- Mất trí nhớ?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói ra câu đó xong, hắn quay mặt sang Mộ Văn, không tin hỏi:
- Làm sao có thể như vậy được?
- Ít nhất trước mắt là như vậy. Ban nãy bác sĩ đến đây, bước đầu phán
đoán do não của cô ta bị tổn thương gây ra mất trí nhớ, chỉ là còn chưa
biết mất trí nhớ vĩnh viễn hay tạm thời, vì bây giờ là buổi tối nếu muốn phán đoán cô ta rút cuộc mất trí nhớ như thế nào thì phải đợi đến ngày
mai mới biết được.
Diệp Lăng Phi bĩu môi lạnh lùng nói:
- Không ngờ người phụ nữ này cũng có thể mất trí nhớ, tối hôm nay khi cô ta muốn giết tôi, sao không nghĩ rằng sẽ có kết cục này chứ?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta dừng lại giây lát rồi hỏi:
- Muốn giết anh? Diệp Lăng Phi, ý anh là nói tôi hôm nay cô ta đã tấn công anh?
- Đương nhiên rồi, nếu không làm sao tôi lại nói cô ta muốn giết tôi.
Diệp Lăng Phi quay người nhìn Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa phòng bệnh, Bạch Tình Đình đứng ở đó hồi lâu mà không bước vào. Ánh mắt Bạch Tình
Đình nhìn Kasa đang nằm trên giường bệnh, cô ta thấy Diệp Lăng Phi không hề nói dối cô ta. Bạch Tình Đình lúc này càng thấy áy náy hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình khẽ cười, sau đó quay đầu lại nhìn Kasa đang nằm trên giường bệnh nói:
- Mộ Văn, chuyện này giao cho cô, dù sao tôi không quản nữa, chỉ cần
đừng để cô ta trốn mất là được rồi, còn cô muốn xử lý như thế nào đó là
chuyện của cô tôi không quan tâm.
Diệp Lăng Phi nói xong quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Bạch Tình Đình
đứng ở cửa phòng bệnh thấy Diệp Lăng Phi đi ra, sắc mặt Bạch Tình Đình
mang đầy day dứt, áy náy, mở miệng đang định nói nhưng không ngờ Diệp
Lăng Phi đã nói trước:
- Bà xã, chúng ta về nhà thôi, ở đây không có việc gì của chúng ta nữa rồi!
Bạch Tình Đình gật đầu, trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi khỏi, Mộ Văn đột nhiên từ trong phòng bệnh chạy ra nói:
- Diệp Lăng Phi, mọi chuyện kết thúc rồi ư?
Câu hỏi của Mộ Văn khiến Diệp Lăng Phi chần chừ giây lát, hắn không biết phải nói như thế nào. Theo lý mà nói sự việc quả thực đã kết thúc rồi
nhưng Diệp Lăng Phi thấy sự việc vẫn chưa kết thúc, vẫn còn việc chờ hắn giải quyết. Nhưng tối hôm nay Diệp Lăng Phi có thể nghỉ ngơi thoải mái
vì sự việc tối hôm nay đã kết thúc rồi.
- Sư việc không có khi nào kết thúc cả, mặc dù chuyện này kết thúc nhưng còn có chuyện khác đợi chúng ta, Mộ Văn, cô thấy có đúng không?
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Mộ Văn cười gật đầu nói:
- Thật vậy, chuyện này không có lúc kết thúc, nếu chúng ta sống trong xã hội thì lúc nào cũng phải chuẩn bị vì có thể một lúc nào đó sẽ xảy ra
chuyện liên quan đến chúng ta, Diệp Lăng Phi, tôi nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi xua tay không nói gì, hắn ôm eo Bạch Tình Đình đi ra khỏi
bệnh viện. Trên đường về nhà, Bạch Tình Đinh lại hỏi chuyện Diệp Lăng
Phi bị tấn công, Diệp Lăng Phi hút thuốc hắn cố tính kéo cửa kính xe ô
tô xuống.
- Bà xã, chính là người phụ nữ đó, em chỉ cần biết em anh bị tấn công là đủ rồi, còn về những chuyện khác em không cần quản.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Cô ta nên vui mừng, chính vì sự mất trí nhớ đột ngột của cô ta mới
khiến cô ta có thể tiếp tục sống nếu không cô ta lúc này đã biến thành
một cái xác lạnh rồi.
Bạch Tình Đình không hỏi thêm nữa, cô ta đột nhiên há miệng rồi ngay sau đó thở một hơi rất dài, trong lúc Bạch Tình Đình ngẩn người thì Diệp
Lăng Phi đã cười nói:
- Bà xã đại nhân, em làm gì vậy!
- Không làm gì cả, em chỉ thở một hơi thôi.
Khi Bạch Tình Đình nói, ánh mắt cô ta nhìn ra bên ngoài xe:
- Ông xã, chúng ta đi dạo đi!
- Đi dạo?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, hắn hơi sửng sốt, còn cho
rằng mình đã nghe nhầm, tại sao nửa đêm rồi mà Bạch Tình Đình còn muốn
đi dạo. Nhưng Bạch Tình Đình nói một cách khẳng định:
- Đúng vậy, ông xã, em muốn đi dạo, chúng ta đi dạo thôi”
Diệp Lăng Phi hơi cau mày nói:
- Thế này đi, chúng ta về nhà trước sau đó từ biệt thự đi, khi nào em
thấy tốt hơn thì chúng ta quay về đi ngủ, bà xã, em thấy như vậy có được không?
Bạch Tình Đình không hề đi dạo gì cả, bây giờ đã là nửa đêm rồi, chỉ là
trong lòng Bạch Tình Đình đột nhiên có suy nghĩ đó mới nói ra thôi chứ
thực ra trong lòng Bạch Tình Đình cũng không phải rất muốn đi dạo lúc
nửa đêm.
Khó khăn lắm mới có được giấc ngủ ngon lành, những ngày này Diệp Lăng
Phi đều vì chuyện này chuyện kia khiến hắn không hề được ngủ một cách
thực sự, nhưng sau khi người nữ đặc công kia bị bắt, Diệp Lăng Phi phát
hiện hắn thực sự ngủ rất ngon, đến mức khi hắn tỉnh lại dường như hắn
sắp lăn từ trên giường xuống đất. Diệp Lăng Phi lại lăn vào thấy Bạch
Tình Đình nằm nghiêng vẫn đang ngủ. Làn da mịn màng trên cơ thể của Bạch Tình Đình lộ ra ngoài khiến Diệp Lăng Phi không chịu được lại nhảy bổ
đến.
Tối hôm qua tất cả mọi dục vọng mà trước đó Trịnh Khả Nhạc đã câu kéo
đều bị Diệp Lăng Phi trút hết lên người Bạch Tình Đình, kết quả đến sáng sớm dục vọng của Diệp Lăng Phi lại phát ra một cách mạnh mẽ, khi Bạch
Tình Đình còn chưa tỉnh ngủ thì đã có quan hệ với Bạch Tình Đình, đến
mức khi Diệp Lăng Phi phát ra hết rồi, nằm trên giường hút thuốc, Bạch
Tình Đình vẫn trách móc Diệp Lăng Phi quá sung sức, khiến cô ta không
thể nghỉ ngơi yên ổn. Đương nhiên Bạch Tình Đình chỉ kêu ca vậy thôi,
nhìn khuôn mặt cô ta ửng hồng, nhẵn bóng giống như một quả táo chín đỏ
vậy. Bạch Tình Đình bây giờ càng ngày càng có mùi vị của phụ nữ, dưới sự chăm chút của Diệp Lăng Phi, lại càng thêm quyến rũ.
Trong lúc Bạch Tình Đình đi tắm, Diệp Lăng Phi mặc quần sooc chạy đến
phòng Chu Hân Mính nói chuyện với Chu Hân Mính hồi lâu. Chu Hân Mính sắp sinh rồi, sự lựa chọn tốt nhất là đưa đến bệnh viện chờ ngày sinh nở.
Bạch Tình Đình đẩy cửa phòng của Chu Hân Mính, thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đang nói chuyện, Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, chuông điện thoại của anh kêu này”
- Điện thoại của anh?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, hắn gật đầu nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, anh qua đó xem thế nào.
Chu Hân Mính gật đầu cười, khi Diệp Lăng Phi đi khỏi, Bạch Tình Đình
ngồi xuống bên giường của Chu Hân Mính, dường như cô ta rất tức giận với Diệp Lăng Phi, trách móc nói:
- Hân Mính, anh ấy luôn bắt nạt tớ, cậu cũng không giúp tớ.
Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, cười nói:
- Tớ giúp cậu? Tình Đình, tớ giúp cậu như thế nào chứ?
Bạch Tình Đình nắm chặt tay Chu Hân Mính, miệng khẽ nói:
- Hân Mính, cậu đương nhiên có thể giúp tớ rồi. Vì cậu bây giờ có thai
rồi, đây là con của anh ấy, anh ấy đương nhiên sẽ rất xem trọng cậu,
hài, chỉ có tớ, chẳng có tài cán gì cả, mãi mà vẫn không thể mang thai
đứa con của anh ấy.
Chu Hân Mính khẽ cười:
- Tình Đình, chuyện này cậu không cần vội, tớ tin câu rất nhanh cũng sẽ có thôi.
Trong lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi nói chuyện với nhau, Diệp
Lăng Phi đã quay về phòng ngủ, hắn cầm điền thoại lên nhìn hiển thị,
Diệp Lăng Phi cảm thấy cuộc điện thoại này không phải là một cuộc điện
thoại bình thường. Trong lòng Diệp Lăng Phi đã có chuẩn bị, do vậy sau
khi nghe điện thoại, nghe thấy tiếng của Đới Vinh Cẩm vọng tới, Diệp
Lăng Phi không hề cảm thấy có gì ngạc nhiên mà ngược lại Diệp Lăng Phi
thấy Đới Vinh Cẩm sớm nên gọi điện cho hắn.