Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc áo khoác màu đen xuất hiện ở đại sảnh chờ
khách, Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cũng tới, cô vội
vàng cất tiếng gọi Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, bên này!
Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thì cô hơi do dự một chút, sau đó cất bước đi tới chỗ hai người.
- Lộ Tuyết, hôm nay cậu ăn mặc thật xinh đẹp, mình nhìn qua thiếu chút nữa còn không nhận ra cậu nữa đó!
Bạch Tình Đình cười nói với Trương Lộ Tuyết.
Từ trong giọng nói của Bạch Tình Đình có thẻ nhận ra quan hệ giữa Bạch
Tình Đình và Trương Lộ Tuyết rất tốt, trước đây nếu như Bạch Tình Đình
nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không trợn mắt khinh khỉnh nhìn đối phương đã
là tốt lắm rồi, sao có thể chủ động chào hỏi Trương Lộ Tuyết thế này
chứ.
Diệp Lăng Phi cũng không biết trong khoảng thời
gian hơn hai tháng hắn rời khỏi đây, rốt cuộc Bạch Tình Đình và Trương
Lộ Tuyết thông qua phương thức gì để khiến cho quan hệ giữa hai người
trở nên tốt, nhưng từ việc Trương Lộ Tuyết mỉm cười đáp lại với Bạch
Tình Đình thì cũng có thể đoán được ít nhất hai người đã trở thành bạn
bè rồi.
- Mình tới đón cha mình!
Trương Lộ Tuyết không để ý đến Diệp Lăng Phi đang đứng bên cạnh Bạch Tình Đình, cô nở nụ cười, nói với Bạch Tình Đình:
- Cha mẹ mình cũng ngồi chuyến bay này để trở về đây, vốn hai người nói là ngày mai trở về, không biết vì sao lại trở về sớm thế này. Mình vừa
mới nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy tới đây, trên đường đến sân bay thì bị tắc đường, bị chậm tới hơn một tiếng đồng hồ!
- Lúc bọn mình tới đây cũng gặp cảnh kẹt xe, kết quả là mất gần ba tiếng đồng hồ mới đến được đây!
Bạch Tình Đình nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới việc Trương Lộ Tuyết còn
chưa biết hôm nay Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp
Lăng Phi, sau đó quay sang Trương Lộ Tuyết, bổ sung một câu khá vô
nghĩa:
- Lộ Tuyết, mình còn quên nói cho cậu biết, hôm nay anh ấy mới trở về đấy!
- Anh ta có trở về hay không thì liên quan gì đến mình, dù sao thì mình cũng coi anh ta là người vô hình rồi!
Trương Lộ Tuyết quay sang Diệp Lăng Phi, bĩu môi:
- Bây giờ em đã có bạn trai rồi, anh ấy đối xử với em rất tốt, em cảm thấy rất hạnh phúc!
- Lộ Tuyết, cậu có bạn trai rồi à, sao mà mình không biết nhỉ, cậu tìm bạn trai lúc nào vậy?
Bạch Tình Đình cảm thấy rất bất ngờ, cô kinh ngạc hỏi. Trương Lộ Tuyết có vẻ hơi chần chừ, rồi lập tức đáp:
- Đó là chuyện của mấy ngày hôm trước!
- À, như vậy hả, nếu có thời gian đến gặp mặt xem sao!
Bạch Tình Đình nói.
- Mình không phải anh chàng đẹp trai!
- Anh dế mèn (tất suất ca), gọi tắt là anh đẹp trai (suất ca)!
Diệp Lăng Phi thình lình nói chen vào.
- Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của anh thôi!
Bạch Tình Đình vội vàng kéo Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông xã, anh đừng nói linh tinh nữa!
- Không có gì đâu, dù sao thì mình cũng quen với chuyện này rồi!
Trương Lộ Tuyết bĩu môi, có vẻ như không thèm để ý đến.
Ba người đang nói chuyện phiếm ở một bên thì nghe thấy thông báo về
chuyến máy bay sắp hạ cánh. Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, chúng ta ra chỗ cửa khách ra đón cha em đi!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu.
Bạch Tình Đình đã lâu chưa được gặp Bạch Cảnh Sùng, cảm thấy rất nóng
ruột tự nhiên đi rất nhanh. Còn Diệp Lăng Phi thì đi tương đối chậm rãi, Trương Lộ Tuyết thì đi càng chậm hơn. Diệp Lăng Phi đang đi thì chợt
cảm thấy phía sau có người giẫm phải chân mình, may mà hắn phản ứng mau
lẹ nên mới tránh được một pha ngã dập mặt. Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết vẻ mặt vô tội đang đứng ở phía sau, có ý muốn giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi, trông vẻ mặt thì như là chuyện này
không có liên quan gì đến cô vậy. Nếu Trương Lộ Tuyết không làm vậy,
Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng khẳng định chuyện này
là do Trương Lộ Tuyết làm, phải biết rằng đằng sau Diệp Lăng Phi còn có
khá nhiều người cũng đi đón máy bay, bị người khác giẫm phải cũng là
bình thường, nhưng Trương Lộ Tuyết làm như vậy giống như là giấu lạy ông tôi ở bụi này, ngược lại nói cho Diệp Lăng Phi biết vừa rồi là Trương
Lộ Tuyết cố ý giẫm vào chân hắn.
Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đi tới,
theo bản năng lùi về phía sau, kết quả là thiếu chút nữa Trương Lộ Tuyết đụng phải người đang đi phía sau lưng cô. Lúc này Diệp Lăng Phi lại
vươn tay phải ra nắm lấy cánh tay của Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ
Tuyết đứng vững lại.
- Anh...!
Trương Lộ Tuyết vừa định hỏi Diệp Lăng Phi sao lại tóm lấy mình, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi lên tiếng:
- Cẩn thận một chút, em không biết đằng sau có người sao, nếu như đụng vào họ thì sẽ không hay đâu!
Trương Lộ Tuyết nhìn người vừa vượt lên phía trước mình, nếu như vừa
rồi Diệp Lăng Phi không kéo mình lại, nhất định cô sẽ va phải người đó.
Tuy trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài miệng Trương Lộ Tuyết vẫn cố nói:
- Đó là chuyện của em, anh đừng có mà động tay động chân với em đó, cẩn thận bạn trai em đến đánh anh!
- Đánh anh à?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cười nói:
- Cái này thì phải xem bản lĩnh của hắn rồi!
- Dừng lại, với những kẻ như anh, bạn trai em chỉ cần một tay là có thể giải quyết được rồi!
Trương Lộ Tuyết nói như thật.
- Bạn trai của em rất lợi hại đó! Em nói cho anh biết nhé, bạn trai em
có thể lấy một địch trăm, hơn nữa bạn trai của em còn có thể hồi sinh
đó, lợi hại chưa!
- Hồi sinh á?
Diệp
Lăng Phi nghe vậy cũng trợn mắt líu lưỡi, hình như mình còn chưa nghe
thấy chuyện người chết sống lại, cái này không phải là nói đùa sao? Thấy bộ dạng hơi ngẩn người của Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết bĩu môi, hừ
lạnh nói:
- Sợ rồi chứ!
- Ừ, anh đúng là thấy hơi sợ!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Anh sợ em bị ốm rồi, sao mà lại nói mấy câu mê sảng thế!
- Anh không tin là đúng chứ gì, chờ lúc nào rảnh em dẫn em đi gặp bạn trai của em!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em cứ quyết định thời gian và địa điểm đi. Mấy ngày nay trời lạnh
quá, nên đến một quán trà ấm cúng hoặc là đến một quán cà phê cũng được, tất nhiên là đến phòng tập thể hình cũng được, nói chung là để bạn trai của em chọn đi. Nhưng mà nói trước, nếu như có người bị thương thì phí
tổn chữa bệnh tự lo liệu ấy!
Trương Lộ Tuyết lắc đầu, nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Không cần phiền phức như vậy, tối về anh lên “World of Warcraft” tạo
lập một nhân vật, đến lúc đó anh có thể thấy bạn trai của em rồi!
- Lên tạo lập nhân vật trên “World of Warcraft” sao?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, Trương Lộ Tuyết thấy bộ dạng ngạc nhiên của Diệp Lăng Phi, không nhịn được nói:
- Anh không tạo nhân vật thì làm sao thấy bạn trai của em được, đến
ngay cả em mà còn không biết bạn trai mình là nam hay nữ mà!
Diệp Lăng Phi quả thực hết chỗ nói rồi, nói chuyện cả nửa ngày, hóa ra
là Trương Lộ Tuyết lại chơi game Online, còn tìm được một người bạn trai ở trong trò chơi nữa. Vừa nhìn là biết ngay Trương Lộ Tuyết thiếu sự
yêu thương của người khác, hy vọng trong trò chơi sẽ tìm được cái gọi là tình yêu. Thật ra thì Diệp Lăng Phi không biết được rằng, Trương Lộ
Tuyết không phải là muốn tìm tình yêu trong trò chơi đó mà là do một
mình buồn chán, nghe theo lời đề nghị của Trịnh Khả Nhạc, hai người chơi Warcraft. Chỉ là Trịnh Khả Nhạc thường dùng tài khoản của Trương Lộ
Tuyết để lừa lấy một số trang bị, còn lừa một tên ngốc làm bạn trai. Đến khi Trương Lộ Tuyết biết được thì đã không còn kịp rồi, Trương Lộ Tuyết cũng không để ý, đơn giản là tiếp tục chơi như vậy. Hôm nay gặp được
Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết mới cố ý nói là cô có bạn trai. Chỉ tiếc
là bị Diệp Lăng Phi truy vấn đến cùng, Trương Lộ Tuyết cũng không giấu
giếm được nữa mới chịu nói ra, đây chỉ là các nhân vật trong trò chơi mà thôi.
Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đang cười trộm mình, cô ưỡn ngực ra, hừ lạnh nói:
- Có cái gì buồn cười chứ, em thích chơi game Online đấy, anh quản được sao?
- Anh cũng không nói là anh quản được em!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa đón khách ra hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó hắn thu ánh mắt lại, nhẹ
nhàng nói với Trương Lộ Tuyết:
- Anh chỉ lo lắng em bị
người khác lừa dối thôi, nhìn bộ quần áo em đang mặc này, đâu có giống
tổng giám đốc của một công ty lớn chứ, anh thấy em giống một thiếu nữ vị thành niên thì đúng hơn. Xem cái chân thon này, suốt ngày mặc tất chân
gì vậy...A, xin lỗi, anh nhìn nhầm rồi! Không phải tất chân a...!
- Ánh mắt của anh là ý gì vậy, mặc kệ anh đấy, sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi ngang qua người Diệp Lăng Phi,
ngay lúc có đi qua. Diệp Lăng Phi thò tay bóp mông Trương Lộ Tuyết một
cái rồi lập tức làm bộ không như người không liên can, mắt nhìn ra chỗ
khác. Trương Lộ Tuyết xoay người lại, gương mặt mang theo nụ cười, kiều
mị nói với Diệp Lăng Phi:
- Vừa rồi có phải là bóp rất sướng tay không?
- Em đang nói với anh đấy à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em muốn hỏi anh có muốn bóp thêm lần nữa không?
Bộ dạng của Trương Lộ Tuyết trong mắt Diệp Lăng Phi là sự yên tĩnh
trước cơn giông bão, ngón tay hắn đột nhiên chỉ về phía sau lưng Trương
Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, cha em đi ra rồi kìa, chúng ta mau qua bên đó đi!
- Muốn gạt em à, đừng có hòng!
Sắc mặt Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên trầm xuống, cô giơ chân lên, dùng
chiếc giày hồng của mình hung hăng giẫm lên chân Diệp Lăng Phi, Diệp
Lăng Phi kêu lên "Ai ui" một tiếng. Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:
- Cái tên khốn kiếp nhà anh, vừa rồi có phải là anh muốn gạt em không,
em nói cho anh biết, em không chịu thua đâu. Anh đấy, cả ngày chỉ biết
bắt nạt em, vừa đi một chuyến đã là hai tháng, ngay cả một câu chào hỏi
cũng không có, vừa mới về đây đã lại cười nhạo em. Hôm nay có anh thì
không có em, em sẽ cho anh thấy hậu quả của việc đắc tội bản tiểu thư!
Trương Lộ Tuyết đang phát tiết oán khí tắc nghẹn trong lòng, giống như
là một oán phụ bị người ta vứt bỏ, cô giơ chân lên, lại giẫm lên chân
Diệp Lăng Phi thêm lần nữa. Sức lực của Trương Lộ Tuyết vốn không lớn,
hơn nữa cô giơ chân lên giẫm Diệp Lăng Phi từ phương nằm ngang, điều này khiến cho lực đạo càng thêm yếu bớt. Tuy vậy nhưng tư thế này của
Trương Lộ Tuyết vẫn rất dọa người, những người xung quanh đó đều có ý
tránh ra để khỏi dính phải tai vạ.
- Lộ Tuyết, con đang làm cái gì vậy?
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên truyền tới từ sau lưng Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết vừa mới giẫm xong một phát, chân còn chưa đặt hẳn xuống đất. Sau khi nghe thấy giọng nói này, nét mặt Trương Lộ Tuyết trở nên cứng ngắc, cô để chân xuống, thân thể hơi căng cứng xoay người
lại, thấy ở phía sau mình, cha mẹ của Trương Lộ Tuyết cùng với Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng mấy người đang nhìn cô. Trương Lộ Tuyết xấu hổ
nói:
- Mẹ, cha, con... con đang... đang luyện tập kỹ
thuật phòng chống yêu râu xanh, dạ, đúng vậy, Diệp Lăng Phi cam tâm tình nguyện làm đối tượng tập luyện của con, dạ, là như vậy!
Diệp Lăng Phi đi tới, trước tiên chào hỏi Trương Khiếu Thiên:
- Tổng giám đốc Trương, đã lâu không gặp rồi!
Khi trước hai vợ chồng Trương Khiếu Thiên chỉ biết là con gái mình có
thai chứ không biết được người đàn ông khiến cho con gái họ dính bầu là
Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết mặc kệ cha mẹ truy hỏi thế nào cũng không có chịu nói ra người đàn ông khiến mình mang thai là ai, chỉ hỏi ý kiến của cha mẹ, cuối cùng sau khi cân nhắc lợi hại. Trương Lộ Tuyết mới
quyết định bỏ đứa con đó đi.
Trương Khiếu Thiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi, theo phép lịch sự bắt tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, đúng là chúng ta đã lâu không gặp, chờ thêm mấy ngày nữa,
chúng ta sẽ tụ họp một phen. Chú biết chú có thể khôi phục được như thế
này hoàn toàn là công lao của cháu, hơn nữa tập đoàn Tân Á cũng đã làm
phiền cháu nhiều rồi, chú phải cảm ơn cháu chứ!
- Tổng giám đốc Trương, sao chú lại nói thế, khi xưa lúc cháu mới đến thành phố Vọng Hải may mà chú đã nhận cháu vào làm mà!
Trương Khiếu Thiên mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, đừng nhắc lại chuyện này nữa, cháu và chú đều rõ ràng
chuyện xảy ra mà. Ừm, chú vừa xuống máy bay còn hơi mệt, chờ vài ngày
nữa, chú sẽ gọi điện thoại cho cháu, chúng ta ra ngoài tâm sự!
- Được!
Diệp Lăng Phi đồng ý.
Trương Lộ Tuyết bởi vì lúc trước ở trước mặt mặt nhiều người như vậy
giẫm lên chân Diệp Lăng Phi, cô có chút xấu hổ, kéo tay mẹ mình, không
nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi chào hỏi với Trương Khiếu Thiên xong mới
đến trước mặt Bạch Cảnh Sùng, trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con thấy nét mặt của cha và vú Ngô hai người đều rạng rỡ lắm đó, ít nhất cũng trẻ ra mười tuổi!
Vú Ngô bị Diệp Lăng Phi nói như vậy có chút ngại ngùng, trong ánh mắt
Bạch Cảnh Sùng thì lóe lên sự vui mừng. Sự vui sướng cũng không phải bởi vì đã lâu không gặp Diệp Lăng Phi, sự vui sướng này là sự vui sướng vì
có hy vọng, giống như một người qua đường đi một mình trong đêm đen kịt
thì thấy phía trước có một ngọn đèn. Bạch Cảnh Sùng nắm tay Diệp Lăng
Phi, có vẻ thân thiết lạ thường, nói:
- Tiểu Diệp, cha
thật không ngờ hôm nay con có thể trở về, thật là tốt quá! Lúc cha ở Bắc Kinh còn đắn đo xem có nên tìm lão thủ trưởng để lão thủ trưởng kêu con trở về không nữa!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân à, sao con cảm thấy áp lực thật lớn a, cha có thể
giảm bớt chút áp lực cho con được không? Nhạc phụ đại nhân, cha nói như
vậy rất dễ khiến con tối nay mất ngủ đó!
Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này con nhất định phải hỗ trợ, nếu không sẽ dẫn đến tai họa chết người đấy!
Nghe Bạch Cảnh Sùng nói xong câu đó, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều sửng sốt, Bạch Tình Đình vội vàng hỏi:
- Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình trong lòng sốt ruột, tưởng là chỗ cha mình xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi thì không cho là như vậy, Diệp Lăng Phi đã sớm phán
đoán rất có thể là chuyện này liên quan đến ba người bà con mới tới hôm
nay, chỉ là Bạch Cảnh Sùng chưa nói gì, Diệp Lăng Phi cũng không nóng
lòng muốn biết. Bạch Cảnh Sùng không nói ra ở đây, Diệp Lăng Phi tiếp
nhận hành lý của Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô từ tay Bạch Tình Đình, bốn
người rời khỏi sân bay. Lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên xe, Bạch Tình Đình nói với Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô ngồi ở hàng ghế sau:
- Chi bằng chúng ta cứ ăn cơm ở đây trước!
- Cha ăn không vô!
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Cha muốn mau chóng gặp ông Bạch của con, chuyện này không chậm trễ
được, nếu như còn tiếp tục chậm trễ nữa, sợ rằng lão Tam sẽ không còn
toàn mạng nữa rồi!
- Cha à, lão Tam này là ai vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
Bạch Tình Đình chỉ về quê cũ có một lần, tất nhiên là không biết những
người họ hàng ở quê cũ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cha mình nhắc
tới người tên là lão Tam này.
- Lão Tam là con trai thứ ba của ông Bạch, chuyện này kể ra thì dài lắm!
Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:
- Ông Bạch là bậc bề trên mà Bạch gia chúng ta phải tôn kính nhất, khi
xưa người ta có ân với nhà chúng ta. Mấy năm nay tuy cha có giúp đỡ họ
một chút nhưng luôn cảm thấy vẫn chưa báo đáp được đại ân năm của họ đối với nhà chúng ta. Lần này lão Tam xảy ra chuyện, vô luận thế nào cha
cũng phải giúp ông ấy!
-o0o-