Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1846: Chương 1846: Kiếp sau đừng nên làm người xấu!(1)




Khi Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói là muốn tâm sự những chuyện trăng hoa với mình, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh cũng thích những thứ này sao?

Diệp Lăng Phi nói đến đây, chợt nghe thấy Tưởng Á Đông cười nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, cái gì mà tôi cũng thích những chuyện này chứ, nếu tôi không có hứng thú gì với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì chẳng phải tôi không còn là một người đàn ông bình thường nữa sao!

- Ừ nhỉ, anh nói cũng đúng, tôi lại quên mất chuyện đó. Tưởng Á Đông, anh nói không sai, là đàn ông ai cũng ưa thích những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, nào, hai chúng tôi tâm sự về chuyện này đi, tôi sẽ kể chuyện của tôi và Hiểu Lộ trước, sau đó anh sẽ kể chuyện của anh, không biết như vậy thế nào?

- Anh lại đang chọc ngoáy tôi rồi!

Tưởng Á Đông cười nói,

- Diệp Lăng Phi, anh quả thực là xấu, rất xấu, tôi biết ngay là thực chất bên trong anh rất xấu xa mà, vừa rồi tôi đã nhìn thấy Trương lão bị chọc tức đến phát run!

- Tưởng Á Đông, nếu anh không muốn nghe thì tôi cũng không nói nữa!

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ nuối tiếc, nói thầm:

- Vốn là trong chuyện này còn có một số chuyện liên quan đến anh đó, nếu anh đã không muốn nghe thì tôi đây cũng sẽ không miễn cưỡng anh làm gì, có lẽ không nói thì tốt hơn!

Tưởng Á Đông vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta cũng tỏ ra vẻ hứng thú, nói:

- Diệp Lăng Phi, đó là lỗi của anh, nếu như đã có quan hệ với tôi, tất nhiên là tôi muốn nghe rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tưởng Á Đông, không phải anh vừa nói là không nghe sao, sao bây giờ lại đổi giọng rồi hả?

Tưởng Á Đông cầm lấy ly rượu vang, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi thích đổi giọng đấy, chẳng lẽ không được sao?

- Nói cũng đúng, anh dù gì cũng là thị trưởng cơ mà, tất nhiên là có quyền lực để đổi giọng rồi! Thôi được rồi, tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, anh đừng để bụng, nếu anh đã nói như vậy thì hai chúng ta sẽ nói chuyện phong lưu vậy!

Lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi cố ý liếc mắt nhìn Tưởng Á Đông, nhẹ nhàng nói:

- Có một số việc may nhờ có anh, nếu không có anh tôi nghĩ là mình cũng không thể tiến thêm một bước trong quan hệ với Hiểu Lộ đâu, tất cả may nhờ có anh thúc đẩy đấy!

Tưởng Á Đông thấy điệu bộ của Diệp Lăng Phi có vẻ như là đang nói thật, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thật ra thì tôi có thể tiến thêm một bước trong quan hệ với Hiểu Lộ thì phải đa tạ anh lần đó đến thành phố Vọng Hải, khi ấy, Hiểu Lộ kéo tôi tới làm lá chắn, vốn là tôi cũng không có ý kiến gì, chuyện này thì phải đa tạ anh rồi!

Tưởng Á Đông nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, anh ta cười bảo:

- Diệp tiên sinh, xem ra anh phải cảm ơn tôi rất nhiều mới phải, nếu không nhờ có tôi thì anh cũng không ôm mỹ nhân về được đâu!

- Mấy chữ “Ôm mỹ nhân về” nói bây giờ vẫn còn quá sớm, hiện tại tôi còn chưa tới mức độ đó!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhưng mà tôi hi vọng thật sự có thể đạt đến trình độ đó!

Diệp Lăng Phi và Tưởng Á Đông đều uống không ít rượu, trước khi đi Tưởng Á Đông nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, tôi nhắc lại lần nữa, những gì tôi nói hôm nay chỉ ở trong gian phòng này thôi, sau khi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không thừa nhận những gì mình nói nữa. Diệp tiên sinh, thật ra anh là một người bạn không tệ, chúng ta thật sự có thể cân nhắc kết làm bạn đấy!

Diệp Lăng Phi nhìn Tưởng Á Đông, cười nói:

- Tưởng Á Đông, tôi biết mà, tôi đã từng nói với anh rồi, chúng ta quả thật có thể cân nhắc trở thành bằng hữu đấy!

- Hẹn gặp lại!

Tưởng Á Đông đưa tay ra, sau khi bắt tay Diệp Lăng Phi, anh ta rời khỏi phòng. Tưởng Á Đông vừa đi, Diệp Lăng Phi quay trở lại giạn phòng, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Bạch Tinh Đình đang ở thành phố Vọng Hải, nói:

- Bà xã, ngày mai anh sẽ về thành phố Vọng Hải!

Bạch Tinh Đình hiển nhiên rất bất ngờ, cô không ngờ Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại nói sẽ về Vọng Hải vào lúc này, phải biết rằng mới lúc trước Diệp Lăng Phi còn nói là trong vòng hai ngày nữa sẽ quay trở lại thành phố Vọng Hải, vậy mà mấy giờ sau, Diệp Lăng Phi lại thay đổi chủ ý. Tất nhiên là Bạch Tinh Đình rất muốn Diệp Lăng Phi về sớm, cô lập tức nói:

- Vâng, ông xã, em sẽ chờ anh về!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lại gọi điện thoại cho Liêu Hoa Thắng, hắn hẹn Liêu Hoa Thắng đi ra ngoài nói chuyện, theo Diệp Lăng Phi thấy, thời gian hắn ở Chương Châu sắp hết rồi, hắn sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Liêu Hoa Thắng và Diệp Lăng Phi vẫn gặp nhau ở quán trà lần trước, khi Liêu Hoa Thắng trông thấy Diệp Lăng Phi, trong ánh nhìn của Liêu Hoa Thắng lóe lên vẻ khâm phục với Diệp Lăng Phi, nếu trước kia Liêu Hoa Thắng cảm thấy kiêng kị Diệp Lăng Phi, nguyên nhân là vì cuộc điện thoại từ tỉnh ủy gọi tới, vậy thì bây giờ, sự kính nể của Liêu Hoa Thắng dành cho Diệp Lăng Phi hoàn xuất phat từ đáy lòng. Từ trước tới giờ Liêu Hoa Thắng chưa từng nghĩ rằng người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi này lại có thể ẩn giấu như vậy, trước kia ông ta không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại có bản lĩnh lớn như vậy, sau khi được chứng kiến năng lực của Diệp Lăng Phi, Liêu Hoa Thắng mới tin rằng chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở đây thì không có chuyện gì không xử lý được. Huống chi từ tình hình hiện giờ bên phía Trương lão đã không còn vấn đề gì nữa rồi, mà ngay cả Tưởng gia cũng không có ý can thiệp, hiện giờ những chuyện ở đây chỉ tập trung vào điều tra nghiêm trị thôi. Loại chuyện này đối với Liêu Hoa Thắng mà nói có thể nói là không coi vào đâu, ít nhất là Liêu Hoa Thắng thấy những chuyện này dễ giải quyết thôi. Tổ điều tra của tỉnh cũng đã đến Chương Châu, tất cả mọi chuyện đều đang tiến triển rất thuận lợi, theo Liêu Hoa Thắng thấy, tình hình bây giờ không còn trở ngại gì mấy, ông ta đã từng nói muốn tự cứu chính mình, những gì Liêu Hoa Thắng đang làm bây giờ là thực hiện câu nói đó.

- Liêu bí thư, ngày mai tôi phải về rồi, chuyện ở bên Chương Châu này tôi sẽ tiếp tục chú ý đấy!

Lần này Diệp Lăng Phi không khách khí với Liêu Hoa Thắng, lần trước, lúc Liêu Hoa Thắng và Diệp Lăng Phi ngồi nói chuyện ở đây, Diệp Lăng Phi không hề uống nước trà, nhưng hiện giờ thì lại khác, ít là theo Diệp Lăng Phi thấy Liêu Hoa Thắng và hắn là người chung một đường, có lẽ bọn họ có thể coi như đồng minh. Diệp Lăng Phi không cần phải lo lắng Liêu Hoa Thắng sẽ ra tay với mình. Nhưng tình hình lần trước thì khác rất xa so với bây giờ, lần trước Liêu Hoa Thắng và Diệp Lăng Phi đang trong tình trạng là đối thủ của nhau. Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói là sẽ phải vể, ông ta gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi muốn cảm ơn anh, nếu không có anh, có lẽ tôi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để tự cứu mình. Anh biết không, từ sau khi Chương Châu chúng tôi thực hiện nghiêm tra đến nay, trang web chính phủ chúng tôi đã có rất nhiều bài khen ngợi, hơn nữa rất nhiều người dân bình thường đều ủng hộ quyết định của chúng tôi!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Liêu bí thư, ông có nhận ra không, thật ra thì làm người tốt rất thoải mái, đúng không?

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn cầm lấy ly trà, nói:

- Cũng giống như chén nước trà này, nếu ông và tôi không phải người cùng chung một chiến tuyến, tôi căn bản sẽ không uống trà, chỉ biết ngồi ở đây đàm phán với ông thôi, nhưng ông biết điều đó có ý nghĩa thế nào không, ý của nó là có những cơ hội bởi vì chúng tôi không thể ngồi cùng một chỗ uống trà mà bỏ qua một cách dễ dàng. Ha ha, tất nhiên là tôi nói hơi quá, nhưng sự tình vốn là như thế, Liêu bí thư, làm một người tốt thật sự rất vui vẻ đấy!

Liêu Hoa Thắng gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đúng như những gì Diệp tiên sinh nói, làm một người tốt thật sự rất tuyệt, mong ước lớn nhất của tôi hiện giờ là làm một người tốt!

Liêu Hoa Thắng vừa nói ra những lời này chợt nghe Diệp Lăng Phi cất một tràng cười, Liêu Hoa Thắng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Chẳng lẽ tôi nói như vậy có vấn đề gì sao?

- Không có, tuyệt đối không có!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, cười nói:

- Tất nhiên là tôi không cảm thấy có vấn đề gì ở đây rồi. Liêu bí thư, tôi nhớ ra một chuyện khác, chuyện lần này tôi biết là liên lụy rất lớn, có lẽ trong số đó có thể dính dáng đến Liêu bí thư, nếu ông thật sự cần tôi hỗ trợ, chỉ cần gọi cho tôi một điện thoại, tôi sẽ đem hết toàn lực giúp ông. Chỉ có điều, tôi cũng muốn nhắc nhở Liêu bí thư, không phải mọi chuyện tôi đều có thể giúp được, có một số việc cần chính mình gánh chịu, đó giống như là những người đã làm điều sai trái, phải đối mặt với khả năng bị trừng phạt! Lúc Diệp Lăng Phi nói những lời này, hắn liếc mắt nhìn về phía Liêu Hoa Thắng, muốn xem xem Liêu Hoa Thắng phản ứng như thế nào, chỉ thấy vẻ mặt Liêu Hoa Thắng không có quá nhiều thay đổi, ông ta tỏ ra rất bình tĩnh. Những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói, Liêu Hoa Thắng đã sớm nghĩ tới rồi, ông ta biết mình có thể sẽ bị trừng phạt, Liêu Hoa Thắng luôn tự nói với mình rằng mình làm như vậy là đang đánh bạc, nếu thua, ông ta chỉ còn hai bàn tay trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.