Nguy hiểm.
Diệp Lăng Phi đột nhiên trở nên cảnh giác theo bản năng, nguy hiểm đang đến rất gần.
Lâu rồi hắn không có phản ứng như vậy, cho dù là lúc đang phải đối đầu
với Stevun hắn cũng không thấy có cảm giác ớn lạnh về một mối nguy hiểm
nào đó đang đến gần như thế này. Hắn áp sát tai vào cửa phòng tắm, nghe
ngóng âm thanh bên ngoài.
Đèn phòng tắm vẫn chưa tắt,
lúc này mà tìm cách tắt đèn thì thật không khôn ngoan. Cả căn biệt lớn
lớn chỉ có phòng tắm và phòng ngủ là bật đèn. Nếu lúc này mà tắt đèn
phòng tắm thì chả khác nào rút dây động dừng, hét lên cho kẻ đang đột
nhập vào nhà là mình đang ở phòng tắm.
Có thể sống sót
mà thoát ra khỏi chiến trường nguy hiểm bốn bề thì khả năng phản ứng,
khả năng quan sát đều đạt đến cảnh giới mà người thường khó mà tưởng
tượng ra được. Diệp Lăng Phi lúc này buộc phải dùng cái đầu lạnh đối
diện với mọi nguy cơ vì hắn biết chỉ có làm như vậy hắn mới có đủ tỉnh
táo để sống sót.
Thình thịch!
Từ trong phòng tắm vọng đến tiếng bước chân, mặc dù tiếng bước chân rất khẽ,
nhưng Diệp Lăng Phi vẫn phải căng tai ra nghe thật cẩn thận. Hắn nín
thở, im lặng lắng nghe từng tiếng bước chân, phán đoán xem những tiếng
này có thể nói lên điều gì về chủ nhân của nó.
Từ tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi phán đoán những kẻ đang lén lút đột nhập nhà
hắn đã trải qua những khoá huấn luyện rất nghiêm ngặt, mà số lượng của
bọn chúng cũng không phải là nhỏ. Diệp Lăng Phi vẫn chưa thể xác định
bọn chúng đã mang theo vũ khí gì vào nhà, nhưng có một điều hắn biết rất rõ, nếu những kẻ này nhằm vào hắn, thì lần này hắn đã gặp phải rắc rối
rất lớn, thậm chí mạng của hắn cũng chưa chắc sẽ qua khỏi lần hoạn nạn
này.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Lúc này hắn buộc
phải dặn dò bản thân những lời này. Tiếng bước chân đang hướng về phía
phòng ngủ. Diệp Lăng Phi biết, một khi đối phương chỉ nhằm tìm kiếm
mình, mà phát hiện phòng ngủ không có người thì địa điểm tiếp theo chúng sẽ tiến đến trong biệt thự sẽ là phòng tắm.
Hắn đảo
mắt khắp lượt trong phòng tắm. Trong này chẳng có thứ gì có vẻ là sẽ yểm trợ cho hắn cả. Chỉ có duy nhất cái cửa sổ để mở để thoát thân. Nhưng
nếu điều Diệp Lăng Phi phán đoán là đúng tức đối phương được huấn luyện
nghiêm ngặt bài bản thì nhất định sẽ không bỏ qua cửa sổ phòng tắm. Hoặc cũng có thể nói cửa sổ mở cũng là một trong những cái bẫy mà đối phương cố tình sắp đặt. Còn mục đích đương nhiên là để Diệp Lăng Phi hắn tự
chui đầu vào rọ.
Lúc này, đến thời gian để hắn suy xét cân nhắc cũng không có là bao.
Rầm!
Phòng ngủ của Diệp Lăng Phi bị đá mạnh. Bốn phần tử vũ trang với cây
súng trên tay xông vào phòng ngủ còn sáng đèn, nòng súng của bọn chúng
hướng đến chiếc giường trong phòng ngủ nhưng trên giường trống không.
Bốn tên trong số đó ở lại trong phòng ngủ tìm kiếm, còn bốn tên khác
chạy nhanh đến phòng tắm. Trước cửa phòng tắm, bọn chúng ra dấu tay với
nhau. Trong đó có hai tên nấp ở cửa phòng. Một tên cầm giương súng bắn
vào cửa ra vào. Tên còn lại đứng trước cửa, định phá.
Đúng vào lúc một tên định phá cửa xông vào trước, thì nghe thấy tiếng
uỳnh trong phòng tắm vọng ra, ngay sau đó là tiếng một vật gì đó rơi
bịch xuống đất.
Lúc này thì bốn tên không hẹn mà cùng
đạp cửa phòng tắm ra, cánh cửa bị bật mở, bên trong chiếc cửa sổ duy
nhất không đóng, rõ ràng là Diệp Lăng Phi đã thoát ra bằng đường này.
Hai tên trong số đó, chạy như bay xuống tầng một, hai tên còn lại thì
đeo mặt nạ, tay giữ rịt lấy khẩu súng hạng nhỏ tối tân lục soát bên
trong. Đây là thói quen được huấn luyện của bọn chúng, không bỏ sót bất
cứ chi tiết nào. Một tên trong đó lấy ra quả bom hẹn giờ, khom lưng, quỳ xuống cửa phòng tắm, lắp đặt quả bom vào một bên cửa. Tên còn lại cầm
súng tiến đến bồn tắm, bồn tắm đầy nước, bên trên lại có lớp bóng bóng
cùng sữa tắm. Hắn dí miệng súng lên phía trên bồn tắm, đột nhiên có một
cánh tay ngoi lên từ trong bồn, nắm chặt lấy nòng súng, nhanh như cắt,
lại có cách tay khác ngoi lên, túm lấy cánh tay tên đó, dùng sức vặn sát cánh tay hắn, tên đó không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bất ngờ bị quật
ngã.
Nhưng tên phần tử vũ trang đó cũng là kẻ đã được
huấn luyện rất kỹ càng, nên trước khi ngã xuống bồn tắm, hắn rút ra con
găm theo bản năng. Nhưng có điều phản ứng của hắn có nhanh thế nào cũng
không thể đọ được kinh nghiệm chiến đấu thực tế dày dặn của Diệp Lăng
Phi. Diệp Lăng Phi đã sớm dự liệu được hành động này của hắn, tên này sẽ rút dao, khi hắn vừa rút dao ra Diệp Lăng Phi chỉ cần nắm lấy tay hắn
bẻ ngược lại, để hắn tự quay lưỡi dao về phía mình, và hắn sẽ ăn trọn
một nhát dao sắc nhọn trước ngực.
Còn tên đang mải lắp
bom hẹn giờ kia, khi hắn nghe được tiếng động đằng sau, bèn quay ngoắt
người lại, nòng súng vẫn chưa kịp nhắc lên thì đã bị Diệp Lăng Phi bất
thình lình cướp lấy khẩu súng từ trong tay.
Bùm bùm bùm. Ba phát kết liễu tên gài bom, toàn thân hắn bây giờ toàn là máu, chết luôn ở cửa ra vào phòng tắm.
Diệp Lăng Phi cầm súng tiến đến tên vừa bị găm một nhát trước ngực đang vùng vẫy trong bồn tắm nhả tiếp vài viên đạn, kết thúc hoàn toàn sinh
mạng hắn.
Sau đó Diệp Lăng Phi hắn lại nhanh chóng đi
đến cửa phòng tắm, cúi xuống tên vừa bị ăn ba phát ban nãy, nhặt thêm
khẩu súng nữa, rút ra một băng đạn.
Rồi hắn vội vàng quay đầu, trốn lại vào trong phòng tắm.
Ở bên ngoài, phải có ít nhất bốn năm tên nữa, hắn nghĩ.
Diệp Lăng Phi quét mắt qua xác tên đột nhập nằm sát bên cạnh hắn, khẩu
súng ở bên tay trái vừa rút hết băng đạn để ra sau lưng, cúi người túm
lấy xác kẻ đột nhập dựng hắn dậy, đẩy hắn ra ngoài, tay phải cầm lấy
súng.
Quả đúng như dự đoán, ngay sau đó là trận súng nổ liên
tiếp, tất cả đều nhằm vào người tên đã chết kia, bịch một tiếng, xác tên đó đổ vật trong xuống đất.
Trong khoảnh khắc súng
ngừng bắn Diệp Lăng Phi nghiên người xông lên, hắn nhảy lên nhanh như
cắt, xả loạt đạn vào mấy tên đang đứng bắn ở hành lang.
Hai tên trúng đạn, ngã xuống hành lãng dài tối om hun hút. Mấy tên còn
lại bắt đầu ẩn nấp, còn Diệp Lăng Phi cũng tranh thủ cơ hội chạy ra khỏi phòng tắm, nhảy ra chỗ cầu thang. Hắn lên đến tầng thứ ba thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng đến từ tầng hai, Diệp Lăng Phi không quan
sát thêm, hắn chỉ cần biết có thế và thế là một loạt đạn xuống dưới tầng lầu, bùm , bùm, rồi lại nghe hai thanh âm rất nặng nề sau đó, có lẽ hai tên đuổi theo hắn đã bị trúng đạn, ngã xuống đất.
Nhưng lúc này hắn không còn thời gian để xem xét mình đã bắn chết được
mấy tên trên cầu thang hay chưa. Hắn vẫn chạy lên tầng ba, rồi phóng
thẳng một mạch đến ban công, nhìn xuống dưới, kết quả là bị viên đạn
nhắm tới, bắn trúng vào bả vai trái của hắn. Từ vai hắn dồn đến một trận đau thấu tim, hắn rủa khe khẽ:
- Khốn kiếp, vẫn còn tên bắn lén.
Tay phải cầm súng hắn bắn tung bên dưới, bắn loạn xạ mà không kịp nhìn
vào mục tiêu đang ẩn nấp bên dưới. Lúc này, Diệp Lăng Phi đá bay ghế và
bàn ở ban công, mấy thứ đồ nội thất bị phá tan tành.
Bùm!
Lại là một phát súng khác, vai hắn lại bị trúng đạn tiếp.
Sau khi bị bắn hai phát vào người, Diệp Lăng Phi hiểu ra những kẻ này
không muốn lấy mạng của mình, lẽ nào bọn chúng muốn bắt sống. Nhưng giờ
cũng không còn thì giờ cho hắn suy xét thêm nữa, dựa vào trực giác hắn
đoán bên dưới ắt hẳn còn hai tên.
“một là sống hai là
chết, quyết trận này” hắn cắn răng, hắn nhả hết đạn ở khấu súng hắn đang cầm ở tay phải, rồi ngay sau đó nhảy từ tầng ba xuống.
Hắn chọn cách tháo chạy, đằng sau biệt thự có một vườn hoa, đất ẩm trong vườn
cứu hắn một mạng, nếu không sau cú nhảy đó hắn không chết thì cũng tàn
phế suốt đời. Sau khi lăn mấy vòng trên mặt đất, hắn cảm nhận trận đau
thấu tim gan. Hắn nhanh chóng vượt qua hàng rào của biệt thự, chạy mải
miết.
Bùm, bùm, bùm!
Sau lưng Diệp
Lăng Phi vang lên tiếng súng liên tiếp. Diệp Lăng Phi tranh thủ đêm đen, vượt rào, hắn không định chạy men theo con đường nhỏ mà chọn con đường
dốc ở con núi phía sau biệt thự. Hắn lúc này cảm thấy rất rõ ràng một
điều, chẳng ai có thể cứu hắn lúc này trừ mình hắn.
Bạch Tình Đình ngắt điện thoại, tự nhiên cô cảm thấy vô cùng bất an,
dường như cô cũng cảm nhận được Diệp Lăng Phi đang gặp nguy hiểm ở bên
kia biệt thự. Bạch Tình Đình càng nghĩ càng thấy rối rắm, cô vội vàng
gọi điện cho Diệp Lăng Phi, kết quả là gọi đến lần thứ ba, điện thoại
hắn vẫn trong tình trạng tắt máy. Cô cứ thế đứng ngồi không yên, rồi cô
lại gọi cho Chu Hân Mính, đem chuyện mình lo lắng về Diệp Lăng Phi kể
cho Chu Hân Mính nghe.
Chu Hân Mính vốn ngủ rồi, lúc
Bạch Tình Đình gọi điện đến cô chỉ mơ màng nhận điện theo thói quen,
nhưng nghe Bạch Tình Đình nói có thể Diệp Lăng Phi đang xảy ra chuyện
thì cô tỉnh hẳn ngủ, không dài dòng thêm, mà vội vàng mặc quần áo, mang
theo súng ra ngoài.
Diệp Lăng Phi chạy thục mạng trên
núi Nam Sơn. Hắn cũng không rõ mình nên chạy đi đâu. Hắn chỉ còn duy
nhất một suy nghĩ là thoát ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, cắm đầu
cắm cổ chạy rồi đến lúc ngẩng mặt lên thì phát hiện ra đằng trước không
còn đường. Trong lúc vội vã hắn đã trèo lên cả đỉnh núi cheo leo, phía
dưới là biển cả, sóng biển vỗ dào dạt vào mỏm đá, truyền đến âm thanh
sống động trong đêm tối.
Diệp Lăng Phi tìm một tảng đá
lớn để ẩn nấp, rồi xả một loạt đạn vào những kẻ đang đuổi theo hắn ở
đằng sau, lập tức có âm thanh rớt bịch xuống đất sau đó.
Ban nãy hắn cướp được hai khẩu, vứt đi một khẩu, giờ chỉ còn lại một, mà số đạn cũng không còn nhiều.
- Mày là ai?
Diệp Lăng Phi trốn sau tảng đá cao giọng hỏi:
- Tao với mày không thù không oán, tại sao chúng mày lại tìm đến tao?
- Sa- tan, à, không, nên gọi là Diệp, chúng ta có thể là bạn cũ, chẳng
lẽ đến giọng nói của sỹ quan huấn luyện mày năm xưa mà cậu cũng không
nhận ra sao?
- Sỹ quan huấn luyện của tao?
Đầu Diệp Lăng Phi đột nhiện hiện lên hình ảnh của một người, hắn không
dám khẳng định hình ảnh của người vừa lướt qua trong đầu hắn chính là kẻ đang một sống một còn với hắn lúc này đây, nhưng khi nghe tên này gọi
mình là Diệp, thì không thể không thể nghĩ đến người đó. Diệp Lăng Phi
hỏi:
- Ông là Cách Lâm?
- Đúng, cậu đoán không sai, năm đó chúng ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, là tôi đã huấn luyện cậu.
Cách Lâm cười lạnh nói:
- Bây giờ tôi phải tự tay đem cậu về trường Tử Vong, “Diệp” tôi không muốn phải đem xác cậu về đâu!
- Trường Tử Vong?
Diệp Lăng Phi kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lại phải đem tôi trở về trường Tử Vong, tôi sớm đã không còn bất cứ dính líu gì đến ngôi trường ấy nữa rồi.
- Diệp, đừng hỏi tôi, đây là mệnh lệnh của hiệu trưởng, nhiệm vụ của
tôi là phải phục tùng. Đương nhiên, tôi cũng tiết lộ cho cậu một chút,
vì có người muốn nhìn thấy cậu, nhưng người đó cũng không có cách nào
tìm ra cậu. Nhưng vị hiệu trưởng tôn kính của chúng tôi mới là người
quyết định đưa cậu về, tôi thân là sỹ quan huấn luyện của cậu nên coi
như bạn bè cũ đi, quả tình nói thật là tôi không mong phải mang xác cậu
về đâu, Diêp, hiện nay cậu có muốn trốn cũng không thoát đâu, mau ra đầu hàng đi!
- Sỹ quan, ông hiểu tính cách của tôi mà, cứ coi như dù có phải chết ở đây, tôi cũng quyết không đầu hàng.
Diệp Lăng Phi cười lạnh:
- Đến đây đi! Nếu ông có tài cán thực sự thì hãy đến bắt tôi đi