Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Ngọc đã bị Dã Lang đưa tới bến tàu, từ đây
có thể ngồi thuyền về tới Hồng Kông. Trước khi ra đi, Lương Ngọc đã cảm
ơn Dã Lang rất sâu sắc. Lương Ngọc vốn dĩ rất muốn tìm cách liên lạc với Dã Lang, dùng cách nói của Lương Ngọc chính là cô muốn có cơ hội cảm ơn cứu mạng của Dã Lang, chỉ tiếc là Dã Lang không cho Lương Ngọc cách
thức làm sao liên lạc được với anh, mà lạnh lùng nói:
- Tôi cứu cô là một việc ngoài ý muốn, cô có thể quên chuyện này đi!
Bên trong một căn phòng của kháh sạn Grand Lisboa, Diệp Lăng Phi đang
đợi điện thoại của Trần Tam. Sáng sớm ngày hôm nay, Diệp Lăng Phi đã gọi điện cho Trần Tam muốn biết là hắn đã liên lạc hẹn được với Kim Quảng
chưa, nhưng gọi hai lần, bên Trần Tam cũng không có người nhấc máy. Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc tên Trần Tam đó làm sao mà lại không nghe điện thoại.
- Lão đại, hay là để em đi tìm hắn ta?
Dã Thú ngồi không yên, bèn hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Bây giờ đừng quá nóng vội, cứ đợi thêm đã!
Đợi mãi tới hơn 10h sáng, vẫn không thể liên lạc được với Trần Tam.
Diệp Lăng Phi cũng đứng ngồi không yên, ở bên Ma Cao này thì chỉ có Trần Tam mới có thể giúp. Bây giờ không liên lạc được với Trần Tam, lẽ nào
đích thân mình phải đi tìm Kim Quảng?
- Dã Thú cùng tôi ra ngoài!
Diệp Lăng Phi nói.
Dã Thú nghe theo, Angel và Dã Lang vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi định ra ngoài, bọn họ cũng đứng lên, nói:
- Satan, vậy chúng em thì sao?
- Các em cứ ở trong khách sạn, nếu có chuyện gì, hai người còn có thể viện trợ cho anh và Dã Thú!
Diệp Lăng Phi cảm thấy có điều gì đó không đúng, từ trước hắn đã có cảm giác này rồi, bây giờ ngày càng mãnh liệt. Diệp Lăng Phi làm vậy cũng
là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì lại không có cách nào cứu được.
Sau khi Angel và Dã Lang nghe xong những câu nói đó của Diệp Lăng Phi,
mới ngoan ngoãn ở trong khách sạn. Diệp Lăng Phi và Dã Thú rời khỏi
khách sạn Grand Lisboa. Lúc trước khi bọn họ tới chỗ của Trần Tam, Diệp
Lăng Phi và Dã Thú đã gọi một chiếc xe, đi thẳng tới chỗ Trần Tam.
Khi tới con ngõ nhỏ đó, thì thấy bên ngoài ngõ đỗ mấy chiếc xe cảnh
sát, có cảnh sác đang lục tìm gì đó. Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người
giật mình. Rốt cuộc chuyện này là sao, Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú, bốn
mắt nhìn nhau, hai người không dừng xe ở đó mà lãi thêm hơn 10m nữa, mới cho xe dừng lại.
Xuống xe Diệp Lăng Phi và Dã Thú mỗi
người châm một điếu thuốc, đi chầm chậm vào trong ngõ. Trong đó đã có
một đám đông người đang vây quanh. Có người còn tranh luận bằng cả tiếng địa phương. Mặc dù Dã Thú và Diệp Lăng Phi không quá thành thạo với
ngôn ngữ địa phương của người Ma Cao nhưng ít ra hai người đó cũng nghe
được đại ý. Diệp Lăng Phi kéo Dã Thú ra một góc, hai người nhẹ nhàng rời khỏi, đi cách khoảng 7, 8m Diệp Lăng Phi mới nói với Dã Thú:
- Dã Thú, xảy ra chuyện rồi!
- Lão đại, chuyện này là sao vậy, tên Trần Tam đó hình như bị thủ tiêu
rồi, nhưng em vừa nãy không nhìn thấy thi thể của Trần Tam bị lôi ra
ngoài, lẽ nào hắn không ở đây?
Dã Thú hỏi.
- Cái này tạm thời đừng nói đã, bây giờ chúng ta về ngay khách sạn. Nhớ kỹ, sau này không được tự ý ra ngoài!
Diệp Lăng Phi ý thức được rằng cục diện ngày càng xấu đi, hắn không
nghĩ chuyện Trần Tam bị thủ tiêu lại đơn giản như vậy. Diệp Lăng Phi và
Dã Thú đang định lái xe đi về thì điện thoại của Dã Thú reo lên, đó là
một cô gái gọi đến.
- Ông là Dã Thú à?
Nghe giọng nói thì có thể đoán cô gái tầm 25, 26 tuổi gì đó, khẩu âm
không giống người Ma Cao mà hơi giống người Quảng Châu. Dã Thú cảnh
giác, hỏi nhỏ:
- Cô là ai?
- Cái này
anh không cần phải hỏi, chỉ cần anh biết tôi không hề có ý làm hại anh
là được! Anh Tam bảo tôi gọi điện cho anh, anh ấy xảy ra chuyện rồi!
- Trần.....!
Dã Thú đang định nói ra tên Trần Tam thì bị Diệp Lăng Phi kéo một cái,
Dã Thú mới nhớ ra là mình đang trên xe đi thuê, ai mà biết người lái xe
là người như thế nào. Rất nhiều tài xế đều có quan hệ với xã hội đen,
rất nhiều chuyện đều là từ các tài xế này mà biết chuyện. Có rất nhiều
bang hội vì muốn lấy được tin tức của mình mà cố ý cử người vào làm tài
xế. Những tài xế này không phải vì kiếm tiền mà là giúp cho bang hội thu thập tin tức, làm tình báo. Thậm chí những người lái xe này còn từ việc làm tình báo mà bán cho các cò, các cò lại bán lại cho bên cảnh sát
hoặc xã hội đen. Dã Thú chỉ hét lên một tiếng “Trần” rồi không nói gì
tiếp nữa, hắn nói nhỏ:
- Bây giờ tôi đang trên xe, có chuyện gì cô cứ nói đi!
Sau khi cô gái đó nói một mạch, Dã Thú tắt điện thoại, nói thầm vào tai Diệp Lăng Phi vài câu, sắc mặt Diệp Lăng Phi không hề thay đổi, gật gật đầu.
Dã Thú nói với lái xe lái tới trước tòa nghị sự,
Dã Thú và Diệp Lăng Phi xuống xe tại đó. Hai người đi một mạch thì nhìn
thấy trước mặt là một cô gái tầm 25, 26 tuổi, mặc một chiếc áo khoác
ngoài màu đỏ, cô gái đó đứng bên cạnh hồ nước, nhìn ngang nhìn dọc.
Dã Thú và Diệp Lăng Phi tới trước mặt cô gái đó, cô gái đó nhìn Dã Thú
một hồi rất lâu, rồi cầm điện thoại ra, đang định nháy vào máy Dã Thú,
thì nghe thấy Dã Thú nói:
- Cô không cần nháy máy đâu! Tôi chính là Dã Thú!
- Ồ! Vậy mời đi theo tôi!
Cô gái mặc áo đỏ tỏ ra rất thận trọng, dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi
hai vòng gần đó, xác định không có ai theo dõi, mới dẫn Dã Thú và Diệp
Lăng Phi vào một cái ngõ nhỏ. Đi bộ trong ngõ tầm 70, 80m thì tới một
căn nhà lầu cũ nát. Cô gái mặc áo đỏ cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới dẫn
Diệp Lăng Phi và Dã Thú vào trong. Cầu thang quá tồi tàn, trên tường thì dán toàn những thứ linh tinh. Diệp Lăng Phi bám chặt vào cầu thang và
đi cẩn thận, hắn sợ cầu thang bỗng dưng sập. Bên trong tòa lầu rất tối
tăm, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn thấy rất âm u. Không thể tưởng tượng
nổi giữa lòng Ma Cao với bao nhiêu tòa nhà cao tầng lại ẩn tàng những
loại nhà lầu cổ của Trung Quốc những năm 50, 60 nữa. Cô gái mặc áo đỏ
dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Thú tới thẳng căn lầu phía tây, từ trên người cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Đúng lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú bước vào
phòng thì thấy Trần Tam tay cầm súng bước từ trong ra. Trên đầu Trần Tam có băng, từ băng đầu đó máu thấm cả ra ngoài, Trần Tam đã bị thương.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Trần Tam mới thở nhẹ nhõm, thả
súng ra, vội vàng chạy lại nói:
- Xin lỗi, tôi không có cách nào!
- Anh Tam, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Cô gái đó nhìn thấy đầu Trần Tam chảy máu thấm ra cả mảnh vải buộc đầu, vội vàng dìu Trần Tam ngồi vào chiếc ghế gần đó, để Trần Tam ngồi
xuống. Cô gái đi vào phòng ngủ lấy ra một mảnh vải bó khác quay ra. Trần Tam ngồi trên ghế, thở dài nói:
- Tôi không ngờ lại xảy ra việc này!
- Trần Tam, anh đừng vội, cứ nói từ từ thôi, cứ xử lý vết thương xong hãy nói!
Diệp Lăng Phi thúc Dã Thú một cái, hai người tự lấy ghế và ngồi xuống.
Căn phòng này là căn phòng có kết cấu cổ. Mặc dù từ ngoài nhìn vào căn
nhà có vẻ rất cũ, nhưng trong căn phòng này bố trí lại có nét hiện đại,
giáp với phòng khách và nhà nếp là một cái tủ lạnh. Mặc dù bếp rất nhỏ
nhưng lại rất sạch sẽ. Cô gái mặc áo đỏ giúp Trần Tam thay băng ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy đầu của Trần Tam bị thương không nhẹ, hình như là bị đập vào cái gì đó. Trần Tam nhíu nhíu lông mày, cô gái mặc áo đỏ thay
băng mới cho Trần Tam.
- Tiểu Hồng, em xuống dưới xem có ai không? Anh có chuyện ở đây!
Trần Tam nói.
Cô gái áo đỏ không nói thêm lời nào, để cái khăn cũ dính đầy máu vào
một cái chậu, bên trong chậu đựng đầy những tấm băng thấm đẫm máu. Cô ta không mang cái chậu đó đi mà để ở góc phòng. Nhìn có vẻ là chuẩn bị đem xử lý hết. Nhìn việc này có thể thấy cô gái này trải qua chuyện này
không phải chỉ một, hai lần. Dọn dẹp xong, cô cầm túi sách đi ra ngoài,
nhìn như có vẻ muốn ra ngoài thật vậy. Đợi cô gái đó đi ra ngoài, Trần
Tam mới nói:
- Đó là vợ của tôi, tôi chỉ sợ họ gây bất
lợi cho người nhà tôi, tôi không dám để cô ấy cùng sống với tôi, đây là
căn phòng của tôi ở bên ngoài, mặc dù ở đây cũ nát, nhưng lại an toàn
nhất, không ai ngờ rằng nhà tôi lại ở một nơi tồi tàn thế này.
Cứ nói xã hội đen thì sợ gì, nhưng họ cũng như ai, cũng sợ có kẻ thù
tìm tới cửa. Trần Tam này đã ở Ma Cao này bao lâu, có bao nhiêu kẻ thù,
hắn cũng sợ sẽ có ngày kẻ thù tìm tới nơi. Những kẻ đó nhằm vào hắn thì
không sao, hắn chỉ sợ những kẻ đó nhằm vào người nhà mình hạ thủ. Vì vậy Trần Tam mới để vợ mình ở đây, còn về căn nhà mới trong thành phố, Trần Tam và vợ hắn rất ít lui tới, đó chỉ là nơi hắn nói chuyện với người
ngoài. Thực tế, đây mới chính là nhà của Trần Tam. Bề ngoài xấu xí, sẽ
không có ai nghĩ nhà của Trần Tam lại ở nơi như thế này.
Dã Thú nhìn bộ dạng của Trần Tam, không hiểu hỏi:
- Anh bị sao vậy? Hôm qua tôi nhìn thấy anh vẫn khỏe lắm mà. Tại sao
hôm nay lại biến thành như thế này. À điện thoại của anh đâu, hôm nay
tôi gọi mãi, không ai nghe. Lẽ nào không có trên người anh?
- Đừng nhắc nữa!
Trần Tam thở dài thườn thượt nói:
- Tôi cũng chẳng biết điện thoại của tôi rơi ở đâu nữa, tóm lại lần này xảy ra chuyện tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải
tôi chạy nhanh, thì đã sớm đi rồi. Chỉ tiếc là tôi trốn thoát được,
nhưng anh em của tôi không may mắn như tôi. Lại còn cái tên Hoắc Chấn đó nữa. Tóm lại lần này tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa!
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tối qua có người muốn giết tôi!
Trần Tam ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, tay hắn nắm thành nắm đấm, hận thù mà nói:
- Mẹ nó chứ, nếu mà để tôi biết hai tên đó là do ai phái tới, nhất định tôi sẽ giết hết lũ khốn đó!