Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1307: Chương 1307: Hành Động! (1)




Khi một tiếng bom vang lên, Diệp Lăng Phi đang ở tầng mười hơi sửng sốt, hắn không biết bom này là bom mà bộ đội đặc chủng ở bên ngoài chuẩn bị trước hay là bom của những lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, tình hình bây giờ rất phức tạp, phức tạp đến mức khiến Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy có phần lực bất tòng tâm.

Nếu đối với những người bình thường thì Diệp Lăng Phi đối phó một mình rất dễ mà không có vấn đề gì. Nhưng đối mặt với những lính đánh thuê này Diệp Lăng Phi không thể đơn giản như vậy, trong lòng hắn hiểu những lính đánh thuê này không phải là nhân vật đơn giản, mỗi một lính đánh thuê đều có thể đơn độc hành động một mình, dù Diệp Lăng Phi rất lợi hại, nhưng khi đối mặt với những lính đánh thuê này những điều hắn làm cũng là làm sao để tẩu thoát. Vấn đề này rất thực tế, Diệp Lăng Phi không phải là thần, có thể ứng phó được hết tất cả mọi việc.

Diệp Lăng Phi không biết chỗ đại sảnh tình hình ở bên đó thế nào, hắn đi dọc theo đường này giết chết hai tên lính đánh thuê nhưng lại không gặp nhiều lính đánh thuê ở trong hành lang, điều này khiến người ta nghi ngờ, theo lý mà nói đi vào hành lang ít nhất phải gặp hai lính đánh thuê, nhưng lại không gặp, khi đi đến đại sảnh tổ chức tiệc, Diệp Lăng Phi mới biết thì ra những tên lính đánh thuê này đều ở trong đại sảnh. Bởi vì ở đó ít nhất còn có sáu mươi con tin tham gia yến tiệc này, điều này chứng minh rằng thân phận họ không bình thường. Khi thấy trong yến tiệc có ít nhất sáu gã lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm , cầm vũ khí đứng sau con tin, bọn chúng dùng con tin để làm tấm chắn, trong đó một người đàn ông to cao da trắng nói tiếng Anh:

- Các ngươi, toàn bộ hãy tránh ra, để bọn ta bình an đi ra khỏi đây, nếu không chúng tao sẽ giết toàn bộ con tin ở trong này…!

Bành Hiểu Lộ trong tay cầm súng định tiến lên nhưng không ngờ lúc này Diệp Lăng Phi lại đi trước một bước, hắn đứng trước mặt Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ do dự một chút, cô đứng yên không cử động, cô muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Theo Bành Hiểu Lộ nghĩ nếu Diệp Lăng Phi lúc này muốn bộc lộ thân phận của hắn thì không được, phải chú ý cẩn thận. Bành Hiểu Lộ cũng tin Diệp Lăng Phi sẽ không ngốc nghếch như vậy.

- Ngươi là quan chỉ huy ở đây à?

Diệp Lăng Phi hỏi người đàn ông cao to đó. Người đàn ông đó nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy thì hắn không khẳng định cũng không phủ nhận mà hỏi ngược lại Diệp Lăng Phi:

- Ngươi là ai?

- Lẽ nào ngươi không nhìn ra ta sao? Ta là quan chỉ huy ở đây, có thể toàn quyền phụ trách chuyện này. Ta có tư cách đàm phán với quan chỉ huy của các ngươi. Ta hy vọng hai bên chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách hòa bình!

Nghe Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, Bành Hiểu Lộ thầm thở dài. Bành Hiểu Lộ lo lắng Diệp Lăng Phi để lộ thân phận của hắn. Như vậy nói không chừng đối phương sẽ nhân cơ hội này mà đột kích hắn.

Diệp Lăng Phi không ngốc đến mức để lộ thân phận của mình, hắn đương nhiên hiểu rằng những tên lính đánh thuê này sẽ lao vào hắn. Ngộ nhỡ hắn để những tên lính đánh thuê này biết hắn là mục tiêu tập kích của bọn chúng thì ai mà biết những tên lính đánh thuê này có nổ súng đột kích hắn hay không. Diệp Lăng Phi bây giờ có thể đứng ở vai trò là quan chỉ huy để nói chuyện với người của Khoa Nhung Hỏa Diễm.

Người đàn ông da trắng kia khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:

- Chúng tôi sẽ không nói chuyện với các người, bây giờ hãy để chúng tôi ra khỏi đây!

- Buồn cười, các ngươi muốn như vậy rời khỏi đây à?

Diệp Lăng Phi nghe thấy tên lính đánh thuê nói như vậy thì hắn cười nói:

- Ta muốn các ngươi nói rõ một chuyện, chúng tao là bộ đội đặc chủng của Lang Nha, chúng tao đến đây mục đích là tiêu diệt các ngươi, còn chết bao nhiêu người chuyện đó không liên quan đến chúng tao!

Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn tên lính đánh thuê đó một cái và nói một cách lạnh lùng:

- Lựa chọn của các ngươi chỉ có buông súng vô điều kiện thôi, đương nhiên nếu các ngươi muốn phản kháng thì ta không ngại giết các ngươi đâu!

- Ngươi thật sự phớt lờ bọn ta sao?

Tên đàn ông da trắng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không tin, hắn túm lấy một người đàn ông da trắng mặc tây phục màu trắng , hắn dùng súng đưa vào đầu người đàn ông mặc tây phục màu trắng, hắn đi về hướng Diệp Lăng Phi với một cách không tin tưởng. Người đàn ông đó liên tục cầu xin:

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi có tiền tôi có thể đưa cho các người!

Khi tên lính đánh thuê đó vừa đi đến thì hắn nhìn thấy Diệp Lăng Phi giơ tay rút súng ra bắn vào vai người đàn ông mặc tây phục màu trắng một phát.

- Pằng!

Khi đó nghe một tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đó, viên đạn thứ hai của Diệp Lăng Phi cũng bắn ra, một phát trúng vai người đàn ông đó, viên thứ hai này trúng ngay đầu tên lính đánh thuê.

Hai viên đạn của Diệp Lăng Phi bắn ra khiến những tên lính đánh thuê có mặt trong hiện trường không ngờ Diệp Lăng Phi thật sự không màng đến an toàn của con tin mà nổ súng. Khi bọn họ đang sửng sờ thì người của bộ đội đặc chủng Lang Nha đã xông vào, dí súng vào đầu bọn họ. Lúc này bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn mà đầu hàng.

Người đàn ông mặc tây phục mà trắng vai đã bị bắn trúng máu chảy ướt đẫm, viên đạn đó còn nằm trên vai anh ta, miệng anh ta rên rỉ một cách thảm thương, lúc này một ông già chạy đến, ông già liên tục nói:

- Tiểu Thiên, con không sao chứ!

Kỳ thực câu nói này hoàn toàn vô ích, tên ngốc cũng có thể thấy được, người đàn ông trẻ tuổi này đang bị thương rất nặng. Ông già ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đội mũ giáp nên ông già kia cũng không thể nhìn thấy rõ, ông già nói:

- Cậu biết tôi là ai không, tôi nói cho cậu biết tôi nhất định sẽ khởi tố cậu, tôi muốn khiến cậu…!

Ông già vẫn chưa nói dứt lời thì tay phải Diệp Lăng Phi đã cầm súng dí vào trán ông già.

- Tôi biết ông là ai, ông không phải là lão Nhiếp sao? Tối nay ông là nhân vật chính mà, nhưng lão già này, chuyện ở đây tôi cho qua, nếu ông dám nói thêm một câu nào nữa tôi sẽ một súng giết chết ông!

Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này thì Lão Nhiếp trở nên ngoan ngoãn hẳn, ông ra tự tát vào mồm mình và nói một cách thành khẩn:

- Nhầm, hiểu nhầm, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tuyệt đối là sự hiểu lầm thôi!

- Tôi không rảnh mà ở đây nói chuyện với ông!

Diệp Lăng Phi không chĩa súng vào ông già nữa, xoay lưng đi ra ngoài. Bành Hiểu Lộ nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy thì trong lòng cô cảm thấy ở đây có chút vấn đề. Theo Bành Hiểu Lộ, chuyện này không đơn giản như vậy, Bành Hiểu Lộ không nói gì nhiều, sau khi Diệp Lăng Phi xoay lưng đi thì cô cũng xoay người cùng đi ra với Diệp Lăng Phi.

Bành Hiểu Lộ có chút không hiểu, vì sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy. Cô bước nhanh hơn đuổi theo Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi em có chuyện muốn hỏi anh!

Bành Hiểu Lộ đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi dừng lại và nhìn Bành Hiểu Lộ đang đứng trước mặt hắn và nói:

- Có chuyện gì đợi chúng ta hành động xong rồi nói, hành động ở đây vẫn chưa kết thúc!

Bành Hiểu Lộ không nói nữa, hai tay cô ôm súng tiếp tục lùng sục…

Bên ngoài tòa nhà, lãnh đạo đảng ủy của thành phố Vọng Hải, lãnh đạo chính phủ thành phố đều ở bên ngoài nhìn vào. Khi thấy con tin ở bên trong tòa nhà đi ra thì những lãnh đạo này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điền Vi Dân trong lòng căng thẳng, tuy trong điện thoại Diệp Lăng Phi đã nhắc qua với Điền Vi Dân rồi chuyện ở đây hoàn toàn giao cho hắn xử lý, cho dù xảy ra chuyện lớn Diệp Lăng Phi cũng sẽ giúp Điền Vi Dân xử lý, để Điền Vi Dân bình an vô sự. Nói như vậy như trong lòng Điền Vi Dân vẫn lo lắng, chuyện này đã rất loạn rồi, ngộ nhỡ giải quyết không ổn nói không chừng sẽ xảy ra những vấn đề khác, đến lúc đó chuyện này sẽ trở nên rất rắc rối, theo Điền Vi Dân dù Diệp Lăng Phi có chuyện gì lớn ngộ nhỡ chuyện quá loạn thì Diệp Lăng Phi cũng xử lý không nổi.

Chính là vì trong lòng Điền Vi Dân có suy nghĩ như vậy, ông ta luôn quan tâm đến tình huống ở đây. Ông chỉ mong sao chuyện này sớm được giải quyết một chút. Bây giờ nhìn thấy những con tin đó đi từ trong tòa nhà đó ra, Điền Vi Dân trong lòng mới an tâm một chút. Thị trưởng thành phố Vọng Hải Dương Diệu Vũ bây giờ đi đến. Dương Diệu Vũ bây giờ vẫn là thị trưởng của thành phố Vọng Hải, ông ta vốn không chuyển đi. Trước đây ông là phó thị trưởng ở Vọng Hải, sau khi Tùy Trường Hồng xảy ra chuyện thì ông được đưa lên làm thị trưởng. Dương Diệu Vũ cùng với Điền Vi Dân đi đến, Dương Diệu Vũ hoàn toàn nghe lời Điền Vi Dân.

Trên công việc cũng như vậy, Điền Vi Dân bảo làm gì thì Dương Diệu Vũ không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, hoàn toàn nghe lời Điền Vi Dân. Dương Triệu Vũ đi đến và nói với Điền Vi Dân:

- Điền bí thư, sự việc cuối cùng đã được giải quyết rồi, khi nãy tôi thấy rất căng thẳng, lo lắng chuyện này nếu giải quyết không tốt sẽ ảnh hưởng đến thị ủy của chúng ta, chính quyền thành phố của chúng ta!

Sau khi Điền Vi Dân thấy Dương Diệu Vũ thì ông thở dài và nói:

- Lão Dương, khi nãy tôi cũng rất lo lắng, tôi lo xảy ra chuyện, cuối cùng thì sự việc cũng được giải quyết xong, ít nhiều gì thì tôi cũng đã yên tâm rồi!

Điền Vi Dân nói đến đây thì nói thêm một câu:

- Chúng ta quay về chính phủ mở một cuộc họp, thương lượng một chút về hậu quả của chuyện này, theo tôi thấy chuyện này nói không chừng ngày mai cấp trên sẽ hỏi đến, chúng ta nên suy nghĩ làm thế nào để báo cáo với người của cấp trên đi!

- Điền bí thư, ông có chuyện gì lo lắng à?

Dương Diệu Vũ nói

- Chuyện này chúng ta giải quyết rất tốt rồi, không tạo ảnh hưởng gì lớn cho xã hội, bảo đảm không có vấn đề gì đâu!

- Lão Dương, nói là nói như vậy nhưng chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!

Điền Vi Dân nói rồi nhìn bộ đội đặc chủng đang đi ra từ trong tòa nhà và khẽ nói:

- Lão Dương, có một số chuyện không phải chúng ta có thể quản được, suy nghĩ của tôi là chuyện này nên thương lượng một chút!

Dương Diệu Vũ vẫn không hiểu ý trong câu nói của Điền Vi Dân, ông nói:

- Điền bí thư, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?

Điền Vi Dân đưa môi sát đến bên tai Dương Diệu Vũ, ông ta khẽ nói mấy câu, Dương Diệu Vũ sau khi nghe xong thì chau mày và lập tức gật đầu nói:

- Điền bí thư, tôi biết rồi!

Trong tòa nhà Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cùng những người khác đang đi xuống lầu, Diệp Lăng Phi còn vì không thể tìm thấy tên quan chỉ huy nên cảm giác phiền não. Diệp Lăng Phi không biết vì sao hắn cảm thấy quan chỉ huy phải ở trong khách sạn chứ, nhưng lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã bị bắt rồi nhưng lại không thể tìm thấy quan chỉ huy. Theo như miêu tả trước đây thì quan chỉ huy là một lão già, nhưng ở đây ngoài Serena đã từng gặp quan chỉ huy thì Diệp Lăng Phi và những người khác chỉ có thể dựa theo miêu tả của Serena mà phán đoán ra bộ dạng của Quan chỉ huy. Thang máy dừng lại, Diệp Lăng Phi từ trong thang máy bước ra, Bành Hiểu Lộ, Dã Lang, Dã Thú cùng những người khác đi sau lưng Diệp Lăng Phi, vừa đi ra khỏi thang máy thì Diệp Lăng Phi mắng một câu:

- Ài, lại không bắt được tên khốn đó, xem ra chuyện này vẫn chưa xong đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.