Đô Thị Tàng Kiều

Chương 900: Chương 900: Không nể tình thân




Bạch Cảnh Sùng chưa hề thấy Bạch Tình Đình tức giận như vậy, nhìn Bạch Tình Đình rảo bước lên lầu, trong lòng Bạch Cảnh Sùng thầm nghĩ chết rồi. Ông chỉ lo Diệp Lăng Phi sẽ không lo vấn đề này. Tối qua Bạch Cảnh Sùng cũng thấy được dáng vẻ không tự nguyện lắm của Diệp Lăng Phi về chuyện này.

Giờ, nhìn thái độ của Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng biết tối qua Diệp Lăng Phi nhất định đã nói chuyện qua với Bạch Tình Đình, nghĩ chắc Bạch Tình Đình cũng biết nguyên nhân vì sao Diệp Lăng Phi không muốn giúp chuyện này. Vừa nãy, Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói Diệp Lăng Phi không muốn quay lại Ma Cao. Bạch Cảnh Sùng trong lòng liền giật mình, đoán ra lý do chính mà Diệp Lăng Phi không muốn giúp.

Ông cảm thấy chuyện này trở nên rắc rối rồi, đưa mắt nhìn ông Bạch một cái, Bạch Cảnh Sùng không thể không nói đỡ cho Bạch Tình Đình vài câu, quả thật đứa trẻ có phần quá đáng, đâu lại có đứa trẻ nào không hiểu chuyện thế này chứ, từ các hành vi của nó cũng có thể thấy, đứa trẻ này ở nhà được nuông chiều thành thế nào.

- Chú Bạch, cháu thấy chuyện này không dễ xử lý rồi, tối qua cháu đã nói với chú, giờ con gái và con rể cháu nắm quyền quản lý tập đoàn của cháu, giờ cháu cũng không có nhiều tiền lắm, nếu quả thật con gái cháu nói như vậy, vợ chồng nó không lo chuyện này, e rằng lần này cháu không giúp được rồi, cháu không đủ khả năng kiếm ra một trăm triệu!

Bạch Cảnh Sùng vừa nói xong, mặt ông Bạch và có thiếu phụ đó liền ngơ người, cô thiếu phụ đó vẻ mặt chốc lát u ám lại. Ôm ngay lấy đứa bé đang tu tu vào lòng, không để nó nghịch linh tinh, ông Bạch lúc nãy còn trách mắng Diệp Lăng Phi không ra gì, giờ cũng có phần lúng túng, đứng dậy, nắm lấy tay Bạch Cảnh Sùng, có chút run rẩy nói:

- Cảnh Sùng, cháu nói gì, cháu không thể giúp được lão Tam chuyện này, cháu sao có thể buông tay không lo được chứ, nghĩ năm đó, nếu không có ta...!

Bạch Cảnh Sùng nghe thấy ông Bạch lại muốn nhắc tới chuyện quá khứ, trong lòng ông liền có chút không vui. Trước đây, bố ông quả thật có nói gia đình ông Bạch có ân, bố ông có dặn phải lo cho gia đình ông Bạch. Những năm gần đây, ông cũng giúp gia đình ông Bạch không ít.

- Chú Bạch, không phải cháu không lo, mà là bây giờ cháu không có khả năng lo chuyện này!

Bạch Cảnh Sùng nói:

- Vừa nãy cháu cũng đã nói rõ rồi, giờ người có thể giúp chuyện này là con gái và con rể cháu, nhưng chuyện trở thành thế này, con gái cháu nói không lo, chú bảo cháu phải làm sao, con gái cháu tính tình rất quả quyết, nó đã quyết định chuyện gì thì cháu cũng chẳng còn cách nào cả.

Bạch Cảnh Sùng nói xong, ông Bạch nằm chặt lấy tay Bạch Cảnh Sùng, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn, nói:

- Cảnh Sùng, lần này nhất định cháu phải nghĩ cách giúp, chú biết, đứa con dâu này của chú không nên nói những lời đó, đây hoàn toàn là lỗi của nó, nhưng coi như cháu nể mặt chú lần này đi, nghĩ cách, hay, để chú quỳ xuống trước mặt cháu, coi như chú cầu xin cháu vậy!

Ông Bạch vừa nói vừa định quỳ xuống. Bạch Cảnh Sùng tuy trong lòng có chút không vui, nhưng thấy ông Bạch định quỳ xuống, liền vội vàng nắm lấy tay ông Bạch, nói:

- Chú Bạch, chú đùng như vậy, để cháu đi nói với con gái cháu xem, khuyên nó chút!

Có câu này của Bạch Cảnh Sùng, ông Bạch mới không quỳ xuống. Bạch Cảnh Sùng cũng không nói gì với ông Bạch nữa. Ông chỉ đành nói chuyện với con gái vậy. Bạch Cảnh Sùng lên lầu, bước tới trước phòng ngủ của Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng gõ gõ cửa, nói:

- Tình Đình, bố đây, con có ở trong không?

Bạch Cảnh Sùng đợi một lúc, không nghe thấy tiếng gì. Ông liền thử vặn tay cửa, đẩy cửa ra. Thấy con gái yêu đang nằm trên giường, khẽ nức nở khóc.

Bạch Cảnh Sùng chầm chậm buớc qua, đưa tay phải đặt lên vai Bạch Tình Đình, trước khi nói chuyện, khẽ thở dài một tiếng mới nói:

- Tình Đình, bố biết nãy con rất tức, thật ra, lúc đó bố cũng có chút tức giận, nếu con cảm thấy trong lòng có lời muốn nói, thì cứ nói với bố, làm bố như bố đây chỉ biết quan tâm tới chuyện báo ân của mình mà không lo tới cảm giác của con. Tình Đình, bố xin lỗi!

Bạch Tình Đình bồng ngồi dậy, đôi mắt đỏ ửng, đưa tay gạt nước mắt, nức nở nói:

- Bố, con rất tức, cô gái đó dựa vào đâu mà nói chồng con như vậy chứ, bố không biết chồng con vì chuyện này mà khó xử thế nào đâu. Ma Cao là mảnh đất thương tâm của anh ấy, anh ấy không muốn tới Ma Cao. Tối qua trong lòng anh ấy chất đầy tâm sự, hôm nay vừa sáng ra thấy đứa trẻ lại gây chuyện như vậy, đừng nói là chồng con, ngay cả con cũng thấy bực bội, chồng con cũng vì tâm tình không tốt nên mới nói nó vài câu cũng là bình thường, kết quả cô ta còn nói chồng con như thế, nếu cô ta đã có bản lĩnh như thế, thế thì để cô ta đi mà lo, bọn con không lo nữa!

- Tình Đình, bố biết, chuyện này khiến Tiểu Diệp khó xử, nhưng coi như giúp bố đi!

Bạch Cảnh Sùng nói:

- Bố cũng rất khó xử, dù sao ông Bạch năm đó cũng có ơn với gia đình chúng ta, bố hy vọng có thể thông qua chuyện cứu cậu ba lần này, trả nợ hết ân tình của ông Bạch!

Bạch Tình Đình ngồi lặng, không nói gì nữa. Bạch Cảnh Sùng đứng trước mặt Bạch Tình Đình, đợi câu trả lời của con gái. Hồi lâu, liền nghe thấy tiếng cửa mở, ngay sau đó liền thấy Diệp Lăng Phi mặc chiếc quần nhỏ bước vào phòng. Diệp Lăng Phi tay cầm chiếc khăn lông, vừa lau đầu, vừa bước vào. Hắn không nhìn rõ mọi chuyện trong phòng, vừa bước vào, liền lầm bầm nói:

- Tình Đình, anh vẫn thích được tắm cùng với em hơn!

Diệp Lăng Phi câu này cũng đã nói ra, hắn cũng nhìn thấy bố vợ đang đứng trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đang ngồi bên giường, cúi đầu, tay đang gạt nước mắt, vừa nhìn là biết ngay Bạch Tình Đình vừa khóc.

Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ bố vợ lại ở trong phòng lúc này, lúc này, hắn chỉ mặc có cái quần nhỏ, hiển nhiên có chút ngần ngại. May mà Bạch Cảnh Sùng lúc này chỉ muốn nghe câu trả lời của con gái, không có tâm trạng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi cũng như không nghe thấy câu nói lúc nãy của Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi xong, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại hai hàng lệ, có vẻ chịu oan ức lắm.

- Ông xã, chúng... chúng ta không lo chuyện đó nữa!

Bạch Tình Đình lầm bầm nói:

- Cô ta quá đáng lắm, còn dám nói xấu sau lưng anh, em nói rồi, chúng ta không lo chuyện này nữa!

- Anh còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, có gì phải tức chứ. À, Tình Đình tìm giúp anh quần áo đi!

Bạch Cảnh Sùng thấy mình không tiện ở lại đây, ông liền cười tươi nói:

- Hai đứa nói chuyện trước đi, bố xuống nhà đã. Tình Đình, lần này coi như bố xin con

Bạch Tình Đình không nói gì, Bạch Cảnh Sùng chỉ thở dài, bước ra khỏi phòng ngủ. Mãi cho tới lúc Bạch Cảnh Sùng rời khỏi. Diệp Lăng Phi mới tới bên giường, ôm lấy vai Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, rốt cục là chuyện gì thế, chẳng lẽ là do cô gái đó nói xấu anh, em liền giận bố?

- Không phải!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em chỉ cảm thấy ấm ức, nhà họ Bạch chúng ta cứ như nên giúp họ không bằng, nhìn thái độ của bọn họ xem, đó giống với kiểu đang cầu xin chúng ta giúp đỡ sao, em tức!

- Tình Đình, chuyện này có gì phải tức chứ!

Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, khẽ cười nói:

- Chuyện này anh sẽ giúp, nhưng anh muốn bọn họ biết rằng muốn anh giúp thì phải nhỏ giọng lại cho anh! Thôi, đừng buồn nữa, anh qua xem Hân Mính dậy chưa, đợi lát nữa, anh sẽ xuống nhà nói chuyện với bọn họ!

Bạch Tình Đình gật đầu, giúp Diệp Lăng Phi lấy quần áo sạch. Diệp Lăng Phi mặc quần áo xong, bước ra khỏi phòng ngủ, tới thẳng phòng của Chu Hân Mính.

Chu Hân Mính dậy rất sớm, lúc Diệp Lăng Phi vào, Chu Hân Mính đã đánh răng rửa mặt xong, đang ngồi dựa người vào đầu giường, trong tay cầm cuốn sách về trẻ em xem. Thấy Diệp Lăng Phi bước vào, Chu Hân Mính liền đặt cuốn sách xuống.

- Hân Mính, em dậy sớm thế?

Diệp Lăng Phi ngồi tới bên giường, đưa tay đặt lên bụng Chu Hân Mính, dịu dàng nói:

- Hân Mính, em có muốn ăn gì không, anh đi mua cho em!

- Em không!

Chu Hân Mính trả lời.

- Thật không muốn ăn gì sao, nghe nói người mang bầu thường thích ăn đồ chua. Hân Mính, em thật sự không muốn ăn gì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính gật đầu, nói:

- Vâng, em không muốn ăn lắm!

Nói xong, Chu Hân Mính bỗng trầm giọng lại, hỏi:

- Có phải bác Bạch tới không?

- Ừ, bố vợ anh tối qua tới, anh nói chuyện với ông mãi tới nửa đêm!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, khẽ thở dài, nói:

- Bố vợ anh lần này làm anh hơi khó xử, vốn anh không muốn giúp, nhưng vì ba người chúng ta, anh vẫn nên giúp chuyện này. Có điều, anh cũng cần phải miễn cưỡng đôi chút!

- Diệp Lăng Phi, em không cần danh phận gì cả, giờ em cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi!

Chu Hân Mính gối đầu lên vai Diệp Lăng Phi, tay phải cô sờ lên khuôn mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Có thể dựa vào lòng anh như thế này đã khiến em mãn nguyện lắm rồi, anh không cần phải gượng ép mình làm gì, nếu thật sự không muốn làm, thì đừng làm, không cần phải nghĩ cho em!

- Em nói vớ vẩn gì thế, sao lại không nghĩ cho em, chúng ta giờ đã như một, ai cũng không được tách rời ai!

Diệp Lăng Phi dịu dàng nói:

- Hân Mính, em phải biết, trong lòng anh, em là một trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, anh sẽ không buông tay đâu, anh sẽ không để em phải cúi mặt khi đi bên cạnh anh được.

Chu Hân Mính nhắm mắt, lầm bầm nói:

- Giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, thật đó!

- Được rồi, người phụ nữ hạnh phúc, hôm nay em muốn làm gì, có cần anh cùng em đi dạo không?

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính mở mắt ra, nói:

- Hôm nay em muốn về nhà, em muốn đi dạo cùng mẹ!

- Ừ, thế được. Hân Mính, thế tối nay gặp lại nhé!

Diệp Lăng Phi nói xong thơm lên môi Chu Hân Mính một cái, khẽ nhỏ giọng nói:

- Anh phải nhịn tới hai tháng rồi đó!

Diệp Lăng Phi bước xuống dưới lầu, thấy Bạch Tình Đình đã ngồi trong phòng khách. Bạch Tình Đình nghiêm mặt lại, hiển nhiên có phần không vui. Bạch Cảnh Sùng ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, có vẻ ngại ngùng, ông Bạch và con dâu, cháu trai ông ta đang ngồi ở chiếc sofa đối diện, để trống lại chiếc ghế sofa đơn, vốn đó là chỗ ông Bạch nên ngồi, nhưng không biết vì sao ông Bạch lại không ngồi vào chỗ đó. So với bộ dạng kiêu ngạo của những lần gặp trước, lần này khuôn mặt ông Bạch có vẻ lo lắng, thậm chí thi thoảng lại ngước nhìn Bạch Cảnh Sùng ngồi đối diện, ánh mắt lạc lõng vô thần, dường như tất cả hy vọng đều đặt vào cả Bạch Cảnh Sùng.

Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo, ngồi thẳng vào chiếc ghế sofa đơn đó. Trương Vân lúc này bước qua, nói:

- Diệp tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể ăn được rồi!

Cậu bé ngồi trong lòng cô thiếu phụ đó nghe tới ăn cơm, lập tức gào lên. Diệp Lăng Phi cau mày lại, lạnh lùng nói với cô thiếu phụ đó:

- Trông con cô cho kỹ, nói với nó, nếu còn kêu nữa, tôi sẽ ném nó ra ngoài đó, chẳng có giáo dục gì cả, ra cái gì chứ!

Cô thiếu phụ đó nghe xong, vội vàng bịt miệng cậu bé lại, cậu bé trong lòng cũng bắt đầu biết sợ, đôi mắt sợ hãi nhìn Diệp Lăng Phi.

- Trương Vân, cô vào trước đi, lát nữa rồi ăn!

Diệp Lăng Phi dặn.

Trương Vân cảm thấy giọng điệu Diệp Lăng Phi khác trước, cô vội vàng quay lại phòng ăn. Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc từ trong người ra, châm thuốc xong, tay phải kẹp điếu thuốc, quay sang ông Bạch nói:

- Ông Bạch, chúng ta nói thẳng ra cho thoải mái lòng nhau nhé, một trăm triệu đối với tôi không thành vấn đề, tôi có thể lấy ra. Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, tôi chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với ông cả, tất cả những việc làm của cả nhà ông ở đây đều khiến tôi tức giận, chuyện hôm nay ông cũng thấy rồi, mấy người qua đây là để cầu xin chúng tôi giúp đỡ, kết quả thế nào, dám chọc giận vợ tôi phải khóc, ông Bạch, ông cũng đã lớn tuổi rồi. Ông nói xem, thế này là kiểu gì?

Bạch Cảnh Sùng nghe giọng điệu của Diệp Lăng Phi, biết ngay mọi chuyện bây giờ phức tạp hơn nhiều rồi. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh cũng không thấy buông lời, nghĩ chắc trong lòng con gái vẫn tức, chưa hề nguôi giận. Còn những lời này của Diệp Lăng Phi hiển nhiên là để trút giận hộ Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng lo lắng ông Bạch mất mặt, vội vàng nói:

- Tiểu Diệp, cái này...!

Bạch Cảnh Sùng còn chưa nói xong. Diệp Lăng Phi đã cắt ngang, nói:

- Bố, con hiểu bố muốn nói gì, nếu bọn họ không chọc giận Tình Đình, chuyện này cũng coi như xong, con là con rể của bố, tự nhiên sẽ nghĩ cho bố, cái gì nên nhường con sẽ nhường, cũng như chuyện tối qua vậy, con nhịn một chút là xong. Nhưng giờ chọc giận Tình Đình, bố, không phải bố không thấy Tình Đình giờ đã khóc rồi, con không quản là ai, chỉ cần bắt nạt vợ con, con sẽ không để cho họ yên đâu. Con vốn là một thằng mồ côi, bố mẹ đều mất cả, từ trước tới nay, con đều dựa vào chính sức của mình, nói con không tôn trọng trưởng bối cũng được, nói con không có nề nếp cũng được, con vốn là người như vậy, ai chọc giận vợ con, kể cả ông già bảy tám chục tuổi đi chăng nữa, con cũng phải cho ông ta biết hậu quả, giờ con chỉ muốn biết ông Bạch nói thế nào thôi, chuyện này sẽ giải quyết thế nào, nếu ông ấy không làm con thấy hài lòng, xin lỗi, con không những không giúp, ngược lại, con còn lấy tiền, mua mạng cháu trai của ông ta!

Bạch Cảnh Sùng nghe xong, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch ra. Trước ông chưa hề nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, lúc này giọng điệu Diệp Lăng Phi đâu còn giống như người đàn ông thích cười đùa trước nữa, rõ ràng là con quỷ không nể tình thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.