Đường Hiểu Uyển chính là mượn cớ bị trẹo chân muốn gặp Diệp
Lăng Phi, từ lúc Vu Đình Đình rời khỏi thành phố Vọng Hải,
Đường Hiểu Uyển cũng không có ở biệt thự nữa, cô đã dọn về
nhà ở.
Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi đã mấy ngày không gặp nhau. Trong lòng Đường Hiểu Uyển rất nhớ Diệp
Lăng Phi nhưng lại lo Diệp Lăng Phi bận rộn. Nếu mình chủ động
gọi điện cho Diệp Lăng Phi thì e lại làm phiền Diệp Lăng Phi.
Cô gái Đường Hiểu Uyển này luôn cứ như vậy, trong lòng cứ lo
mình sẽ mang phiền phức đến cho Diệp Lăng Phi, vì thế nên mới
gắn nhịn không chủ động gọi cho Diệp Lăng Phi.
Hôm nay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đường Hiểu Uyển nhịn không được nên mới gọi cho Diệp Lăng Phi.
Hai người quấn quýt lấy nhau trong phòng ngủ của biệt thự. Từ đầu đến cuối Đường Hiểu Uyển đều cao tiếng rên rỉ, mãi đến
sau khi Diệp Lăng Phi đạt đến đỉnh hưng phấn đè xuống người cô
thì trong miệng Đường Hiểu Uyển phát ra thứ tiếng kèm theo
chút khàn khàn.
Diệp Lăng Phi thở dốc một hồi,
hắn đang khỏa thân đè lên cơ thể yêu kiều bé nhỏ của Đường
Hiểu Uyển, đôi gò bồng đảo cao vút của Đường Hiểu Uyển luôn
bị Diệp Lăng Phi đè dưới người hắn.
Một hồi lâu sau Diệp Lăng Phi mới rời khỏi cơ thể Đường Hiểu Uyển, hắn
nằm trên giường, cái đầu nhỏ xinh của Đường Hiểu Uyển gác lên
cánh tay của Diệp Lăng Phi đưa ra. Chiếc môi anh đào của cô khẽ
mở ra, từ môi và chiếc mũi nhỏ xinh của cô không ngừng tỏa ra
mùi hơi thở thơm như ngọc lan.
Diệp Lăng Phi nghiêng mặt lại đưa tay ra nhéo cái mặt mịn màng của Đường Hiểu Uyển, nhẹ nhàng nói:
- Hiểu Uyển, nha đầu này, nhớ anh sao không gọi điện cho anh,
lần sau không được như vậy đó, anh chẳng phải đã nói với em
rồi sao, em là tiểu yêu tinh của anh, bất cứ lúc nào anh cũng
sẽ gặp em!
Đường Hiểu Uyển nghiêng cơ thể mềm
mại của mình qua, bộ ngực đầy đặn của cô dán chặt vào bộ
ngực rộng cường tráng của Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt đáng yêu của cô hiện lên nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nói với giọng có
chút khàn khàn:
- Em sợ chuốc thêm phiền phức
cho Diệp đại ca, tuy trong lòng rất...rất nhớ Diệp đại ca nhưng
em lại không dám gọi điện cho Diệp đại ca!
- Tiểu nha đầu, việc này cũng trách anh, gần đây quả thực anh có chút việc đã bỏ rơi Hiểu Uyển nhà ta!
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên chiếc mông giống như mỡ dê của
Đường Hiểu Uyển, vừa véo mông của Đường Hiểu Uyển vừa âu yếm
nói:
- Sau này anh sẽ không thế nữa, anh sẽ gặp Hiểu Uyển nhà ta nhiều hơn!
Đường Hiểu Uyển ừm một tiếng rồi vùi đầu vào cơ thể Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, em rất nhớ anh, buổi tối em thường nghĩ đến
anh, em thích cái cảm giác được Diệp đại ca ôm vào lòng. Rất
hạnh phúc, rất ấm áp!
Diệp Lăng Phi nghe xong
nhịn không được ôm chặt Đường Hiểu Uyển vào lòng, Đường Hiểu
Uyển giống như một tiểu yêu tinh được người ta thích thú yêu
mến, bất kì ai cũng không nhẫn tâm tổn thương đến.
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển ngủ thiếp đi. Hắn đã bị điện thoại làm cho thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy Đường Hiểu Uyển vẫn còn đang ngủ say, trên khuôn mặt Đường Hiểu Uyển vẫn còn
nở nụ cười hạnh phúc, Diệp Lăng Phi rất cẩn thận rút cánh tay của mình ra khỏi đầu Đường Hiểu Uyển, hắn xuống giường lấy
điện thoại của mình từ trong túi quần vắt trên ghế, trần
truồng đi đến trước cửa sổ.
- Diệp Lăng Phi, anh đang ở đâu?
Trong điện thoại vọng lại tiếng của Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn Đường Hiểu Uyển vẫn còn đang
ngủ say trên giường, nhìn thấy cơ thể nằm nghiêng của Đường
Hiểu Uyển, hai chân xếp đan chéo nhau, giữa hai chân có thể thấy rõ được vùng màu đen sẫm dưới hạ thân của Đường Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi lúc này nhìn thấy cảnh hương diễm đó, trong lòng
lại càng thêm cảm giác ngọt ngào, hắn lại quay đầu lại nói
với Chu Hân Mính:
- Anh đang ở cùng với bạn, sao thế, Hân Mính có chuyện gì à?
Chu Hân Mính vốn cũng chẳng quan tâm rốt cuộc là Diệp Lăng Phi
đang ở đâu, lúc nãy cô cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Lúc
này Chu Hân Mính có một linh cảm là Lâm Tuyết có thể đã bỏ
trốn rồi, sáng nay cô đã cho Tiểu Triệu đến bách hóa An Thịnh
tìm Lâm Tuyết. Chu Hân Mính định dựa theo những gì Diệp Lăng Phi nói mà làm, lúc điều tra bách hóa An Thịnh cố ý gạ hỏi Lâm
Tuyết.
Kết quả tiểu Triệu không hề tìm thấy Lâm Tuyết, Chu Hân Mính đã lập tức phái người đến nhà của Lâm
Tuyết lại phát hiện Lâm Tuyết cũng không có ở nhà, Chu Hân
Mính lại phái người đi đến tiệm SPA mà Lâm Tuyết thường hay
đến, kết quả nhận được tin là sáng nay quả thật Lâm Tuyết có
đến đó nhưng lúc gần trưa Lâm Tuyết đã rời khỏi rồi.
Sau khi Chu Hân Mính nhận được tin này, cô dự cảm Lâm Tuyết có
thể biết chuyện lần này đã quá lớn rồi nên mới đi tránh bão, nhưng trong nhất thời không tìm thấy Lâm Tuyết Chu Hân Mính không còn cách nào khác, cô liền nghĩ đến Diệp Lăng Phi, muốn nhận
được một số kiến nghị từ phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong những lời Chu Hân Mính nói, hắn
lại quay đầu vào nhìn Đường Hiểu Uyển đang ở trên giường, nói:
- Hân Mính, em đừng cúp máy!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cầm điện thoại nhẹ nhàng lấy quần áo treo trên ghế của mình, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng
ngủ.
Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi phòng ngủ, tay
phải hắn cầm điện thoại, tay trái hắn cầm nội y, vừa đi xuống lầu vừa nói:
- Hân Mính, đừng vội kết luận
sớm như vậy, anh thấy bên trong có vấn đề, nói không chừng lại
không đơn giản như em tưởng tượng vậy đâu!
- Không đơn giản như em tưởng tượng, vậy anh nghĩ bên trong còn có vấn đề gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Anh cũng nói không rõ, tóm lại anh cảm giác bên trong có chút kì lạ!
Diệp Lăng Phi xuống phòng khách dưới lầu, hắn mặc xong nội y
ngồi trên ghế sô fa cầm điện thoại nói với Chu Hân Mính:
- Lâm Tuyết rất khó khăn mới có được tài sản và địa vị như
hôm nay, cô ta sẽ dễ dàng từ bỏ sao, anh thấy không chắc. Cho dù thế cục lúc này rất bất lợi với Lâm Tuyết thì cô ta cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ mình, anh cho rằng lúc này Lâm Tuyết chắc
không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu. Em điều tra qua thẻ ngân
hàng của cô ta chưa?
- Em đang phái người điều tra!
Chu Hân Mính vừa dứt lời thì đột nhiên cô lại nói:
- Anh đợi chút, tiểu Triệu vừa từ bên ngân hàng gọi điện cho em, em hỏi tiểu Triệu trước đã!
Diệp Lăng Phi không bỏ điện thoại xuống mà vẫn đặt điện thoại bên tai. Chu Hân Mính bên đó rất nhanh đã có kết quả. Chu Hân
Mính thắc mắc nói:
- Rất kì lạ, tài khoản ngân hàng của Lâm Tuyết vẫn không động đậy, thậm chí mấy ngày nay còn không rút tiền!
- Vậy thì đúng rồi. Lâm Tuyết vốn không hề rời khỏi thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy thì Lâm Tuyết đi đâu?
Chu Hân Mính thắc mắc hỏi.
- Bây giờ chúng ta tìm không ra Lâm Tuyết, ngay cả người của
bách hóa An Thịnh cũng không biết. À, Diệp Lăng Phi, em lại nhớ đến một chuyện, cô gái Tần Dao đó giờ đã là phó giám đốc
của bách hóa An Thịnh, em thấy kì lạ, sao Lâm Tuyết lại có
thể sắp xếp cho Tần Dao đảm nhận chức phó giám đốc bách hóa
An Thịnh chứ, đây chẳng phải trò hề sao?
Diệp
Lăng Phi nghe đến đây đột nhiên bật cười lên. Chu Hân Mính nghe
thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi có chút không vui nói:
- Anh giỏi thật, đến lúc này mà còn cười được, em bây giờ
đang sốt ruột chết đi được nè, khó khăn lắm mới có cơ hội tóm Lâm Tuyết nhưng bây giờ lại tìm không ra Lâm Tuyết!
- Hân Mính, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Nhìn ra? Nhìn ra cái gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Là Lâm Tuyết cố ý sắp đặt thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lâm Tuyết là người phụ nữ có tham vọng mạnh mẽ, bách hóa
An Thịnh là toàn bộ gia sản của cô ta, sao cô ta có thể dễ
dàng từ bỏ bách hóa An Thịnh chứ. Giống như lúc nãy em nói,
Lâm Tuyết để Tần Dao đảm nhiệm chức phó giám đốc bách hóa An
Thịnh đây hoàn toàn là một trò hề, em anh đều rõ cô gái Tần
Dao nàu chỉ là một sinh viên nữ, hơn nữa còn không học quản
lý, Lâm Tuyết không có lý do gì để Tần Dao đảm nhiệm chức phó giám đốc của công ty bách hóa An Thịnh, vì thế nên Lâm Tuyết
mới sắp đặt như thế. Anh cho rằng chỉ có hai khả năng. Một là
xem Tần Dao là một con rối, Tần Dao chẳng qua chỉ là một cái
loa phóng thanh của Lâm Tuyết thôi, truyền chỉ thị của Lâm Tuyết xuống mà thôi, còn nguyên nhân khác anh đoán là Lâm Tuyết có
thể đưa ra một mục đích nào đó để Tần Dao gánh chịu trách
nhiệm.
- Gánh trách nhiệm?
Chu Hân Mính truy hỏi tiếp.
- Lâm Tuyết muốn để Tần Dao gánh trách nhiệm gì?
- Anh không phải thần thánh, sao anh có thể biết được rốt cuộc Lâm Tuyết có dự tính gì, anh chỉ có thể đoán thôi. Có điều
bất luận hai nguyên nhân đó đều tốt cả. Tóm lại là Lâm Tuyết
để cho Tần Dao đảm nhiệm cái vị trí phó giám đốc bách hóa An Thịnh đó là nói rõ Lâm Tuyết không hề muốn rời khỏi cái
thành phố Vọng Hải này, cô ta tuyệt đối không thể chạy được,
bây giờ em tìm không ra Lâm Tuyết, anh thấy có hai khả năng, một
là Lâm Tuyết có thể có việc vừa khớp đi ra ngoài bàn việc,
vì thế nên tụi em mới bổ vào chỗ trống đó, còn một nguyên
nhân khác!
Nói đến đây Diệp Lăng Phi cố ý ngắt
lời. Diệp Lăng Phi ngắt lời mục đích là để cho Chu Hân Mính
sốt ruột, Chu Hân Mính thúc giục trong điện thoại:
- Anh mau nói đi, nguyên nhân khác là gì?
- Một nguyên nhân khác là có người nào đó không muốn để Lâm
Tuyết sống sót, có thể lúc này Lâm Tuyết đã bị người ta trừ
khử rồi!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Chu Hân Mính sững sốt, lập tức thắc mắc hỏi:
- Cái này sao có thể được, ai muốn trừ khử Lâm Tuyết chứ?
- Rất nhiều người muốn trừ khử Lâm Tuyết, ví dụ như Diệp
Phong, hắn không hy vọng Lâm Tuyết bị bắt, vì như vậy Lâm Tuyết
có thể vạch trần Diệp Phong. Cũng có thể là Từ Hàn Vệ, Lâm
Tuyết và Từ Hàn Vệ vẫn luôn rất thân mật, anh tin nhất định
Lâm Tuyết nắm được bí mật của Từ Hàn Vệ, nếu như Lâm Tuyết
xảy ra chuyện, Từ Hàn Vệ sẽ lo lắng Lâm Tuyết tố cáo hắn, vì thế nên Từ Hàn Vệ cũng muốn Lâm Tuyết chết. Đương nhiên so với Diệp Phong, anh càng nghiêng về phía Từ Hàn Vệ làm, anh cho
rằng Từ Hàn Vệ càng có lý do để trừ khử Lâm Tuyết!
Nghe sự phân tích của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính hít một hơi thật sâu, giọng của cô đè mạnh xuống nói nhỏ:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có nói bậy những lời này!
- Anh chỉ nói với em thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Hơn nữa, cho dù có bị Từ Hàn Vệ nghe thấy thì cũng có sao đâu, anh đâu có công khai nói là ông ta làm đâu!
- Tóm lại anh đừng có nói lung tung là được rồi!
Chu Hân Mính nói.
- Emm thấy em vẫn nên gặp bố em, bàn bạc với bố em sẽ tốt hơn!
- Ừm, vậy cũng tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính cúp máy, sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng tút
tút từ đầu dây bên kia vọng lại thì hắn cũng đã cúp máy đứng lên vừa định lên lầu thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển chỉ mặc
nội y xuất hiện ở cửa cầu thang, Đường Hiểu Uyển nhìn thấy
Diệp Lăng Phi đã nghe xong điện thoại cô mới nói:
- Diệp đại ca, em đói rồi!
- Em nói thì gọi điện cho anh là được mà, anh sẽ đi mua đồ ăn
cho em, em không biết là chân mình bị trẹo rồi sao, đừng có đi
đứng lung tung!
Diệp Lăng Phi nói xong vội vàng đi lên lầu bồng Đường Hiểu Uyển trở vào trong phòng ngủ, hắn
đặt Đường Hiểu Uyển lên giường nói:
- Hiểu Uyển, em muốn ăn gì? Đồ xào hay Pisa?
- Em thích ăn đồ xào do chính tay Diệp đại ca nấu cơ!
Đường Hiểu Uyển nũng nịu nói.
- Tối em đều nằm mơ được ăn món xào Diệp đại ca nấu!
Diệp Lăng Phi vừa nghe cười vỗ mông Đường Hiểu Uyển một cái nói:
- Được rồi, vậy anh sẽ bộc lộ tài nghệ cho em!