Đô Thị Tàng Kiều

Chương 262: Chương 262: Hợp tác cùng chính phủ Pháp






Lý Triết Hào mang theo Mã Hiểu Nghiên tới trung tâm giải trí dưới danh nghĩa Mã Phượng Vân, từ khi Mã Phượng Vân gặp chuyện không may, khu nhà này đã tạm thời được Lý Triết Hào quản lý.

Lý Triết Hào mang theo Mã Hiểu Nghiên dạo qua một vòng, cuối cùng đi tới phòng VIP của trung tâm. Lý Triết Hào ngồi đối diện với Mã Hiểu Nghiên, hắn đặt các loại giấy tờ nhà đất, giấy tờ kinh doanh lên lên bàn trước mặt.

- Hiểu Nghiên, đây là giấy tờ của mẹ cháu, cháu tới xem một chút.

- Celtic thân ái, anh giúp em xem một chút, cái này em xem cũng không hiểu. Celtic gật gật đầu, tiếp lấy xấp giấy tờ, bắt đầu lật xem.

Trong lúc Celtic đang xem giấy tờ. Lý Triết Hào giới thiệu với Mã Hiểu Nghiên:

Hiểu Nghiên, khu trung tâm này là sản nghiệp duy nhất mà mẹ cháu lưu lại, giá trị hẳn là hơn một nghìn vạn (10 triệu). Nhưng mẹ cháu từng nợ ước chừng hơn năm trăm vạn, nếu như cháu muốn thừa kế, đầu tiên cần phải trả hết khoản nợ này. Nói như thế nào chúng ta đều là người trong nhà, chú biết cháu sinh hoạt ở nước Pháp. nếu như cháu nghĩ muốn tiếp tục kinh doanh phần sản nghiệp này, chú có thể giúp cháu xử lý, nhưng dựa theo tình trạng kinh doanh trước mắt, một tháng cháu chi có thể kiếm được hơn mười vạn, hơn nữa con số này vẫn chưa ổn định, dù sao thứ sinh ý này cùng khó mà nói. Đương nhiên, nếu như cháu muốn cầm một khoản tiền mặt, chú có thể ủy thác người khác đem trung tâm này bán lấy tiền.

Mã Hiểu Nghiên bắt chéo chân, cười lạnh nói:

- Chú à. cháu nhớ kĩ mẹ của cháu rất có tiền, có vẻ sản nghiệp không chỉ có như thế này đâu. có phải chú đem các sản nghiệp khác của mẹ cháu đều độc chiếm hay không chứ?

- Hiểu Nghiên, sao cháu có thể nói như vậy. Mấy năm nay cháu không ở trong nước, không biết tình huống nơi này. Mấy năm nay kinh tế thành phố Vọng Hải cũng không phải rất phát triển, nhất là ngành giải trí thương mại này cạnh tranh rất kịch liệt. Không chỉ nói mẹ của cháu, sản nghiệp của chú cũng không tốt. Khụ, cháu không làm kinh doanh, không biết nỗi khổ của nghề kinh doanh này đâu.

Lý Triết Hào vẻ mặt bất đác dĩ, cười khổ nói:

- Cho dù chút sản nghiệp này của mẹ cháu vãn là chú giúp cô ấy giữ lại. Chú cho mẹ cháu mượn rất nhiều tiền . Khụ, đều là thân thích, cũng không muốn đòi về. Hiện tại mẹ cháu đi rồi, chú càng không thể đòi khoản nợ chú cho mẹ cháu mượn, tiền bạc của kiếp này, coi như xong đi, về phần mẹ cháu thiếu tiền người ta, chú cũng không có biện pháp, dù sao cháu không thể để cho chú phải chịu nốt chứ, cháu nói có phải hay không . Chúng ta đều là thân thích, chú không cần phái lừa cháu. Kì thật, cháu có bốn năm trăm vạn ở nước ngoài cũng có thể có cuộc sống rất khá. Tự cháu nghĩ lại đi.

Mã Hiểu Nghiên hừ lạnh nói:

- Chú à, lời này của chú nói thật là hay, dù sao mẹ của cháu cũng không còn, toàn bộ đều là chú một mình nói

Lý Triết Hào trong lòng cười lạnh thầm nói:

Ngươi cái con nha đầu chết tiệt này. Nếu như không phải Tử Yến phản đối, một phân tiền ta cùng không cho ngươi, ngại Tử Yến, ta không có biện pháp mới cho ngươi năm trăm vạn, ngươi chưa biết đủ sao. Nếu còn làm loạn như vậy, ta khiến cho ngươi không thể li khai thành phố Vọng Hải.

Lý Triết Hào này thật là ngoan độc. Cái này gọi là vô độc bất trượng phu, nếu như hắn không tàn nhẫn, cũng không làm được tới ngày hôm nay. Lý Triết Hào cười ha ha nói:

- Hiểu Nghiên. Chú cũng không lừa gạt cháu. Cháu xem chú kinh doanh tập đoàn công tỵ lớn như vậy, không cần phải vì một chút tiền lừa cháu, cháu nói có phải hay không?

Lúc này Celtic đã xem xong giấy tờ rồi, hắn đem giấy tờ đặt trên bàn, nghiêng đầu nói với Mã Hiểu Nghiên:

- Dựa theo giấy tờ mà xem, tình trạng kinh doanh của trung tâm này có vấn đề rất lớn, dựa theo góc độ đầu tư, không có bất cứ giá trị gì đáng giá đầu tư. Alice, Anh cho em một đề nghị chính là buông bỏ trung tâm này. Anh có thể cho em đầu tư cái khác. Trước mắt anh đang cùng chỉnh phủ nước Pháp hợp tác, đến lúc đó anh cam đoan dự án đầu tư của anh sẽ kiếm đến một khoản tài chính rất lớn. Mà em sẽ có đủ tiền đề tiêu cả đời cũng không hết

Celtic mới nói được đến đây, đột nhiên ngừng lại, hắn như là ý thức được mình nói lờ miệng, vẻ mặt có chút bất an.

- Alice, anh nghĩ tạm thời không nên nói chuyện này, không bằng chúng ta đi dạo phố đi.

Celtic trở lại phong độ thân sĩ ngày xưa, kéo tay Mã Hiểu Nghiên, nói xin lỗi với Lý Triết Hào, cảm giác như là đang chạy trốn rời khỏi phòng VIP. Biểu hiện khác thường đó của Celtic bị Lý Triết Hào nhìn thấy. Lý Triết Hào trong lòng vừa động, tựa hồ Celtic đang lén gạt mình chuyện gì. Lý Triết Hào vẫy tay, gọi Lý Thiên Bằng đến nói:

- Thiên Bằng, ta cảm giác người nước Pháp này đến thành phố Vọng Hải mục đích không phải đơn giản như vậy, con nghĩ biện pháp đi tới căn phòng hắn ở xem một chút, có thể tìm được cái gì đó hữu dụng hay không, ta đi tâm sự cùng hắn, ta muốn moi ra bí mật của hắn.

Lý Thiên Bằng gật đầu, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Truy Phong đang đứng ở ngoài cửa. Lý Thiên Bằng gọi Truy Phong nói:

- Đi. chúng ta đi làm việc.

Truy Phong không nói gì, đi theo Lý Thiên Bằng rời đi.

Dựa theo Lý Triết Hào phân phó, Lý Thiên Bằng mang theo Truy Phong đi tới khách sạn quốc tế nơi Celtic ở. Lúc trước, Celtic từng đề cập qua hắn ở phòng tổng thống, bởi vậy Lý Thiên Bằng cùng Truy Phong cũng không phí sức lực, đi tới ngay cửa phòng tổng thống.

Mở khóa đối với Truy Phong mà nói cũng không phải việc khó, đây cũng là mục đích chủ yếu Lý Thiên Bằng mang Truy Phong tới. Truy Phong làm gần mười phút mới được mửo khóa ra, thủ đoạn mở khóa của hắn so với Diệp Lăng Phi còn kém hơn nhiều, nếu để cho Diệp Lăng Phi tới mở ổ khóa này, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ.

Khi Lý Thiên Bằng cùng Truy Phong đi vào gian phòng tồng thống, Truy Phong ở lại cạnh cửa tùy thời thám thính tình huống bên ngoài, mà Lý Thiên Bằng thì chạy vào phòng ngủ. Hẳn mới vừa tiến vào phòng ngủ, liền trùng hợp nhìn thấy laptop của Celtic đặt ở trên bàn, vali mật mã ném ở trên giường. Nhìn có vẻ như khi Celtic cùng Mã Hiểu Nghiên đi ra, quên thu dọn lại, để quên quên bàn.

Lý Thiên Bằng mở laptop ra, rất nhanh liền đăng nhập sử dụng hệ thống windows. Lý Thiên Bằng mở My Computer, liền nhìn thấy chỉ có ổ C và ổ D. không cần nghĩ ngợi liền nhấp vào ở D.

Mấy folder trong ở D, có folder hợp đồng, danh sách folder có năm cái folder. Lý Thiên Bằng mở ra folder hợp đồng và xem danh sách folder, phát hiện đều là dự án Celtic làm trước kia, trong đó có hợp tác phòng cháy cùng chinh phủ nước Anh, dự án chống khủng bố lớn, cùng hợp tác cùng chỉnh phủ nước Pháp về dự án có liên quan tới việc chính phủ nước Pháp mua đồ toàn cầu, thậm chí Lý Thiên Bằng còn phát hiện chính phủ nước Pháp cùng Celtic ký kết hợp đồng chuyển nhượng việc giữ gìn và kinh doanh có liên quan đến tháp Eiffel của nước Pháp.

- Không thể nào, chẳng lẽ chinh phủ nước Pháp ngay cả tháp Eiffel cũng muốn bán đi?

Lý Thiên Bằng không thể tin được đây là sự thật, tháp Eiffel là một biểu tượng của nước Pháp, sao có thể đem tháp Eiffel cũng bán đi, này khiến cho Lý Thiên Bằna đầy hứng thú, hắn vội vã mở hợp đồng ra nhìn kì xem. Sau khi xem xong, mới hiểu được, cũng không phải là chính phủ nước Pháp bán đi tháp Eiffel, mà là một loại chuyển nhượng

Bời vì tài chính chính phủ nước Pháp xuất hiện vẩn đề, với số tiền phí dụng hàng năm duy tu tháp Eiffel rất lớn. Lúc này mới nghĩ đến muốn thông qua chuyển nhượng quyền kinh doanh tháp Eiffel để đạt được mục đích giữ gìn tháp Eiffel. Hợp đồng ghi chú rõ hằng năm Celtic cần phải tự bỏ tiền duy tu tháp Eiffel. Mà ứng với đó chính là Celtic có được quyền kinh doanh, chính là thu nhập từ du khách đi thăm tháp Eiffel hàng năm sẽ là thu nhập của Celtic, đồng thời, nước Pháp sẽ phong tặng Celtic thân phận quý tộc.

- Mất nửa ngày, thì ra thân phận quý tộc của Celtic là như vậy mà được. Lý Thiên Bằng trong lòng xem thường nói,

- Tiểu tử này vận khí tốt, dĩ nhiên có thể tìm được loại dự án lớn này.

Lý Thiên Bằng thử mở một cái folder có đánh dấu sao, chờ mở folder ra, nhưng lại phát hiện bên trong không có một file nào.

- Ki quái, sao lại không có file nào nhỉ?

Lý Thiên Bằng rất kì quái. Hắn lại click vào nút 'back' về folder cũ, càng xem càng cảm giác có chuyện, đột nhiên hắn nhở tới cái gì, rất nhanh vào folder options chỉnh ‘show hidden file, folder, and drivers’ (nhìn thay tệp tin, thư mục ẩn). Lần này quà nhiên nhìn thấy rất nhiều file.

Hừ, cái lão nước Pháp này thật sự là gà mờ, tưởng rằng như vậy là có thể bảo trụ bí mật sao, thật xem thường ta.

Lý Thiên Bằng bởi vì sự thông minh của mình mà âm thầm đắc ý, hắn chậm rãi nhấp mở file, khi hắn nhìn thấy nội đung bên trong file này. Liền há hốc miệng, bắt đầu trợn mắt há mồm

Lý Triết Hào cùng Celtic đi du ngoạn thành phố Vọng Hải. Celtic này cố ý tránh né vấn đề sinh ý của hắn. Chỉ là bàn luận những thứ hắn thấy ở nước ngoài, càng như vậy, càng làm cho Lý Triết Hào cảm giác trong đó có chuyện

Đúng lúc này. Lý Thiên Bằng gọi điện thoại tới Lý Triết Hào cố ý tách ra Celtic một khoảng. Lý Thiên Bằng đem tình huống hắn phát hiện nói cho Lý Triết Hào, khi Lý Triết Hào nghe được Lý Thiên Bằng phát hiện dự án Celtic đang làm cũng có cùng phản ứng giống như Lý Thiên Bằng, thật sự là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).

Diệp Lăng Phi vẫn ở công ty bảo an của Dã Thú chờ đến giữa trưa. Đến lúc Chu Hân Mính gọi điện thoại tới. Nói cho Diệp Lăng Phi cỗ thi thể kia đã được chứng thật thân phận, là một kẻ tên gọi tiểu Lôi, là tay chân của Hắc Phong bang. Mặc dù trong điện thoại Chu Hân Mính không nhắc nhỡ, nhưng trong giọng nói vẫn ngụ ý bảo Diệp Lăng Phi không nên liên quan đến loại chuyện này nhiều.

Diệp Lăng Phi đáp ứng với Chu Hân Mính, ngay sau đó Diệp Lăng Phi liền hỏi hiện tại Chu Hân Mính ở đâu, hắn rất muốn gặp Chu Hân Mính. Nhưng Chu Hân Mính lại nói với Diệp Lăng Phi lúc này nàng không có tiện, bởi vì có án mạng lớn như vậy, dựa theo thủ tục phải triệu tập hội nghị, nàng hiện tại đang ở cục cành sát chuẩn bị họp.

Nếu Chu Hân Mính không ra được. Diệp Lăng Phi cũng chỉ đành đè dục hỏa trong lòng xuống, tính toán chờ khi Chu Hân Mính rãnh rỗi, lại tim Chu Hân Mính triền miên một phen.

Diệp Lăng Phi không ăn cơm cùng với Dã Thú, Dã Lang, hiện tại Diệp Lăng Phi tận lực không cho nhiều người phát hiện quan hệ của hắn cùng Dã Lang, Dã Thú, hơn nữa hai người này còn có chuyện muốn làm, dựa theo ý của Diệp Lăng Phi, những kè trong danh sách phải chém đi tay phải, tuy nói cái này tựa hồ có điểm tàn nhẫn, nhưng đối với Diệp Lăng Phi mà nói, thế này đã là sự nhân từ lớn nhất.

Diệp Lăng Phi từ tòa nhà Thế Giới đi ra, đi bộ hơn mười thước, tới bên lề đường, dừng ở đầu phố cầm lấy một điếu thuốc, vừa định châm lửa, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hô của con gái.

- Có kẻ cướp.

Diệp Lăng Phi quay đầu vừa nhìn, chỉ nhìn thấy một cỗ xe máy tốc độ cao từ phía sau chạy tới. Xe máy có hai người, một người phía trước đội mũ bảo hiểm lái xe, tên nam nhân ngồi sau cũng đội mũ bảo hiểm (chắc đều là loại kín cả đầu) cầm một cái túi xách nữ trong tay. Ở phía sau xe máy, một cô gái vóc người cao gầy đang chạy khập khiễng hô to có cướp.

- Giúp, hay là mặc kệ?

Diệp Lăng Phi đứng ở bên cạnh chần chừ, hẳn thấy rõ ràng cô gái hô cướp kia đúng là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Tân Á - Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi với với cô gái này cũng không có quá nhiều hảo cảm. Có thể là Trịnh Khả Nhạc kia lạnh như băng, bộ dáng từ chối người đến ngoài nghìn dặm làm cho Diệp Lăng Phi không muốn cùng cô gái mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu này có quan hệ gì, hiện tại để cho hắn gặp phải chuyện này. Diệp Lăng Phi cũng không muốn giúp.

Nhưng nghĩ đến, nói như thế nào đều là đồng nghiệp của mình, càng huống chi là một người con gái, mặc kệ người ta bị cướp, nói chung xuất phát từ góc độ một nam nhân là không thể nào. Diệp Lăng Phi đem thuốc ném xuống đất, bước nhanh tới trên đường, ngay khi cỗ xe máy kia lao nhanh tới đây. Diệp Lăng Phi dĩ nhiên lại nhảy về phía cỗ xe máy kia.

Kẻ lái xe máy không thể tưởng tượng được còn có người dám ngăn trở mình như vậy, đã bị Diệp Lăng Phi vật xuống, xe máy cũng đổ xuống, tên lái xe máy và tên ngồi sau bị trượt theo xe máy, ở trên đường lớn trượt hơn mười thước.

Mà Diệp Lăng Phi lại cám giác bả vai của mình đau đớn, mới vừa rồi đụng phải vết thương trên bả vai hắn một chút. Diệp Lăng Phi quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, lần này rơi không nhẹ, Diệp Lăng Phi cần phải điều chinh một chút Hắn tin tưởng hai gã cướp kia trong khoảng thời gian ngắn cũng không bò dậy được, không chạy được.

Trịnh Khả Nhạc khập khiễng đuổi tới, đầu tiên nàng đi thẳng đến chổ Diệp Lăng Phi. Mới vừa rồi một màn kia ở trong mắt, trong lòng hết sức cảm kích với người đã giúp nàng này, lúc này cũng không để ý túi của mình bị cướp, trước tiên đến xem người giúp mình này có sao không đã.

Đen khi Trịnh Khả Nhạc thấy rõ ràng nam nhân giúp nàng này dĩ nhiên là tên trưởng phòng háo sắc kia, cảm thấy hơi sừng sốt, trong lúc nhất thời không biết có nên đỡ Diệp Lăng Phi hay không. Nhưng rất nhanh đã nghĩ đến tên trưởng phòng háo sắc này hoàn toàn là người đã giúp nàng, vội vã tới dìu đỡ Diệp Lăng Phi. Nhưng không có nghĩ đến nàng mới vừa chạm vào bả vai Diệp Làng Phi. Diệp Làng Phi liền cắn môi, vẻ mặt thống khổ. Trịnh Khả Nhạc tưởng là do mới vừa rồi đụng vào bọn cướp. Vội vàng nói:

- Xin lỗi.

- Không phải tại cô, đây là vết thương cũ của tôi, chỉ là vừa rồi đụng phải một chút.

Diệp Lăng Phi không để Trịnh Khả Nhạc đỡ, tự mình đứng lên. Hắn nhìn Trịnh Khả Nhạc một chút. Nói:

Nhìn tôi làm gì chứ, cũng không phải tôi cướp túi của cô, còn không qua lấy túi của cô đi.

Khi Diệp Lăng Phi nhắc nhỡ. Trịnh Khả Nhạc mới phản ứng lại, khập khiễng đi tới trước mặt hai tên cướp kia.

Ngay khi xe máy ngã xuống, tên cướp cầm túi ngồi sau bởi vì phản ứng bản năng. Đã đem túi xách thuận tay quăng ra ngoài, rơi ở trên đường. Trịnh Khả Nhạc đem túi nhặt lên, xem xét đồ trong túi.

Mà Diệp Lăng Phi cũng chạy tới trước mặt hai tên cướp mới từ trên mặt đất đứng lên kia. Giơ chân phải lên, một cước đá vào tiều phúc (bụng dưới) một tên trước mặt, tên cướp kia cả người bay ra hon một thước, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Một tên khác cũng đội mũ bảo hiểm, vóc người nhỏ bé bị Diệp Lăng Phi nhấc lên, ném xuống, lại nằm trên mặt đường.

- Ai nha!

Tên cướp kia phát ra một tiếng hét thảm.

Trịnh Khả Nhạc đang kiểm tra túi xách của mình, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên chạy vội tới. Lúc này Diệp Lăng Phi đã giơ chân lên. Chuẩn bị đá vào bụng tên kia một cước. Lại nghe Trịnh Khả Nhạc nói:

- Đừng!

Ngay sau đó Trịnh Khả Nhạc chạy tới trước mặt tên cướp kia, đem mũ bảo hiểm của tên cướp kia lôi ra. Vừa nhìn liền trợn tròn mắt, bật thốt lên hỏi:

- Là ngươi!

Tên kia thổ phỉ cũng chi có bộ dáng 18,19 tuồi, tóc nhuộm vàng. Mới vừa rồi rơi không nhẹ, hắn nhe răng nhếch miệng kêu, khi hắn thấy rõ mặt Trịnh Khả Nhạc, há to miệng, cũng bất chấp đau đớn, đứng lên nhanh chân bỏ chạy, cái tốc độ kia quả thực làm cho người ta sợ hãi mà than, mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng hoài nghi có phải chính mình thật sự quăng ngã tiểu tử này hay không, như thế nào chạy so với thỏ còn nhanh hơn.

Tiều tử này chạy thoát, đồng bạn của hắn cũng tù trên mặt đất đứng lên, hai người bọn họ ngay cả xe máy cũng không cần, liều mạng chạy vào lối đi bộ, chạy vào trong đám người đang đi bộ.

- Tiểu tử thúi, chạy trốn rất nhanh đấy.

Diệp Lăng Phi hoàn toàn không có ý muốn đuổi theo, đầu năm nay loại chuyện này càng nhiều hơn, hắn cũng không phải cảnh sát, không cần phải quản loại chuyện này. Hơn nữa hắn với Trịnh Khả Nhạc lại không quen thân, thế này đã là giúp Trịnh Khả Nhạc rồi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc cầm túi xách dừng ở trên đường, hắn bĩu môi, xoay người định đi. Nếu người ta nhìn hắn thấy khó chịu. Diệp Lăng Phi cũng không cần phải mặt dày muốn nói chuyện cùng người ta. Diệp Lăng Phi mới vừa đi vài bước, chợt nghe thấy phía sau Trịnh Khả Nhạc nhẹ giọng nói:

- Cám ơn anh. Giám đốc Diệp.

Mất nửa ngày nha đầu kia vẫn là hiểu được một điểm nhân tình.

Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Trịnh Khả Nhạc sẽ không nói cám ơn chứ, nhưng không nghĩ đến nàng còn có thể nói cám ơn với mình. Trong lòng cảm giác cô gái lạnh lùng này vẫn không tệ lắm, ít nhắt còn hiểu được lễ phép. Hắn xoay người lại, lạnh nhạt nói:

- Không cần cám ơn. chỉ cần cô ở công ty đừng nói bậy về tôi là được. Có đôi khi không thể chỉ nhìn mật ngoài liền phán định ngươi ta là người xấu, tự cô nghĩ lại cho tốt đi.

Nói xong. Diệp Lăng Phi quay người, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi hắn mới vừa quay người lại, chợt nghe thấy sau lưng Trịnh Khả Nhạc kêu "A" một tiếng, ngay sau đó liền ngã xuống mặt đường.

Con người chính là như vậy, khi cấp bách, liền có thể phát huy ra tiềm năng lơn nhất của mình. Trịnh Khả Nhạc mới vừa rồi bị cướp, khi cùng tên cướp kia giành giật túi xách, bị đối phương hung hăng đạp ngã trên mặt đất, trẹo chân. Lúc ấy, lòng nàng chỉ lo đuổi theo hai tên cướp kia, đâu có bận tâm đến chuyện trẹo chân. Kết quả từ lúc ấy tới bây giờ, ngược lại không cảm giác được chân mình bị đau, nhưng hiện tại túi cũng đã lấy lại được, mới căm giác mắt cá chân đau đớn kịch liệt, căn bản không dám động, nàng thoáng cái đứng không vững, liền ngã trên mặt đất, túi trong tay cũng rơi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi nghe được tiếng kêu của Trịnh Khả Nhạc sau lưng, vừa xoay người lại, lại nhìn thấy điệu bộ này, khẽ thở dài một cái, quay người trở lại, đi vài bước đem túi xách kia nhặt lên. sau đó tới trước mặt Trịnh Khả Nhạc, trong miệng lầm bầm nói:

-Cô nói con gái cầm túi xách hông làm cái gi, có cần không.

Diệp Làng Phi này trong miệng lầm bầm, cúi người, ôm lấy Trịnh Khả Nhạc vác lên vai. Trịnh Khả Nhạc trước đó không có chuẩn b,. mà ngay cả bạn trai nàng đều không có thể tùy tiện chạm vào nàng, càng huống chi bị một người nam nhân chặn ngang ôm lấy nàng. Trịnh Khả Nhạc quýnh lên, nũng nịu quát:

- Buông tôi xuống!

Diệp Lăng Phi nghe được lời này của Trịnh Khả Nhạc, cũng không khách khí, hai tay buông lỏng, phịch một tiếng, kiều đồn cao vểnh của Trịnh Khả Nhạc kia so với con gái binh thường lớn hơn nhiều đập xuống mặt đất, đau đến Trịnh Khả Nhạc hét lên một tiếng.

Diệp Lăng Phi mở tay ra, làm ra một cái tư thế bất đắc dĩ, hắn rất vô tội nói:

- Không liên quan đến tôi, là cỏ muốn tôi buông ra, tôi chỉ là làm theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.