Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1916: Chương 1916: Không được bỏ sót!(1)




Johann Vương dậy rất trễ, triền miên với Mễ Tuyết cả đêm đã tiêu hao không ít thể lực của Johann Vương không ít thể lực. Không thể phủ nhận, Mễ Tuyết là một vưu vật, giống những vưu vật như vậy, Johann Vương chưa bao giờ lãng phí, hắn ưa thích như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, một khi lên đến trên giường, hắn sẽ biến thành dã thú. Johann Vương bề ngoài trông có vẻ nhã nhặn, nhưng thực chất ở bên trong hắn lại là sự hoang dã của một con thú, chỉ có những người có khí tức của một con thú mới đi thử những chuyện nguy hiểm, ví dụ như nuôi sủng vật, người bình thường nuôi sủng vật đa số đều dịu dàng ngoan ngoãn, nhu thuận, nhưng những kẻ ưa mạo hiểm nuôi sủng vật thì lại thích những con hung mãnh, rất khó phục tùng, như vậy mới mang đến cho bọn họ nhiều kích thích. Vô tình, Johann Vương chính là một người đàn ông như vậy, hắn luôn thích dạo chơi với tử thân. Mễ Tuyết trên thân không mặc gì, cô ta đã mở mắt, mái tóc như thác nước rủ xuống gò má, cô ta nằm nghiêng, nhìn Johann Vương với anh mắt quyến rũ.

- Anh tới không đúng lúc rồi, căn cứ theo những gì em biết, đối tượng mà anh muốn tìm đã rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi!

Johann Vương phủ thêm áo ngủ lên người, ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía Mễ Tuyết. Lúc này Mễ Tuyết cũng ngồi dậy, áp vào lưng Johann Vương, hai tay đặt lên vai Johann Vương, đôi môi đặt lên má Johann Vương, sau khi hôn một cái, cô ta cười nói:

- Em biết hiện giờ Diệp Lăng Phi không ở thành phố Vọng Hải, em không giống như những gì anh tưởng tượng đâu, em cũng là người có đầu óc đấy!

Johann Vương cười cười, hắn nắm lấy cái cằm của Mễ Tuyết, nói:

- Cô nên biết một điều, tôi thích nhất là những người phụ nữ có đầu óc, càng là người có đầu óc tôi lại càng thích. Chỉ có điều, Mễ Tuyết, trong mắt tôi cô không phải là một người phụ nữ có đầu óc, có biết nguyên nhân tại sao không? Hành vi của cô khiến tôi cảm thấy tối đa là nguy hiểm thôi, với tôi cái chỗ dựa là tổ chức WIDE của cô, trong mắt tôi đó chỉ là một đám con sâu cái kiến vì lợi ích mà hành động thôi, chung quy không thể nào hoàn thành đại sự được!

Mễ Tuyết cười, cô ta lại ép chặt người hơn, nũng nịu nói:

- Chuyện đó tất nhiên là em biết, người nào có thể khiến anh coi trọng được chứ? Em thật sự không thể tưởng tượng được, anh khiến em vĩnh viễn nhìn không thấu, lúc nào em cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của anh, em không thể nào rồi khỏi anh được. Hãy chuẩn bị lồng sắt cho em, em tin rằng em nhất định là đồ chơi của anh, em nói không sai đâu...!

Mễ Tuyết chủ động hôn lên môi Johann Vương một cái, sau đó cô ta trần truồng dưới bước giường, ngồi xổm ở trước mặt Johann Vương, há miệng ra, ép người xuống. Johann Vương đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên đầu Mễ Tuyết trên đầu, hắn nhẹ giọng nói:

- Mễ Tuyết, cô không nên hiểu lầm, tôi chưa từng nói muốn nhốt cô lại, cô có thể đi làm những việc mà mình muốn! Nhưng tôi vẫn nhắc lại câu nói lúc trước, tôi mặc kệ cô như làm cái gì, nhưng mà không được gây hại đến chim hoàng yến của tôi, vất vả lắm tôi mới tìm được một con chim hoàng yến như vậy, tôi muốn nuôi cô ta, có thể nhìn chim hoàng yến tại nhảy múa trước mặt tôi!

Lúc Trác Văn Quân đi vào, cô ta thấy Mễ Tuyết đang quỳ gối ở trước mặt Johann Vương, liên tục gục gặc đầu. Trác Văn Quân dường như đã sớm biết nhưng không thể nói gì, đối với Mễ Tuyết cô ta làm như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Johann Vương, nói:

- Chu đến Bắc Kinh rồi, anh có muốn nói chuyện điện thoại với cô ta không?

Johann Vương nghe Trác Văn Quân nói như vậy, liền dùng tay nắm lấy tóc Mễ Tuyết đầu, sau khi ấn vài cái thật mạnh, hắn đẩy Mễ Tuyết ra, nói với cô ta:

- Cô đi lo chuyện của mình đi, tôi có một lời đề nghị với cô thế này, nếu như có thể thì nên rời khỏi đây sớm một chút thì tốt hơn, cô làm việc buôn bán của cô, so với việc ở lại chỗ này đối kháng với hắn còn tốt hơn nhiều!

- Em biết rồi!

Mễ Tuyết đáp ứng.

Mễ Tuyết đi tắm rửa, Johann Vương cầm lấy điện thoại, Trác Văn Quân lấy quần đùi đưa cho Johann Vương, Johann Vương vừa gọi điện thoại vừa mặc quần.

- Để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh!

Trác Văn Quân nói một câu, rất tự giác rời khỏi phòng. Johann Vương tay cầm điện thoại, sau khi người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Johann Vương nói:

- Chu, nghe nói cô đã đến Bắc Kinh tôi thật cao hứng, tôi rất thích nụ cười của cô, lúc nào tôi có thể gặp cô được đây?

- Tôi sẽ ở lại Bắc Kinh mấy ngày, sau đó tôi sẽ tới thành phố Vọng Hải!

Giọng nói của Chu vang lên trong điện thoại, giọng nói của rất dễ nghe, trong giọng nói hàm ẩn sự không sợ hãi, ngữ điệu của cô ta và Johann Vương lúc nói chuyện rất giống nhau.

- Tôi thật sự rất nhớ cô, từ trước tới giờ tôi chưa nhớ anh như vậy cả!

Johann Vương nói.

- Tôi không cần anh phải nhớ tôi, mỗi lần gặp anh luôn có chuyện không hay xảy ra! Lần này tôi về nước chỉ là muốn thăm bạn của tôi, Johann Vương, anh lo việc của anh, tôi lo việc của tôi, tiện đây nhắc nhở anh một câu, tôi cũng là nhà tâm lý học, đừng nên dùng mãi một bài đấy với tôi, không có tác dụng đâu!

Johann Vương cười, hắn cười vô cùng tự nhiên, giống như là điệu cười phát ra từ nội tậm vậy, sau đó hắn nói

- Chu, cô luôn khiến tôi phải động tâm như vậy, cho dù tôi có làm gì được trên thế giới này thủy chung không thể nào có được trái tim của cô, hiện giờ tôi mới biết lúc cô cho tôi lựa chọn giữa thân thể và tâm linh của tôi, tôi lựa chọn tâm linh là sai lầm cỡ nào, nếu tôi lựa chọn thân thể của cô thì có phải hay kết quả đã khác rồi không?

Chu cười đáp:

- Đó là chuyện của anh, chính vì tôi hiểu tâm lý của anh, tôi mới tin rằng anh nhất định sẽ lựa chọn như vậy, lần này để tôi đoán đúng rồi! Chỉ có điều, tôi cảm thấy nếu chơi tiếp như vậy thật sự không thú vị, chi bằng chúng ta chấm dứt đi, anh lấy tôi, tôi gả cho anh, sau đó thì chúng ta về Trung Quốc định cư, được không?

- Không được!

Johann Vương nói một cách rất chắc chắn,

- Như vậy thì chẳng phải tôi đã thua rồi sao, tôi sẽ không thua đâu, Chu, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ thắng đấy!

- Thật nhàm chán a, Johann Vương, nếu anh tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có được cái gì đâu!

Chu cười nói ở trong điện thoại,

- Tôi dù sao cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu anh không chấp nhận thì tôi phải đi tìm người đàn ông khác rồi, anh sẽ không ghen chứ?

- Tất nhiên là không rồi!

Johann Vương cười nói,

- Bởi vì tôi hiểu rõ cô, Chu, giống như là cô hiểu rất nhiều chuyện của tôi, tôi cũng hiểu rõ cô như lòng bàn tay, nếu như cô chịu tìm người đàn ông khác thì tôi đành chấp nhận thôi, tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn trái tim của cô!

- Anh vốn không thú vị như vậy, chỉ đùa một chút cũng không thú vị! Johann Vương, anh có biết không, vì sao tôi không muốn để anh thắng, không phải bởi vì anh không đẹp trai, mà là vì anh không thú vị, anh đừng quên, tôi là một nhà tâm lý học, đã gặp nhiều những người không thú vị, sao có thể chọn một người không thú vị như anh làm người chiến thắng chứ?

- Không sao cả!

Johann Vương cười nói,

- Chu, chúng ta không nói những chuyện đó nữa, mau lại đây đi, tôi rất muốn ôm cô vào trong ngực, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào làm tôi mê muội như cô!

- Tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì anh thôi miên tôi không có tác dụng đúng không, anh nghiên cứu tâm lý, tôi cũng nghiên cứu tâm lý học, hứng thú của anh nảy sinh vì tôi giỏi như anh, nói cách khác anh không thể nào hoàn toàn không chế tôi! Tôi thừa nhận là tôi có động tâm với anh, nhưng tôi lại biết, nếu tôi bị anh chinh phục, anh cũng mất đi hứng thú với tôi rồi, tôi không muốn như vậy, tôi muốn tiếp tục! Johann Vương, anh đã hiểu chưa?

- Tôi đã sớm hiểu rồi!

Johann Vương cười nói,

- Tôi chờ cô, chờ khi nào cô tới thì nhớ gọi điện thoại cho tôi!

Johann Vương nói chuyện điện thoại với Chu Thông, hắn đi tới bồn tắm lớn mà Trác Văn Quân đã chuẩn bị cho hắn, cở áo ngủ trên người ra đưa cho Trác Văn Quân, sau đó nằm trong bồn tắm.

- Hôm nay em sẽ đi gặp phó tổng giám đốc tập đoàn Xây Dựng Thành Phố, công ty đó là của Diệp Lăng Phi, em sẽ biểu đạt ý muốn đầu tư của chúng ta, nếu đối phương không muốn chúng ta chen chân vào công ty của hắn, điều chúng ta có thể làm chỉ là gây áp lực cho đối phương...!

- Những chuyện đó tôi cũng biết!

Johann Vương nói,

- Ở chỗ này cái công ty đó không phải là trọng điểm, em chỉ cần qua đó gây chút áp lực là được. Tôi muốn trò chơi trở nên thú vị hơn một chút, gần đây thị trường chứng khoán nước Mỹ có lẽ sẽ gặp khủng hoảng, nếu khiến cho tài sản của Diệp Lăng Phi ở nước Mỹ bị mất mát, tôi tin rằng hắn có thể sẽ vận dụng đến số kim cương mà hắn gửi, đến lúc đó, sẽ khiến quốc tế lại một lần nữa tạo áp lực với hắn, tôi rất muốn biết trong tình thế như vậy hắn có sụp đổ không! Diệp Lăng Phi, ta hi vọng ngươi không để ta phải thất vọng...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.