Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói muốn chơi trò chơi, hắn vội vàng nói:
- Chơi trò chơi ư? Tôi cũng không khoái chơi trò chơi lắm. Bày giờ tôi
phải đi ngủ, tôi thấy cô nên tiết kiệm ít tiền điện thoại đi.
- Chỉ chơi một lát thôi mà!
Trương Lộ Tuyết đổi giọng, nũng nịu nói:
- Tôi ngủ không ngon, lẽ nào anh không thương tôi chút nào sao. Nói như thế nào thì lần đầu tiên của tôi đã cho anh rồi, chỉ bằng điều đó cũng
không đủ sao?
Diệp Lăng Phi nghe vậy, lập tức mềm lòng. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi chơi với cô một lát cũng được.
- Tốt quá!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Chúng tôi bắt đầu thôi, Diệp Lăng Phi, anh đoán thử xem tôi đang ơ đâu, làm gì, xem anh thông minh đến đâu?
- Tôi không phải con gium trong bụng cô, làm sao biết cô ở đâu, làm gì.
- Đoán một chút thôi mà!
Trương Lộ Tuyết lại làm nũng. Nghe được thanh âm nũng nịu, lại nghĩ đến vẻ đẹp thanh lệ tuyệt mĩ của nàng. Diệp Lăng Phi hơi động tâm, nhẹ
nhàng hỏi:
- Được rồi, tôi đoán, tôi đoán, bây giờ cô đang ngồi ở nhà gọi điện thoại cho tôi đúng không.
- Ừ, cái này cũng đúng một nửa, tôi không ngồi mà là đang nằm. Trương Lộ Tuyết cười duyên nói.
- Được rồi, còn vấn đề tiếp theo, anh đoán xem tôi đang mặc gì?
- Tiếu thư của tôi ơi, cô có lầm lẫn không, vấn đề ngớ ngẩn như vậy
cùng hỏi tôi. Đương nhiên cô đang mặc quần áo, chính xác hon là mặc áo
ngủ.
Diệp Lăng Phi nói xong bổ sung thêm một câu:
- Cô nghĩ tôi ngốc nghếch đến đâu mà lại hỏi câu này vậy. Trương Lộ Tuyết cười ha hả nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đoán sai rồi. Tôi không mặc quần áo, đang khỏa thân nằm trên giường. Tôi thích ngủ trần mà.
Diệp Lăng Phi đúng là hết chỗ nói, âm thầm suy đoán xem Trương Lộ Tuyết muốn làm gì, không phải ngang nhiên câu dẫn mình đó chứ?
- Anh có muốn xem không?
Trương Lộ Tuyết cố ý dùng thanh âm câu hồn hỏi.
- Anh thực sự không có hứng thú với bộ dạng khỏa thân của tôi sao, tôi còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên của hai chúng ta đó.
Diệp Lăng Phi khó khăn nuốt nước miếng. Hắn là đàn ông, nửa đêm lại bị
một mỹ nhân thân hình bốc lửa câu dẫn, cảm thấy trong người khô nóng
khác thường. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ chắc hôm nay Trương Lộ Tuyết bị xe
đâm nên mới đùa giỡn với mình như vậy. Diệp Lăng Phi cố ý nói:
- Tất nhiên là muốn chứ, nhưng tôi không nhìn thấy gì cả.
- Vậy anh tới nhà của tôi là được rồi, tôi cho anh nhìn thoải mái!
Giọng nói mị hoặc của Trương Lộ Tuyết lại vang lên trong điện thoại làm Diệp Lăng Phi phải khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:
- Được được, nhưng mà bây giờ tôi rất buồn ngủ, chuyện này để sau nói đi.
Diệp Lăng Phi nói xong, ngắt điện thoại, hít một hơi thật sâu tự nhủ:
"Diệp Lăng Phi, cô nàng Trương Lộ Tuyết chắc chắn đang dụ mày vào bẫy,
mày tuyệt đối không được trúng kế."
Trương Lộ Tuyết bên kia nghe Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại xong, nằm trên giường quát vào điện thoại:
- Diệp Lăng Phi, anh là tên hỗn đản, bản tiểu thư đã nói như vậy mà anh cũng không mắc câu. Anh đúng là sói đội lốt cừu.
Diệp Lăng Phi ngủ không yên giấc. Đêm qua bị Trương Lộ Tuyết câu dẫn
một phen làm Diệp Lăng Phi trằn trọc khó ngủ. Hắn không phải vì nhớ tới
thân thể của Trương Lộ Tuyết mà khó ngủ, mà là lo lắng nếu Trương Lộ
Tuyết tiếp tục sử dụng thủ đoạn này thì không biết mình có khả năng
khống chế không. Hôm nay hắn còn phải đến công ty bảo hiểm Dân An để báo danh. Diệp Lăng Phi tạm thời vứt bỏ những ý nghĩ trong đầu, ngáp ngủ
rời giường, chạy bộ một vòng rồi về tắm rửa, sau đó hắn đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi không tự lái xe mà ngồi xe buýt. Thực sự là không đi
không biết, đi rồi mới giật mình. Diệp Lăng Phi thật không ngờ mấy ông
bà ở thành phố Vọng Hải thân thể còn khoẻ hơn cả cọp, rõ ràng xe buýt
nhồi người như nhồi bánh làm nhiều thanh niên cũng phải chùn bước, nhưng mấy cụ ông cụ bà thì đúng là " gừng càng già càng cay", chỉ cần bọn họ
chen lấn là có thể xông lên xe buýt.
Diệp Lăng Phi bội
phục nhất chính là ánh mắt soi mói của mấy vị lão nhân. Tuy việc nhường
chỗ cho người già trên xe buýt là thể hiện đạo đức xã hội nhưng buổi
sáng nhiều người còn chưa tỉnh ngủ muốn ngồi một chỗ tranh thủ nghĩ ngơi một chút, rất ít người tự nguyện đứng lên nhường chỗ ngồi. Thế nhưng,
vỏ quýt dày có móng tay nhọn, các cụ ông cụ bà đã có đòn sát thủ. Bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào mấy người này, nhìn cho đến chết thì thôi. Gặp
phải những người da mặt mỏng thì họ vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi,
còn nếu gặp phải mấy tên mặt dày những người già lại có độc chiêu khác,
đó chính là đến chỗ mấy người này nói chuyện, nước bọt văng tung tóe,
nói đến khi nào người kia chịu nhường chỗ thì thôi. Diệp Lăng Phi lúc
này mới minh bạch sự đáng sợ của xe buýt. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng cảm
giác ngồi xe buýt cũng là một phương pháp rèn luyện thân thể, chen lấn
xô đảy thật lực trên xe đúng là vô hình chung rèn luyện một phen.
Diệp Lăng Phi ngồi hai tuyến xe buýt, vất vả mãi mới tới tòa nhà của
công ty bảo hiểm Dân An. Khi hắn tới phòng tu nghiệp huấn luyện trên
tầng 14 thì đã bắt đầu rồi, hắn liền ngồi ở hàng ghế phía sau cạnh một
người phụ nữ béo khoảng chừng 40 tuổi.
Trong phòng có
không ít nam nữ trẻ tuổi, Diệp lăng Phi là kẻ từng trải vừa nhìn đã biết công ty bảo hiểm thông báo tuyển dụng chỉ để che mắt người khác, căn
bản không cần phải là người đã có kinh nghiệm. Hắn quay sang người phụ
nữ ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Cô cũng tới nộp đơn à?
- Đúng vậy!
Bà béo thấy một anh chàng đẹp trai nói chuyện với mình trong lòng thầm vui sướng, nói:
- Tôi nộp đơn làm giám đốc điều hành!
Diệp Lăng Phi không nhịn được nhổ một bài nước bọt. Hắn vội vàng lau khóe miệng, vội vàng nói:
- Xin lỗi, tôi vô ý, cô nói tiếp đi. Cô đến nộp đơn làm giám đốc điều hành ư?
- Đúng vậy, là phòng nhân sự của công ty gọi điện thoại cho tôi biết,
bảo tôi hôm nay tới phỏng vấn. Trước đây tuy tuy tôi chưa làm việc này,
nhưng tôi tin tưởng khả năng của mình. Tôi từng làm quản lý rồi, hơn nữa làm cũng không tệ.
Diệp Lăng Phi cả kinh, thầm nghĩ:
- Đúng là đầu năm không thể nhìn tướng mạo để xét người, thật không ngờ người này lại làm quản lý.
Diệp Lăng Phi hiếu kỳ hỏi:
- Trước đây cô từng công tác ở côngty nào vậy?
- Tôi từng làm ở trang trại nuôi lợn Đông Liên, ở đó có hơn 100 con lợn đều do tôi quản lý.
Diệp Lăng Phi biết hôm nay mấy người đến phỏng vấn đều là bị công ty
Dân An lừa tới. Hắn thì không giống những người này là được báo tới đây
để huấn luyện. Khác biệt căn bản là Diệp Lăng Phi không để ý ở đây được
bao nhiêu tiền còn những người khác thì chỉ để ý tới thu nhập của mình.
Phỏng vấn không tiến hành mà có một người phụ nữ tự xưng là phó giám đốc mảng bảo hiểm đến giói thiệu nghiệp vụ công tác ở công ty và thu nhập
của người trong ngành, còn những chức vị đã hứa hẹn cho mọi người thì
không đề cập gì đến. Người phụ nữ chỉ này trả lời rằng muốn làm quản lý ở công ty thì phải có kinh nghiệm và năng lực công tác, chỉ có như vậy
thì mới có thể lãnh đạo các phòng ban trong công ty. Diệp Lăng Phi đoán
đây là công ty công khai lấy cớ, nói trắng ra là muốn những người này
làm nhân viên chứ không phải quản lý như hứa hẹn.
Những lời của người phụ nữ tự xưng phó giám đốc đã chứng thực suy đoán của
Diệp Lăng Phi. Những người tới đây không chỉ cần phỏng vấn mà còn phải
thử việc. Trong ba tháng thử việc nhất định phải hoàn thành định mức
được giao thì sẽ được nhận 800 tệ lương tạm ứng, ngoài ra còn thưởng
thêm theo tỉ lệ số bảo hiểm bán được. Mà tại công ty bảo hiểm, tất cả
đều cần đến tiền. Tỷ như đi phô-tô-cóp-py tài liệu cũng phải tiền, mua
nước cũng phải nhét tiền xu vào, gọi điện cũng tự trả cước phí, tóm lại
trong công ty toàn cần tiền…tiền …tiền. Diệp Lăng Phi nghe đến đó, bỗng
nhiên giơ tay lên như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn muốn xin phát
biểu. Điều này làm cho vị phó giám đốc càng tăng thêm hảo cảm với Diệp
Lăng Phi. Cô ta mĩm cười hỏi:
- Vị tiên sinh này, anh có vấn đề gì vậy? Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, nói rất lịch sự:
- Tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi cô.
- Anh cứ hỏi đi!
Cô sái kia trên mặt vẫn giữ nụ cười, đáp.
- Xin hỏi nếu tôi đi wc, tiểu tiện thì mất bao nhiêu tiền? Đại tiện mất bao nhiêu tiền? Tôi chỉ sợ sau này đi làm vào nhà vệ sinh lại không đủ
tiền thì nhịn chết mất.
Dáng tươi cười trên mặt người phụ nữ kia trở nên cứng ngắc, miễn cưỡng đáp:
- Miễn phí!
Tới tham gia phỏng vấn có khoảng so người, chưa đến buổi trưa chỉ còn
lại hai, ba mươi người. Những người này cũng không phải là đứa ngốc,
cũng hiểu đây là tuyển dụng nghiệp vụ viên bán bảo hiểm. Ai chẳng biết
bảo hiểm khó làm. Bây giờ đang lưu truyền một câu nói: Một tấm biển
quảng cáo đổ xuống đè chết mười người. Trong đó bảy người bán bảo hiểm,
hai người của khoa sản, còn lại là một quản lí của công ty.
Mọi người cảm thấy có lẽ không được làm quản lí của công ty bảo hiểm,
cả bà cô muốn làm giám đốc điều hành cũng lén chuồn đi, trước khi đi còn dặn Diệp Lăng Phi nếu rảnh rỗi có thể đến trang trại Đông Liên, có cô
ta ở đó, hắn có thể tự do tham quan.
Mặc kệ là như thế
nào, trong mắt bà phó giám đốc, thành quả của lần thông báo tuyển dụng
này không hề tệ, ít nhất có hai ba mươi tên đầu đất đã khẳng khái dấn
thân vào sự nghiệp bảo hiểm vĩ đại. Từ lúc đó, trong kiếp sống giang hồ
tại giới bảo hiểm lại có thêm những nhân viên bán bảo hiểm trẻ tuổi liều lĩnh như con nghé mới sinh không kinh gì họ.
Buổi trưa ăn cơm tại công ty, buổi chiều lên lớp huấn luyện, trong vòng một tuần
sẽ được giảng dạy những kĩ năng cơ bản của nhân viên bảo hiểm, bao gồm
cả việc đàm phán thương lượng hợp đồng với khách hàng.
Diệp Lăng Phi ngủ suốt buổi chiều. Khi hắn tỉnh lại, câu đầu tiên hỏi cô gái phụ trách giảng dạy:
- Xin hôi cô có phục vụ tư nhân không? Tôi gần đây ngủ không yên giấc, muốn nhờ cô hỗ trợ thôi miên tôi một chút!