Davis dẫn theo hai tay thuộc hạ tới khách sạn Dục Sơn. Ngồi thang máy
lên tới tầng năm. Davis liền ra hiệu để hai thuộc hạ của hắn đứng đợi
ngoài hành lang, hắn chậm bước về phía trước phòng số 508, đưa tay gõ gõ cửa phòng.
Bên trong vọng lại tiếng bước chân, ngay
sau đó liền nghe thấy tiếng cửa được mở ra, chỉ thấy Mễ Tuyết mặc bộ
quần áo ngủ đang đứng trước cửa.
- Ngài Davis phải không, mời vào!
Mễ Tuyết vừa mới tắm xong, cả người toát ra hương thơm mê mẩn lòng
người, mái tóc đen, bông của cô xõa trên bờ vai, bộ quần áo ngủ chỉ vừa
khéo che hết mông, cặp đùi nõn nà trắng múp tròn căng để lộ ra bên
ngoài.
Ánh mắt của Davis dừng lại trên cặp đùi của Mễ
Tuyết, hắn chỉ biết Chu Hùng có một người phụ nữ mang tên Mễ Tuyết, song chưa bao giờ được gặp qua người phụ nữ này, hôm nay vừa được gặp, liền
cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất phong tình, gợi cảm, nếu cứ như
thế mà giết đi, chẳng phải có chút hơi đáng tiếc sao.
Tên Davis này cũng thuộc vào dòng háo sắc, trong lòng hắn âm thầm nảy
sinh cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Davis bước vào bên trong phòng, rồi
đưa tay đóng cửa phòng lại.
Chiếc áo ngủ của Mễ Tuyết
chỉ cài có chiếc cúc ở giữa, vì thế cho nên, cả nửa bộ ngực của cô đều
được hoàn mỹ phơi ra ngoài. Đối với Mễ Tuyết mà nói, tài năng giỏi nhất
của cô chính là làm thế nào để lợi dụng cơ thể của mình làm mê hoặc đàn
ông. Cô vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn mang chút hương thơm của sữa
tắm.
- Ngài Davis, ngài uống rượu chứ?
Mễ Tuyết quay lưng về phía Davis, không có chút gì lo lắng về việc
Davis sẽ nhân cơ hội từ đằng sau tấn công cô. Cô tao nhã cầm lấy hai cốc rượu, rót chút rượu vang vào, vừa quay người, đã thấy Davis đang đứng
ngay phía sau lưng cô.
Mễ Tuyết khe khẽ cười nói:
- Ngài Davis, ngài không lo tôi sẽ làm gì ngài sao?
Davis khe khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Tôi hoàn toàn không chút lo lắng gì cả!
Mễ Tuyết cầm lấy một cốc rượu đưa cho Davis, còn cốc rượu còn lại cô
cầm lên tay, bước về phía trước chiếc ghế sofa. Davis cầm lấy cốc rượu
cũng bước theo Mễ Tuyết tới trước ghế sofa, hắn nhìn Mễ Tuyết ngồi xuống xong. Davis mới khẽ do dự lát, cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay bên
cạnh Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết đưa bàn tay phải với những
chiếc móng tay được bôi sơn móng tay sáng bóng lên mâm mê cốc rượu, cô
đưa cốc rượu lên khóe môi hồng, khẽ mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra,
nhấp nhẹ một hơi, rồi lại đặt cốc rượu xuống, con mắt long lanh nhìn vào Davis, khẽ cười nói:
- Ngài Davis, ngài yên tâm đi,
tôi không hề động tay động chân tới cốc rượu đâu, tôi chỉ muốn nói
chuyện làm ăn với ngài thôi, không hề có ý hại gì ngài cả!
Davis cười nói:
- Tôi không hề lo cô sẽ hại tôi, tôi chỉ là đang nghĩ xem, với một cô
gái xinh đẹp như cô thế này mà đi theo Chu Hùng thì quả thật quá đáng
tiếc.
- Không còn cách nào khác, cuộc sống bắt buộc!
Mễ Tuyết khẽ thở dài một hơi nói.
- Tôi cũng không muốn đi theo loại đàn ông bất lực đó làm gì, nhưng tôi không có lựa chọn, ngài Davis, nếu cho ngài hai lựa chọn, một là lựa
chọn rời đi, kết quả sẽ là cái chết, một lựa chọn khác là ở lại, kết quả sẽ là cuộc sống bi thảm, ngài sẽ chọn cái nào?
- Ồ, ta hiểu rồi!
Davis cười nói:
- Nếu để ta lựa chọn, ta nghĩ ta cũng sẽ chọn cách giống của cô thôi!
- Ngài Davis, ngài hiểu được nỗi khổ của tôi thì tốt rồi!
Mễ Tuyết nói.
- Có điều, bây giờ tôi cảm thấy cái chết của Chu Hùng đối với tôi mà
nói, đúng là một sự giải thoát, sau này đều không cần phải núp dưới cái
bóng của hắn để sống nữa. Ngài Davis, tôi hy vọng ngài hiểu rằng, có một số chuyện không phải là do tôi làm này làm nọ!
- Điều này có thể hiểu được!
Davis uống lấy một hơi rượu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía người Mễ Tuyết, hỏi:
- Không biết những thứ mà Chu Hùng lưu lại hiện đang ở đâu?
Mễ Tuyết nghe xong, cô liền đứng dậy, từ trong chiếc tủ trong phòng lấy ra một chiếc hòm mật mã. Rồi đặt cái hòm mật mã đó đặt lên bàn. Mễ
Tuyết mở chiếc hòm mật mã đó ngay trước mặt Davis, ngay sau đó Mễ Tuyết
lại ngồi xuống trên ghế sofa, cầm cốc rượu lên, vừa uống rượu vừa nhìn
phản ứng của Davis.
Davis sau khi nhìn thấy cái hòm mật mã đó xong, đôi mắt hắn liền lộ ra ánh mắt ngỡ ngàng khác thường. Những thứ này chính là những thứ mà Chu Hùng lấy ra để uy hiếp hắn. Davis cầm lấy một cuốn ký sự, lật lật xem, càng xem sắc mặt càng khó coi, đột
nhiên, Davis ném cuốn nhật ký vào bên trong chiếc hòm mật mã, mở miệng
liền mắng:
- Chu Hùng, ta không nên cho ngươi chết dễ dàng như vậy, tên khốn nạn nhà ngươi, ta nên hành hạ ngươi tới chết mới phải!
Mễ Tuyết vắt hai chân lên, cô có vẻ khá hứng thú khi nhìn Davis lúc
này. Phản ứng của Davis sớm đã nằm trong dự tính của Mễ Tuyết. Mễ Tuyết
dự tính khi Davis nhìn thấy những thứ mà Chu Hùng lưu lại xong, nhất
định sẽ bộc phát điên cuồng, quả nhiên không hề sai. Mễ Tuyết cầm cốc
rượu lên, lại uống thêm một hớp rượu nhỏ nữa.
Davis
đóng chiếc hòm mật mã lại, hắn cau cau mày nghĩ một lát, bỗng nhiên đứng dậy, nhanh như cắt phóng qua, tay phải nắm chặt lấy cổ họng của Mễ
Tuyết, nhìn thế dường như muốn giết tươi Mễ Tuyết.
Mễ
Tuyết bị Davis bóp chặt cổ họng, sắc mặt cô vẫn không có gì thay đổi cả, chỉ có điều hơi thở thì hơi khó khăn hơn thôi. Davis sắc mặt hung hãn,
nhìn thẳng vào mắt của Mễ Tuyết, miệng lạnh lùng nói:
- Cô nhất định đã xem những thứ này, ta không thể để cô tiếp tục sống được nữa!
- Ngài giết tôi... ngài sẽ hối hận đó!
Mễ Tuyết tuy hơi thở khó khăn, nhưng tay phải cô vẫn bình tĩnh cầm cốc
rượu, không hề có ý buông ra, thậm chí ngay cả một chút vùng vẫy nào.
Davis nghe thấy câu này của Mễ Tuyết xong, khẽ khẽ giật mình, buông tay
ra, liền đứng thẳng trước mặt Mễ Tuyết, mở miệng nói:
- Ta cho có một cơ hội, có nói thử xem tại sao ta giết cô ta lại phải hối hận chứ?
Mễ Tuyết hít thở thoải mái hơn rồi nhiều rồi, cô bình thản nhấc cốc
rượu lên uống, trên khuôn mặt vẫn rạng rỡ nở nụ cười xinh đẹp như lúc
đầu, nói:
- Đầu tiên, tôi là một người phụ nữ, đối với
ngài mà nói, tôi không hề có bất kể uy hiếp nào, vì cái tôi cần là một
người đàn ông để dựa dẫm, hơn nữa, còn phải là một người đàn ông có sức
mạnh, quyền lực. Nãy tôi cũng đã nói rồi, trước nay tôi phải sống dưới
cái bóng ám ảnh của Chu Hùng, tôi sớm đã muốn Chu Hùng chết rồi, còn
ngài Davis đây, chính ngài lại vừa khéo tạo cho tôi cơ hội đó, để tôi
thoát khỏi móng vuốt của Chu Hùng. Đây mới chính là nguyên nhân khiến
tôi không đem những chứng cứ phạm tội này của ngài giao cho phía cảnh
sát, ngài không những không phải là kẻ thù của tôi, mà ngài còn là ân
nhân của tôi. Tôi báo đáp ngài còn chưa xong, sao lại có thể để cảnh sát điều tra ngài được chứ?
Mễ Tuyết nói tới đây, có có vẻ như rất thoải mái cởi luôn chiếc cúc áo duy nhất đang cài trên bộ áo
ngủ ra, chốc lát, toàn thân cô bạo lộ trước mặt Davis. Mễ Tuyết không hề mặc bất kỳ quần áo nhỏ nào ở bên trong, lúc này, cơ thể khiến người
khác ngạt thở đó của cô được trưng bày thoải mái trước mặt Davis, ánh
mắt Davis bỗng chốc nóng rực lên, tiêu diệt hoàn toàn sát ý lúc nãy vừa
mới bùng phát trong đôi mắt hắn.
Mễ Tuyết nhìn thấy tất cả những thay đổi đó. Trong mắt cô bỗng lóe lên một tia sáng khinh
miệt, coi thường, chỉ là ánh mắt này rất khó có thể quan sát thấy được,
chỉ lóe lên trong chốc lát, rồi lại vụt tắt. Mễ Tuyết tiếp tục nói:
- Thứ hai, tôi có thể giúp ngài. Davis, ngài đang là người phụ tránh
khu vực châu Á, nếu có một trợ thủ có thể giúp đỡ ngài chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao, tôi tuy chẳng tài giỏi cũng chẳng có năng lực gì
lắm, song ít ra tôi cũng có thể giúp ngài làm không ít việc, chủ yếu
nhất là tôi chỉ là một cô gái, không đến nỗi giống như tên Chu Hùng rêu
rao gây chú ý khắp nơi, rồi bị cảnh sát nhắm vào. Điều thứ ba, cũng
chính là điều quan trọng nhất, tôi có thể cứu mạng của ngài!
- Cô cứu mạng tôi?
Davis lúc nãy còn đang bật lên ánh mắt háo sắc, sáng như đom đóm, giờ
sau khi thấy Mễ Tuyết nói câu này xong, ánh mắt háo sắc đó của hắn bỗng
chốc lại vụt tắt. Davis lại ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhìn vào Mễ
Tuyết, hỏi:
- Cô cứu mạng gì của tôi hả?
- Ngài Davis, ngài biết có nữ cảnh sát Hồng Kông đó đã quay lại Ma Cao rồi đúng không?
Mễ Tuyết hỏi.
- Tôi nghe cô nói qua rồi!
Davis không tiếp tục uống rượu nữa, mà từ trên người rút ra điếu thuốc, châm lửa, hắn nhìn vào Mễ Tuyết, nói:
- Đây cũng là điểm nghi ngờ của tôi, sao cô biết nữ cảnh sát đó chưa chết, mà lại còn quay trở lại Ma Cao?
- Đây chính là bản lĩnh bẩm sinh mà một người phụ nữ luôn có!
Mễ Tuyết khẽ cười nói:
- Phụ nữ trong mắt đàn ông bẩm sinh luôn chỉ thuộc vào dòng yếu đuối,
điều này may mắn cũng chính là ưu thế của phụ nữ, chúng tôi không đem
lại uy hiếp gì cho đàn ông, như thế có thể thấy, chúng tôi rất dễ có
được rất nhiều thông tin. Davis tiên sinh, ngài đừng quên rằng, hai ngày trước tôi đi cùng với ai, cô nữ cảnh sát Hồng Kông đó cũng chính là do
mấy tên đó cứu sống, bây giờ, ngài hiểu rõ rồi chứ!
- Ý của cô nói là cái tên họ Diệp đó biết được rất nhiều chuyện?
Davis hiển nhiên có chút giật mình, từ trước tới giờ Hoskin đều nói với Davis rằng Diệp Lăng Phi đã bị rơi vào cái bẫy của hắn. Đang dần bị hắn từng bước từng bước dẫn tới chỗ chết. Song Davis lúc này nghe Mễ Tuyết
nói như vậy, ngược lại lại cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản
giống như thế, có lẽ Diệp Lăng Phi không hề ngu ngốc, đần độn tới mức
như Hoskin từng nói.
Mễ Tuyết gật gật đầu, cười nói:
- Ngài Davis, về điểm này, có thể nói thẳng ra, tôi mạnh hơn Chu Hùng
không phải chỉ một chút, mà là cả một cấp. Thật sự đúng như ngài nói,
những chuyện mà Diệp Lăng Phi biết khá nhiều, vị cảnh sát đó quay trở
lại Ma cao, khá trùng khớp rằng cô ta quay về là để điều tra Kim Quảng.
Theo tôi thấy, lần này Kim Quảng chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa
rồi, còn ngài và Kim Quảng đang hợp tác với nhau. Kim Quảng một khi bị
cảnh sát bắt giữ, nhất định sẽ lôi được ngài ra, ngài Davis, tôi nghĩ
ngài bây giờ chuyện ngài nên làm đầu tiên chính là nhanh chóng rời khỏi
Ma Cao thì hơn!
Davis bắt đầu ngồi im lặng, hắn cũng bỏ qua luôn ý muốn hút thuốc của hắn rồi, giờ trong đầu hắn đang suy nghĩ
về những điều mà Mễ Tuyết nói. Quả thực, những lời lúc nãy của Mễ Tuyết
nói rất đúng, nếu nữ cảnh sát đó không hề chết, điều đó có nghĩa là
người nam cảnh sát được Kim Quảng lôi kéo kia đã bị bắt rồi, sự tình ắt
sẽ liên quan tới bản thân Kim Quảng. Mấy ngày nay cảnh sát Hồng Kông và
Ma Cao không hề có bất cứ động tĩnh gì, không có nghĩa là bọn họ không
có chứng cứ gì để bắt Kim Quảng, có lẽ bọn họ đang chờ cơ hội, mà cơ hội này... Davis nghĩ tới đây, đôi lông mày của hắn cau cau lại. Davis nghĩ được tới trọng điểm của vấn đề rồi.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang
hai người tiến bước vào bên trong nhà xưởng, cả một cái nhà xưởng rộng
lớn trống toang trống hoác, không thấy một bóng người nào. Diệp Lăng Phi cũng không vội vàng gì cả, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong, lại bước về hai bước vào giữa nhà xưởng, lúc này mới dừng hẳn
bước chân lại.
- Ông chủ Kim. Ông ở đâu thế?
Diệp Lăng Phi cao giọng gọi hai tiếng vào khoảng không quanh khu nhà xưởng.
- Ha ha!
Một trận cười từ trên tầng hai của nhà xưởng vọng lại, ngay sau đó liền nhìn thấy từ trền lầu của nhà xưởng xuất hiện mấy chục tay súng lục,
mấy người đàn ông đó chĩa thẳng đầu súng về phía Diệp Lăng Phi.
Choang rầm, choang rầm, một trận kính cửa sổ vỡ liên tục vang lên, chỉ
tại sáu chiếc cửa sổ của nhà xưởng, mỗi nơi đứng sáu tay súng tách tách
chĩa thẳng súng về phía Diệp Lăng Phi và Dã Lang, ở tại cửa lớn của nhà
xưởng, hai tay súng lục cũng từ bên ngoài từ từ bước vào, hai tay đó là
người ngoại quốc.
Đợi lúc hai tay ngoại quốc đó bước
gần tới trước mặt Diệp Lăng Phi và Dã Lang xong, đầu súng liền chĩa
thẳng vào đầu Diệp Lăng Phi và Dã Lang, tay kia đưa tay sờ sờ lên người
Diệp Lăng Phi và Dã Lang, sờ một hồi lâu cũng không sờ thấy bất kể vũ
khí gì. Bọn họ liền hướng về phía tầng hai ra hiệu bằng tay, chỉ thấy
Hoskin được Madoff từ đằng sau đẩy xe xuất hiện trên tầng hai.
Kim Quảng bước theo sau Hoskin, giọng cười lúc nãy chính là giọng cười do Hoskin phát ra.
- Satan, không ngờ phải không, tất cả chuyện này chỉ là một cái bẫy!
Hoskin cười nói:
- Ta cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến như vậy,
cho dù ngươi có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng không thể
thoát ra ngoài được đâu!
- Hoskin. Ông vẫn còn chưa chết sao, tôi còn nghĩ ông sớm đã chết rồi chứ!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Hoskin xuất hiện trên tầng lầu, hắn bật cười
lên, và định giơ thuốc hút, bỗng nhớ ra đầu hắn còn đang bị người khác
dùng súng chĩa vào cơ. Diệp Lăng Phi liền gọi về phía Hoskin:
- Hoskin à. Ông cũng nhìn thấy rồi, chỉ có hai người bọn tôi mà thôi, ở đây toàn là người của ông, cho dù tôi có muốn chạy đi chăng nữa cũng
khó mà chạy được, có thể bảo thuộc hạ của ông bỏ súng xuống không, để
tôi hút thuốc cái coi, ông không phải lo tôi thật sự có thể ở ngay dưới
mũi ông mà vẫn chạy được đấy chứ!
Hoskin cười lạnh lùng nói:
- Satan, ngươi thật sự nghĩ rằng ta lại nhát gan thế sao, hôm nay, cho
dù ngươi có tài giỏi mấy đi chăng nữa, cũng không thể sống mà ra khỏi
đây được!
- Đúng rồi, điều này hoàn toàn đúng quá đi ấy chứ, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ của nhau mà, đâu nhất thiết phải
làm thế này chứ!
Diệp Lăng Phi nhìn hai người ngoại quốc đó rút súng ra khỏi đầu hắn, hắn liền bật cười nói với Hoskin:
- Cho dù ông muốn giết tôi đi chăng nữa, cũng nên nói chuyện với tôi
người bạn cũ này chút chứ. Ông già Hoskin, ông không biết chứ lâu nay
tôi nhớ ông lắm đó, trước đây lúc còn có ông, tôi lúc nào cũng cảm thấy
có động lực, lúc nào cũng muốn giết chết ông, nhưng khi ông chết rồi. Ồ, nên nói là sau khi ông giả chết xong, tôi bỗng chốc cảm thấy sống chẳng còn mục tiêu gì cả. Ông không biết chứ tôi sống buồn tẻ lắm, ăn cơm
cũng chẳng có vị gì cả. Ở với phụ nữ cũng chẳng có hứng nổi dậy, tôi cảm thấy đời tôi bỗng nhiên coi như tàn cuộc...!
Những lời của Diệp Lăng Phi vừa nói ra, liền nhìn thấy rất nhiều biểu hiện phong
phú xuất hiện trên khuôn mặt của Hoskin, mặt hắn cứ giật giật, có vẻ như bị Diệp Lăng Phi chọc tức tới muốn chết. Hoskin cắn chặt lấy môi, mãi
một lúc sau, hắn mới dần dần hồi phục lại, mở miệng cười nói:
- Satan, mồm mép nhà ngươi vẫn lợi hại như thế nhỉ, suýt chút nữa ta bị sập bẫy của nhà ngươi rồi. Ngươi cố ý chọc tức ta sao, có điều cho dù
ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không cần phải tức giận với ngươi
làm gì, mạng của ngươi bây giờ đang nằm trong tay ta, chỉ cần một cái
hất tay của ta, ngươi chắc chắn sẽ chết tại nơi này!
Diệp Lăng Phi hút thuốc, khuôn mặt không hề có chút biểu hiện sợ hãi nào, cười nói:
- Hoskin, xem ông nói kìa, việc gì tôi phải chọc giận ông chứ, tôi nãy
không phải đã nói rồi sao, chúng ta là bạn cũ, tôi thật sự rất nhớ ông
mà!
Hoskin vẫy tay một cái, gọi Kim Quảng bước qua, nói vào tai Kim Quảng vài câu, chỉ thấy Kim Quảng gật gật đầu. Ngay sau đó
liền thấy có hai người đàn ông giống như đang lôi chó ra vậy, lôi một
người đàn ông không còn nhận ra hình dạng gì, đẩy vào.
Bụp rầm!
Hai người đàn ông buông tay ra, người đàn ông đó tóc buông xõa tung ra, quần áo xộc xệch nằm bò trên đất, mãi một lúc lâu cũng không thấy động
đậy gì.
- Satan, hắn chính là người mà ngươi muốn tìm.
Ồ, cũng chính là mồi câu của ta, không có hắn, ta thật sự không có cách
nào câu được con cá lớn nhà ngươi cả!
Hoskin đắc ý cười nói:
- Satan, ngươi không ngờ tới phải không, tất cả chuyện này đều là một
cái bẫy tinh xảo được ta vạch ra, mục đích chính là để lôi ngươi vào
bẫy, cũng giống như câu cá vậy, chỉ cần cầm được mồi câu, những chuyện
còn lại chỉ là để con cá của mình cắn câu, ta không ngờ con cá lớn như
ngươi lại dễ dàng cắn câu như vậy, thực sự khiến ta có chút ngạc nhiên,
sự thông minh vốn có của ngươi để đâu rồi?
- Người già rồi, cái gì cũng sẽ trở lên chậm chạp thôi!
Diệp Lăng Phi thở dài, mở miệng nói:
- Không ngờ rằng tôi lại lọt vào bẫy của ông thế này, Hoskin, giờ ông
chắc thỏa mãn lắm phải không, ít ra ông cũng có thể chứng minh được rằng ông thông minh hơn tôi!
Diệp Lăng Phi mở miệng nói, thò chân phải ra đạp đạp vào người đàn ông nằm trên đất mấy cái, hỏi:
- Đã chết chưa vậy, chưa chết thì nói câu cái coi!
Người đàn ông đó nằm dưới đất động động bả vai, một giọng nói yếu ớt vọng lại:
- Chưa... chưa…
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, lật người đàn ông đó qua, nhìn nhìn khuôn mặt người đàn ông trắng bạch đó, hỏi:
- Ngươi chính là Bạch Thúy Bách hả?
Người đàn ông đó gắng sức mở mắt ra, nói:
- Đúng... đúng, tôi... tôi chính là ...Bạch...Bạch Thúy Bách!
- Ồ, xem bộ dạng của ngươi chắc trong vòng tiếng rưỡi nữa cũng chết không được đâu nhỉ?
Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc trên miệng xuống đất, toét miệng cười với Bạch Thúy Bách, nói:
- Ta thấy nhà ngươi cũng thật là đen đủi đó, đang yên đang lành không ở nhà mà chơi, lại thích chạy tới Ma Cao này chịu tội làm ai cơ chứ,
ngươi bảo ta phải nói thế nào mới được đây, ta thấy nhà ngươi đúng là ăn no rách việc, lần này sau khi sống sót được về nhà xong, ngoan ngoãn mà ở nhà nhé, không có việc gì thì gắng mà nói chuyện, tâm sự với vợ. Ồ,
nhắc nhở ngươi một chút, về nhà xong tới bệnh viện kiểm tra chút coi,
đừng để tới mức làm đàn ông cũng không xong!
Diệp Lăng Phi nói một hơi, cũng không biết Bạch Thúy Bách có nghe rõ ý của hắn không nữa, hắn đứng người dậy, nói với Hoskin.
- Này lão già Hoskin, người cũng đã tới rồi, mục đích của ông cũng đã đạt được, chi bằng tha cho tên Bạch Thúy Bách này đi!
- Tha cho hắn?
Hoskin vừa nghe thấy thế, liền bật cười nói:
- Satan à Satan, nhà ngươi não có phải trở lên ngốc ngếch rồi không, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ tha cho hắn ta?
Diệp Lăng Phi nở nụ cười với Hoskin, nói:
- Lão già Hoskin, không nhất thiết phải như vậy chứ, ân oán giữa tôi và ông đâu nhất thiết phải lôi cả người khác vào, hơn nữa, ông dùng Bạch
Thúy Bách làm mồi câu. Thông qua cái tên Hoắc Chấn bị ông giết đi kia dụ tôi tới Ma Cao này. Hoskin à, ông luôn cho rằng kế hoạch của ông hoàn
mỹ không một kẽ hở, nhưng ông lại không hề nghĩ rằng cái kế hoạch mà ông cho là hoàn mỹ không một kẽ hở này lại xuất hiện một lỗ hở, mà cũng nhờ cái lỗ hở này nên tôi mới biết được kẻ đứng đằng sau giật dây là ông!
Hoskin nghe thấy vậy, đầu tiên khẽ giật mình, ngay sau đó lại cười nói:
- Satan, ngươi đừng có giãy trước khi chết nữa, chẳng lẽ ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao, có thể để ngươi dọa được sao!
Diệp Lăng Phi cười ha ha bật lên, hắn lại lấy ra một điếu thuốc khác,
thẩn thơ từ từ đứng châm thuốc, thở ra một làn khói thuốc xong, miệng
hắn mới chậm chạp nói:
- Hoskin. Ông đã từng nghĩ qua
chưa, kế hoạch này của ông trông có vẻ không hề có bất cứ kẽ hở nào,
song, tôi lại vẫn biết được tất cả những chuyện này là do ông làm, chỉ
đơn giản là do tôi kiểm tra được từ video theo dõi nhập cảnh vào Ma Cao, lần sau phiền ông hóa trang chút coi, chẳng lẽ ông không biết rằng thời buổi này còn có cái gọi là camera sao?