Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, vốn định gọi cho Trương Tuyết Hàn nhắc nhở cô cẩn thận, nhưng chiếc xe màu bạc đó chạy quá nhanh, vừa mới cầm điện thoại trên tay, còn chưa kịp gọi cho Trương Tuyết Hàn, từ trong sân
trường học vang lên tiếng kêu thê thảm của một cô bé. Diệp Lăng Phi nhớ
lúc này Trương Tuyết Hàn đang đi trong sân trường, tay hắn run rẩy, điện thoại trong tay cũng thiếu chút rơi xuống đất. Diệp Lăng Phi lo Trương
Tuyết Hàn gặp chuyện không may, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng
chạy vào bên trong sân trường. Diệp Lăng Phi chạy trong, chỉ thấy sân
trường cách cổng trường khoảng hơn 20 mét, chiếc xe màu bạc kia đã đỗ
lại. Năm sáu học sinh vây quanh chiếc xe màu bạc kia, ở bên cạnh chiếc
xe đó, một cô gái mặc quần short đeo kính đang ngồi trên nền đất, tiếng
kêu thảm thiết đó là của cô. Hai nhân viên bảo vệ của trường học vội vội vàng vàng chạy từ ngoài cổng vào. Ngoài ra, những học sinh rải rác còn ở trong trường học cũng từ bốn phương tám hướng chạy tới, ai cũng biết đã có tai nạn, chỉ là không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi vội vã chạy tới, điều hắn lo lắng chính là an nguy của Trương Tuyết
Hàn. Khi Diệp Lăng Phi chạy tới liền phát hiện ra ở các chiếc xe tầm 4-5 mét là một cô bé đang nằm sóng soài toàn thân là máu. Trên mui xe của
chiếc xe màu bạc cũng có vết máu rợn người......
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cô bé nằm trên mặt đất không phải là Trương
Tuyết Hàn, trong lòng của hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, không để ý xem rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, điều Diệp Lăng Phi suy nghĩ là không
để Trương Tuyết Hàn nhìn thấy cảnh tượng dọa người này. Ở trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Trương Tuyết Hàn là một cô bé yếu đuối khiến người
ta tan nát cõi lòng, nếu để cho Trương Tuyết Hàn tận mắt nhìn thấy cảnh
tai nạn ghê rợn ở đây, không biết Trương Tuyết Hàn sẽ có phản ứng gì.
Đây là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lo Trương Tuyết Hàn nhìn thấy
cảnh này, vì vậy, Diệp Lăng Phi cũng không có làm qua nhiều đích dừng
lạkhông dừng lại xem tình hình như thế nào, mà rảo bước thật nhanh về
phía trước, kết quả vừa mới đi được vài bước, xa xa đã nhìn thấy Trương
Tuyết Hàn đang đi về phía bên này. Trương Tuyết Hàn mặc một bộ váy liền
áo màu trắng tinh khiết xinh đẹp như đáo sen vừa mới nở dưới nước, Diệp
Lăng Phi đang Trương Tuyết Hàn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó, lại
không ngờ Trương Tuyết Hàn quả thật tới đây, Diệp Lăng Phi chỉ có thể
bước nhanh hơn ra đón Trương Tuyết Hàn. Nơi này là trường học của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi nghĩ, hắn không muốn tiếp xúc một cách quá
thân mật với Trương Tuyết Hàn ở trong trường học của cô, hắn làm như vậy vì lo lắng có một số người lấy chuyện này ra để đàm tiếu, Diệp Lăng Phi thì chẳng lo lắng gì, nhưng Trương Tuyết Hàn thì không như vậy. Nhưng
giờ phút này, tình huống đặc thù, Diệp Lăng Phi cũng bất chấp những thứ
lo lắng đó, hắn bước nhanh đến trước mặt Trương Tuyết Hàn, không để cho
Trương Tuyết Hàn nhìn xung quanh, nói:
- Tuyết Hàn, lâu lắm anh không đến rồi. Chi bằng em dẫn anh đi dạo quanh trường học, để anh hiểu thêm về ngôi trường này, nói không chừng tương
lai em sẽ đến học ở trường em đấy!
Diệp Lăng Phi nói vậy chỉ là nói giỡn mà thôi, hắn đã sớm hết tuổi đi
học rồi, cũng không có hứng thú để học hành nữa. Trương Tuyết Hàn trước
khi thấy Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy phía trước xảy ra chuyện, cô không
hề bị cận thị, xa xa thấy được có một nữ sinh đang nằm trên mặt đất, còn có một cô gái phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trương Tuyết Hàn không biết có chuyện gì xảy ra, cô đang muốn đi qua đó xem có chuyện gì, lại bị
Diệp Lăng Phi ngăn cản, Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Trương Tuyết Hàn khẽ gật đầu, đáp ứng:
- Diệp đại ca, thế cũng được, nhưng mà em có thể đi xem một chút không, hình như là bên kia có chuyện gì đó... !
Trương Tuyết Hàn không nói hết câu, nhưng ý tứ của Trương Tuyết Hàn đã
rất rõ ràng, Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn thoáng qua. Hắn vốn định ngăn
cản Trương Tuyết Hàn qua đó xem, nhưng suy nghĩ một chút, nói:
- Tuyết Hàn, không phải là anh không muốn cho em xem, chỉ là bên đó có tai nạn, anh lo em sẽ sợ!
- Em sẽ không sợ đâu, Diệp đại ca, em muốn qua bên đó xem một chút, dù
sao cũng là bạn học cùng một trường, theo lý thuyết em cũng nên qua đó
xem... !
Trương Tuyết Hàn không nói hết câu, Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy, hắn cũng đồng ý:
- Vậy cũng được!
Vừa nói hắn xoay người, cùng Trương Tuyết Hàn đi ra chỗ hiện trường vụ
tai nạn. Khi Diệp Lăng Phi quay trở về, tình hình bên này đã có thay đổi rất lớn, gã thanh niên lái xe đã bị mấy nam sinh viên tức giận kéo từ
trên xe xuống. Có người đang gọi điện thoại, còn cô gái bị đâm phải thì
nằm bất động trên mặt đất, có người đã muốn qua giúp đỡ, nhưng bởi vì ở
đây không có nhân viên chăm sóc chữa bệnh chuyện nghiệp, những học sinh ở đây lại không biết gì về phương pháp cấp cứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô sinh viên tội nghiệp nằm bất động trên mặt đất.....
- Chúng mày có biết tao là ai không hả? Cha tao là Tôn Dược Đông, bọn mày mau mau buông ra.... !
Người tuổi trẻ kia trông bộ dạng ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm
tuổi, quần áo đắt tiền, da trắng, lông mày đẹp như vẽ, cũng coi như khá
đẹp trai, lúc hắn ta nói chuyện, mặt hắn cứ vênh váo lên, trông như là
chẳng thèm ngó tới những người xung quanh.
- Tôn Dược Đông là ai?
Có người hỏi như vậy, những người này không biết Tôn Dược Đông mà gã
thanh niên này nhắc tới là ai, cũng có người nhận ra gã thanh niên đó,
chợt nghe thấy có người kêu lên:
- Chẳng phải hắn là con trai của cục trưởng cục công an sao?
- Đúng, chính là hắn, chính là hắn... !
Những người khác cũng nhận ra được, chỉ là sau khi nhận ra thân phận của gã đó, có một số người đã không dám tiếp tục, tuy là chuyện này rất
nghiêm trọng, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nếu như mình liên lụy vào chuyện này thì sẽ rất phiền toái. Nhất là kia hai gã bảo vệ, để cho người trẻ
tuổi đó lái xe đi vào, bản thân chuyện này đã là thất trách, bây giờ lại nghe thấy người tuổi trẻ đó nói hắn là con trai của Tôn Dược Đông gì gì đó, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Hai người bọn họ đều suy nghĩ
không hẹn mà gặp, thời buổi bây giờ đắc tội ai cũng đừng có đắc tội quan nhị đại (con cháu quan chức), miệng nhà quan có gang có thép, nói gì
thì đúng là như thế. Hai người bọn họ chỉ là hai viên bảo vệ tép riu, là trường học bỏ tiền ra thuê, không cần thiết phải liều mạng, cùng lắm
thì đi làm công việc khác. Hai người bọn họ nghĩ tới đây, lấy cớ gọi xe
cứu thương, nhưng mà lại chuồn đi trước. Nơi này chỉ còn lại những sinh
viên trong trường, đa số ở đây là nữ, có mấy nam sinh không biết rõ tình hình thế nào, sau khi nghe gã thanh niên kia kêu gào như vậy, bọn họ
cũng không biết phải làm gì. Chỉ là, bọn họ cũng biết không thể để cho
tiểu tử kia cứ thề mà đi được, có người gọi 110(cảnh sát), có người gọi
120(cấp cứu).
- Mau buông tao ra! Tao còn phải đi gặp bạn gái tao nữa, có chuyện gì để cho cha tao tới xử lý... !
Khẩu khí của gã thanh niên kia vẫn còn lớn lối lắm, Diệp Lăng Phi vốn
không muốn quản chuyện này, nhưng hắn nghe thấy thằng nhãi kia nhắc tới
cha của hắn là cái gì Tôn Dược Đông, Diệp Lăng Phi nghĩ ra hình như là
phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải tên là Tôn Dược Đông.
Chẳng lẽ là con trai của gã đó?
- Không xong, không xong rồi, Tiểu Lan..... !
Có một cô bé hô lớn, cô không nói gì thêm, nhưng từ những gì mà cô gái
đó nói, những người này cũng đã nghe ra được, chắc là cô gái kia đã
chết. Chỉ là chỗ này không có ai biết sơ cứu, các cô chỉ biết kêu khóc ở đây, nhưng không biết rốt cuộc cô gái kia đã chết hay chưa.
- Buông ra, chúng mày đừng làm lỡ chuyện của tao!
Cho đến lúc này, gã thanh niên kia vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không ý thức được hắn đã đâm vào người khác. Trong lòng Diệp Lăng Phi bông
dưng cảm thấy tức giận, hắn không ngờ ở chỗ này còn có loại thanh niên
ương ngạnh như vậy, không một chút ý thức được hắn đã đâm vào người ta.
Diệp Lăng Phi liền cảm thấy hơi sợ hãi, nếu như không phải khi nãy
Trương Tuyết Hàn ra chậm, chẳng phải là Trương Tuyết Hàn cũng gặp nguy
hiểm sao? Diệp Lăng Phi bước nhanh tới trước mặt người trẻ tuổi kia, hắn không nói không rằng, giơ tay phải lên đấm vào mặt gã thanh niên kia
một cái. Một quyền này của Diệp Lăng Phi đã là hạ thủ lưu tình rồi, nếu như Diệp Lăng Phi toàn lực đánh ra, có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ đám vỡ mặt
của gã thanh niên đó mất, dù vậy, gã tuổi trẻ kia vẫn không chịu nổi một quyền này của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đánh cho gã thanh niên ngã lăn ra đất, Diệp Lăng Phi cũng
không quan tâm thương thế, bước nhanh đến chỗ cô gái bị xe đâm phải, đặt ngón tay dưới mũi cô bé, vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, điều đó chứng
minh nữ học sinh này còn chưa chết, giờ phút này, một số liến thức cơ
bản về sơ cứu của Diệp Lăng Phi đã phát huy tác dụng. Diệp Lăng Phi
không biết có thể cứu sống được nữ học sinh này không, nhưng hắn không
thể cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, phải đi cứu nữ học sinh này. Diệp
Lăng Phi luôn cho rằng hắn là một động vật máu lạnh, không có tâm lòng
yêu quý xã hội này. Hắn cũng trở nên lạnh lùng với nhiều chuyện, sẽ
không để ý tới sự sống chết của người khác, nhưng Diệp Lăng Phi nhưng
không có ý thức được, hắn đã thay đổi rất nhiều, trong lòng hắn vẫn luôn ấm áp, chẳng qua là không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi. Trương Tuyết Hàn ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi sơ cứu cho nữ sinh
viên đại học kia...