Lúc đầu Diệp Lăng Phi hoàn toàn không chú ý tới câu nói đó của Ngọc
Đình, khi đó hắn chỉ nóng ruột muốn biết có phải trong nhà Trần Ngọc
Đình có chuyện hay không. Khi cô nói đã chuyển nhà rồi không còn ở lại
nơi vừa bị hỏa hoạn nửa Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm:
- Chị Ngọc Đình, chị nói Trương Lộ Tuyết đã trở về Vọng Hải rồi sao?
Trần Ngọc Đình ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ cậu không biết chuyện này sao? Tổng giám đốc Trương sẽ bay
chuyến bay trưa nay, Khả Nhạc đã đi đón Trương tổng, chiều nay Trương
tổng phải tham gia họp mà!
- Ừm, tôi hoàn toàn không
biết, có lẽ Trương Lộ Tuyết cho rằng tôi không tham gia vào quản lý tập
đoàn Tân Á, vì vậy không cần thông báo cho tôi!
- Có lẽ là vậy! A! Tôi không thể nói ra bây giờ tôi phải chuẩn bị tài liệu, có thời gian chúng ta nói chuyện sau!
- Được!
Diệp Lăng Phi cúp máy, nếu thật sự Trương Lộ Tuyết hôm nay trở về tại
sao không nói cho hắn một tiếng chứ? Bây giờ Diệp Lăng Phi có chút do dự không biết có nên giả vờ không biết chuyện Trương Lộ Tuyết về hay
không. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, lần này Trương Lộ Tuyết trở về mà
không nói cho hắn đó là nói rõ việc cô ta không muốn hắn biết chuyện cô
ta trở về. Nếu đã như vậy, nếu hắn đi tìm Trương Lộ Tuyết không biết cô
ta sẽ thế nào. Trương Lộ Tuyết là một cô gái rất khó đoán, nhất thời hắn không biết xử lý thế nào nữa.
Đường Hiểu Uyển đi quanh căn hang thỏ hai lần, cả căn nhà bị thiêu rụi không nhận ra được nữa.
Nhìn chỉ thấy một vùng đen xì, Đường Hiểu Uyển nhìn căn phòng chẳng còn
cái gì cả bèn bước từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng
ngây người ở bên ngoài. Cô ta bước lại gần, người chưa tới mà mùi hương
trên người đã bay tới mũi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi
quay lại thì thấy Đường Hiểu Uyển đứng ngay trước mặt mình, hắn nhanh
chóng dập tắt những suy nghĩ linh tinh của mình lúc nãy nhẹ nhàng ôm lấy eo của Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển! Chúng ta đi thôi! Việc ở đây tự nhiên sẽ có người tới giải quyết!
Đường Hiểu Uyển gật đầu, cô vẫn núp trong lòng Diệp Lăng Phi nụ cười
ngọt ngào của cô đã nói rõ được tâm trạng của cô, chỉ cần có Diệp Lăng
Phi ở bên cạnh, thế giới này liền trở nên tốt đẹp, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Diệp Lăng Phi mở cửa trước của xe để
Đường Hiểu Uyển lên xe trước. Sau đó hắn vòng ra phía bên kia mở cửa xe
thì Chu Hân Mính liền gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi sớm đã đoán được đó là điện thoại của Hân Mính, chiều qua sau khi nói chuyện với Hân
Mính, Diệp Lăng Phi đang đợi điện thoại của Hân Mính.
Diệp Lăng Phi lại đóng cửa xe lại, đứng bên ngoài xe nói với Hân Mính:
- Hân Mính! Sự việc thế nào rồi?
Chu Hân Mính ở đầu bên kia nói rất nhỏ:
- Bây giờ em đang đứng ngoài phòng làm việc của bố, tâm trạng của bố từ tôi qua tới giờ có vẻ rất tốt, tối qua em đã nhắc chuyện của anh với
bố, bố chẳng nói câu gì chỉ là mẹ nói với em rất nhiều điều cổ quái,
Diệp Lăng Phi, anh biết mẹ em nói những gì không?
- Hân Mính à! Anh chẳng phải là thần tiên, làm sao mà anh biết được! Em mau
nói đi, anh đang phiền chết đi được đây! Tối qua anh cũng chẳng ngủ
ngon, cả đầu đều là chuyện của em!
Diệp Lăng phi đang
nói dối, hôm qua hắn ôm Bạch Tình Đình ngủ, không biết mơ đẹp tới bao
nhiêu. Nhưng Chu Hân Mính lại tin vào những lời nói đó của hắn, cô nói
nhỏ:
- Anh cũng thật là! Chẳng phải em đã nói với anh
rồi sao, Việc này em sẽ thuận theo tâm trạng của bố, nếu bố không có vấn đề gì, việc gì buổi tối em phải gọi cho anh, anh ngốc thật!
- Haha, anh ngốc thì ngốc vậy, Dù sao anh có một cô nàng Chu Hân Mính
thông minh là đủ rồi. Hân Mính, rốt cuộc nhạc mẫu đại nhân của anh nói
gì vậy?
- Mẹ em nói tủi thân cho em, mẹ nói chuyện của
bố em lần trước đều là nhờ anh, nhưng mẹ hình như cảm thấy em tự làm cho mình bị oan ức vậy!
- Em chịu oan ức gì?
Diệp Lăng Phi nghe không hiểu ngạc nhiên hỏi:
- Hân Mính! Ý em là gì?
- Anh ngốc này! có thế mà cũng không hiểu. Có nghĩa là em dùng thân thể em để làm quà cho anh!
Diệp Lăng Phi nghe xong đầu tiên ngây người ra, sau đó lập tức cười lớn. Làm cho Chu Hân Mính cảm thấy ngại, cô nói nhỏ:
- Anh cười cái gì? Có gì đáng cười đâu cơ chứ!
- Hân Mính lẽ nào chuyện này còn không buồn cười?
Diệp Lăng phi cười nói:
- Nhạc mẫu cứ nghĩ em dùng thân thể mình làm điều kiện để đổi lấy việc
anh cứu gia đình em, em nói xem như vậy có buồn cười không?
- Có gì buồn cười chứ! Đều là do anh không chú ý, để cho mẹ em nhìn
thấy hai chúng ta quá thân thiết, mẹ nhìn thấy em nửa đêm đi sang phòng
của anh. Anh đừng thấy mẹ em không nói gì mà tưởng mẹ em không biết,
thật ra trong lòng mẹ rất rõ chuyện tình cảm của chúng ta. Mẹ trước đó
không hề biết chuyện của chúng ta, vì vậy mới nghĩ rằng anh vì cái đó
nên mới giúp em, chuyện này đều trách anh, đều tại anh không cẩn thận
mới khiến mẹ hiểu lầm em!
- Hân Mính! em nói chuyện có
lương tâm một chút đi. Chuyện này thì liên quan gì tới anh chứ đều là do em nửa đêm mò tới phòng anh!
Diệp Lăng phi tỏ ra vô
cùng oan ức, Chu Hân Mính đã sớm biết Diệp Lăng phi sẽ nói như vậy. Cô
quá rõ cách nói chuyện của hắn, Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ không thừa
nhận chuyện đó là do hắn chủ động. Nhưng trong lòng Chu Hân Mính cũng
rõ, cái đêm ở khách sạn là tự mình đi tìm Diệp Lăng Phi. Nhưng Chu Hân
Mính dù sao cũng là con gái làm sao mà thừa nhận được cô kiên quyết nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có thừa nhận hay không hả?
Diệp Lăng Phi không muốn vì chuện này mà tranh luận tiếp với Chu Hân Mính bèn coi như cho Hân Mính thể diện cười nói:
- Hân Mính! Anh thừa nhận! Lần đó là anh chủ động tìm em!
- Như vậy mới đúng! Anh nhận sớm một chút thì đỡ rồi! Em nói chuyện với mẹ về anh rồi, cũng nói em và anh không phải vì chuyện đó mới ở bên
nhau!
- Cái gì? Tối qua em nói với mẹ em về quan hệ của chúng ta rồi sao?
Diệp Lăng Phi nghe xong vô cùng bất ngờ, Diệp Lăng Phi nghĩ cách nào cũng không ngờ Hân Mính lại nói trực tiếp chuyện đó ra.
- Em nói rồi! Em còn cách nào nữa đâu! Mẹ em đã biết quan hệ giữa anh
và em, nếu em không nói mẹ lại nghĩ em vì bố mẹ mà hi sinh bản thân! Mẹ
em từ khi ở huyện về chỉ vì chuyện này mà phát bệnh, cứ nghĩ rằng họ đã
hại em, còn cho rằng anh là một tên dê già, em vừa nói ra mẹ em mới biết là chuyện gì. Mẹ chẳng nói gì cả, mẹ chỉ nói tối nay anh tới nhà ăn
cơm!
- Tới nhà em ăn cơm?
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày nói:
- Lúc này tới nhà em ăn cơm, mẹ em không có ý đồ gì chứ, ngộ nhỡ trong cơm có....!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết thì đã nghe tiếng của Hân Mính:
- Anh nói bừa cái gì thế! Thế tối nay anh có tới hay không?
- Có, tất nhiên phải đi rồi, bố vợ mẹ vợ mời anh ăn cơm, anh làm sao dám không đi!
- Đồ miệng dẻo kẹo!
Hân Mính đang nói chuyện với Diệp Lăng Phi thì dừng lại. Diệp Lăng Phi
nghe thấy đầu dây bên kia hình như Hân Mính đang nói chuyện với ai, qua
một lúc, đầu bên kia lại vọng lại tiếng của Hân Mính:
- Anh à! Anh vẫn đang nghe đấy chứ!
- Anh tất nhiện đang nghe rồi! Anh làm sao mà dám không nghe được!
- Vừa nãy là một đồng nghiệp nói chuyện với em. Chiều nay hơn 4h gọi
điện cho em, em dẫn anh đi mua ít đồ bố mẹ em thích, anh nghe thấy chưa?
- Tất nhiên nghe thấy rồi! Hân Mính anh biết phải làm gì mà!
- Ừm, em không nói chuyện với anh nữa! Em còn phải đi gặp bố! Hôm nay
em ở bên cạnh bố nếu như tâm trạng bố không tốt em còn lập tức thông báo cho anh.
Bây giờ Diệp Lăng Phi mới biết tại sao Chu
Hân Mính lại chạy tới phòng làm việc của Chu Hồng Sâm, thì ra là để theo dõi ông ta, nếu ông ta thất thường thì Chu Hân Mính có thể lập tức phản ứng kịp thời. Diệp Lăng Phi nghĩ buồn cười, cố cống an này lại theo dõi bố mình.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, quay đầu nhìn
lại Đường Hiểu Uyển ngồi trong xe thì thấy cô đang ngồi nghịch điện
thoại. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, lên xe. Đường Hiểu Uyển vừa thấy Diệp
Lăng Phi quay lại thì bèn nhét điện thoại vào trong túi xách, tỏ ra
không vui.
Diệp Lăng Phi cài dây an toàn, rồi vuốt nhẹ môi Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển! Sao thế?
- Thỏ trắng không vui! Anh Diệp vứt thỏ trắng trong xe, thỏ trắng cảm thấy rất cô đơn, không vui chút nào!
Diệp Lăng Phi cười ha ha:
- Hiểu Uyển! Em đã không vui, vậy anh dỗ em vui nhé, em nghĩ đi đi công viên chơi nhé được không?
- Thật không?
Trên mặt Đường Hiểu Uyển lộ rõ niềm vui, cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh Diệp! Anh muốn đi cùng em tới công viên à, lẽ nào anh không có việc sao?
- Dù anh có việc anh cũng phải làm cho Hiểu Uyển của anh vui lên mới
được! Dù việc có quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng việc dỗ
cho Hiểu Uyển vui vẻ, em muốn đi công viên không?
- Muốn!
Đường Hiểu Uyển giống như một đứa nhóc cười hớn hở. Diệp Lăng Phi nhìn
thấy Đường Hiểu Uyển cười thì cũng cười. Sau khi Đường Hiểu uyển cài dây an toàn, Diệp Lăng Phi cố ý:
- Hiểu Uyển tới thơm anh một cái đi!
Đường Hiểu Uyển thơm hắn một cái nhưng hắn vẫn bĩu môi tỏ ra không thỏa mãn nói:
- Hiểu Uyển thêm một cái nữa đi!
- Anh Diệp! Có người kìa! Đợi không có ai rồi tiếp được không?
- Không phải sợ! Chẳng có ai quen chúng ta cả!
Diệp Lăng Phi tỏ ra chẳng có vấn đề gì, Đường Hiểu Uyển bèn đưa môi sát lại thơm hắn. Mãi lâu sau môi hai người mới tách nhau ra được trên mặt
diệp Lăng Phi thì mãn nguyện còn trên mặt Hiểu Uyển thì ngại ngùng. Khi
hai người này gần nhau rất ít khi xấu hổ như bây giờ, thậm chí còn có
lúc cô chủ động nhưng đó chỉ là khi có mình cô và Diệp Lăng Phi. Nơi đây là bên ngoài, Đường Hiểu Uyển hoàn toàn không như vậy, cô tỏ ra mình
như một cô gái thuần khiết trong trắng. Khiến cho rất nhiều đàn ông
trong tập đoàn Tân á đều cho rằng Hiểu Uyển là cô gái thuần khiết nhất
trong tập đoàn. Những người đó hoàn toàn không biết Đường Hiểu Uyển khi
trên giường thì sẽ có bộ dạng như thế nào. Tất nhiên chỉ có Diệp Lăng
phi mới biết, và cũng chỉ hắn mới biết đến mùi vị xác thịt kiều diễm của Đường Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi cùng Đường Hiểu Uyển
vui vẻ mãi, một mạch tới hơn 3h, Diệp Lăng phi mới đưa cô về biệt thự.
Hắn trên xe gọi điện cho Chu Hân Mính Sau khi Hân Mính nhận được điện
thoại của Diệp lăng Phi bảo hắn tới trung tâm thương mại đợi cô, cô sẽ
tới ngay.
Diệp Lăng Phi làm theo lời dặn của Hân Mính,
lái xe tới trung tâm thương mại. Khi hắn tới nơi Chu Hân Mính vẫn chưa
tới. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, trong lòng lại nghĩ về việc Trương Lộ
Tuyết. Đối với hắn việc Trương Lộ tuyết đột ngột trở về chắc chắn có
chuyện gì đó, nhưng tại sao cô ta lại không nói gì với mình?
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Trương Lộ Tuyết, thì hắn lại gãi đầu mình,
hắn tự nhiên quên mất Bạch Tình Đình. Nếu hôm nay hắn tới nhà Chu Hân
Mính ăn cơm thì lại không thể cùng Bạch Tình Đình ăn cơm, hắn vội vàng
rút điện thoại gọi cho vợ, nói chuyện phải tới nhà Chu Hân Mính nói với
Bạch Tình Đình.
- Ông xã anh chú ý một chút! Đừng làm hỏng chuyện đó!
Bạch Tình Đình dặn đi dặn lại:
- Bác Chu dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy của Vọng Hải, anh phải suy nghĩ nhiều mặt vào!
- Ừm bà xã, anh hiểu! À đúng rồi! Tối nay em phải ăn cơm một mình, anh
phải ăn xong cơm nhà Chu Hân Mính mới về được. Nếu mọi việc thuận lợi,
nói không chừng anh phải ở lại đó nói chuyện với ông ấy, cụ thể anh cũng chưa biết thế nào.!
- Ông xã! Em biết rồi! Bây giờ anh chỉ cần nghĩ chuyện của Hân Mính là được rồi, em thì anh đừng lo! Tối
nay em cũng có chút việc, Ừm ông xã, nói không chừng tối nay anh về em
sẽ cho anh một tin vui!
- Tin vui? Tin vui gì?
- Đợi anh về thì sẽ biết! Tóm lại bây giờ em không nói với anh được!
- Được thôi! Vậy tối nay chúng ta gặp!
Diệp Lăng Phi nói tới đây lại nghĩ tới chuyện mấy cổ đông ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bèn vội hỏi:
- Bà xã! Suýt nữa thì quên mất! Chuyện mấy cổ đông đó em giải quyết thế nào rồi?
- Ông xã! Anh nói chuyện đó à? Cơ bản thì giải quyết xong hết rồi. Đại
bộ phận cổ đông đều giải quyết xong rồi, còn lại thì sáng mai làm nốt!
- Ừm bà xã! Ý anh là sớm giải quyết xong, sau đó tập đoàn chúng ta sẽ
đưa ra hàng loạt các kế hoạch mới! Bà xã, anh nghĩ bây giờ em có thể
chuẩn bị được rồi!
- Ông xã chuyện này anh không phải lo!
Khi Chu Hân Mính tới, thì Diệp Lăng Phi đã đợi ở đó gần 20 phút rồi, Chu Hân Mính vừa tới thì liền xin lỗi:
- Ngại quá! Em tới muộn rồi! Không ngờ trước lúc đi lại có việc!
- Hân Mính! Em nói gì vậy? Từ khi nào em trở lên khách sáo với anh như vậy? Hân Mính, bây giờ chúng ta mua gì?
- Chúng ta vào trong trước!
Chu Hân Mính không nói rõ sẽ mua cho Chu Hồng Sâm cái gì, nhưng nhìn
phản ứng của Hân Mính thì biết trong lòng cô đã có chủ ý rồi! Chỉ là
không nói cho Diệp Lăng Phi mà thôi!
Diệp Lăng Phi và
Chu Hân Mính bước vào trung tâm thương mại. Mặc dù Hân Mính không nói
nhưng trong lòng hắn biết cô định làm gì. Chu Hồng Sâm là thư ký thị ủy, tặng đồ rất cầu kỳ, nếu tặng những thứ phổ thông thì bình thường quá,
như vậy thà không tặng còn hơn. Dù sao Chu Hân Mính cũng biết lúc lễ tết gia đình bạn bè tới nhà cô mang quà tới, bố mẹ cô trước tới giờ toàn để thành từng cục, đợi sau lễ mới thống nhất giải quyết.
Chu Hân Mính lần này không muốn quà của Diệp Lăng Phi đẹp ở hình thức
nhưng thực chất lại rất thô. Cô muốn mua cho bố một ít trà thượng hạng.
Cô biết bố mình thích nhất là uống trà thế là cô dẫn Diệp Lăng Phi tới
đây, muốn hắn mua trà thượng hạng, tiện thể mua bộ pha trà thượng hạng
nữa.
Lần này chắc tiêu hết hơn một nghìn nhân dân tệ,
Hân Mính rất ít khi mua loại này, thật không nghĩ mua ít trà và bộ pha
trà lại đắt như vậy. Cô do dự nói:
- Anh Diệp! Hay là chúng ta mua lá trà thôi! Nhà em có bộ pha trà rồi, không cần thiết nữa đâu!
Diệp Lăng Phi nhận ra, Chu Hân Mính thấy tiêu nhiều tiền quá, đang tiếc. Hắn nghĩ:
- Hân Mính! Như thế này thì đáng gì chứ!Nếu có thể để bố em đồng ý
chuyện chúng mình anh đồng ý bỏ ra nhiều tiền hơn! Anh sợ bố em không
nhận quà của anh. Hân Mính em nói xem như vậy có xem là hối lộ không?