Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đang trên đường đi tới chỗ mỏm đá thì nhận được điện thoại của John David. Diệp Lăng Phi ngồi xuống cùng Trương Tuyết Hàn, tay trái nhấc điện thoại nói chuyện với John David:
- John David tiên sinh, ông nghe tôi nói này, không phải ông nói phải ở Hông Kong một ngày hay sao, sao nhanh như vậy đã đến được Vọng Hải, ông phải nhớ là dù ông có làm việc trước nhưng không có nghĩa là tôi sẽ trả cho ông thêm thù lao đâu đấy.
John David cười nói:
- Yên tâm đi, tôi không đòi thêm tiền lương đâu. Đây chỉ là thói quen làm việc của tôi. Tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu khách hàng của tôi muốn tôi hoàn thành công việc gì thôi.
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Tôi rất thích thái độ làm việc tích cực của ông. Được, nói cho tôi thời gian và địa điểm gặp mặt đi. Tôi xem xem tối nay có thời gian không, ông cần biết rằng, tôi rất bận.
Trong khi Diệp Lăng Phi và John David đang nói chuyện thì Trương Tuyết Hàn hai tay giữ lấy mép váy của mình, thân thể mềm mại của cô tựa vào lưng Diệp Lăng Phi. Trương Tuyết Hàn nhắm mắt, im lặng lắng nghe tiếng tiếng rì rào của biển.
Tay trái Diệp Lăng Phi nhắc lên, nắm khẽ lấy bả vai của Trương Tuyết Hàn. Mồm hắn nói với John David:
- Được rồi, cứ như vậy đi, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho ông. Bây giờ tôi còn có chút việc, không nói chuyện phiếm với ông nữa.
Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại, nhìn Trương Tuyết Hàn đang mở to hai mắt, lộ ý cười, hỏi:
- Không phải em định hỏi anh tại sao lại quen ông em đấy chứ?
Trương Tuyết Hàn gật đầu cười, cô thu người lại vì lạnh, hôm nay biển lộng gió. Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của cô, đùa cợt:
- Đến đây nào, anh không ngại dâng hiến vòm ngực mình đâu, nhưng có điều anh vẫn cần phải nói trước. Không được nghĩ linh tinh, anh làm vậy trên danh nghĩa bạn bè trong sáng.
Trương Tuyết Hàn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt nở nụ cười rung động lòng người. Cô gật đầu đồng thuận. Diệp Lăng Phi dang tay ôm thân thể mỏng manh của Trương Tuyết Hàn vào lòng, đặt cô lên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy Trương Tuyết Hàn, nói:
- Em nên ăn nhiều một chút, gầy quá, anh thấy thể trọng em bây giờ nhất định không quá 50 cân.
Trương Tuyết Hàn mỉm cười nói:
- Chính xác là 41 cân.
Nói xong câu trên cô quay lại chủ đề ban nãy, cô nhắc lại:
- Anh Diệp, anh vẫn chưa nói cho em biết anh và ông em quen biết nhau như thế nào.
Trên người Trương Tuyết Hàn tỏa ra hương thơm vô cùng lôi cuốn, ôm cô gái mềm yếu lúc nào cũng khiến người khác muốn bảo vệ chở che này trong lòng, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cũng rất tình cờ. Anh đến Bắc Kinh, thì vừa hay bắt gặp ông em ở đó.
Diệp Lăng Phi cũng không nói cụ thể, chỉ kể lể vỏn vẹn vài câu, hắn thực sự không muốn để cô gái nhỏ mỏng manh này biết nhiều, nên cười nói:
- Chuyện của em để anh lo. Em nghĩ nhiều làm gì.
- Vâng!
Trương Tuyết Hàn lại nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng hưởng thụ cảm giác ấm áp mà mình chưa từng trải qua từ trước đến nay. Diệp Lăng Phi tiễn Trương Tuyết Hàn về đến trường thì cũng đã hơn bốn giờ chiều. Hắn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói với cô tối nay mình có việc nên không thể cùng cô ăn cơm tối được. Bạch Tình Đình hỏi trong điện thoại:
- Chồng à, khi nào thì anh về, em muốn nói với anh chuyện về nhà máy hóa chất.
- Có thể là khoảng 9 giờ.
Diệp Lăng Phi ước chừng thời gian nói:
- Một người bạn của anh đến đây. Anh muốn đi gặp anh ấy. Vợ à, anh biết việc của nhà máy hóa chất có phần nan giải, nhưng không có gì đáng sợ cả. Em không cần phải lo lắng. Anh đã có dự tính rồi.
Nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình nhẹ cả người, cô dặn dò hắn:
- Chồng à, uống ít rượu thôi nhé.
- Uhm, anh biết rồi.
Diệp Lăng Phi đáp.
Buổi tối hắn không cùng Đường Hiểu Uyển ăn cơm như lời hẹn ban sáng. Hắn gọi điện thoại báo cho cô tối nay mình có việc. Từ giọng điệu của Đường Hiểu Uyển hắn biết cô cảm thấy rất thất vọng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, hôm nay hắn nhất định phải gặp mặt John David, bàn cho xong chuyện của Tân Á, thôi thì đành thất hẹn với người đẹp vậy.
Trong phòng ăn bên dưới khách sạn Quốc Tế, Diệp Lăng Phi nhìn thấy John David cùng đoàn tư vấn do ông ta dẫn đầu từ Hong Kong bay về đây. Trong đó, người đàn bà trung tuổi chính là Jenny. John David đặc biệt nán lại ở Hong Kong một ngày cũng là vì đợi bà ta.
Ngoài ra John David còn dẫn theo tiên sinh Hawkins chuyên viên về quản lý nhân sự. Hawkins là chuyên gia về đánh giá các nhân viên công ty. Ông ta từ nay về sau sẽ là người chuyên nhận xét đánh giá về đội ngũ nhân viên trong Tân Á, đưa ra những kiến nghị đúng đắn nhất về nhân lực.
Dù chỉ vẻn vẹn có ba người, nhưng họ đều là những nhân tài trong lĩnh vực sở trường của mình, họ hoàn toàn có thể đưa ra những đánh giá đúng đắn nhất cho sự phát triển của một công ty.
- Diệp, anh bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh yêu cầu chúng tôi làm gì được chưa?
John David cất tiếng hỏi,
- Ngày mai chúng tôi sẽ gia nhập vào công ty của anh, à, không, nên nói là anh muốn chúng tôi quản lý công ty, và trong phạm vi hai tuần chúng tôi sẽ phải đưa ra kết quả thẩm định và nhũng đề xuất cho việc cải cách công ty.
- Tiên sinh John David, tôi đã gửi giấy ủy quyền cho công ty Mona của các ông rồi, tôi hi vọng các ông thay mặt cho quyền lực của tôi ở trong công ty. Đầu tiên, tôi muốn các ông tiến hành điều chỉnh thành phần lãnh đạo của tập đoàn.
Diệp Lăng Phi nói lời nào, thì John David ghi lại ngay lập tức lời ấy lại.
Hắn lại nói tiếp:
- Phó tổng hiện nay của tập đoàn Tiền Thường Nam phải bị đá ra ngay lập tức, hắn là cổ đông lớn thứ ba, nhưng tạm thời hãy chỉ cho hắn quyền lợi như một cổ đông trong hội đồng quản trị. Ngoài ra hắn không được phép tham gia vào bất cứ công việc quản lý nào của tập đoàn.
John David nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, bèn ngẩng đầu, chưa kịp nghe xong, thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Đây là quyết định của tôi, sẽ không có gì thay đổi cả, ngày mai ông dẫn theo người của mình đến Tân Á, thay mặt tôi thông báo quyết định này, không cần biết các cổ đông khác có đồng ý hay không, các ông nhất định phải làm như vậy cho tôi.
John David gật đầu, ghi nhanh vào sổ. Diệp Lăng Phi lại tiếp:
- Trước mắt chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Trương Lộ Tuyết năng lực chưa đủ, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa muốn để cô ấy rời khỏi chức vụ này, tôi muốn sắp xếp cho cô ấy một trợ thủ. Phó tổng hiện tại của tập đoàn Trần Ngọc Đình bị điều động xuống phòng kỹ thuật, tôi muốn cô ta tạm thời thay thế chức vụ phó tổng của Tiền Thường Nam.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, cười nói:
- Tôi chỉ có vài yêu cầu thế thôi, còn về mô hình phát triển cho đến kết cấu vận hành của tập đoàn và những vấn đề về nhân lực khác là việc các ông cần phải giải quyết, tiên sinh John David, bên ông không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên không có vấn đề gì rồi.
John David nói,
- Jenny và Hawkins đều là chuyên gia trong những lĩnh vực trên, họ nhất định sẽ tiến hành thẩm tra kỹ lưỡng những vấn đề về nhân lực và tài vụ, trong thời gian ngắn nhất chúng tôi sẽ cho anh câu trả lời khiến anh hài lòng.
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi cười tin tưởng,
- Tôi đợi tin tức tốt lành từ các ông.
Khoảng 10 giờ Diệp Lăng Phi mới về đến biệt thự, vú Ngô đã ngủ. Hắn lên lầu, đang định mở cửa phòng ngủ thì thấy phòng thư viện bên kia bật mở, Bạch Tình Đình từ trong phòng bước ra.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn đã biết Bạch Tình Đình đợi mình về, trong lòng có phần áy náy, nếu sớm biết là như vậy hắn đã về sớm hơn để Bạch Tình Đình không phải đợi mình quá lâu.
Diệp Lăng Phi bước đến thư phòng, tiến đến trước mặt Bạch Tình Đình, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, sao vẫn chưa ngủ hả em?
- Em không ngủ được
Bạch Tình Đình mặc bộ quần áo ngủ, cô vừa mới tắm xong, thân thể tỏa ra mùi hương vô cùng dịu ngọt quyến rũ. Bạch Tình Đình liếc nhìn phòng ngủ của Chu Hân Minh, thì thầm:
- Anh à, có thể nói chuyện với em một lát được không?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được thì được nhưng anh phải tắm cái đã. Chắc em cũng không chịu được cảnh phải cùng người hôi hám nói chuyện đâu.
Bạch Tình Đình bật cười nói:
- Vâng, mình ạ, anh đi tắm đi.
Diệp Lăng Phi về phòng ngủ, cởi áo khoác, rồi chui vào nhà tắm, tắm xong hắn mặc một chiếc quần đùi, vắt một chiếc khăn mặt lên vai đi vào thư phòng.
Hắn vừa vào thì thấy vợ hắn đang bưng một ly café, hắn bèn nhanh chóng đi đến, giật lấy ly café trong tay Bạch Tình Đình nói:
- Muộn thế này rồi, em còn uống café nữa à? Em không muốn đi ngủ sao?
Bạch Tình Đình day hai thái dương, thở khẽ, nói:
- Em thấy thật phiền phức, chuyện công ty cứ rối tinh cả lên!
- Em nói anh nghe xem nào, xem anh có thể giúp gì được em không.
- Nói không hết được, tóm lại rất phiền phức.
Bạch Tình Đình lại tiếp tục thở dài, nói:
- Em không ngờ chú Vượng lại làm chuyện đó.
- Chú Vượng?
Diệp Lăng Phi nghe xong thì ngẩn người, hỏi:
- Em nói chú ấy làm chuyện gì cơ?
- Nội gián.
Bạch Tình Đình lại tiếp:
- Chồng à, anh nói rất đúng, tập đoàn của chúng ta đúng thật là có nội gián, người này chính là chú Vượng, chú ấy đã làm ở Thế Kỷ Quốc Tế mười mấy năm rồi, cũng là nhân công cũ của tập đoàn. Ba không tin là chú ấy, nhưng quả thực chính là do chú ấy làm, hôm nay chú ấy đã nhận hết tội rồi.
Diệp Lăng Phi cười an ủi:
- Việc này cũng bình thường thôi mà em, có gì không hợp lý đâu, một người có thể vì một nguyên nhân nào đó mà phạm sai lầm. Vì thế anh thấy, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng anh nghĩ điều em thật sự cần quan tâm bây giờ là ông ta đã đem thông tin kia cho ai, đây mới chính là việc em cần phải lo ngại. Nếu không, em sẽ không biết ai là người đúng đằng sau thao túng tât cả mọi việc.
- Chú ấy đưa cho Lâm Tuyết.
Bạch Tình Đình nói ra cái tên này thì tỏ vẻ vô cùng tức giận, nói:
- Mặc dù không phải trực tiếp đưa tận tay cho Lâm Tuyết nhưng Triệu Trường Đào chẳng phải trợ thủ của Lâm Tuyết sao, đương nhiên toàn bộ chuyện này là do Lâm Tuyết đứng đằng sau thao túng.
- Lại là mụ đó.
Diệp Lăng Phi nghe xong, lạnh lùng nói:
- Người đàn bà này thật đáng ghét, xem ra cần phải dạy cho cô ta một bài học mới được.