Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1598: Chương 1598: Giỏi Hơn Thì Sao Chứ!(2)




Diệp Lăng Phi đã gặp rất nhiều kẻ như vậy rồi, cũng chẳng coi chúng vào đâu, cái lũ thanh niên này luôn tự cho là đúng, luôn nghĩ rằng bọn chhúng không sợ hãi gì cả, lúc nói chuyện tất nhiên là tỏ vẻ hung hăng càn quấy. Diệp Lăng Phi không so đo, nhưng Bạch Tình Đình không thể không so đo với bọn chúng, cô mở miệng nói:

- Ông xã ta còn mạnh hơn đám tiểu tử chưa mọc lông các ngươi nhiều, đừng tìm phiền toái nữa, nếu không thì coi chừng không ra khỏi cửa được đâu!

Bạch Tình Đình vừa nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi liền trợn tròn mắt, lúc đầu hắn còn tưởng là mình nghe lầm, Bạch Tình Đình sao có thể nói ra những câu như vậy chứ, trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình chưa từng nói những câu như thế bao giờ. Nhưng những lời này hoàn toàn là do Bạch Tình Đình nói, chắc chắn 100%. Hai gã thanh niên kia nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cười cười, một tên đánh giá Diệp Lăng Phi, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Bạch Tình Đình. Gã thanh niên đó cũng đã uống không ít rượu, hắn đưa tay ra dường như là muốn sờ cằm Bạch Tình Đình. Hành động này đã hoàn toàn chọc tức Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhanh như chớp đám vào ngực của tên đó, một quyền này đã đủ đánh cho gã thanh niên đó nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Gã còn lại thấy tình hình như vậy, chạy tới đánh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại đấm cho tên kia một cái, mau lẹ dứt khoát, chỉ trong chớp mắt đã đánh cho hai tên thanh niên khiêu khích nằm đo đất. Ở trong quán rượu đánh nhau là chuyện hết sức bình thường, hai tên thanh niên đó bị đánh không phải là chuyện to tát gì, ngược lại Bạch Tình Đình lại cảm thấy hưng phấn dị thường, hai tay ôm cô Diệp Lăng Phi cổ, đôi môi anh đào ghé vào tai Lăng Phi, thì thầm:

- Ông xã, em muốn, em muốn!

Tối hôm nay Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy quá nhiều chuyện điên cuồng của Bạch Tình Đình, đối với câu nói này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không cảm thấy có gì bất ngờ nữa, tay hắn lần mò xuống bờ mông tròn trịa của Bạch Tình Đình bóp mạnh một cái, tay kia thì ôm eo Trương Lộ Tuyết, trái ôm phải ấp hai người đẹp đi ra khỏi quán bar. Ba người bọn họ toàn thân đều nồng nặc mùi rượu, cho dù Diệp Lăng Phi chưa say tới mức như Bạch Tình Đình hay là Trương Lộ Tuyết, nhưng hắn hay cũng đã uống không ít rượu, không thể lái xe được. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai lên một chiếc xe taxi, nói với bác tài xế:

- Đến khách sạn ở gần đây!

Gã tài xế xe taxi đó đã làm ăn ở chỗ này rất lâu rồi, có cảnh tượng nào mà chưa thấy qua, không chỉ một người đàn ông ôm hai người đẹp đi ra khỏi quán bar, ôm nhiều hơn nữa cũng đã gặp, anh ta thấy những không nói gì được, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ nữa. Anh ta chỉ quan tâm xem mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà thôi, đây mới là suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta. Anh ta đưa ba người Diệp Lăng Phi đến một khách sạn ở gần đây, khi Diệp Lăng Phi trả tiền xe xong ôm Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết xuống xe taxi, đi vào trong khách sạn, tên kia tài xế kia cười toe toét, nói thầm:

- Làm đàn ông được như vậy thì đúng là hạnh phúc, hai phụ nữ đó quả thật quá xinh đẹp, một người thôi đã đủ lắm rồi, tay này còn có hai cô, thật sự là người ta phải tức chết mà!

.......................

Lúc Bạch Tình Đình tỉnh lại, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô theo thói quen đặt tay lên ngực Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không muốn mở mắt, cô còn muốn ngủ một lát nữa. Đột nhiên, cô cảm thấy mình chạm vào một cánh tay mềm mềm, cánh tay đó cũng đang đặt trên ngực Diệp Lăng Phi trên ngực, Bạch Tình Đình chắc chắn đó không phải là tay của cô. Bạch Tình Đình đột nhiên mở mắt ra, phát hiện cô hoàn toàn khỏa thân nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, mà ở phía bên kia của Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cũng hoàn toàn xích lõa đang nằm. Bạch Tình Đình thoáng cái ngồi dậy, cô không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Bạch Tình Đình cảm thấy rất đau đầu, hình như tối qua cô uống rất nhiều rượu. Bạch Tình Đình mơ hồ nhớ là mình bị Diệp Lăng Phi ôm lên giường, những chuyện xảy ra tiếp theo cô không nhớ được, nhưng tình cảnh trước mắt đã nói cho Bạch Tình Đình biết tối hôm qua đã xảy ra một chuyện rất hoang đường, loại chuyện này tuy Bạch Tình Đình đã từng nghĩ tới trước đây, cũng đã từng trải qua với Chu Hân Mính, nhưng giờ phút này người nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi không phải Chu Hân Mính, mà là Trương Lộ Tuyết. Bạch Tình Đình có chút bối rối rồi, trước kia cô từng đề cập với Trương Lộ Tuyết về việc hai người có thể chia xẻ Diệp Lăng Phi, nhưng đó chỉ là cô nói mà thôi, ở trong lòng Bạch Tình Đình cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này. Nhưng tràng cảnh trước mặt lại khiến Bạch Tình Đình có cảm giác trở tay không kịp, cô cảm thấy hỗn loạn, cứ ngồi như vậy, không biết phải giải quyết như thế nào. Trương Lộ Tuyết cũng tỉnh lại, trong trí nhớ của cô vẫn còn ấn tượng về những chuyện tối qua, bởi vậy, khi trông thấy tình cảnh này, Trương Lộ Tuyết không hề có phản ứng kinh ngạc như Bạch Tình Đình. Thật ra thì đêm qua khi chuẩn bị phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, trong lòng Trương Lộ Tuyết đã lựa chọn, nếu cứ tránh né Bạch Tình Đình cũng không phải biện pháp, hơn nữa trước đó, Bạch Tình Đình cũng đã từng nói với cô về chuyện này, sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, vậy tại sao không để nó xảy ra đi. Trương Lộ Tuyết không biết chuyện này đối với mối quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, nhưng mà đã làm rồi, cho dù có nghĩ gì cũng là vô ích. Trương Lộ Tuyết có vẻ rất tỉnh táo, cô nhìn Diệp Lăng Phi nằm cạnh mình vẫn còn ngủ say, nói khẽ với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, mình muốn đi tắm, cậu có đi không?

- À.... được được!

Giờ phút này Bạch Tình Đình có chút bối rối, cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, lại nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, Bạch Tình Đình cơ hồ đồng ý theo bản năng. Quần áo ném vương vãi khắp nơi, có thể tưởng tượng được cuộc đại chiến ba người tối hôm qua kinh tâm động phách đến mức nào. Phòng tắm cũng ở ngay trong phòng, không cần mặc nội y để đi vào. Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết không mặc gì đi vào trong phòng tắm, trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn, dành cho hai người, phòng ở đã chuẩn bị cho hai người, mà những gian phòng đôi trong khách sạn lớn như thế này, phòng tắm luôn chuẩn bị cho hai người. Trương Lộ Tuyết sải chân bước vào bồn tắm trước, cô ngồi xuống, nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vẫn có chút do dự, đừng xem bình thường cô hay nói với Trương Lộ Tuyết là muốn chia sẻ Diệp Lăng Phi các loại, nhưng đến khi thực sự phải quyết định, Bạch Tình Đình vẫn rất do dự. Nếu cô bước vào trong bồn tắm, điều đó có nghĩa là cô đã đồng ý loại quan hệ này giữa ba người, cô không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này chưa, sau này Diệp Lăng Phi bị Trương Lộ Tuyết trói chặt thì phải làm sao bây giờ? Sau này nếu Diệp Lăng Phi rất ít về nhà thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng Bạch Tình Đình rất mâu thuẫn, Trương Lộ Tuyết cũng nhìn ra được tâm tư của Bạch Tình Đình, cô nằm trong bồn tắm, khẽ cười nói:

- Tình Đình, có phải cậu đang lo mình sẽ cướp mất Diệp Lăng Phi không? Nếu thật sự có thể như thế, mình nghĩ mình đã cướp anh ấy từ lâu rồi!

Trương Lộ Tuyết vừa nói ra những lời này, Bạch Tình Đình liền cảm thấy bình thường trở lại. Trương Lộ Tuyết nói không sai, nếu Diệp Lăng Phi muốn rời bỏ cô, đó kông phải là chuyện mà cô nói không cho phép là không xảy ra, tất cả đều là do chính Diệp Lăng Phi tự quyết định, mặc dù là vợ, Bạch Tình Đình cũng không thể nào ngăn cản Diệp Lăng Phi được. Cô chỉ có thể tin tưởng Diệp Lăng Phi, tin tưởng tình yêu của chồng mình, anh ấy sẽ không rời bỏ cô. Bạch Tình Đình nghĩ tới đây, nở nụ cười với Trương Lộ Tuyết đang nằm trong bồn tắm, không chút do dự bước vào bồn tắm. Đây là lần đầu tiên hai người các cô thân mật như vậy, lúc mới đầu, cả hai vẫn cảm thấy chưa được quen lắm. Ở trong trí nhớ của hai người, khi còn bé cả hai cũng từng tắm chung với nhau, nhưng từ đó về sau, quan hệ giữa hai người họ ngày càng trở nên ác liệt. Các cô ganh đua nhau vì bất kỳ chuyện gì, không ai chịu nhường ai cả, trong nháy mắt, đã gần hai mươi năm rồi. Trong hai mươi năm đó, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai đều đã từng rời khỏi thành phố Vọng Hải, Trương Lộ Tuyết thậm chí còn sống vài năm ở nước ngoài, hai người cũng ít gặp mặt nhau.

- Tình Đình, cậu có còn nhớ chuyện của bọn mình hồi còn bé không?

Trương Lộ Tuyết đặt tay lên đầu vai Bạch Tình Đình, ở chỗ đó có một vết sẹo nhỏ, vết sẹo đó rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó nhìn ra. Trương Lộ Tuyết nói:

- Đây là vết sẹo từ hồi chúng ta còn bé, cậu vì giúp mình mới bị vết sẹo này. Những năm qua mình luôn nghĩ rằng mình có thể quên, nhưng trên thực tế, mình đã nhầm, mình căn bản không thể quên được chuyện xưa, càng không quên những gì mình đã nợ cậu trong quá khứ!

- Không, Lộ Tuyết, cậu không nợ mình cái gì cả!

Bạch Tình Đình đặt tay lên vai, nói:

- Đấy là do mình không cẩn thận, không liên quan gì đến cậu cả. Thật ra thì, hồi còn bé chúng mình rất thân với nhau, không suy nghĩ gì cả, nhưng càng lớn, chúng ta lại vì những chuyện không đâu mà ganh đua nhau từng chút một. Lộ Tuyết, chẳng lẽ cậu thật sự muốn giỏi hơn mình? Cho dù cậu giỏi hơn mình thì sao chứ? Chẳng phải mình cũng như vậy sao, mình có giỏi hơn cậu thì thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.