Câu nói của Bạch Tình Đình tưởng như hời hợt nhưng thật ra lại ẩn chứa
sát cơ. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, cảm giác
đầu ông một tiếng, trong lòng mắng to tiểu tử Dã Thú này làm hỏng việc
của mình, nhưng ngay sau đó nghĩ lại, dường như chuyện này không thể
trách Dã Thú, hoàn toàn là do mình không nhắc nhở Dã Thú mới thành như
vậy. Diệp Lăng Phi hiện tại không biết tìm lý do gì thích hợp, hắn quanh co tìm cớ:
- Bà xã, em gọi cho Dã Thú lúc mấy giờ ?
- Không nhớ rõ!
Bạch Tình Đình vừa di chuột, gương mặt có chút thất thần, nói:
- Ông xã, em về phòng trước đây, anh nhớ xuống ăn cơm nha!
Bạch Tình Đình nói xong, đứng dậy rời khỏi gian phòng của Diệp Lăng
Phi. Diệp Lăng Phi đứng ở trong phòng, nhất thời không biết phải làm gì. Tâm tình của Bạch Tình Đình vốn rất tốt, ban đầu nàng cũng không hoài
nghi Diệp Lăng Phi, vừa rồi chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, phải biết
rằng Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải không nhất thiết phải đi uống
rượu với Dã Thú, mà Bạch Tình Đình cũng không rỗi hơi đi gọi điện cho dã thú. Nàng vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra, nhưng phản ứng của Diệp Lăng
Phi lại làm cho Bạch Tình Đình cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lòng,
nàng ý thức được có lẽ tối hôm qua Diệp Lăng Phi đã làm chuyện gì đó
giấu nàng. Nghĩ tới đây, Bạch Tình Đình lộ ra vẻ không vui, cũng không
có tâm tình tiếp tục chơi nữa. Bạch Tình Đình ra khỏi phòng, Diệp Lăng
Phi lập tức gọi cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng cho rằng Dã Thú không
ngốc đến tình trạng này. Diệp Lăng Phi kể chuyện này cùng Dã Thú, Dã Thú cười toe toét nói:
- Lão Đại, em thấy anh bị chị dâu bẫy rồi.
Nghe Dã Thú đảm bảo Bạch Tình Đình không gọi cho hắn, Diệp Lăng Phi mới biết Bạch Tình Đình cố ý nói như vậy . Bây giờ thì muộn rồi, cho dù
Diệp Lăng Phi muốn giải thích, Bạch Tình Đình cũng sẽ không nghe. Diệp
Lăng Phi chỉ có thể buồn bực nằm ở trên giường, trong lòng suy nghĩ nên
giải thích với Bạch Tình Đình như thế nào. Sáng hôm sau, Diệp Lăng Phi
dậy rất sớm, hắn chờ Bạch Tình Đình dậy để giải thích. Tối hôm qua Diệp
Lăng Phi ngủ không ngon giấc, nghĩ suốt nửa ngày, mới nghĩ được một cái
cớ tự cho là không tệ. Nhưng thái độ của Bạch Tình Đình lại làm cho Diệp Lăng Phi tâm nguội mất một nửa, thấy Bạch Tình Đình không có phản ứng
với Diệp Lăng Phi giống như hai người xa lạ. Điều này làm cho Diệp Lăng
Phi càng thêm buồn bực, liên tiếp gọi nàng ba tiếng, Bạch Tình Đình cũng không để ý đến Diệp Lăng Phi. Mãi đến khi Bạch Tình Đình rời biệt thự
đi làm nàng cũng không cho Diệp Lăng Phi cơ hội để giải thích. Diệp Lăng Phi biết lần này Bạch Tình Đình thật sự tức giận, hơn nữa giận hơn bình thường rất nhiều.
Tập đoàn Tân Á mở buổi họp báo tuyên bố tập đoàn Tân Á sẽ tiến hành cải cách, đúng hôm tuyên bố tin tức, Cục thuế thành phố Vọng Hải lại đột nhiên tới*kiểm toán, căn cứ vào nguồn
tin cung cấp nói tập đoàn Tân Á có hành vi buôn lậu trốn thuế. Cái tin
này vừa phát ra, giá cổ phiếu tập đoàn Tân Á lập tức giảm mạnh. Diệp
Lăng Phi nhận được điện thoại của Trương Lộ Tuyết mới biết được chuyện
này. Phải biết rằng bây giờ Bạch Tình Đình còn đang tức giận, nếu để cho Bạch Tình Đình biết quan hệ giữa mình và Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả. Trong điện thoại, Trương Lộ
Tuyết thông báo cho Diệp Lăng Phi, Cục thuế đã cho người tra xét tài
khoản tập đoàn, hơn nữa còn niêm phong tài khoản để tiếp tục điều tra.
Tình huống hiện tại rất nghiêm trọng, giá cổ phiếu tập đoàn Tân Á đã
giảm mạnh, nếu cứ tiếp tục như thế này giá cổ phiếu có thể chạm xuống
đáy.
Chuyện này đã được Diệp Lăng Phi dự đoán từ trước. Diệp Lăng Phi cũng không lo lắng chuyện này chỉ dặn dò Trương Lộ Tuyết
an tâm đưa Trương Khiếu Thiên ra nước ngoài, những chuyện khác để hắn*xử lý. Trương Khiếu Thiên hôm nay sẽ xuất ngoại, Diệp Lăng Phi đã an bài
mọi chuyện bên Mĩ. Mẹ của Trương Lộ Tuyết cùng đi Mĩ với chồng, chỉ còn
Trương Lộ Tuyết ở lại thành phố Vọng Hải. Sau khi bàn bạc xong với
Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi lập tức liên lạc với Paul , yêu cầu
Paul*chuẩn bị tới*Trung Quốc. Lần này, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là đối phó Tiền Thường Nam, hơn nữa Diệp Lăng Phi đã yêu cầu*Paul* ra
tay không lưu tình, bất kể dùng thủ đoạn gì, dùng bao nhiêu tiền cũng
phải làm cho Tiền Thường Nam táng gia bại sản. Diệp Lăng Phi đã không
còn kiên nhẫn để tiếp tục chơi với tiền thường nam. Hắn thấy mình dây
dưa ở tập đoàn Tân Á quá lâu rồi, hẳn là phải lấy dao sắc chặt dây rối,
sớm giải quyết nhưng phiền phức ở tập đoàn Tân Á để cho Trương Lộ Tuyết
có thể chân chánh lãnh đạo tập đoàn Tân Á phát triển. Bởi vì hôm nay là
Chủ nhật, Diệp Lăng Phi vốn định đi “lãng mạn” một chuyến, nhưng Bạch
Tình Đình nói nàng bận nhiều việc, có thể buổi tối sẽ về rất trễ, bảo
Diệp Lăng Phi cứ ăn cơm một mình. Diệp Lăng Phi dự cảm một loại nguy cơ, dường như lần này Bạch Tình Đình có chút khác thường. Diệp Lăng Phi
nghĩ lại thấy mình quả thật có chút quá đáng, không nên lừa gạt Bạch
Tình Đình.
--------------------
Một
đoàn máy bay trực thăng MD520 ( do công ty McDonell sản xuất) quanh quẩn trên bầu trời rừng rậm nhiệt đới Nam Mỹ, trong trực thăng có một gã
người da trắng mặc quần áo ngụy trang.
- Tiên sinh, bây giờ tôi đang ở không phận của trường học Tử Vong, tôi tin tưởng cuộc
nói chuyện của tôi với hiệu trưởng Sigma Vana sẽ diễn ra tốt đẹp, tiên
sinh, xin ngài yên tâm, lần này Satan nhất định phải chết.
Tên nam nhân da trắng nói chuyện điện thoại xong, hắn bảo người điều
khiển máy bay hạ cánh xuống vùng đất trống phía bên dưới. Khi trực thăng vừa hạ xuống, lập tức bị một đám người vũ trang bao vây.
- Tôi là Madoff, tôi đã gọi điện thoại cho Sigma Van tiên sinh, phiền các vị dẫn tôi đi gặp hiệu trưởng của các vị!
- Giơ tay lên! Một nam nhân vóc người khôi ngô cao giọng quát.
- Không cần lo lắng, tôi không có địch ý!
Madoff giơ hai tay lên, trên người ngoại trừ điện thoại di động không
có bất kì vật nàokhác, hiển nhiên Madoff cũng không mang theo vũ khí.
Madoff mỉm cười, nói:
- Các vị, tôi nghĩ bây giờ các vị có thể dẫn tôi đi gặp hiệu trưởng của các vị được rồi đấy!
Madoff bị bịt kín hai mắt, đưa vào “trường học Tử Vong”, đây là nơi
huấn luyện ngầm được đánh giá là một trong các địa chỉ tốt nhất, trường
học Tử Vong tiếp nhận mọi kẻ muốn vào học. Dĩ nhiên, không phải ai cũng
có thể tốt nghiệp dễ dàng, “trường học Tử Vong” cùng “trường học Thợ
Săn” do Liên Hiệp Quốc xây dựng hoàn toàn khác nhau. “Trường học Thợ
Săn” chủ yếu là huấn luyện lính đặc nhiệm, hơn nữa ở “trường học Thợ
Săn”, chỉ cần học viên gặp tình huống không thể tiếp tục, hô "Tôi rút
lui" hoặc "Ta không được" ... thì huấn luyện viên “trường học Thợ Săn”
sẽ dừng lại lựa chọn các phương án khác nên học viên có thể ra khỏi
“trường học Thợ Săn”. Nhưng “trường học Tử Vong” thì lại không như vậy,
chỉ cần học viên tiến vào “trường học Tử Vong”, cách duy nhất để học
viên có thể còn sống mà rời khỏi “trường học Tử Vong” chính là hoàn
thành khóa huấn luyện, chỉ có học viên tốt nghiệp mới có thể rời “trường học Tử Vong”, đi ra khỏi rừng rậm nhiệt đới Nam Mỹ. Hơn nữa học viên
tốt nghiệp không được tiết lộ vị trí của trường nếu không sẽ bị “trường
học Tử Vong” truy sát. Mặc dù như thế vẫn có rất nhiều người khát khao
tới* “trường học Tử Vong” để được huấn luyện, mục đích những người tới*
“trường học Tử Vong” không giống nhau, như lời của người sáng lập
“trường học Tử Vong” Sigma Vana thì “trường học Tử Vong” là đường tắt để trở thành nhân vật tinh anh, nếu như ngươi có thể từ cái chết mà giành
lại sự sống để tốt nghiệp thì ngươi sẽ là nhân vật đứng đầu. Dĩ nhiên,
Sigma Vana đã đề cao quá mức năng lực của “trường học Tử Vong”. Sigma
Vana không biết, cho dù là những học viên sống sót rời khỏi “trường học
Tử Vong”sống sót rời đi thì hơn hai phần ba số đó chết lúc làm lính đánh thuê hoặc tử vong do xung đột với quân đội các nước, chỉ có một phần ba nhân tài trở thành tinh anh, mà Diệp Lăng Phi và Dã Thú cũng nắm trong
số một phần ba người đó. Còn những người khác có thể dang làm đại ca xã
hội đen, hoặc là đang phục vụ cho cơ cấu bí mật củaquốc gia, tóm lại, sự thật cũng không tốt đẹp giống như Sigma Vana nói. Bất kể như thế nào,
sự huấn luyện tàn khốc của “trường học Tử Vong” bị Interpol xác định là
một căn cứ bồi dưỡng phần tử khủng bố* rất nguy hiểm, họ đã từng
phối hợp cùng cảnh sát Venezuela để tiễu trừ nơi này, nhưng đáng tiếc
lần nào cũng thất bại ra về.
Madoff bị đưa đến một đại
sảnh của một căn biệt thự hai tầng, khi hắn được tháo khăn bịt mắt ra
thì thấy một ông già đầu bạc ngồi đối diện hắn, ông già kia trông thì đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng cặp mắt lợi hại của ông ta lại làm cho người
khác không rét mà run. Ông già này chính là Sigma Vana, trước khi xây
dựng “trường học Tử Vong” ông ta là chỉ huy lực lượng Thủy quân lục
chiến của nước Mỹ. Sigma Vana có nhiều chiến công hiển hách, nhưng ông
ta vẫn cho răng chính phủ Mỹ đã ruồng rẫy ông ta, cho nên mười năm
trước, hắn đã thành lập “trường học Tử Vong”. Mười năm nay, FBI liệt
Sigma Vana vào một trong mười tên tội phạm bị truy nã nguy hiểm nhất,
vẫn hy vọng có thể tóm được hắn, nhưng tới giờ Sigma Vana vẫn sống khỏe, sống tốt. Thấy Madoff, Sigma Vana chỉ nhàn nhạt nói:
- Madoff, cậu tìm tôi có việc gì?
- Hiệu trưởng tiên sinh, là một trong những người tài trợ cho ngài, ông chủ của tôi rất hi vọng ngài có thể ra mặt giúp ông ấy giải quyết một
kẻ thù.
- Madoff, hẳn cậu phải biết rõ tôi chỉ là chịu trách nhiệm huấn luyện học viên, không tham dự bất kỳ lần hành động nào.
Sigma Vana nói,
- Người học viên cậu nói tôi đã tra tài liệu của hắn, là một trong học
viên tốt nghiệp từ trường học của tôi, thành tựu hắn đạt được làm cho
tôi thấy tự hào, đối với một học viên như vậy, tôi không muốn đích thân
tiêu diệt hắn.
- Nhưng, Sigma Vana tiên sinh, ngài cũng phải hiểu, ông chủ của tôi và người này thù không đội trời chung, chính là người này đã làm ông chủ của tôi mất đi gia đình, bản thân thì bị
tàn phế phải ngồi xe lăn. Ông chủ của tôi quyết định bằng mọi giá phải
báo thù, nếu như ngài có thể đích thân tiêu diệt người này, ông chủ của
tôi sẽ trao một nửa tài sản của ông ấy cho ngài, quan trọng*hơn là ông
ấy có thể giúp ngài thay đổi thân phận, phải biết rằng cho dù ngài có
nhiều tiền như thế nào, có một số việc ngài cũng không thể làm được, thí dụ như hóa thành một người khác mà không lo bị phát hiện.
- Madoff tiên sinh, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi sở dĩ ở lại đây
không phải do lo sợ FBI, chỉ là tôi thích phong cảnh nơi này, chỉ thế
thôi.
Sigma Vana cười nói,
- Về chuyện tiền, đối với tôi mà nói thì đã không còn quá nhiều ý nghĩa.
Trên mặt Madoff có chút thất vọng, hắn cũng không biết nên làm sao, vốn tưởng rằng bằng vào thân phận nhà tài trợ có thể dễ dàng thuyết phục
Sigma Vana, nhưng không nghĩ tới ông già này cố chấp lại cố chấp như
vậy, trong lúc Madoff thất vọng nhất, bỗng nghe Sigma Vana cười nói:
- Nhưng mà tôi có thể dùng hắn để khảo nghiệm các học viên đang huấn luyện!