Đô Thị Tàng Kiều

Chương 742: Chương 742: Không nắm giữ được vận mệnh của mình




Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói thế, không nhịn được liền cười một tiếng. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi cười, cô hờn dỗi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh cười gì hả, anh còn nhẫn tâm cười được sao, em bị tên đó chọc cho tức chết, anh thử xem, ngày nào cũng bị tên biến thái đó quấy rối thế này!

- Lộ Tuyết, anh thấy có người tặng hoa cũng không phải là chuyện xấu đâu, ít ra cũng có người đang theo đuổi em!

Diệp Lăng Phi nói xong câu này, liền thấy Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đầy vẻ tức giận. Diệp Lăng Phi giờ mới nghĩ tới việc Trương Lộ Tuyết đang mang thai, quan hệ giữa hắn và Trương Lộ Tuyết giờ hơi khác rồi, không thể nói chuyện giống trước kia nữa rồi, cần phải chú ý từng cử chỉ lời nói hơn.

Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, vội vàng nói:

- Lộ Tuyết, em đừng giận, anh chỉ nói đùa thôi, chuyện này cứ để anh lo, anh sẽ giúp em tìm ra tên đó!

Thấy Diệp Lăng Phi nói thế, sắc mặt Trương Lộ Tuyết mới giảm đi phần nào, cô lạnh hắng giọng một cái, nói:

- Thế nghe còn tạm được, dù sao cũng phải giúp em giải quyết chuyện này chứ, em không muốn bị tên biến thái đó suốt ngày quấy nhiễu đâu.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:

- Lộ Tuyết, chúng ta giờ ra ngoài mua đồ chứ!

Trương Lộ Tuyết gật gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi ra ngoài. Trương Lộ Tuyết không lái xe mà ngồi lên của Diệp Lăng Phi. Giờ tâm trạng của Trương Lộ Tuyết khá tốt, lượn cả buổi chiều, mua cả túi lớn những đồ trang sức nhỏ, nếu không phải vì Trương Lộ Tuyết thấy đói, chắc cô còn muốn tiếp tục đi dạo nữa.

Hai người vừa bước vào cửa hàng ăn. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa chọn xong đồ ăn, từ bên ngoài bước vào ba người, trong đó có một cậu thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi, cùng một cặp vợ chồng, cặp vợ chồng đó cũng tầm khoảng bốn mươi hơn, trồng rất hoa lệ, nhất là người phụ nữ đó, tai đeo bông tai vàng, cô đeo dây chuyền vàng, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng trông người phụ nữ đó vẫn rất đẹp.

Qua bộ dạng của ba người có thể thấy, ba người đó đều là người nông thôn, nhất là cậu thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi kia, trên người mặc chiếc áo sơ mi ngắn hoa hoa hoét hoét, trên cổ còn đều một chiếc dây chuyền vàng rất dày, điệu bộ đi đứng rất ra vẻ ta đây.

- Bố, chúng ta vào đây ăn đi, con thấy cũng không tồi đâu!

Cậu thanh niên đó nói.

- Tiểu Thiên, bố thấy ở đây chẳng ra gì cả. Con xem, chỗ này nhỏ như vậy, sao so được với những khách sạn bên ngoài kia!

Người đàn ông đó nói:

- Hay chúng ta cứ ra ngoài ăn cơm đi, ăn ở đây làm gì chứ!

- Bố, đây là nhà hàng phương Tây, con nhắm trúng phong cách ở đây rồi. Bố, bố ngày ngày ăn cá ăn thịt không thấy chán sao. Hôm nay chúng ta ăn ở đây đi!

Cậu thanh niên đó nói.

Lúc này, nhân viên phục vụ cửa hàng bước tới, nhiệt tình chào:

- Hoan nghênh ba vị!

Cậu thanh niên đó liếc nhìn một cái, nói:

- Chúng tôi chọn chiếc bàn đó!

Chiếc bàn mà cậu thanh niên chọn cũng chính là chiếc bàn mà Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa chọn. Chiếc bàn đó cạnh cửa sổ, ngồi đó có thể vọng ra ngoài ngắm phong cảnh.

- Xin lỗi, chỗ đó đã có người ngồi rồi ạ!

Nhân viên phục vụ nói.

- Mày không biết bảo họ đi chỗ khác sao!

Cậu thanh niên đó nhìn nhân viên phục vụ quát:

- Mẹ kiếp, mày gọi ông chủ của mày ra đây!

- Thưa anh, tôi đổi bàn khác cho anh nhé!

Nhân viên phục vụ nói.

Cậu thanh niên bỗng đưa tay đẩy mạnh người nhân viên một cái, người nhân viên không chút đề phòng, bị hắn đẩy ngã lăn trên đất. Tên thanh niên đó mắng:

- Mày lảm nhảm nhiều thế làm gì hả, nói cho bọn mày biết. Ông đây tới chỗ bọn mày ăn đã là nể mặt bọn mày lắm rồi, mày còn đứng đó mà nói vớ vẩn với ông à.

- Tiểu Thiên, chúng ta chọn chỗ khác ăn đi, không ăn ở đây nữa là được rồi, không cần phải gây chuyện thế đâu!

Người đàn ông đó nói:

- Nếu để chị con nhìn thấy, nó lại nói con đấy.

- Tôi thấy Tiểu Thiên làm rất đúng, dựa vào đâu mà người ta cứ ăn hiếp chúng ta mãi

Người phụ nữa đó ưỡn ngực ra, mở miệng nói:

- Tôi thấy mấy đứa ở đây xem thường chúng ta đây mà, nghĩ chúng ta không có tiền, hôm nay nhất định phải nói rõ cho bọn chúng biết.

Giám đốc của nhà hàng Tây này vội vàng chạy tới. Ông ta đỡ người nhân viên phục vụ dậy, vội vàng chạy tới xin lỗi cậu thanh niên trẻ:

- Quý khách, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm rồi, mong các vị bớt giận, các vị có yêu cầu gì, tôi sẽ gắng làm hết sức!

- Ông là ông chủ ở đây hả?

- Tôi chỉ là giám đốc ở đây thôi, không biết quý khách có yêu cầu gì ạ?

Vị giám đốc đó hỏi.

Cậu thanh niên đó đưa tay chỉ vào chỗ của Diệp Lăng Phi, nói:

- Chúng tôi muốn ngồi chỗ đó!

- Cái này...!

Vị giám đốc đó hơi ngần ngại - hắn vốn định giải thích với cậu thanh niên này, không nên để người khác chuyển chồ ngồi, nhưng thấy bộ dạng của cậu thanh niên này có vẻ côn đồ, loại người này không nên động vào, ông liền bước tới chỗ ngồi của Diệp Lăng Phi, ngần ngại

- Thưa tiên sinh và tiểu thư, thực sự xin lỗi, có vị khách muốn ngồi chỗ này, xin hỏi hai vị có thể đổi chỗ được không ạ, à, tôi sẽ giảm giá cho hai vị, coi như tồi bồi thường cho hai vị vậy!

Diệp Lăng Phi nãy đã nhìn rõ cậu thanh niên đó, chính là cậu thanh niên mà Diệp Lăng Phi nhìn thấy ở bến tàu. Diệp Lăng Phi vốn đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với hắn, giờ xem ra, tên tiểu tử đó có chút khoa trương quá rồi. Diệp Lăng Phi định không nhường, ai ngờ thấy Trương Lộ Tuyết nói:

- Được thôi, không sao, chúng tôi đổi chỗ khác là được rồi!

- Cảm ơn!

Vị giám đốc đó nghe thấy vậy, liền liên miệng cảm ơn.

Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi chuyển sang chỗ khác, còn ba người đó ngồi vào vị trí đó. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết một cái, hỏi:

- Lộ Tuyết, sao em lại đồng ý đổi chỗ thế, chúng ta sao tự nhiên lại phải nhường chỗ chứ?

Trương Lộ Tuyết khẽ cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh hà tất phải làm thế làm gì, đổi chỗ khác có sao đâu chứ, nếu anh không đồi, sẽ làm khó cho vị giám đốc đó, ông ấy sẽ khó xử lắm đó!

Lộ Tuyết, em bỗng dưng trở nên lương thiện từ khi nào thế!

Diệp Lăng Phi bất lực lắc đầu nói:

- Sao trước giờ anh không cảm nhận thấy nhỉ, chẳng lẽ tình mẫu tử vĩ đại chính là đây sao?

Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi nói mình thế, cô liên nhấc chân lên, đạp mạnh lên chân của Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi biết hắn lại nói sai rồi, giờ không nên động vào Trương Lộ Tuyết, chỉ có thể nhịn thôi.

Ba người đó ngồi vào chỗ xong - người đàn ông khoảng gần năm mươi tuổi nói:

- Tiểu Thiên, chị con bao giờ mới tới thế?

- Chị nói lát nữa tới, bố, chúng ta cứ chọn đồ ăn trước đi!

- Hay là đợi chị con tới chọn đi, con xem ở đây đắt như vậy, mà chúng ta thời gian gần đây tiêu không ít tiền, chị con kiếm tiền cũng không dễ, bố thấy con nên tiết kiệm chút thì hơn!

Người đàn ông đó nói.

- Bố, bố không phải lo, con còn có tiền mà, không cần tới tiền của chị đâu!

Cậu thanh niên đó đạp chân lên ghế, từ trong túi rút ra điếu thuốc hút, hoàn toàn không thèm để ý tới bảng dán thông báo của cửa hàng: Cấm hút thuốc ở đây!

- Ông đúng là già rồi, lúc nào cũng bủn xỉn thế làm gì, tiết kiệm cả đời rồi, ông cũng có kiếm được bao nhiêu đâu, nếu lần này không nhờ có con gái, chúng ta sao có thể ở đây sống những ngày tốt đẹp như thế chứ!

Người phụ nữ đó nói rồi nhìn sang cậu con trai, nói:

- Tiểu Thiên, con nói bạn của chị con người đó tên là gì ấy nhỉ?

- Mẹ nói anh Dương?

- Đúng, chính là người trông có vẻ rất nhiều tiền đó, người lại bảnh trai nữa chứ, con nói xem anh ta với chị con có quan hệ gì?

- Mẹ, chuyện đó con không biết đâu, chị cũng không nói với con. Nhưng, con ít khi gặp anh Dương lắm, con thấy anh Dương rất được!

Cậu thanh niên đó thở ra một hơi thuốc, khiến bố hắn lụ khụ ho không dứt hơi.

- Tiểu Thiên, con học hút thuốc từ khi nào thế hả, mới trẻ thế đã hút thuốc rồi!

Người đàn ông đó dạy dỗ con mình, thấy vậy vợ ông ta lại trách:

- Nói nói ông đó, nhu nhược cả đời rồi, giờ con trai có chút bản lĩnh lại nhìn không thuận mắt. Tiểu Thiên con đừng có nghe lời bố con, cứ nghe lời mẹ được rồi, con thích làm gì thì làm, dù sao chúng ta cũng có tiền.

- Mẹ, con biết rồi!

Cậu thanh niên đó dập điếu thuốc đi. Hắn quay sang phục vụ nói:

- Lại đây, mang món này, món này, món này....

Cậu thanh niên đó dùng ngón tay chỉ chỉ trên thực đơn một hồi, người phụ vụ nhìn thực đơn mấy người này gọi, anh ta tốt bụng nhắc nhở câu:

- Thức ăn của chúng tôi ở đây rất nhiều, quý khách tổng cộng chọn mười ba món, còn chọn điểm tâm....!

- Mày lắm mồm thế hả, mau mang thức ăn lên đây, liên quan gì tới mày chứ!

Cậu thanh niên đó mở mồm quát.

- Dạ!

Người phụ vụ cũng không nói nhiều, vội vàng rời đi.

Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn đi nhìn lại cậu thanh niên đó, cậu thanh niên đó thấy Diệp Lăng Phi nhìn hắn, hắn liền lớn tiếng chửi:

- Mày nhìn gì hả, chưa thấy người có tiền bao giờ sao!

- Tôi thực sự chưa gặp người nào có tiền như mấy người, ngại quá, tôi đây tầm mắt hạn hẹp, thế nên cũng muốn xem xem người có tiền là hình dạng thế nào!

Diệp Lăng Phi nói.

Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong, cậu thanh niên đó liền tức giận đùng đùng, đập bàn một cái, đứng dậy, lấy tay chỉ vào mặt Diệp Lăng Phi quát:

- Thàng chó, mày nói lại lần nữa xem!

- Đúng là trẻ con, kiềm chế cơn nóng giận của mày chút đi, không nên tự tìm phiền phức làm gì!

Diệp Lăng Phi lạnh hừm một tiếng, nói:

- Mày nghĩ đây là nơi nào chửi một tên nhóc mày cũng đòi ở đây giở trò lưu manh sao, thật không biết người nhà mày dạy dỗ mày thế nào nữa.

Cậu thanh niên đó nghe xong, hai mắt hung dữ, bước về phía Diệp Lăng Phi. Hắn vừa bước được hai bước, một cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng phấn vội vàng chạy qua.

- Tiểu Thiên, em đang làm gì thế hả?

Cô gái đó quát.

- Chị, tên khốn nạn đó mắng em, em muốn cho hắn câm mồm lại!

Cậu thanh niên đó đưa cổ ngỏng lên, rất ra vẻ ta đây. Lúc cô gái đó nhìn rõ dáng vẻ đó là Diệp Lăng Phi, cô liền đưa tay giơ lên cao tát thẳng vào mặt cậu thanh niên một cái, khiến cậu thanh niên đó kinh ngạc, đưa tay ôm lấy mặt, không hiểu nhìn cô gái, nói:

- Chị, sao chị lại đánh em?

- Sao chị lại đánh mày sao, mày càng ngày càng vô phép vô tắc rồi, đến thành phố Vọng Hải chưa được bao lâu, đã tự cho mình là vua ở đây rồi sao?

Cô gái đó chính là Tần Dao. Tần Dao cắn mồi, mắng:

- Mau đi nhận tội ngay!

- Chị, em không sai, sao phải nhận tội chứ?

Cậu thanh niên đó kiên quyết.

- Mày...

Tần Dao vừa nói xong được một chữ, liền nghe thấy người phụ nữ gần năm mươi tuổi kia lên tiếng:

- Dao Dao. Tiểu Thiên có làm gì sai đâu, chúng ta không thể để người khác ức hiếp mãi được, kẻ nào dám ức hiếp chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với kẻ đó.

- Mẹ, mẹ đừng ở đây làm loạn hơn nữa!

Tần Dao tức nổ cả đầu, cô quay sang ngườm cậu em trai của mình, vội vàng bước tới bên Diệp Lăng Phi, hết sức xin lỗi nói:

- Diệp đại ca, xin lỗi, nó là em trai em Tần Thiên, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng để ý!

Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn Tần Thiên một cái, khẽ cười nói:

- Tần Dao, tôi không ngờ em trai cô lại là người như vậy, sớm biết thế này, tôi nên để hắn chết luôn đi. Hừm, điều hối hận nhất cả đời tôi chính là không nên cứu một kẻ đáng chết, có điều, hôm nay cũng không muộn. Tần Dao à, hai ngày trước yôi tới bến tàu đón Đình Đình, thấy em cô đang đánh người nữa đó, ở thành phố Vọng Hải này, đắc tội với người khác ít thôi – cẩn thận không có ngày bị chết đầu đường đó, hôm nay tâm trạng của tôi vốn rất tốt, nhưng giờ tâm trạng đó lại bị kẻ khác làm loạn lên rồi.

Tần Dao nghe thấy thế, mặt liền biến sắc, vội vàng giải thích:

- Diệp đại ca, anh nghe em nói...

- Tần Dao, cô đừng nói tôi gần đây tôi có nghe về tổ chức Đông Liên gì gì đó ở thành phố Vọng Hải, trong có vẻ là một tổ chức xã hội đen. Tần Dao, tôi hy vọng tổ chức này không liên quan đến cô, cô biết đó, thời buổi này người có thế lực mạnh càng nhanh chết.

Diệp Lăng Phi nói tới đây, liền rút từ trong người ra mấy tờ hàng trăm nghìn, ném lên bàn, nói:

- Phục vụ, tính tiền, số còn lại coi như cho cậu!

Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đứng dậy, định bước ra ngoài. Tần Dao vội vàng ngăn Diệp Lăng Phi lại, giải thích:

- Diệp đại ca, anh nghe em giải thích, thằng em em không hiểu chuyện, nó mới tới thành phố Vọng Hải mấy ngày, còn chưa hiểu chuyện, anh đừng tức với nó làm gì!

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Tần Dao, cô không phải không hiểu tính tôi, dù ai đắc tội với tôi cũng không có kết quả tốt đẹp gì cả. Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì chứ.

Diệp Lăng Phi nói xong liền cùng Trương Lộ Tuyết bước ra ngoài. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa đi khỏi. Tần Dao có chút ngơ người. Tần Thiên vẫn không cam chịu, nói:

- Đùa gì thế hà, coi tao là đĩa rau sao, hôm khác ông dẫn mấy người tới cho mày một trận.

Mẹ Tần Dao, người phụ nữ nông thôn đó cũng lớn giọng mắng:

- Trong tên đó hung thật đó. Dao Dao con cũng thật là, sao lại đi giúp người ngoài chứ. Tiểu Thiên mới là em trai của con mà, em trai của con bị người khác bắt nạt, con thân giám đốc sao không giúp em con chứ. Mẹ thật là nuôi uổng con mà, chỉ toàn biết tới người ngoài thôi.

Sắc mặt Tần Dao trắng bạch, cô cắn chặt môi, ngay khi Tần Thiên còn định mắng Diệp Lăng Phi vài câu nữa. Tần Dao lại giơ thẳng tay tát mạnh vào mặt Tần Thiên một cái, cái tát này không chỉ Tần Thiên, ngay cả bố mẹ Tần Dao đều ngơ người.

- Tần Thiên, mày thì biết gì chứ, mày biết anh ta là ai không, anh ta là người mà mày không động vào được đâu!

Tần Dao tức giận quát:

- Mày còn nhỏ thế này mà đã tự cho mình cao siêu rồi, mày biết được những gì chứ, mày biết thành phố Vọng Hải này là nơi nào không, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay anh ta muốn mày chết, mày tuyệt đối sống không nổi tới ngày mai, mày còn muốn động vào người ta, mày không nghe nãy anh ta nói gì sao, mày đần rồi hả, nghe không rõ sao, anh ta muốn mạng của mày đó.

Tần Dao chuyển qua mẹ của cô, nói:

- Mẹ, con không biết thì tốt hơn, mẹ từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều Tần Thiên, chuyện gì mẹ cũng cưng nó, lúc nhỏ, rõ ràng là nó sai mẹ cũng đều trách tội lên đầu con, giờ, mẹ vẫn bênh nó, mẹ thì biết gì chứ, cả ngày mẹ chỉ biết khen con trai mẹ, được, giờ con trai mẹ sắp chết rồi, con xem mẹ làm thế nào. Chuyện này là các người tự chuốc lấy, con không lo đâu. Con còn có chuyện, không ăn cơm cùng mọi người nữa, mọi người cứ từ từ mà ăn. Tần Thiên, mày có giỏi thì tự đi mà giải quyết chuyện này, không phải tao không nói trước với mày, người đó mày động không được đâu, người ta trắng đen cả hai mặt đều có thế lực.

Tần Dao nói xong, quay người, tức giận bước ra ngoài. Tần Thiên ngẩn người, hắn nhìn mẹ hắn, mẹ hắn giờ đâu còn khí thế như lúc nãy chứ, liên miệng nói:

- Giờ làm thế nào đây, giờ làm thế nào đây!

Còn bố của Tần Dao, đúng chất là một lão nông điền chân chất thật thà, nói:

- Tiểu Thiên, đừng đứng đó nữa, mau đuổi theo chị con đi, chị con quen người đó, chắc sẽ có cách!

Tần Thiên lúc này mới phản ửng kịp trở lại, vội vàng đuổi theo.

Tần Dao vừa ra bên ngoài, cô liền hít một hơi thật sâu. Tần Dao vạn lần không ngờ rằng em mình lại chọc giận Diệp Lăng Phi, nhất là lúc nãy Diệp Lăng Phi nhắc tới Tổ chức Đông Liên, càng khiến Tần Dao kinh ngạc. Tổ chức Đông Liên tuy bề ngoài do cô điều khiển, nhưng thực ra người đứng đằng sau là Dương Tử. Dương Tử, con người này cô không dám động tới.

Dương Tử chính là người đứng đằng sau, trực tiếp chỉ đạo Tần Thiên làm việc. Tần Dao lại không thể ngăn cản. Dương Tử từng cảnh cáo qua Tần Dao, tốt nhất không nên ngăn cản chuyện của em cô, nếu không, cả nhà cô đều không thể sống mà rời khỏi thành phố Vọng Hải này. Giờ Tần Dao chỉ là con rối không có quyền lực gì, còn em trai cô chẳng qua cũng chỉ là tay chân mà thôi. Nhưng Tần Thiên lại không nghĩ như vậy. Tần Thiên lại cho rằng nó là đại ca, một thanh niên còn trẻ mới mười bảy mười tám, cảm giác này rất sảng khoái. Giờ Tần Thiên còn có chút tự đại, tự đại tới mức có những chuyện còn không nói với Tần Dao, tự cho rằng mình làm là đúng.

Tần Dao rất lo cho Tần Thiên, dù sao. Tần Thiên cũng là đứa em ruột của cô, là người chị. Tần Dao có nghĩa vụ chăm sóc cho đứa em của mình. Nhưng, ngay đến mạng cô còn không nắm chắc trong tay được thì nói gì tới việc bảo vệ đứa em này chứ. Giờ Tần Dao rất hối hận, nếu ngay từ đầu cô không tham lam quá, thậm chí không nghĩ tới việc sẽ có bạch mã hoàng tử, có lẽ kết quả sẽ không như bây giờ?

Nhưng giờ hối hận cũng ích gì chứ, trong lòng Tần Dao rõ nhất, giờ cô chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi.

Tần Dao đã mở cửa xe thì nghe thấy tiếng gọi của Tần Thiên, cô lại đóng cửa xe lại, quay người, thấy Tần Thiên vội vội vàng vàng chạy quá.

- Chị!

Tần Thiên khiếp sợ gọi.

Tần Dao không nói gì, chỉ đứng nhìn cậu em của mình.

- Chị, người đó là ai, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả anh Dương?

Tần Thiên vẫn có chút không cam lòng hỏi.

Sắc mặt Tần Dao sa sầm lại, nhìn Tần Thiên nói:

- Tần Thiên, có những chuyện chị không muốn nói quá rõ ràng với em, chị chỉ muốn cho em biết, ở thành phố Vọng Hải, không giống như những gì em tưởng tượng, chỉ cần có Tổ chức Đông Liên là em có thể một tay che trời. Chuyện em không biết còn nhiều lắm, trước khi em tới đây, thành phố Vọng Hải có hai bang xã hội đen rất lớn, thế lực của hai bang đó tổ chức Đông Liên không thể nào so sánh được, nhưng cả hai bang đó đều bị người của chính phủ càn quét cả. Em hiểu ý của chị không, bất kể ai cũng không thể chống lại chính phủ được, chị hy vọng em hiểu điểm này, chuyện của em chị sẽ nghĩ cách giải quyết, chị hy vọng em sau này đừng quá khoa trương, tốt nhất nên bàn trước với chị đã.

- Chị, em biết rồi.

Tần Thiên nói.

Tần Dao thở dài, đưa tay vỗ vỗ vào vai Tần Thiên, nói:

- Em nên nghe lời ba, nghe lời mẹ ít thôi.

Tần Dao nói xong, quay người, lên xe.

Tần Thiên qua cửa xe vẫy vẫy tay chào Tần Dao, đợi Tần Dao đi khỏi. Tần Thiên vẫn không cam chịu nhổ nước bọt xuống đường, mở miệng chửi:

- Mẹ kiếp, ông đây không tin mày còn lợi hại hơn cả anh Dương!

Tần Thiên nghĩ tới đây, rút chiếc điện thoại trên người ra, nhấn gọi cho một số điện thoại. Đây là số điện thoại của Dương Tử, đợi điện thoại có người nghe. Tần Thiên vội vàng nói:

- Anh Dương, anh bận không, em có chút việc muốn nói với anh!

Dương Tử từ trên giường ngồi dậy, hăn để trần người, nhấc lấy điện thoại, nói:

- Có chuyện gì, nói đi!

- Anh Dương, hôm nay em gặp phải một tên ra vẻ ta đây, em liền mắng hắn mấy câu, nhưng chị em lại nói không động vào hắn được, chị em còn nói hắn muốn lấy mạng của em, anh Dương, anh bảo em nên làm thế nào đây?

Dương Tử nghe xong, cười nói:

- Người giả bộ ta đây rất nhiều, chẳng lẽ những người đó em đều phải sợ sao, chị em gan nhỏ, em thì không, anh nói với em rồi mà, ở thành phố Vọng Hải, chỉ cần em lớn dạ một chút, ra tay dứt khoát chút, em có thể là nên chuyện lớn rồi, chẳng lẽ tổ chức Đông Liên không phải vì vậy mà được dựng lên sao?

- Anh Dương, anh nói rất đúng, em cũng nghĩ thế, nhưng chị em nói người đó trắng đen đều có thế lực.

Tần Thiên nói.

- Trắng đen đều có thế lực?

Dương Tử vừa nghe xong, liền cười nói:

- Em biết hăn tên gì không?

- Em cũng không biết tên đó, tên đó tầm ba mươi, em nghe chị em gọi hấn là Diệp tiên sinh, cụ thể thế nào em không biết!

Tần Thiên nói.

- Họ Diệp?

Dương Tử nghĩ một lát, nói:

- Thế này đi, để anh hỏi chị em xem rốt cục là chuyện gì, đợi lát nữa anh gọi cho em.

Dương Tử tắt điện thoại rồi gọi cho Tần Dao. Michelle đang nằm bên cạnh nhìn Dương Tử, hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Không sao, em ngủ lát nữa đi!

Dương Tử nhẹ giọng nói với Michelle.

Michelle cũng không ngủ tiếp, mà ngồi dậy, cầm lấy điếu thuốc ở đầu giường, châm thuốc hút. Michelle tiện tay cầm lấy một điếu, đưa vào miệng Dương Tử. Dương Tử miệng ngậm điếu thuốc, đợi Tần Dao nhận điện thoại xong, hấn cười nói:

- Tần Dao, đang ở đâu đó?

- Đang lái xe!

Tần Dao nói.

- Nãy Tần Thiên có gọi điện thoại cho tôi, nó nói nó đắc tội với một tên nào đó họ Diệp, cô biết người đó chứ, người đó rốt cục là ai?

Tần Dao trầm lắng một hồi, ngay sau đó lại nói:

- Tên anh ta là Diệp Lăng Phi, có quan hệ rất tốt với chính phủ!

Tần Dao nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Tôi lo Tiểu Thiên động vào người của chính phủ, như thế sẽ không tốt lắm nên tôi mới ngăn cản tiểu Thiên.

Dương Tử nghe xong, cũng không có gì ngạc nhiên, bình thản nói:

- Tần Dao, cô làm đúng lắm, tên tiểu tử Tiểu Thiên này chẳng động não gì cả, nãy tôi cũng đã giáo huấn nó rồi, ừm, không có chuyện gì nữa!

Dương Tử tắt điện thoại xong, hắn quay sang hỏi Michelle:

- Em có biết tên nào là Diệp Lăng Phi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.