- Chị, chị có cảm thấy ánh mắt của cái tên u Thiệu Quân ấy như là muốn
giết người vậy, em dám chắc rằng chính Thiệu Quân đã làm chuyện đó. Khi
nãy ánh mắt của hắn dường như muốn giết em vậy!
Vu Tiêu Tiếu nghĩ sao thì cô nói với Bạch Tình Đình nghe như thế, Bạch
Tình Đình trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ tên thanh niên đó. Cô nhìn
Diêu Dao thì nhìn thấy Diêu Dao đang căng thẳng và cắn chặt môi.
Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc đi đến trước mặt Thiệu Quân, hắn
nhìn tên thanh niên này một cái sau đó cười to lên. Mắt Thiệu Quân nhìn
Diệp Lăng Phi rồi lại nhìn Diêu Dao đang đứng sau lưng Diệp Lăng Phi,
sau khi hắn biết giữa Diệp Lăng Phi và Diêu Dao thực sự là có vấn đề gì
đó, hắn trừng mắt lên, tay phải hắn luôn đặt bên trong túi quần mà không bỏ ra. Diệp Lăng Phi nhổ ra một miếng nước bọt, hắn cười nói:
- À, cậu chính là Thiệu Quân đấy à, tôi nghe Diêu Dao nhắc đến cậu rồi, ồ, đúng rồi Sở Thiếu Quân cũng đã nhắc đến cậu rồi!
Khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Sở Thiếu Quân thì mắt của Thiệu Quân trợn lên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Anh quen với Sở Thiếu Quân à?
Thiệu Quân khi nhắc đến Sở Thiếu Quân thì trong ánh mắt hắn ánh lên một
tia sát khí, dường như trong lòng hắn đang oán hận Sở Thiếu Quân cực độ. Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong mắt của Thiệu Quân tràn ngập sát
khí, trong lòng hắn có thể thừa nhận tên thanh niên đang đứng trước mặt
hắn có liên quan đến cái chết bí mật của Sở Thiếu Quân. Cho dù Sở Thiếu
Quân không phải bị tên thanh niên này giết chết ít cũng có một chút liên quan đến tên đó, tóm lại tên thanh niên này tuyệt đối đem về Sở cảnh
sát là không sai.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói:
- Nói sao nhỉ, tôi và cậu nhóc đó rất quen thuộc rồi, chiều hôm qua tôi
và cậu ấy còn gặp nhau, tối qua tôi và cậu ấy còn cùng nhau đi uống
rượu, chỉ tiếc là tối qua tôi có chút chuyện không đích thân đưa cậu ấy
về được chỉ đành để Diêu Dao đưa bạn cô ấy về khách sạn thôi, thật là
đáng tiếc, người tốt như thế mà lại bị kẻ khác giết chết!
- Hắn đáng đời mà!
Thiệu Quân nhìn Diệp Lăng Phi và nói một cách oán hận,
- Vì hắn giành bạn gái của tôi, người như hắn đáng phải chết, lẽ nào anh không thấy hắn rất vô sỉ sao? Tôi và hắn quen biết nhau, hắn lại muốn
cướp bạn gái của tôi, hắn đáng bị như vậy, nếu tôi biết được ai giết hắn nói không chừng tôi nhất định sẽ cảm tạ người đó!
Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, hai ngón tay hắn kẹp điếu thuốc chỉ còn lại một nửa và phun khói thuốc lên mặt Thiệu Quân đang đứng trước
mặt hắn. Thiệu Quân vốn không hút thuốc, hắn gặp khói thuốc là cho ho
lên. Thiệu Quân lùi lại phía sau một bước, tay phải đưa lên vẫy vẫy
trước mặt hai cái. Khi hắn nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt của Thiệu Quân
lại ánh lên một tia căm ghét. Đương nhiên Diệp Lăng Phi sớm đã quen bị
người khác nhìn như vậy, theo hắn thấy nếu đối phương không nhìn hắn như vậy thì đó là một chuyện rất không thú vị. Diệp Lăng Phi muốn đùa giỡn
với Thiệu Quân một chút, hắn nghe thấy Thiệu Quân nói như vậy thì Diệp
Lăng Phi cười nói :
- Nói cũng đúng, cậu làm sao mà biết giết người chứ, cậu là một người
đàn ông rất thích ghen tuông, cậu chỉ biết ghen tuông, nhưng cậu lại
không có dũng khí để giết người, tôi có thể tưởng tượng ra, khi cậu biết Sở Thiếu Quân là người vô sĩ như vậy thì cậu sẽ làm gì? Cậu chỉ để sự
tức giận trong lòng, nhưng cậu lại không làm bất cứ chuyện gì đúng
không?
- Không phải vậy, không phải vậy!
Thiệu Quân nghe Diệp Lăng Phi nói những lời cực kỳ khiêu khích như vậy,
hắn dường như đã không khống chế được tình cảm của mình, hắn nói với
Diệp Lăng Phi:
- Anh biết cái gì, anh làm sao biết tôi không phải là một người đàn ông, phàm là ai đắc tội với tôi thì đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi
không phải là một kẻ bất lực đâu!
Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt của hắn khiến
cho Thiệu Quân không nhịn nổi rồi. Tay phải Thiệu Quân bỏ trong túi,
trước sau vẫn không lấy ra. Tay trái của hắn nắm lại, hai mắt hắn nhìn
Diệp Lăng Phi, tư thế đó giống như muốn đấm Diệp Lăng Phi vậy, những lời nói khi nãy của Diệp Lăng Phi đã khiến Thiệu Quân đau đớn, khiến Thiệu
Quân nhất thời kích động. Sắc mặt của hắn cũng đỏ cả lên, vì giọng nói
khi nãy của Thiệu Quân rất to, những người đứng xung quanh Diệp Lăng Phi và Thiệu Quân đều quay mặt lại nhìn. Diệp Lăng Phi nhìn gương mặt của
Thiệu Quân và nói một cách lạnh nhạt:
- Thiệu Quân, cậu nói rất hay, nếu tôi không hiểu tình hình thì có lẽ
tôi sẽ tin những lời cậu nói, nhưng đáng tiếc tôi là một người rất hiểu
chuyện. Phải nói tôi hiểu rất nhiều chuyện bí ẩn bên trong mà những
chuyện đó cậu không biết đâu. Thiệu Quân có muốn nghe tôi nói không?
- Anh nói tôi không biết sao?
Thiệu Quân nghe Diệp Lăng Phi nói có những chuyện bên trong mà hắn không biết, hắn nhìn sang phía Diêu Dao, ánh mắt hắn khiến cho Diêu Dao có
chút sợ hãi, cô lùi lại phía sau một bước. Thiệu Quân thu ánh mắt lại,
hắn nhìn Diệp Lăng Phi, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi và nói:
- Anh không cần lừa tôi, cái gì mà tôi không biết!
- Cậu thật sự xác định rằng cái gì cậu cũng biết à?
Diệp Lăng Phi cười và lại hút một hơi thuốc, hắn ném điếu thuốc đang kẹp trong tay xuống đất rồi giơ chân lên đạp tắt nó. Sau khi Diệp Lăng Phi
phun ra một bãi nước bọt thì hắn mới nói:
- Vậy cậu biết Sở Thiếu Quân đã cho bạn gái của cậu, à, nói đúng hơn là
chuyện bạn gái Diêu Dao của cậu bị bỏ thuốc, hơn nữa thiếu tí nữa thì Sở Thiếu Quân đã bị hãm hại. Thiệu Quân, cậu có biết hay không?
- Đương nhiên là tôi biết, lẽ nào anh coi tôi là tên ngốc à? Tôi làm sao mà có thể không biết chuyện ấy được. Sở Thiếu Quân cái tên khốn đó cho
tôi là tên ngốc, tôi biết thì đã muộn rồi, khi tôi muốn tìm tên khốn đó
thì hắn đã chết rồi, à, nếu hắn không chết tôi nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả khi đắc tội với tôi sẽ như thế nào, bạn gái của tôi mà hắn cũng dám động đến, hắn thật sự là muốn tìm cái chết mà!
Câu nói này của Thiệu Quân vừa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã ghi âm lại hết trong điện thoại, khi đó Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu nói cậu nhìn thấy Sở Thiếu Quân và Diêu Dao đi vào phòng một lần
nữa thì cậu sẽ làm gì, cậu nói cho tôi biết cậu có giết Sở Thiếu Quân
hay không?
Diệp Lăng Phi nói ra cậu này thì Thiệu Quân lùi lại phía sau một bước và hét lên:
- Tôi không giết hắn, tôi không có giết hắn!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Thiệu Quân cãi lại như vậy thì hắn nói một cách lạnh lùng:
- Tôi thấy không hẳn là vậy, cậu thực sự xác nhận cậu không giết hắn
sao? Thiệu Quân, tôi muốn cậu biết tối qua người thật sự ở trong khách
sạn với Diêu Dao không phải cậu ấy mà mà là tôi, nói cách khác cậu giết
nhầm người rồi. Sở Thiếu Quân chẳng qua là kẻ chết thay đáng thương mà
thôi, thật là đáng tiếc, cậu không thể thấy tôi và Diêu Dao…!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì Diêu Dao nãy giờ vẫn đứng sau lưng
Diệp Lăng Phi, cô cũng chịu không nổi nữa. Chuyện này liên quan đến danh dự của cô, giữa cô và Diệp Lăng Phi vốn không phát sinh quan hệ gì cả.
Diêu Dao bất luận nói thế nào về phương diện này cũng rất bảo thủ, cô
còn bận tâm sau này người khác nhìn cô như thế nào. Diêu Dao lúc này
chịu không nổi nữa, cô hét to lên:
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Diêu Dao hét lên như vậy có ý muốn ngăn cản Diệp Lăng Phi không được nói bậy nữa, cô không muốn bị người khác hiểu lầm, chuyện này làm sao có
thể nói bậy bạ ở bên ngoài được, ai biết sẽ bị người ta đồn thổi thế
nào. Diêu Dao không muốn cho Diệp Lăng Phi nói, nhưng không ngờ cô nói
như vậy Thiệu Quân lại cho rằng Diêu Dao vì xác thực là có quan hệ với
Diệp Lăng Phi nên không muốn cho Diệp Lăng Phi nói những lời này trước
mặt hắn, trong lòng Thiệu Quân lại hiểu nhầm Diêu Dao, hắn tin là thật
nên hắn cũng chịu không nổi và hét lớn lên:
- Anh không nên quá đắc ý, Sở Thiếu Quân là đáng chết, tôi đã dám giết hắn đương nhiên sao lại không thể giết anh được!
Thiệu Quân khi nói ra câu này thì hắn lấy tay phải từ trong túi quần ra, trong tay phải của Thiệu Quân cầm một con dao găm, con dao này luôn nằm trong tay của hắn nếu không vì sao tay phải hắn lại chần chừ không chịu lấy ra, vì trong tay phải Thiệu Quân có một con dao găm. Thiệu Quân rút con dao ra, không một chút do dự hắn đâm về phía bụng dưới của Diệp
Lăng Phi.
Những người trẻ tuổi này vốn không được luyện tập về phương diện này,
xem tivi nhiều quá nên tự nhiên cứ cho rằng trong tay cầm con dao đâm
vào phía bụng dưới thì có thể làm cho người ta chết. Kỳ thực sự việc
không phải như vậy. Thiệu Quân cũng là một thanh niên xem quá nhiều
phim, hắn đang bực tức cầm con dao găm đâm về phía bụng dưới của Diệp
Lăng Phi. Thiệu Quân tự nhận lúc này có thể đâm chết Diệp Lăng Phi,
nhưng hắn lại không ngờ Diệp Lăng Phi đã sớm có sự chuẩn bị, làm sao có
thể để Thiệu Quân đâm chết được, khi trong tay Thiệu Quân cầm con dao
găm tiến đến gần thì Diệp Lăng Phi đã mau chóng tránh ra, con dao đâm
vào không trung. Khi Thiệu Quân biết hắn vẫn chưa đâm được thì Diệp Lăng Phi đã ở phía sau lưng Thiệu Quân. Hành động của Diệp Lăng Phi rất
nhanh dường như trong nháy mắt Thiệu Quân vẫn chưa hiểu được điều gì,
thắt lưng sau của hắn đã bị Diệp Lăng Phi đạp mạnh một cái, cước này của Diệp Lăng Phi chắc hẳn cũng rất mạnh, cơ thể của Thiệu Quân bị Diệp
Lăng Phi đạp bay ra xa hai mét, con dao nằm trong tay Thiệu Quân cũng bị văng lên trên nền đất.
Thiệu Quân văng ra xa hai mét, trên mặt đất lúc này Thiệu Quân có vẻ bị
th]ơng rất nặng, máu tươi từ mũi và miệng hắn chảy ra, tiếp cú đá của
Diệp Lăng Phi hoàn toàn có thể ngã như vậy. Rơi trên nền gạch men như
vậy ai cũng nghĩ Thiệu Quân sẽ bị thương nặng. Thiệu Quân cảm thấy trước mắt hắn ngôi sao bay loạn xạ, tay phải hắn mò trên nền đất, được một
lúc cũng không sờ đến được con dao găm. Hắn vừa giãy dụa đứng lên thì
lại không ngờ có mấy người đàn ông chạy đến, khi Thiệu Quân vẫn chưa
nhấc đầu khỏi nền gạch thì lưng của hắn đã bị người dùng chân dẫm lên.
- Đừng nhúc nhích!
Có người lấy tay để lên đỉnh đầu Thiệu Quân, khẩu khí lạnh nhạt đó khiến Thiệu Quân lập tức tỉnh lại, đây không phải là trò đùa, đây là thực.
Hai tay Thiệu Quân bị người ta còng lại, Thiệu Quân lập tức hét lên:
- Các người làm gì vậy, các người bắt nhầm người rồi!
- Tiểu tử, còn nói sạo với ta à, nếu ngươi muốn nói sao hay sau khi về
đại đội cảnh sát hình sự rồi nói sạo đi, ở đấy sẽ có thời gian cho ngươi giải thích đấy, nhưng tiểu tử, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, lần này
ngươi thật sự rất rắc rối, khi nãy những lời ngươi nói bọn ta đã nghe
thấy hết rồi, ngươi kẻ khả nghi cùng vụ án này, ý đồ hành hung người tai quảng trường!
Tiểu Triệu vỗ vỗ lên mặt Thiệu Quân và lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, thanh niên tuổi trẻ mà dám cầm dao giết người, thật là ghê gớm, ghê gớm!
- Tôi không giết người, tôi không giết người!