Lương Ngọc nói rồi nhìn em gái mình, nói:
- An An, chị xin lỗi, đều tại chị nên làm em suýt nữa bị tổn thương, đợi Dã Lang trở về chị sẽ không làm nghề cảnh sát này nữa, chị định sinh
sống ở Vọng Hải.
Lương Ngọc vừa nhắc đến Vọng Hải, Lương An An lập tức tiếp lời:
- Vâng chị ạ, em đang định nói với chị chuyện này, Diệp đại ca nói sẽ cho em tới đó làm việc, em cũng muốn đi xem sao.
Lương Ngọc nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại nhìn Lương An An, cô gật đầu đồng ý:
- Được thôi.
Lương Ngọc và Lương An An cùng rời khỏi căn phòng, đi tìm bố họ. Những
việc này việc nào ra việc đó, kể cả có gặp nhiều chuyện khác nữa cũng
không phải lo lắng. Lương Ngọc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vừa hút hết điếu thuốc, giờ lại châm điếu mới. Trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc, Bành Hiểu Lộ liên tục lấy tay ra hiệu không
vừa ý.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hút hết bao thuốc, hắn phủi phủi tay, nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, hôm nay anh định ngủ lại đây, em thấy thế nào?
- Tùy anh, chỉ cần anh không sợ người ở nhà anh ghen thì anh cứ ngủ ở đây, em thì chẳng sao cả.
Bành Hiểu Lộ ngồi trên giường, ánh mắt cô hướng về phía Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn dần hé mở, nói:
- Lần trước ở thành phố em đã là của anh rồi, bây giờ kể cả em có yêu
người khác cũng không thể chạy trốn khỏi việc đã từng là người của anh,
Diệp Lăng Phi, anh định có trách nhiệm với em thế nào?
- Cái thằng Dã Thú ngày càng không ra gì, sao đi công chuyện lại không
gọi điện cho tôi, trong lòng tôi thật không yên tâm, Hiểu Lộ, cô đợi
chút, tôi đi gọi điện cho Dã Thú.
Diệp Lăng Phi nói không để Bành Hiểu Lộ nói thêm gì, anh đã cầm điện
thoại gọi cho Dã Thú. Bành Hiểu Lộ lắc đầu cười, cô đương nhiên nhận ra
Diệp Lăng Phi đang chuyển chủ đề, chuyện cô vừa nói với Diệp Lăng Phi là một chuyện khó giải quyết, Diệp Lăng Phi thực sự không dám nói thêm.
Bành Hiểu Lộ cũng không cần Diệp Lăng Phi phải hứa với cô điều gì. Trong lúc Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, cô đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Diệp Lăng Phi gọi cho Dã Thú, liên tục gọi đến hai lần Dã Thú mới nghe máy. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, công chuyện giải quyết thế nào rồi?
- Lão đại, em bên này vẫn chưa có gì tiến triển, đợi em có thông tin rồi sẽ nói vớianh. Anh yên tâm đi, em không làm bậy đâu.
Câu nói sau của Dã Thú vừa mới thêm vào, chỉ vì sợ Diệp Lăng Phi sẽ lo lắng. Diệp Lăng Phi dặn dò:
- Dã Thú, cậu cẩn thận một chút đấy, vừa rỗi cảnh sát hình sự quốc tế
đến khách sạn chúng ta ở, anh đoán họ đang tìm chúng ta, nếu cậu phát
hiện ra chuyện gì, không được phép tự hành đồng, nhất định phải báo cho
anh. Dã Thú, cậu nhất định phải nhớ lời anh, rõ chưa?
- Vâng, được rồi lão đại. Anh cứ yên tâm.
Dã Thú nói đến đây chợt vội nói:
- Anh cả, em phải cúp máy đây, bên này có chuyện gấp, có gì em sẽ báo anh kịp thời.
Dã Thú không đợi Diệp Lăng Phi nói, vội cúp máy. Diệp Lăng Phi cau mày,
xem ra Dã Thú làm thế có chút kỳ lạ, nếu như trước đây Dã Thú không thể
nói kiểu đó, chứng tỏ Dã Thú bên đó chắc chắn có chuyện gì gấp, chỉ là
cậu ta không chịu nói. Diệp Lăng Phi không đoán được rốt cuộc Dã Thú gặp phải chuyện gì.
Lúc Trần Bưu gọi điện thoại tới, Diệp Lăng Phi đang ngồi trong phòng
Bành Hiểu Lộ uống rượu vang, Bành Hiểu Lộ ít nhiều cũng rất đa cảm, cũng biết thưởng rượu vang. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại của Trần Bưu xong, anh để cốc rượu vang xuống, nói với Bành Hiểu Lộ:
- Anh về phòng chuẩn bị một chút, tối nay có người mời đi ăn.
- Ai mời?
Bành Hiểu Lộ hỏi câu này xong mới biết mình không nên hỏi thế nên vội vàng nói:
- Em sợ anh có chuyện gì nên hỏi thôi. Anh đừng nghĩ gì.
Diệp Lăng Phi miệng cười nói:
- Anh đâu có nghĩ gì đâu. Anh muốn đưa em cùng đi, là một tên trùm một
bang ở Hong Kong, mà cùng không phải, rốt cuộc gã làm gì anh đến giờ
cũng không biết. Anh chỉ biết gã kinh doanh sòng bạc, đối đầu với Tang
Bưu, tối nay anh sẽ gặp hắn. Hiểu Lộ, tối nay em có thời gian không?
- Dân xã hội đen em không thích, tối nay đúng là em có chút việc, nhưng
anh nói anh phải gặp người là xã hội đen em không thể không qua xem sao, nhỡ đâu anh có chuyện gì thì làm sao? Đến lúc về em không biết phải nói thế nào với Tình Đình. Diệp Lăng Phi, em cũng sẽ chuẩn bị một chút, em
sẽ đi cùng anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, bỗng dưng anh dang cánh tay ra ôm Bành Hiểu Lộ vào lòng, hôn lên môi cô rồi nói:
- Hiểu Lộ, có phải em lo anh sẽ có chuyện?
- Đừng tùy tiện lôi kéo như thế, em chưa kết hôn, làm thế với người đã
kết hôn như anh em thấy áp lực lắm. Nếu như anh có xảy ra chuyện gì
người ta lại tưởng em làm, em không muốn bị người ta nói ra nói vào, tóm lại, Diệp Lăng Phi, anh phải chắc chắn đừng có chuyện gì, anh nghe
chưa?
- Nghe thì nghe thấy rồi, nhưng anh không hiểu người khác sao lại nói ra nói vào được?
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên vai Bành Hiểu Lộ, mắt hắn cười tinh quái, nói:
- Hiểu Lộ, em nói rõ cho anh biết.
Bành Hiểu Lộ thoát ra khỏi vòng tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Nói gì mà nói, chẳng có gì đáng nói cả. Không phải anh vừa nói phải đi chuẩn bị sao không đi đi, nhanh lên, đừng có lằng nhằng ở đây nữa.
- Uhm, lát nữa anh qua gọi em.
Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi taxi đến nhà hàng chỗ Trần Bưu nói, nhà hàng này là nhà hàng ăn đồ tây nằm ở khu trung tâm thành phố Cửu Long.
Trước cửa nhà hàng chỉ có một chiếc xe con, không hề giống với đa số các nhà hàng tây khác, trước cửa đầy xe. Trước cửa nhà hàng có hai người
đàn ông mặc đồ tây, cửa treo biển tạm ngừng phục vụ. Khi Diệp Lăng Phi
và Bành Hiểu Lộ đến phía trước nhà hàng, nhìn thấy tấm biển, Diệp Lăng
Phi hơi sững lại, miệng lầm bầm:
- Không lẽ tên khốn Trần Bưu này định trêu ngươi mình.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra thì nghe thấy có tiếng người gọi:
- Diệp tiên sinh!
Trần Bưu từ trong nhà hàng bước ra. Khi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông chủ tôi đã ở phía trong đợi Diệp tiên sinh rồi.
Trần Bưu nói, mắt nhìn qua Hiểu Lộ, ánh mắt biểu lộ một chút kinh ngạc,
vẻ đẹp của Bành Hiểu Lộ làm Trần Bưu ngạc nhiên, nếu như Bành Hiểu Lộ
đẹp một cách bình thường thì không sao, nhưng phong thái của Bành Hiểu
Lộ không giống với những cô gái khác, thêm nữa gương mặt xinh xắn làm
cho vẻ đẹp của cô có phần đáng kinh ngạc, vẻ đẹp kiểu này rất dễ làm lay động đàn ông.
Trần Bưu gặp rất nhiều người đẹp khác, nhưng khi đối diện với Bành Hiểu
Lộ lại cảm thấy rung động. Từ động tác Bành Hiểu Lộ khoác tay Diệp Lăng
Phi một cách tình cảm, Trần Bưu đã nhìn ra quan hệ giữa hai người họ.
Trần Bưu không nói thêm nhiều lời, vươn tay phải ra, làm động tác mời,
ra hiệu mời Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ vào trong nhà hàng.
Nhà hàng này vốn là tài sản của ông chủ Trần Bưu - Liêu Văn. Khi Diệp
Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ bước vào trong thì nhìn thấy một lão già đầu
hói ngồi trong đó, trước mặt lão có vài món điểm tâm. Lão già ngẩng mặt
lên, chính là Liêu Văn, ông chủ của Trần Bưu, năm nay sáu mươi hai tuổi
rồi, với độ tuổi như lão thì đã nghỉ từ lâu rồi, nhưng Liêu Văn lại
không quen với cuộc sống dưỡng lão, Lão thích cuộc sống của dân xã hội
đen hơn.
Liêu Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt Lão nhìn qua Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu
Lộ rồi lại cúi đầu xuống. Một cô gái mặc váy ngắn màu trắng tay cầm chai rượu vang tiến đến trước mặt Liêu Văn, cô gái cẩn thận rót rượu cho
Lão, sau đó đặt chai rượu xuống rồi quay người đi. Từ đầu đến cuối, Lão
không hề ngẩng lên, luôn cúi xuống và ăn điểm tâm. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ tiến đến trước mặt Liêu Văn, Trần Bưu cúi người đứng bên Liêu
Văn nói nhỏ:
- Ông chủ, người đến rồi.
- Ồ!
Liêu Văn đáp lại một tiếng, rồi ngẩng đầu lên. Lão không chào hỏi Diệp
Lăng Phi mà cầm ly rượu uống một hớp. Sau đó Lão lại cúi đầu xuống, vừa
ăn vừa nói:
- Nghe nói anh có việc muốn nhờ ta? Được, tôi cho anh hai phút, nói xong anh có thể đi được rồi.