Không bắt được Diệp Phong có thể nói là một sự tiếc nuối. Diệp Lăng Phi
cho rằng lần này để Diệp Phong chạy thoát thì sau này rất khó có thể bắt lại được. Đương nhiên, Diệp Phong có thể không bao giờ quay trở lại
thành phố Vọng Hải nữa, cái này với Diệp Lăng Phi có thể nói là một
chuyện tốt, nếu vậy hắn không cần lo lắng quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Diệp Phong, mà Diệp Phong cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của mình
nữa.
Rời khỏi quán cà phê, Chu Hân Mính ngồi ở ghế phụ lái, cô cau mày, cắn môi nói:
- Em cảm thấy tay Phùng trưởng phòng này kết án qua loa như vậy rất
không ổn, rõ ràng cái cơ sở sản xuất ma túy này có liên quan đến Diệp
Phong, trưởng phòng Phùng lại không tiếp tục truy cứu nữa, chẳng phải là để cho tên Diệp Phong kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
- Hân Mính, em đừng loạn tưởng nữa! Diệp Phong còn giảo hoạt hơn cả hồ
ly, anh đoán hắn đã sớm đánh hơi ra nguy cơ nên nhanh chân bỏ trốn rồi.
Hơn nữa, những kẻ buôn bán ma túy như Diệp Phong sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện thôi, không bị tóm ở nơi này thì sẽ bị bắt ở nơi khác, hắn chắc
chắn sẽ phải đền tội thôi. Được rồi, chúng ta nên nghĩ xem nên đi đâu ăn cơm thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện ăn
trưa, Chu Hân Mính chợt nhớ mình đã hẹn Bạch Tình Đình cùng đi ăn cơm,
vừa rồi mải lo nói chuyện Phùng Tranh nên quên khuấy mất không gọi điện
cho Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, chu
Chu Hân Mính đắn đo không biết Bạch Tình Đình có cùng đi không, cô lấy
điện thoại di động gọi cho Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, đi ăn trưa với bọn mình đi!
Chu Hân Mính vừa cười vừa nói.
- Trưa nay mình bận rồi, không đi cùng được, tập đoàn xuất hiện một số vấn đề, mình đang phải họp!
Chu Hân Mính biết Bạch Tình Đình có việc, cô cũng không nài ép nữa. Chu Hân Mính cúp điện thoại, quay sang nói với Diệp Láng Phi:
- Công ty của Tình Đình có chuyện gì thì phải, cậu ấy đang bận họp nên không đi ăn với chúng mình được!
- Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ xảy ra chuyện à, sao anh không nghe Tình Đình nhắc tới nhỉ?
Chu Hân Mính thản nhiên đáp:
- Tình Đình có nói với anh thì cũng vô ích thôi, anh thì giúp gì được cho cậu ấy chứ!
Diệp Lăng Phi cười toe toét:
- Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh sao có thể giúp đỡ Tình Đình
được, anh không hiểu tí gì về quản lý mà. Thôi, chúng ta đi ăn đi, đừng
ngồi đây tán phét nữa!
Diệp Lăng Phi lái xe đi ngang
qua một bến xe, thấy một bà lão chừng 70 tuổi đang lọm khọm đi đến bến
xe, trên tay còn xách một cái túi to. Bà lão đứng ở chỗ chờ xe, không
ngừng liếc nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, bà cụ không cẩn thận ngã xuống
chỗ đường dành cho người đi bộ. Vừa lúc đó Diệp Lăng Phi lái xe đến,
thấy bà lão ngã xuống một lúc lâu không đứng lên, mà những người chờ xe
trong bến lại thản nhiên đứng nhìn, không có một ai đến đỡ bà cụ dậy.
Diệp Lăng Phi thấy thế nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, thời buổi bây giờ mọi người làm sao vậy? Sao không thấy ai ra đỡ bà lão kia nhỉ?
Chu Hân Mính bĩu môi nói:
- Ai biết được, nói chung bây giờ trong xã hội người tốt còn lại quá ít!
Chu Hân Mính nói xong cũng lắc đầu thở dài. Diệp Lăng Phi đỗ xe sát lề đường, hai người xuống xe chạy tới nâng bà cụ dậy.
- Bà, bà không sao chứ!
Chu Hân Mính thấy bà cụ đã cao tuổi như vậy mà còn phải đi xe buýt một mình, cảm thấy không đành lòng nên ân cần hỏi thăm.
Cũng không biết bà cụ do bị ngã mà hồ đồ hay do sợ hãi quá, vừa được
Chu Hân Mính đỡ lên đã nắm chặt tay cô không chịu buông. Diệp Lăng Phi
thấy bà lão vừa đứng dậy đã giữ chặt tay Chu Hân Mính, trong lòng cảm
thấy hơi nghi hoặc. Hắn đảo mắt nhìn lại xem bà lão có bị thương ở đâu
hay không. Lúc này, ở đằng xa có tiếng đàm luận của mấy người đang chờ
xe: "Nhìn thấy chưa, hai người này đen đủi rồi, bà già kia nhất định sẽ
vu oan cho họ!"
Diệp Lăng Phi nghe vậy, vừa định phản bác, chợt nghe bà lão kia nói:
- Cô không được đi, cô đụng phải tôi, tôi không để cô bỏ đi đâu!
- Cháu đụng phải cụ ư?
Chu Hân Mính bị bà lão nắm chặt tay, hơi sửng sốt, lập tức giải thích:
- Cụ à, cụ hiểu lầm rồi, bọn cháu thấy cụ bị ngã nên mới hảo tâm chạy đến đỡ cụ mà!
- Chính cô đâm phải tôi, cô không được chạy!
Bà lão nắm chặt tạy Chu Hân Mính, sống chết không chịu bỏ ra. Chu Hân
Mính không thể dùng sức mạnh để giật tay lại, đành phải kiên trì giải
thích. Diệp Lăng Phi cảm giác rất khó hiểu, bà lão này bị làm sao vậy,
rõ ràng là tự mình ngã lăn ra mà luôn mồm nói là do người khác đâm phải. Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra đi tới, thấy tình cảnh
này, chiếc xe liền dừng lại, hai người cảnh sát bước xuống, đi tới chỗ
Diệp Lăng Phi.
- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Lúc này bà lão mới chịu buông ra, nắm tay một viên cảnh sát, nói:
- Đồng chí cảnh sát, chính là hai người này lái xe đâm phải tôi, bây giờ tôi cảm thấy đầu rất choáng!
Chu Hân Mính nghe vậy lập tức nổi giận, cô vừa định phát tác thì bị
Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi đứng che trước mặt Chu Hân Mính,
hắn nhìn bà lão, cười nói:
- Bà cụ à, những chuyện như thế này không thể nói lung tung được đâu, bà tận mắt thấy chúng tôi đâm phải bà sao?
Tên cảnh sát kia nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, khó chịu nói:
- Anh lảm nhảm cái gì đấy, bà cụ nói anh đã đâm phải bà ấy, thế mà anh
vẫn tỏ thái độ rất ngang ngược. Bây giờ anh dẫn bà cụ đến bện viện kiểm
tra, nếu như cụ có thương tổn gì thì anh cứ liệu mà bồi thường đi!
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Đồng chí cảnh sát, anh không được vu hãm người tốt. Anh có thể hỏi
người khác xem có đúng là bà ta bị tôi đâm phải hay không, tôi thì không thiếu tiền nhưng sẽ không tùy tiện ném tiền qua cửa sổ đâu!
Có một người trong số những hành khách đang chờ xe lên tiếng:
- Anh này không đâm phải bà cụ đâu, chỉ là bà ta tự ngã định vòi tiền của người ta thôi!
Hai viên cảnh sát nghe thấy có người nói như vậy, hai người thương lượng một lát, sau đó đi tới chỗ bà lão, hỏi:
- Đại nương, bà thật sự khẳng định hai người này lái xe tông phải bà sao?
- Tôi khẳng định là như vậy!
Bà lão tỏ vè rất kiên quyết.
- Nếu như vậy thì phải đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy nói!
Viên cảnh sát kia quay sang nói với Diệp Lăng Phi,
- Hiện tại cụ bà này khẳng định là anh đã đâm phải bà ấy, anh muốn giải thích gì thì cũng phải đợi bệnh viện kiểm tra đã!
- Đến bệnh viện kiểm tra xong thì nói sau à, buồn cười thật đấy!
Diệp Lăng Phi bĩu môi khinh thường,
- Dựa vào cái gì mà buộc tôi phải đến bệnh viện, rõ ràng là bà lão này
đang vu cáo chúng tôi. Đồng chí cảnh sát à, nếu sau này chúng tôi gặp
phải tình huống như vậy còn dám làm người tốt sao. Anh cũng nghe thấy
rồi đấy, vừa rồi đã có nhân chứng nói chúng tôi không đâm phải bà lão
kia, vậy anh thử nói xem, tại sao chúng tôi lại phải đưa bà ta đến bệnh
viện!
Hai viên cảnh sát không biết làm thế nào, bàn bạc một hồi rồi quyết định trước tiên gọi cho cảnh sát giao thông đến hiện
trưởng xem có phải là bà cụ bị xe đâm phải không. Khoảng chừng hơn mười
phút sau, hai cảnh sát giao thông cưỡi môtô chạy đến, cùng đi còn có một chiếc xe cảnh sát. Hai viên cảnh sát giao thông bắt đầu kiểm tra hiện
trường, mà một viên cảnh sát cũng đi xuống từ chiếc xe còn lại. Chỉ thấy tên vừa bước xuống kêu hai gã cảnh sát ở đây đến chỗ hắn, ba người nói
chuyện hồi lâu, sau đó hai viên cảnh sát gọi hai cảnh sát giao thông
tới, tiếp tục bàn luận một trận.
Lúc này Chu Hân Mính
và Diệp Lăng Phi đã trở lại xe, hai người ngồi trong xe thấy mấy tên
cảnh sát đang thương lượng sự tình gì đó, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, em thấy không, anh nghĩ nhất định sẽ có chuyện, nói không
chừng cuối cùng bọn họ sẽ gán cho chúng mình tội danh đâm phải bà cụ kia đó!
- Bọn họ dám à, nếu như bọn họ thực sự dám ghép
tội bừa bãi cho chúng ta, em sẽ để cho bọn chúng từ nay không có một
ngày yên ổn!
Chu Hân Mính hừ lạnh nói.
- Hân
Mính, trước hết không cần làm loạn ở chỗ này, chúng mình cứ đi chơi với
bọn họ đi, xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm trò gì!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
Quả nhiên, sau khi mấy viên cảnh sát bàn bạc xong, tên cảnh sát mới đến đi đến trước mặt bà lão, gọi một tiếng dì, sau đó đưa bà ta lên xe cảnh sát, còn hai gã cảnh sát còn lại chạy đến chỗ chiếc xe của Diệp Lăng
Phi, một tên trong đó gõ gõ cửa kính xe, Diệp Lăng Phi bèn hạ kính
xuống, viên cảnh sát kia liền nói:
- Vừa rồi cảnh sát giao thông đã khám nghiệm hiện trường xác định anh là người phải chịu trách nhiệm
trong vụ tai nạn. Bây giờ phiền hai người theo tôi đến đồn công an, chờ
kết quả kiểm tra sức khỏe của bà cụ, đến lúc đó sẽ xử lý tiếp!
- Nói như vậy là chúng tôi đã đâm vào bà lão đó à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh lắm mồm vừa thôi, mau theo chúng tôi đến đồn công an đi!
Viên cảnh sát không nhịn được giục giã.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi chỉ hỏi thăm vậy thôi, chứ thực ra trong lòng tôi hiểu rõ đầu
đuôi ngọn ngành mà. Đồng chí cảnh sát, tôi là công dân gương mẫu chấp
hành nghiêm chỉnh luật pháp, nhất định sẽ phối hợp với công tác điều tra của các anh!
Diệp Lăng Phi nói xong liền nâng cửa kính lên, nổ máy, nói với Chu Hân Mính đang ngồi bên cạnh:
- Hân Mính, xem ra chúng ta phải đến đồn công an ăn cơm rồi, em bảo đồn công an có thể cung ứng bữa trưa miễn phí cho bọn mình không nhỉ!
Chu Hân Mính lúc này đã bắt đầu nổi cáu, cô thở phì phì nói:
- Em muốn đám người này phải bị trừng phạt thật nghiêm, hừ, em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng đâu!
- Hân Mính, muốn làm ồn ào thì chúng ta cũng đừng ồn ào ở chỗ này, chờ
khi nào đến đồn cảnh sát chúng ta hãy nhốn nháo một trận cho vui, dù sao hôm nay hai chúng ta cũng không bận việc gì, cứ theo chân bọn họ vui
chơi cho đỡ buồn!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Hân Mính, lần này để em thể nghiệm tư vị của người bị vu cáo là như thế
nào, để em cảm nhận sự đau khổ của người dân bình thường!
Chu Hân Mính hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời của Diệp Lăng Phi mà
thở phì phì nhìn chằm chằm hai tên cảnh sát đang lên xe. Diệp Lăng Phi
lái xe theo chiếc xe cành sát đến đồn công an ở chỗ ngã tư. Diệp Lăng
Phi và Chu Hân Mính xuống xe, hai người đi vào trong đồn công an. Chu
Hân Mính vừa đi vào thấy trước mặt có một người đàn ông hơn 40 tuổi mặc
cảnh phục đang muốn đi ra ngoài, khi người đàn ông nhìn thấy Chu Hân
Mính, hắn vô cùng sửng sốt, lập tức nặn ra vẻ mặt tươi cười mến khách,
vội vàng chào hỏi:
- Ai nha, Chu đại đội trưởng, sao cô lại đến nơi này vậy?
Chu Hân Mính ngẩng đầu lên nhìn, không nhận ra người này là ai, cô sửng sốt hỏi:
- Anh quen biết tôi à?
- Chu đội trưởng, cô thực sự là quý nhân thì hay quên chuyện a, lần
trước cục trưởng mở cuộc họp thì tôi cũng ở đó. Tôi họ Trương, là đồn
trưởng ở đồn công an này. Ha hả, Chu đội trưởng không nhớ tôi cũng là
điều bình thường thôi, ở thành phố Vọng Hải chúng ta số trưởng đồn như
tôi thì nhiều vô số kể, quan lớn như ngài sao có thể nhớ được cái tên
đồn trưởng nho nhỏ như tôi đây. Chu đội trưởng, sao hôm nay cô lại đến
chỗ tôi vậy, có phải có vụ án gì cần tôi hỗ trợ điều tra sao?
- Tôi làm sao dám phiền anh phải đại giá thân chinh chứ, tôi bị thủ hạ
của anh bắt vào đây đấy. Ừm, cũng không biết phải làm thế nào, bây giờ
tôi là đối tượng tình nghi, hẳn là phải tìm một nơi đàng hoàng để tôi
khai báo hành vi phạm tội của mình nhỉ!
Chu Hân Mính giọng đầy vẻ châm chọc nói.
- Đây là lần đầu tiên tôi đến đồn công an của các anh đấy, không biết
tôi phải đi khai báo sự việc ở đâu đây, có cần còng tay tôi lại không
thế?
Cái gì, cô bị người của tôi bắt vào đây!
Đồn trưởng Trương vừa nghe xong, vội vàng nói:
- Chu đại đội trưởng, cô xem lại xem, có phải hay không giữa chúng ta có điều hiểu lầm a!
- Hiểu lầm à? Hừ, anh đi hỏi mấy tên thủ hạ của anh đi, hôm nay rốt cục tôi đã biết cái gì gọi là vu hãm rồi, được lắm, hôm nay tôi cũng không
có chuyện gì, đến chỗ này chơi với các anh vậy, nếu như các anh không
thể xét ra tôi có tội gì, tôi nói cho các anh biết, món nợ này chúng tôi sẽ không để yên đâu!
Những lời này của Chu Hân Mính
làm đồn trưởng Trương đầy đầu mồ hôi. Hắn đương nhiên biết rõ bối cảnh
của Chu Hân Mính, đây chính là con gái yêu của thị trưởng a, đừng nói
chỉ một tên đồn trưởng đồn cảnh sát nhỏ nhoi như hắn, dù là cục trưởng
cục cảnh sát thấy người ta cũng phải ăn nói nhẹ nhàng hòa hoãn, sao dám
chọc Chu Hân Mính tức giận chứ!
- Ai làm chuyện này, đứng ra đây cho tôi!
Đồn trưởng Trương quay người lại, quát lớn.
Hai tên cảnh sát bắt Chu Hân Mính vào đây đã sớm ý thức được tình huống có điểm không thích hợp, hai người bọn họ thấy đồn trưởng của mình mở
mồm ra là một tiếng Chu đại đội trưởng, ngậm miệng lại cũng Chu đại đội
trưởng, nhìn dáng vẻ của thủ trưởng, cả hai tên tiểu cảnh sát biết ngay
cô gái này không phải người thường, ít ra thì với thân phận bọn họ không thể trêu vào. Bây giờ thấy đồn trưởng của mình nối đóa, hai tên cảnh
sát vội vàng chạy ra, nói:
- Đồn trưởng, đây là hiểu lầm, dạ, là hiểu lầm thôi mà!
- Hiểu lầm à, không đơn giản như vậy đâu!
Chu Hân Mính hừ lạnh nói.
- Tôi nhớ rõ các anh có nói là tôi đâm phải người khác, à, ngoài ra còn có một viên cảnh sát và hai nhân viên cảnh sát giao thông nữa, mấy
người các anh thương lượng một lúc, cuối cùng kết luận là chúng tôi đâm
phải bà cụ kia, lẽ nào các anh không nghe thấy có người nói chính mắt
nhìn thấy bà cụ kia tự mình ngã xuống sao?
Chu Hân Mính nói đến đây, quay sang nhìn đồn trưởng Trương, gật đầu nói:
- Đồn trưởng Trương, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ cái gọi là phương thức
phá án của các anh rồi, lẽ nào các anh cứ làm như vậy là coi như kết
thúc vụ án sao? Được, hôm nay tôi muốn đòi lại công đạo, nếu như các anh cảm thấy mình không xử lý được vụ việc lần này, tôi sẽ điều động toàn
bộ nhân lực của đại đội cảnh sát hình sự tới chỗ này, để cho người của
tôi điều tra vụ việc lần này. Hừ, tôi sẽ cho các vị kiến thức xem đội
cảnh sát hình sự thành phố điều tra như thế nào!
Giờ
phút này trên trán của đồn trưởng Trương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
trong lòng thầm kêu cha khóc mẹ. Cô nàng Chu Hân Mính này mình có thể
trêu vào sao, bình thường muốn lấy lòng còn không kịp, bây giờ thì ngược lại còn chọc giận người ta. Đồn trưởng Trương theo phản xạ đưa tay lau
mồ hôi trên trán, vội vàng quay ra nói với một nữ cảnh sát:
-
Tiểu Lưu, sao cô còn ngồi ì ra đó vậy? Mau mau đưa Chu đại đội trưởng
đến phòng làm việc của tôi để Chu đại đội trưởng nghỉ ngơi thư giãn một
chút. A, đúng rồi, còn cả người bạn đi cùng Chu đại đội trưởng nữa,
nhanh lên, nhanh lên đi!
Cô nữ cảnh sát tên gọi Tiểu
Lưu nhanh nhảu chạy tới, dẫn Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi vào trong.
Lúc này Diệp Lăng Phi bỗng nói chen vào:
- Hân Mính, anh thấy
chúng mình cứ ngồi ở đây là được rồi, dù gì thì chúng ta cũng là người
bị tình nghi, rõ ràng là làm chuyện tốt đỡ một bà lão bị ngã vậy mà vẫn
có thể bị người khác nói xấu là tông xe vào người ta. Nếu như chúng mình đi vào trong, vạn nhất có người nói chúng mình muốn chạy trốn, không
phải là còn tệ hơn sao. Hân Mính, anh thực sự rất lo lắng về những lời
đàm tiếu của người ngoài, bọn mình cứ ngồi ở chỗ này thì tốt hơn. A,
đúng rồi, bọn mình chưa bị còng tay này, em không nên chờ người ta còng
mình lại, chúng ta tự còng tay là được rồi!
Đồn trưởng
Trương vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, trong lòng sợ đến muốn
chết, không dám nhiều lời, chỉ liên tục nháy mắt với nữ cảnh sát kia.
Viên nữ cảnh sát hiểu ý sếp, vội vàng nói:
- Chu đội trưởng, cô
xem cô đứng ở chỗ này cũng không hay cho lắm, hai vị mau vào trong ngồi
chơi. Chu đội trưởng, cô uống trà hay uống cà phê vậy?
Chu Hân Mính thấy đồn trưởng Trương biểu hiện ra thái độ khá tốt, cũng
không thể để cho ông ta phải khó xử cô hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đồn trưởng Trương, chúng tôi ngồi ngay trong kia chờ lời giải thích của anh đó, người của anh ở ngay trên đường bắt chúng tôi vào đây, nếu như
thật tôi phạm tội thì không nói làm gì, thế nhưng nếu như anh điều tra
xong mà chúng tôi vô tội, vậy anh phải lo lắng đến ảnh hưởng của chuyện
lần này đó!
Chu Hân Mính không nói thẳng ra, nhưng đồn
trưởng Trương vẫn nghe ra ý tứ của những lời Chu Hân Mính vừa nói. Chu
Hân Mính chính là con gái của Chu thị trưởng, nếu như chuyện này truyền
ra ngoài chắc chắn sẽ kinh động đến Chu thị trưởng, lúc đó không ai có
thể gánh được trách nhiệm. Chờ Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi khỏi,
đồn trưởng Trương lập tức gọi hai gã cảnh sát nhân dân vào phòng làm
việc ở tầng một, cửa phòng vừa đóng, đồn trưởng Trương chỉ vào mặt hai
viên cảnh sát, giáo huấn:
- Hai người các cậu có phải là ăn tim
gấu gan báo không hả, các cậu có biết cô ta là ai không, cô ta chính là
đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự thành phố, là con gái của thị
trưởng Chu đấy! Hai tên cảnh sát nhỏ nhoi như các cậu mà cũng dám động
đến người ta, hai cậu nói xem hai cậu có to gan quá không vậy!
- Đồn trưởng, thực sự bọn em không biết mà!
Hai viên cảnh sát nghe đồn trưởng Trương nói xong, sợ đến mức đầy đầu
mồ hôi lạnh. Hai viên cảnh sát đâu tưởng tượng được một cô gái mà lại có bối cảnh lớn đến vậy, bây giờ hai tên này cảm thấy cả người mềm nhũn,
đi đứng cũng khó khăn, liên tục cầu xin:
- Đồn trưởng, van anh, anh nghĩ cách giúp bọn em với!
- Bây giờ biết sợ rồi hả, lúc nãy thì làm gì sao không suy xét, các cậu nói xem có phải các cậu nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên đi gây
chuyện đúng không, sao lại chọc tới cô nàng ấy chứ!
Đồn trưởng Trương răn dạy.
- Chúng ta muốn trốn tránh cũng không trốn được nữa rồi, là do các cậu
hết lần này tới lần khác chọc tới người ta. Các cậu đừng có đứng đây mà
run cầm cập nữa, đến lúc này sợ cũng chẳng có tác dụng đếch gì đâu. Tôi
hỏi các cậu, rốt cuộc vì sao các cậu lại muốn bắt Chu đội trưởng vậy,
tôi nghe giọng điệu của Chu đội trưởng thì hình như là các câu vu hãm cô ấy phải không!
- Đồn trưởng, việc này thực sự không thể trách bọn em!
Một viên cảnh sát nói.
- Tất cả đều là chủ ý của Vu phó đồn trưởng chúng ta, thực sự không liên can đến bọn em!
- Sao lại dính dáng đến cả Vu phó đồn trưởng ở đây vậy?
Đồn trưởng Trương hỏi.
Hai gã cảnh sát thấy sự việc đã đến tình trạng này rồi, không dám giấu
diếm gì cả, đem đầu đuôi câu chuyện nói ra. Thì ra là tên cảnh sát chạy
đến lúc sau là đồn phó đồn cảnh sát này, họ Vu. Tên Vu phó đồn trưởng
này đang theo đuổi cháu gái của bà lão kia.
Vốn hai
viên cảnh sát cũng nhìn ra bà lão kia trơ trẽn đòi tiền của người ta.
Sau đó, hai gã cảnh sát giao thông đi đến, khám nghiệm hiện trưởng cho
kết quả là không có bất kì dấu vết nào chứng minh chiếc xe kia đâm phải
bà cụ. Tên Vu phó đồn trưởng kia vì muốn biểu hiện khả năng một phen nên mới đuổi hai nhân viên cảnh sát giao thông đi, sau đó nói với hai tên
cảnh sát là cứ xử lý chuyện này theo tình huống chiếc xe đâm phải bà cụ, để chủ nhân của chiếc xe bồi thường cho bà lão một số tiền là được. Hai viên cảnh sát nghe vậy liền đáp ứng, sao có thể đắc tội với đồn phó
được.
Đồn trưởng Trương vừa nghe xong, hận không thể
cho hai tên thuộc hạ này mỗi người một cái bạt tai, thân là cảnh sát,
sao có thể làm ra mấy chuyện kiểu này được, càng đáng chết hơn nữa là
gặp ai không gặp lại gặp đúng Chu Hân Mính, cái này không phải là định
tự sát sao. Loại chuyện như thế này, không ai giúp được bọn họ cả. Đồn
trưởng Trương vốn đang nghĩ nếu như thuộc hạ của mình và Chu Hân Mính
hiểu lầm gì đó thì nhiều lắm thì bản thân sẽ khiêm tốn nhận lỗi nói tốt
vài câu, chờ Chu Hân Mính hết giận rồi tính tiếp.
Đồn
trưởng Trương biết Chu Hân Mính không phải là người cậy mình là đại đội
trưởng đội cảnh sát hình sự mà không phân biệt thị phi, chỉ là lúc này
cô đang tức giận, vì thế đồn trưởng Trương mới muốn chờ cho Chu Hân Mính nguôi giận, lúc đó mới cầu tình mong cô giơ cao đánh khẽ, không nên
tính toán gì với bọn hắn nữa. Bây giờ đồn trưởng Trương chỉ nghĩ làm thế nào để tự bảo vệ mình, đồn công an của hắn gây ra chuyện lớn như vậy,
bản thân là đồn trưởng cũng phải chịu trách nhiệm, quan trọng hơn Chu
Hân Mính là đối tượng không thể đắc tội, chuyện này nếu như không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, sợ rằng cái chức đồn trưởng này hắn cũng
không làm được nữa. Đồn trưởng Trương suy đi tính lại hồi lâu, rốt cuộc
cũng lên tiếng:
- Hai người các cậu lần này thực sự gặp phải đại họa rồi, nếu như Chu đại đội trưởng tiếp tục truy cứu chuyện này, hai
người các cậu mất việc là còn nhẹ, không chừng còn có thể bị nhận hình
phạt thêm nữa đó!
Hai câu này của đồn trưởng Trương làm hai cảnh sát kia sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, hai người vội vàng nói:
- Đồn trưởng, lần này anh nhất định phải giúp bọn em đó!
- Tôi giúp các cậu thế nào đây? Tôi dám đắc tội với người ta sao, mọi
chuyện đều do các cậu gây ra đó. Các cậu đã nghe Chu đội trưởng nói rồi
đó, chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ. Người ta không nói rõ ràng, thế
nhưng các cậu hẳn là minh bạch ý tứ trong câu đó, người ta là đại đội
trưởng đại đội cảnh sát hình sự thành phố, lại là con gái của thị trưởng đó, bị các cậu bắt lại, chuyện này mà truyền đi sẽ gây ra nhiều sóng
gió. Hai thằng ranh các cậu không chịu động não gì cả, vì sao người ta
lại chịu theo các cậu đến đây chứ, các cậu nghĩ rằng nguời ta sợ hai tên cảnh sát tôm tép như cậu sao. Người ta thực ra là muốn chúng ta không
thể nào xử lí được chuyện này, nói thẳng ra, đó là chuẩn bị cho các cậu
và cả tôi đi bóc lịch đó. Hai thằng ranh các cậu làm gì không làm, tự
dưng gây ra loại chuyện như thế này. Theo ý tôi thì bây giờ hai cậu nên
viết đơn từ chức đi, tôi sẽ nói với Chu đội trưởng rằng hai người các
cậu là bị bắt ép, là Vu phó đồn trưởng ra lệnh cho các cậu làm như vậy.
Đến lúc đó tôi sẽ nói thêm rằng tôi đã khai trừ các cậu, như vậy chí ít
cũng làm Chu đội trưởng bớt giận, hai cậu cũng có thể thoát kiếp ngồi
tù!
Hai viên cảnh sát nghe vậy, cũng biết bây giờ chỉ
có biện pháp này thôi, thà bị cho thôi việc còn hơn là bị ngồi tù, hai
người đó đối với đồn trưởng Trương đúng là thiên ân vạn tạ. Đồn trưởng
Trương thầm nghĩ lần này bất luận như thế nào đều phải đuổi cổ tên Vu
phó đồn trưởng kia đi. Xem ra lần này Vu phó đồn trưởng không chỉ bị
giáng chức, có khi còn phải ngồi tù nữa. Nhưng thời khắc này đồn trưởng
Trương phải lo cho bản thân đã, làm gì có tâm tư đi lo chuyện người
khác. Đồn trưởng Trương bàn bạc với hai viên cảnh sát hồi lâu mới đi.
Sau đó đồn trưởng Trương hấp ta hấp tấp trở lại phòng làm việc của mình, vừa đi vào đã thấy Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đang ngồi ở đó chờ
đợi. Đồn trưởng Trương đi đến chỗ hai người, tỏ vẻ vô cùng căm phẫn,
thoá mạ hai tên cảnh sát và Vu phó đồn trưởng một trận, sau đó đem
chuyện nói lại với Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nghe xong, hừ lạnh nói:
- Đồn trưởng Trương, nếu chuyện này là do đồn công an của anh tạo thành không biết anh định xử lý nó như thế nào đây?