em chỉ có một người đàn ông là anh ấy thôi, làm gì còn “chẳng lẽ” gì chứ, chỉ là em tức giận anh có nhiều người phụ nữ ở bên ngoài như vậy, vốn là lúc ấy em hận đến muốn chết, cảm thấy dường như muốn ly hôn với anh ta. Nhưng khi em nghe bác sỹ nói mình mang thai, em đột nhiên hiểu ra, nói thế nào anh ấy cũng là chồng em, nếu em thật sự ly hôn thì há chẳng phải là con của em không có cha sao, cho nên, em quyết định cho anh biết cái gì gọi là mất đi, để cho chính anh ta trải nghiệm nó! Trong khoảng thời gian này em muốn xem biểu hiện của anh ta thế nào, nếu anh ta biểu hiện không tốt thì em chỉ có thể sống độc thân như thế này thôi...!

- Thì ra là thế, chị đang thắc mắc làm sao em lại ly hôn với chồng em chứ?

Vu Tiểu Vũ nở nụ cười, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, Bạch Tình Đình thấy động tác của Vu Tiểu Vũ, vội vàng hỏi:

- Chị, chị định làm gì vậy?

- Gọi điện thoại cho cha, chị muốn thông báo tin tức này với cha!

- Đừng mà chị!

Bạch Tình Đình vội vàng nói,

- Chị, chuyện này tạm thời em không muốn công khai, chị giữ bí mật giùm em, về phần tên Diệp Lăng Phi kia, hừ, em không nói cho anh ta đâu, em muốn xem xem anh ta sẽ biểu hiện như thế nào, nếu anh ta còn tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, em nhất định sẽ không tha cho anh ta đâu!

- Được rồi, chị sẽ không nói với cha, chỉ là, Tình Đình à, nếu em mang thai thì cần được chăm sóc chu đáo, có cần chị dọn đến ở cùng với em không?

Vu Tiểu Vũ nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:

- Người làm chị như chị đây tất nhiên phải chăm sóc cho em gái chứ, em có chịu không nào?

- Tất nhiên là tốt rồi, nếu không thì em gọi chị tới đây để làm gì chứ?

Bạch Tình Đình cười nói,

- Chị, em bảo chị tới là vì muốn đề cập về chuyện ở chung với chị, em ngủ ở đây một mình không quen, cứ cảm thấy căn phòng quá lớn, một người ở quá tịch mịch, trước khi kết hôn em luôn ở cùng với cha, sau khi kết hôn thì chung sống với anh ấy, bây giờ muốn em sống một mình, em cứ cảm thấy phòng ở quá lớn, cho nên...!

- Xem ra hai chị em mình quả nhiên tâm linh tương thông a!

Vu Tiểu Vũ cười nói,

- Vậy được rồi, bây giờ chị về chuẩn bị một chút, hôm nay sẽ dọn đến ở cùng em!

- Chuyện, chuyện đó không cần phải vội, chúng ta đến công ty trước đi, vừa rồi em đã nói là muốn đến công ty mà!

Bạch Tình Đình nói,

- Bây giờ em còn phải đến công ty xem......!

Bạch Tình Đình vừa mới nói đến đây, bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông, Bạch Tình Đình lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện của cuộc gọi, Bạch Tình Đình cười nói:

- Chị, em đi nghe điện thoại, chị chờ em một chút!

- Ừ!

Bạch Tình Đình đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài, cú điện thoại không cần hỏi nhiều, là của Johann Vương gọi tới, Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Johann Vương:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi có chuyện phải rời khỏi Trung Quốc, có lẽ phải sau một tuần nữa mới có thể trở về......!

- Chuyện anh đi đâu không liên quan gì đến tôi!

Lúc nói chuyện Bạch Tình Đình vừa cẩn thận nhìn Vu Tiểu Vũ đang ngồi ở trong nhà, cô cố gắng hạ giọng thật thấp, lo lắng bị Vu Tiểu Vũ nghe được, nói:

- Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng của anh!

Tiếng cười của Johann Vương vang lên trong điện thoại, nói:

- Chuyện đó tất nhiên là tôi hiểu, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, tôi gọi cú điện thoại này cũng chỉ là để nói câu tạm biệt cô mà thôi!

- À, vậy tôi chúc anh thuận buồm xuôi gió!

Bạch Tình Đình nói.

- Cảm ơn!

Johann Vương nói, ngay khi Bạch Tình Đình cho rằng Johann Vương sẽ dập máy, bỗng nhiên lại nghe được Johann Vương nói:

- À, đúng rồi, cô thích tôi mua quà gì từ nước ngoài về cho cô?

- Chuyện này...!

Bạch Tình Đình do dự một lát, nói:

- Có lẽ không cần đâu, tôi không muốn quà cáp gì cả!

Bạch Tình Đình và Johann Vương dập máy, Johann Vương ở đầu dây bên kia để điện thoại xuống, ở bên cạnh hắn, Trác Văn Quân đã sớm chuẩn bị xong hành lý, Johann Vương nhìn nhìn Trác Văn Quân, lạnh nhạt nói:

- Em ở lại đi, tiếp xúc với người bạn học cũ của em nhiều hơn, trong khoảng thời gian tôi đi, giúp tôi làm rõ bạn học của em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cho rằng tâm tình của cô ta đã xảy ra một số sự thay đổi, có khả năng là bản thân cô ta đã phát sinh biến hoá gì đó, nói thí dụ như là có thai!

- Vâng!

Johann Vương lại cầm lấy điện thoại, lần này hắn gọi cho Đường Yên, trong lời nói của Johann Vương, hắn một mực luôn gọi Đường Yên là “Chu”, đây là biệt danh mà hắn đặt cho Đường Yên.

- Chu, tôi phải rời Trung Quốc một thời gian ngắn, cô có muốn đi cùng với tôi không?

- Miễn đi, tôi chỉ vừa mới đến Trung Quốc, tôi còn muốn ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian ngắn! Chỉ có điều, trái lại tôi có chút nghi hoặc, là chuyện gì có thể khiến anh phải quyết định rời khỏi Trung Quốc vậy, phải biết rằng con mồi của anh hiện giờ đang ở thành phố Vọng Hải, chẳng phải anh thích là làm một mạch cho xong chuyện sao?

Johann Vương cười nói:

- Cô luôn khiến tôi phải cảm thấy bất ngờ, dường như cô không để tôi có chỗ nào để né tránh, xem ra sau này tôi phải xem xét lại cố gắng không nên kết bạn với những tâm lý học đó, toàn làm cho tôi không thể chịu nổi!

- Anh lại nói sang chuyện khác rồi!

Đường Yên nói một cách rất trực tiếp,

- Chúng ta đã tiếp xúc với nhau quá nhiều rồi, anh luôn giữ thói quen nói lảng sang chuyện khác như vậy, chẳng lẽ lúc nói chuyện với tôi cũng cần như vậy sao? Có phải là anh đã quá cẩn thận rồi không?

- Không còn cách nào cả, đó đã thành thói quen của tôi rồi, trái lại tôi quên mất nên đối đãi với Chu theo cách khác, tôi thật sự muốn đưa cô về, thế nào, cân nhắc một chút đi, có về cùng với tôi không?

- Thôi xin miễn đi, nếu tôi mà về cùng với anh, ai biết tôi có thể bị người ta giết chết mà không hiểu lý do không, người khác còn cho rằng tôi là gián điệp ấy chứ! Johann Vương, anh ấy à, đừng có ý đồ gì với tôi thì tốt hơn, chi bằng tập trung tinh lực của anh về chuyện của chim hoàng yến gì gì đó đi, à, đúng rồi, sao tôi có cảm giác bây giờ tâm trạng của anh không thoải mái lắm, chẳng lẽ anh gặp vấn đề gì với chim hoàng yến của anh sao?

Đường Yên nói xong những lời này, chợt nghe thấy Johann Vương cười nói:

- Cô luôn thích suy đoán lung tung như vậy, cô thử nghĩ mà, tôi là Johann Vương kia mà, làm gì có chuyện gì mà tôi không thể làm được chứ! Bây giờ tôi có chuyện quan trọng phải rời khỏi đây vài ngày, cô yên tâm đi, chờ lúc tôi trở lại, nhất định sẽ để cô nhìn thấy Bạch Tình Đình ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đấy!

- Chờ khi nào cô ta đến bên cạnh anh rồi hẵng nói!

Đường Yên nói.

...................

Tâm trạng của Bạch Tình Đình trở nên rất tốt, sau khi mang thai, áp lực mà trước giờ Bạch Tình Đình phải chịu cuối cùng cũng đã biến mất, trước kia, trong lòng Bạch Tình Đình luôn lo lắng mình không thể mang thai, luôn cảm thấy mình không phải một người phụ nữ bình thường, nhưng bây giờ, cô lại không nghĩ như vậy nữa, cô cũng mang thai đứa con của Diệp Lăng Phi, như vậy là đủ rồi. Lái xe đến bãi đậu của tòa nhà tập đoàn, Bạch Tình Đình không vội vàng xuống xe, mà cố ý chỉnh trang lại một chút, dường như mình lo lắng mình có chỗ gì đó không ổn, Vu Tiểu Vũ đã đến trước cửa sổ xe, gõ gõ cửa, cười nói:

- Em gái, xuống xe đi!

Lúc này Bạch Tình Đình mới xuống xe, cô đi mấy vòng trước mặt Vu Tiểu Vũ, nói:

- Chị, chị thấy cách ăn mặc của em có vấn đề gì không, em có bụng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.