Đô Thị Tàng Kiều

Chương 30: Chương 30: Không cần phải vứt tôi xuống duới






Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười trong lòng. Chu Hân Mính này quả nhiên không tệ, uống thành như thế này mà vẫn còn để ý đến lời nói của mình.

Dựa theo tính toán của Diệp Lăng Phi thì Chu Hân Mính tối thiểu ngày mai mới tỉnh táo lại mà ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói mình. Hắn còn định ngày mai gọi điện cho nàng để nhắc nhở, nhưng xem ra không cần nữa rồi.

Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ nói:

- Câu nào? Vừa rồi tôi nói rất nhiều câu.

- Chính là câu nói vừa rồi, câu nói về nguyên vật liệu.

Khuôn mặt Chu Hân Mính đỏ bừng, nàng vội vàng nói.

- Tôi nói là thành phố Vọng Hải không thiếu chỗ bán nguyên liệu chế tạo boom. Chỉ cần cô có đủ thông mình thì có thể lên mạng tìm tài liệu, nói không chừng có thể chế tạo thành công, không nhất định phải là chuyên gia.

- Tuy là như thế, nhưng cái máy điều khiển phát nổ boom thì anh giải thích thế nào?

Chu Hân Mính hoàn toàn bị Diệp Lăng Phi dẫn dắt nàng nghĩ thế nào thì hỏi thế ấy chứ cũng không trông cậy Diệp Lăng Phi có thể giúp mình.

Chỉ là nàng vẫn hy vọng Diệp Lăng Phi có thể giải thích cho nàng, có khi người ở trong nhà chưa rõ mà người ngoài đường đã tỏ. Không chừng tên Diệp Lăng Phi này có thể khiến mình thay đổi một số ý nghĩ.

Lời nói của Diệp Lăng Phi đã khiến cho Chu Hân Mính nghĩ đến thiết bị điều khiển kích nổ quả boom. Diệp Lăng Phi tỏ ra một dáng vẻ hoàn toàn bình thường nói:

- Thiết bị kích nổ boom gì? Tôi nghe nói đó là boom hẹn giờ, chẳng lẽ quả boom ngày hôm qua không phải là boom hẹn giờ mà là boom kích nổ từ xa sao?

Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Cảnh sát chúng tôi hoài nghi đó là một quả boom được kích nổ từ xa. À, những điều này là cơ mật, anh không được nói cho người khác biết.

- Nếu thật là boom được kích nổ từ xa thì rất có thể người nổ boom đang ở gần đó, bằng không thì làm sao hắn có thể kích nổ được. Về phần điều khiển như thế nào tôi cũng không rõ. Chỉ là tôi nghĩ nó cũng là từ trường, vô tiến điện, giống như tín hiệu của điện thoại di động , cô nói có đúng không?

Nếu đúng là như vậy, không bằng làm thiết bị nhiễu sóng, như vậy không những có thể khiến quả boom không thể nổ mà còn có thể thuận lợi cho việc gỡ bỏ. Không chừng may mắn còn có tểnh bắt được kẻ đặt boom kia.

Lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hân Mính choáng vàng. Đôi mắt nàng nhìn về biển rộng mênh mông, Diệp Lăng Phi thấy vậy thì nắm chặt lấy vai nàng:

- Tại sao cô không nói chuyện, cô đang nghĩ gì vậy?

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nhắc nhở liền bừng tỉnh trở lại. Nàng vỗ vỗ đầu mình, hưng phấn nói:

- Đúng thế, tại sao tôi lại ngu như vậy, không nghĩ ra chuyện này. Đáng chết, chúng ta đã lãng phí một ngày thời gian. Lần này tôi nhất định sẽ bắt được hắn.

Diệp Lăng Phi cảm ơn anh, bây giờ tôi sẽ quay lại cục cảnh sát ngay lập tức.

Nói xong, nàng chạy đến gần chiếc xe moto. Nhìn dáng vẻ thì xem ra nàng đã uống quá nhiều.

- Cô bé này, thật là nôn nóng.

Diệp Lăng Phi uống cạn chai bia trong tay, định mở thêm một lon nữa, thì nghe thấy tiếng động cơ nổ máy, quay đầu lại thì đã nhìn thấy Chu Hân Mính chạy xe đi rồi.

- Gây ra tai nạn giao thông là không có quan hệ tới tôi đó, là do cô uống nhiều quá mà cứ muốn lái xe.

Diệp Lăng Phi đang cười đắc ý, bỗng nhiên khuôn mặt của hắn trở nên tái xanh, hắn sợ hãi vội vàng gọi với theo:

- Này, làm sao có thể như vậy được, tôi làm sao mà trở về được đây?

Thế nhưng Chu Hân Minh đã lái xe chạy mất, làm sao nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi buồng bã trong lòng. Không có cách gì gọi Chu Hân Mính quay trở về nữa. Bây giờ thì tốt rồi, không có xe, mình làm sao mà trở vè đây?

Cũng may là hắn có mang điện thoại, vội vàng nhấc điện thoại di động lên gọi cho 110.

- Chào ngài, xin hỏi các ngài có phải là cảnh sát tuần tra Hoa Bắc không?

Diệp Lăng Phi cất tiếng hỏi.

- Tiên sinh, có chuyện gì vậy, xin ngài cứ nói.

Nữ nhân viên 110 ở bên kia lễ phép nói.

- Ừm, có chuyện thế này, tôi bị người ta bỏ rơi ở ven biển Hoa Bắc, phiền các cô tới cứu tôi.

Diệp Lăng Phi được cảnh sát 110 đưa về nhà. Lúc hắn về thì đã 12 giờ khuya. Diệp Lăng Phi không muốn đánh thức Trương Vân, nhưng lúc hắn mở cửa phòng nàng vẫn tỉnh lại.

Trương Vân mặc đồ ngủ, tóc tai hơi rối đi ra phòng khách. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nàng đã cầm dép lê đặt tới trước mặt hắn.

- Diệp tiên sinh, anh ăn chút gì không? Để tôi nấu cho anh.

Diệp Lăng Phi đã uống một bụng bia nên lúc này cảm thấy hơi đói bụng, hắn gật nhẹ đầu nói:

- Cô nấu cho tôi mấy thứ đơn giản thôi.

- Ừ, vậy Diệp tiên sinh chờ một chút.

Trương Vân nhanh chóng tiến vào trong phòng bếp, vài phút sau, nàng đã đem đồ ăn nóng lên. Đây là do nàng đã chuẩn bị từ trước, để Diệp Lăng Phi vừa về đến đã có thể hâm lại ăn.

Diệp Lăng Phi vừa ăn vừa nói:

- Trương Vân, cô ngủ đi, việc dọn dẹp để tôi.

Trương Vân lắc lắc đầu nói:

- Không, tôi không buồn ngủ.

Diệp Lăng Phi không có cách nào, đành để Trương Vân nhìn mình ăn cơm. Bàn tay phải của Trương Vân chống lên gò má, nửa ngủ nủa tỉnh, chỉ là bảy tám phút sau nàng đã nhắm mắt lại.

Diệp Lăng Phi biết rằng Trương Vân lúc ban ngày bận nhiệu việc. Phải biết rằng căn phòng này rất lớn, mỗi ngày Trương Vân phải quét dọn nhiều lần nhất định là rất mệt mỏi. sau khi ăn uống xong xuôi, hắn cũng không đánh thức nàng dậy, mang chén đĩa bỏ vào trong nhà bếp, sau đó trở vào trong phòng ăn, lấy tay khẽ lay lay Trương Vân, nhẹ giọng nói:

- Trương Vân mau về phòng ngủ đi.

Trương Vân vẫn không hề động đây. Diệp Lăng Phi đặt lên trên trán nàng thì thấy nóng rực. Hắn liền ôm nàng vào trong phòng ngủ.

- Cô bị bệnh rồi, đừng thức dậy nữa, mai hãy nghỉ ngơi một ngày đi.

Diệp Lăng Phi đắp cho Trương Vân một cái chăn bông sau đó nói với nàng.

- Diệp tiên sinh, tôi không bị sao đâu.

Trương Vân định thức dậy rời khỏi giường nhưng lại bị Diệp Lăng Phi ngăn lại. Hắn cất tiếng nói:

- Trương Vân cô đừng động đậy, tôi lấy thuốc cho cô.

Nói xong, Diệp Lăng Phi trở lại phòng ngủ của mình, lấy thuốc hạ sốt. Chỉ có những người biết rõ mới thấy thành phần giống nhau, dược liệu bình thường cũng có thể trị bệnh tốt.

Rót cho Trương Vân một chén nước sôi xong, Diệp Lăng Phi đặt xuống đầu giường củ nàng rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi Trương Vân uống thuốc xong liền trở lại trên giường. Vừa rồi Diệp Lăng Phi đã ôm lấy nàng, hai bàn tay khỏe mạnh đỡ nàng dậy uống thuốc, ánh mắt ân cần nhìn nàng khiến cho Trương Vân cảm thấy thân thể nóng cả lên, giống như có một ngọn lửa cháy trong lòng vậy.

Trương Vân không nhịn được đưa một tay vào trong bộ ngực, xoa xoa bóp bóp bộ ngực của mình, cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khoái cảm. Thân thể nàng cuối cùng không nhịn được, bàn tay phỉa len lỏi xuống hạ thân, từng thanh âm rên rỉ phát ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.