Trong nhà máy bừa bãi những rác là rác, đặt chân xuống đất phải vô cùng
cẩn thận, không cẩn thận một cái là dễ dàng bị mảnh gang, mảnh thủy tinh vương vãi dưới đất làm bị thương.
Diệp Lăng Phi nắm
lấy tay Bành Hiểu Lộ đi vào nhà máy, Bành Hiểu Lộ cảm thấy bàn tay mình
run lên vì bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, một cảm giác nóng bừng từ lòng bàn tay tuôn vào cơ thể cô, cảm giác này cô chưa bao giờ được cảm nhận
trước đây, chỉ sau khi tiếp xúc với Diệp Lăng Phi cô mới có cảm giác ấm
áp như vậy.
Từ trước tới nay, Bành Hiểu Lộ luôn quen
với cảm giác sống một mình. Cuộc sống của cô rất đơn giản, đơn điệu,
trong cuộc sống đó, trái tim của Bành Hiểu Lộ trở nên rất lạnh lùng,
bình thản. Nếu chưa từng cùng một người đàn ông tiếp xúc thân thể, thì
người con gái đó sẽ không có cách nào biến thành một người phụ nữ, thậm
chí đối với chuyện tình cảm cũng trở nên vô cùng hờ hững.
Một người con gái sinh sống tại thành phố sẽ không có cách nào tưởng
tượng nổi cuộc sống của một nữ quân nhân trong quân đội là như thế nào,
cuộc sống ở đó quá đơn điệu, mỗi ngày đều cảm giác vô cùng bận rộn, cơ
bản chẳng có thời gian nào để nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Bành Hiểu Lộ chính là một người con gái như vậy, mặc dù nói cô tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông, nhưng Bành Hiểu Lộ luôn sống một cách bình thản. Nhưng sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi đã đánh tan cuộc sống bình
lặng đó của Bành Hiểu Lộ, làm cho trái tim cô run rẩy, sự thay đổi này
một khi đã xảy ra thì rất khó có thể trở lại như cũ được.
Diệp Lăng Phi không hề để ý tới sắc mặt của Bành Hiểu Lộ, trong đầu
Diệp Lăng Phi đang bận nghĩ tới phương cách huấn luyện. Không thể phủ
nhận, đây đúng là một nơi tập huấn vô cùng tốt. Nhưng nếu muốn biến khu
trại này thành một chiến trường thực tế thì còn cần phải thay đổi một
chút nữa. Ít ra ở đây cũng có một số chỗ cần phải dọn dẹp, làm cho chiến trường có thêm chút khói bụi.
Tất nhiên, những chuyện
này không phải là chuyện Diệp Lăng Phi phải quan tâm, những người tham
mưu anh ta mang theo là vì chuyện này mà tới, những người đó vô cùng
chuyên nghiệp. Diệp Lăng Phi đối với nghiệp vụ của họ thì hoàn toàn tin
tưởng.
Diệp Lăng Phi đứng giữa nhà máy, bỏ tay Bành Hiểu Lộ ra, hắn quét mắt khắp bốn phương, sau đó nói với Bành Hiểu Lộ :
- Bành Hiểu Lộ à, cô nghĩ xem chúng ta cho thêm ở đây một chút khí độc có được không?
- Khí độc?
Bành Hiểu Lộ giật mình, hỏi:
- Tại sao phải dùng tới thứ đó?
- Ở đây là nhà máy hóa chất mà, chúng ta sẽ tạo cho những binh sĩ đó
những hiện tượng giả để đánh lừa, cũng có nghĩa là cho vào ở đây chút
khí độc, tôi tin chỉ cần dọn dẹp ở đây một chút thôi sẽ làm cho họ tưởng rằng đây chính là khu vực bị rò rỉ khí độc thật! Đây chính là trận
chiến tâm lý, có thể vượt qua đợt tập huấn này, có thể thấy được tố chất tâm lý của bọn họ!
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, ngay sau đó đưa mắt nhìn lên văn phòng trên lầu nói:
- Anh nghĩ những người binh sĩ đó ngốc tới nỗi nhìn thấy cả khu nhà máy hóa chất này đều không có cửa kính thì liệu họ có tin nơi này còn đang
sản xuất không hả?
Diệp Lăng Phi cười rồi lắc đầu nói:
- Cũng chưa chắc đâu! Bây giờ là ban ngày, cô nhìn rất kĩ, biết đây là
một nhà máy đã bỏ hoang. Nhưng nếu là buổi tối thì sao? Hơn nữa nếu tôi
nói trước cho cô biết trong nhà máy này có một phần tử khủng bố đang chế tạo khí độc, vậy cô còn cho rằng nơi đây là xưởng hóa chất bỏ hoang
không?
Bành Hiểu Lộ không hề nói gì nữa, cô đã hiểu
được ý của Diệp Lăng Phi, chỉ là Bành Hiểu Lộ có chút lo lắng không biết làm như vậy có thể đạt được hiệu quả của đợt tập huấn không.
Sau bốn ngày chuẩn bị cho hành động huấn luyện đặc thù này, hơn 380
người còn sót lại được chia thành bốn nhóm nhỏ, được những chiếc xe quân dụng chở tới xưởng hóa chất này ngay trong đêm.
Trước
lúc xuất phát, những binh sĩ đó đều được báo trước đó không phải tập
luyện, mà đó là tình huống xung đột xảy ra thật, cần họ phải cảnh giác
cao độ. Bọn họ hoàn toàn không biết, toàn bộ số đạn họ sử dụng là đạn
rỗng ruột, nhưng để tạo ra bầu không khí thật nhất, bọn họ đều được nhắc nhở là hạn chế nổ súng để tránh thương vong tới mức tối thiểu.
Mục tiêu chính là tên phần tử khủng bố đang trốn trong xưởng hóa chất
gây ra vụ nổ hóa chất ở nhà máy. Bên trong phân xưởng toàn là khí độc,
bất kỳ một binh sĩ nào cũng không được bỏ mặt nạ xuống, nếu không sẽ mất mạng trong thời gian ngắn.
Bên trong nhà máy đã bố trí xong tất cả những đạn pháo, chỉ cần những binh sĩ đó đi vào thì sẽ châm ngòi cho nổ, làm cho bọn họ tưởng là thật. Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi, Bạch Dương và một số người khác nấp ở một trạm điều khiển gần đó để
quan sát và điều khiển trận diễn tập này.
Trái ngược
với phong thái ung dung của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ tỏ ra có chút
căng thẳng, trước đó Bành Hiểu Lộ huấn luyện bộ đội đặc chủng, chưa từng dùng phương pháp này. Không thể phủ nhận rằng, những tình huống như thế này càng có thể phản ánh được đầy đủ các tố chất của những binh sĩ đó.
Nhưng mặt khác, huấn luyện như thế này là vô cùng mạo hiểm, khi những
binh sĩ đó đều cho rằng đây là chiến trường thật, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Diệp Lăng Phi không nghĩ gì tới
kết quả của buổi tập huấn, trong lòng hắn bây giờ nghĩ về một việc khác, đó là việc Bành Nguyên nhắc tới việc liên quan tới Lang Nha. Chuyện này làm cho Diệp Lăng Phi khốn khổ, Diệp Lăng Phi gọi Lão Hổ, hai người đi
ra ngoài tìm chỗ ngồi.
Bên ngoài rất lạnh, đã bước vào
cuối tháng mười một rồi, đặc biệt là đêm của vùng Tây Bắc còn lạnh hơn
so với ở ngoài biển nhiều. Hơi thở của hai người đều biến thành khói
trắng, Diệp Lăng Phi lấy ra một bao thuốc, là bao thuốc mà lần trước
Bành Nguyên đã đưa cho Diệp Lăng Phi, loại thuốc lá này hắn hút không
quen, cảm giác không vừa miệng.
Diệp Lăng Phi lấy ra
một điếu rồi quẳng cả bao cho Lão Hổ, sau đó hắn lại lấy ra chiếc bật
lửa phòng thân của hắn, châm cho Lão Hổ trước, sau đó mới châm thuốc cho mình.
- Satan! Có phải anh có chuyện gì không? Sao tôi cứ cảm thấy mấy hôm nay, anh cứ như có tâm sự ấy. Đừng nói với tôi là
vì chuyện tập huấn lần này đấy nhé!
Diệp Lăng Phi hít một hơi, thổi ra một làn khói thuốc rồi kẹp điếu thuốc vào ngón trỏ, mắt nhìn ra vùng núi tối tối xa xa, nói:
- Phải! Đúng là có chuyện, chỉ là tôi đang nghĩ có nên nói với cậu hay không?
- Satan, từ lúc nào anh bỗng coi tôi là người ngoài thế, có chuyện gì
thì cứ nói ra. Anh đừng có quên, chúng ta vốn là anh em, anh em chí cốt. Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi tôi gia nhập Lang Nha, tôi đã thề trước mặt anh, cả đời làm anh em, cả đời không phản bội anh em. Satan, mãi
tới tận bây giờ, mỗi ngày tôi đều tự nói với bản thân mình, chúng ta là
một, không ai có thể sống thiếu ai.
Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy vai Lão Hổ nói:
- Lão Hổ, tôi vẫn nhớ câu nói đó, từ ngày tôi thành lập Lang Nha, tôi
đã nói với bản thân mình. Tổ chức mà tôi sáng lập ra phải là tổ chức
hàng đầu thế giới, thậm chí ước mơ của tôi là khống chế toàn thế giới,
giống như tổ chức huyền thoại thần bí trong truyền thuyết “Lam Quang”,
thống trị toàn thế giới. Nhưng không ngờ rằng, người rời khỏi đầu tiên
lại là tôi, vì tôi mà quá nhiều anh em đã phải rời khỏi thế giới này.
Tôi thật sự không chịu nổi đả kích này nữa, tôi chán ghét cảm giác đó,
vì vậy tôi mới muốn làm một người bình thường. Tôi vốn nghĩ rằng, sau
khi tôi rời khỏi Lang Nha, thì tôi sẽ sống âm thầm một mình thôi, không
để các cậu vì tôi mà hi sinh nữa. Nhưng lại không hề nghĩ rằng tôi lại
hết lần này tới lần khác làm các cậu lo lắng. Các cậu đã giúp tôi rất
nhiều!
Lão Hổ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, bèn nói:
- Satan! Anh nói câu này không đúng rồi, anh chính là người sáng lập ra Lang Nha. Kể cả anh không phải là người sáng lập thì anh cũng là người
anh em của chúng tôi. Nếu như chúng tôi không có anh, chúng tôi cũng
không biết đã bỏ xác nơi đâu rồi. Nói không chừng có khi đã bị người ta
chém chết phơi xác trên phố rồi. May mà nhờ có Lang Nha, có anh mới
khiến cho chúng tôi có ngày như hôm nay. Anh buồn cười thật, lại còn nói những lời như vậy, tôi luôn nói với bọn họ rằng, chỉ cần Satan cần,
chúng ta có thể dời cả tổng bộ tới Trung Quốc, ở Anh cũng vậy ở Trung
Quốc cũng vậy, không có gì khác cả!
Diệp Lăng Phi xua xua tay nói:
- Lão Hổ! Đừng nói như vậy, tôi không dám nhận đâu, trước đây tôi cũng
muốn các cậu học tập tôi một chút, sống cuộc sống của một người bình
thường. Nhưng bây giờ tôi thay đổi ý định rồi, Lão Hổ, anh nói rất đúng, có Lang Nha anh em chúng ta mới có ngày hôm nay, nếu như không có những người của Lang Nha, thì rất có khả năng bây giờ chúng ta vẫn còn đang
bị truy sát!
Lão Hổ gật đầu nói:
-
Satan, thật sự là như vậy, chẳng nói gì những cái khác. Nói ngay chuyện
sau khi anh rời khỏi Lang Nha, chuyện kinh doanh của chúng ta lại gặp
trắc trở, thậm chí còn có người dám động tới chuyện kinh doanh của chúng ta. Tôi luôn nghi ngờ là do mấy tên khốn ở câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ làm
nhưng chẳng có bằng chứng, bây giờ tôi vẫn chưa dám động thủ. Mặt khác,
Chính phủ Mỹ lại đứng về phía câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, có một số chuyện
kinh doanh của chúng ta không thể giành được. Hiện nay, mấy tập đoàn hỏa quân nhỏ của Mỹ cũng dựa vào thế lực của câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ. Tôi
thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ giành được thị trường quan trọng của chúng ta trên toàn thế giới.
- Lão Hổ, đó không phải
là điểm mấu chốt, mấu chốt ở chỗ anh phải mau chóng tìm ra ai là gián
điệp nội bộ tổ chức chúng ta, mất đi vài mối làm ăn không quan trọng
lắm, quan trọng là nội bộ Lang Nha xảy ra vấn đề. Sở dĩ tôi để anh và
mấy người nữa tới đây, một mặt là để cho các anh có một cơ hội luyện
tập, ít nhất là có thể phục hồi thể lực của mọi người, những nơi tập
luyện khác đều không thể bằng nơi đây. Thứ hai là trong thời gian này
cậu có thể suy nghĩ kĩ càng, rốt cuộc ai là gián điệp. Sau khi cậu trở
về, có thể điều tra trong thời gian này, những thành viên của Lang Nha
đang ở Mỹ có những hoạt động gì. Thứ ba tôi định để cho các cậu rời khỏi Lang Nha, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi cho rằng nếu các
cậu nguyện ý, thì thà ở lại Lang Nha tốt hơn. Thậm chí, nếu cần thiết
tôi có thể âm thầm trở về Lang Nha để giải quyết nguy cơ đó.