Diệp Lăng Phi nằm trên giường nhìn lên bóng đèn treo trên trần nhà. Nghe thấy tiếng gõ cửa hắn nói hai tiếng “vào đi”, nhưng cũng không có thêm
bất kỳ chuyển động nào.
Bạch Tình Đình đầy cửa bước vào phòng ngủ Diệp Lăng Phi.
Cô bước chân rất khẽ, nhẹ nhàng đến bên giường hắn rồi ngồi xuống.
Dù biết là Bạch Tình Đình vào nhưng Diệp Lăng Phi vẫn ngước mắt nhìn ngọn đèn trang trí trên trần, im lặng.
Không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Bạch Tình Đình lại cắn môi. Mắt
long lanh ngước nhìn chăm chú vẻ mặt Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- ông xã à, có phải anh đang rất ghét em không?
- Không!
Diệp Lăng Phi lạnh nhạt đáp.
- Vậy những lời nói ban nãy của anh nghĩa là sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Nghĩa là anh rất mệt.
Diệp Lăng Phi đột nhiên ngồi dậy, dựa người vào thành giường.
Hắn lấy một hộp thuốc trên đầu giường, đang định đưa một điếu lên mồm thì Bạch Tình Đình giơ tay ngăn lại nói:
- Không được hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.
Diệp Lăng Phi do dự hồi lâu, rồi cũng đặt bao thuốc lên đầu giường, quay mặt ra nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em còn nhớ lúc anh và em mới quen nhau không? Lúc đó chuyện
duy nhất chúng mình làm chỉ là cãi vã. Nếu không có lão già tác hợp thì
có lẽ chúng ta sẽ không ở bên nhau như bây giờ.
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Em cũng nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, khi đó rõ ràng là do xe em đâm vào xe anh, nhưng em vẫn trách anh. Anh lúc đó rất háo sắc rất
đáng ghét. Em còn nghĩ cả đời này cũng không muốn gặp lại người đàn ông
kiểu như anh.
Nghĩ đến chuyện xưa làm Bạch Tình Đình
không biết tự lúc nào vô thức tựa vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi
ôm lấy bờ vai gầy của cô vào lòng. Hắn quay mặt nhìn khuôn mặt trong
sáng thánh thiện như hoa như ngọc của vợ minh, dịu dàng nói:
-
Anh cũng không nghĩ đến một lúc nào đó sẽ sống cùng em như thế này. Lúc
đó anh vừa mới đến Vọng Hải, anh cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình
thường, muốn ngao du sơn thủy, chơi bời thăm thú mọi noi. Không chỉ đối
với em mà cả với những người con gái anh từng tiếp xúc. Tình Đình. Thực
ra cũng có vài chuyện anh không hề muốn nói với em, nhưng anh nghĩ giờ
không còn là lúc nên giấu giếm em bất cứ chuyện gì. Anh cũng không biết
phản ứng của em sau khi nghe anh nói về anh như thế nào, em sẽ đánh giá
anh ra sao, nhưng anh vẫn sẽ nói. Anh nghĩ anh nên kể cho em nghe về quá khứ của anh.
Bạch Tình Đình nghiêng mặt nhìn Diệp Lăng Phi, đối với người đàn ông này, cô luôn có cảm giác khó lòng nhìn thấu. Dường như trong lòng Diệp Lăng Phi luôn ẩn chứa vô số bí mật mà Bạch
Tình Đình rất muốn biết để thực sự bước vào thế giới nội tâm của hắn.
Nhưng trước giờ hắn nào có cho cô cơ hội này nên tối nay Bạch Tình Đình
cho rằng giờ là thời điểm thích hợp nhất để bước vào thế giói nội tâm
của Diệp Lăng Phi. Cô cần phải nghe rõ từng câu từng chữ mà Diệp Lăng
Phi nói về quá khứ của hắn cái quá khứ mà cô chưa hề biết nhưng cũng có
cảm giác rất đặc biệt.
Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt từ
Bạch Tình Đình hướng ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen bao trùm mọi cảnh
vật, ánh mắt hắn bỗng trở nên xa xăm. Hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện
đã qua.
Từ trước đến nay hắn chưa một lần nói về quá
khứ và thân phận trước kia của mình cho Bạch Tình Đình, hắn vẫn luôn
giấu cô, nhưng nay hắn bỗng nhận thức được rẳng có những chuyện không
thể không nói cho Bạch Tình Đình biết, ví dụ như cuộc sống xa hoa phung
phí trước kia của hắn, ví dụ như những nguy hiểm cận kề mà hắn đã từng
trải qua, những khi mà ranh giói giữa sống và chết chỉ là một sợi chỉ
mong manh.
Hắn chậm rãi kể lại. Kể từ tuổi thơ gian truân của
hắn trở đi. Trong kí ức của hắn, thòi thơ ấu của mình là quãng thời gian mà hắn không thể nào quên. Hoàn toàn vì tuổi thơ khổ cực mà hắn mới có
quyết tâm đứng đầu sau này.
Bạch Tình Đĩnh nghe lời
trần thuật cuả Diệp Lăng Phi mà biết được tuổi thơ của hắn. Cô nhận thức được qua những lời kể của Diệp Lăng Phi rằng quá khứ của hắn khác xa
với trí tưởng tượng của cô. Cuộc sống của người chưa từng phải lo lắng
về cơm áo gạo tiền như Bạch Tình Đình không thể tưởng tượng nổi trên thế giới có những người chịu phải những cảnh khổ cực như Diệp Lăng Phi đã
từng trải qua.
Bạch Tình Đình không kìm được mà nắm
chặt lấy bàn tay lành lạnh của Diệp Lăng Phi. Cô cảm nhận được đôi bàn
tay hắn đang run lên từng hồi. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Diệp
Lăng Phi kích động như vậy, nên cô cảm nhận phần nào những khổ đau trong lòng hắn.
Diệp Lăng Phi kể đến chuyện hắn vào trường
Tử Vong, nhắc đến những khóa huấn luyện mà hắn phải trải qua, đến cuộc
sống thừa sống thiếu chết ở nước ngoài. Hắn cũng định kể tiếp cho Bạch
Tình Đình nghe về quãng thời gian khi hắn buôn bán vũ khí đạn dược, thời điểm mà tay hắn dính đầy máu. Nhưng lòi trong miệng đến đây bỗng trở
nên ngập ngừng.
Không biết tại sao Diệp Lăng Phi luôn
cảm thấy khó lòng giãi bày chuyện mình là phần tử buôn bán vũ khí nguy
hiểm. Có lẽ là do hắn lo lắng về phản ứng của Bạch Tình Đình khi nghe
xong chuyện này, có lẽ cô không thể chấp nhận nổi con người đã trải qua
biết bao chuyện khó lường như hắn.
Đúng vào lúc Bạch Tình Đĩnh
đang quan tâm về cuộc sống thừa sống thiếu chết của hắn thì hắn chuyển
ngay sang chuyện minh đến Vọng Hải.
- Tình Đình, ban đầu anh
cũng không hề có ý định nghiêm túc trong truyện tình cảm. Lúc đó thật sự anh không thể nào tin mình có thể yêu sâu đậm một người con gái nào đó. Chính em đã cho anh cảm giác ấm áp của một gia đình thực sự, chính em
làm anh muốn kết hôn, muốn sống một cuộc sống bình lặng, không xô bồ,
yên ấm. Còn về Trương Lộ Tuyết, là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng anh vẫn
luôn cảm thấy mình mắc nợ cô ấy món nợ tình cảm mà cả đời này có lẽ cũng khó lòng bù đắp.
Nói đến đây Diệp Lăng Phi tự cười một mình, quay mặt về phía Bạch Tình Đình, nói:
- Anh vốn là một tên máu lạnh, nhưng em đã làm anh thay đổi. Anh của
hiện nay cũng có máu nóng, có tình người như một người bình thường.
Trong lòng anh cảm thấy mắc nợ cô ấy nên muốn bù đắp. Bà xã à, nếu em
cho rẳng thái độ của anh với Trương Lộ Tuyết không trong sánh, thì anh
chỉ có thể nói anh không có cách nào đối diện với Trương Lộ Tuyết. Anh
không nghĩ ra được cách nào thích họp để bù đắp những tổn hại mà anh đã
gây ra cho cô ấy. Vậy mà em lại nói đùa, lấy anh ra trao đổi. Anh vốn đã khó lòng đối diện với Trương Lộ Tuyết, bây giờ thì hay rồi. Em cứ ép
anh làm chuyện anh không muốn. Bà xã à, nếu còn tiếp tục như vậy có lẽ
anh chịu không nổi. Nếu em nhất định muốn anh phải chọn lựa, anh chỉ có
thể chọn cách ra đi. Vì căn bản anh không thể chọn lựa. Anh yêu em.
Nhưng anh lại mắc nợ Trương Lộ Tuyết. Anh không muốn làm tổn thương bất
cứ người phụ nữ nào trong số hai người bọn em.
Diệp
Lăng Phi nói một tràng dài còn Bạch Tình Đình chỉ im lặng nẳm nghe. Cô
đang trầm mặc suy nghĩ. Dường như nếu không phải do cô thì sự việc cũng
không đến mức này. Nếu không phải cô quá nhẫn tâm muốn đánh cược với
Trương Lộ Tuyết thì cũng không khiến Diệp Lăng Phi phải khó xử như vậy.
Bạch Tĩnh Đình có thê cảm nhận những lòi nói này của Diệp Lăng Phi xuất
phát từ tận đáy lòng, chứ không phải đang đùa giỡn với cô.
- Ông xã à, em xin lỗi. Do em quá yêu anh nên em mới hành động như vậy. Em
biết mình không nên lôi chuyện tình cảm ra đặt cược với Trương Lộ Tuyết
vì chuyện tình cảm căn bản không thể bị coi như trận cá cược được. Em
thật ngốc nghếch. Nhưng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Trương Lộ
Tuyết em lại nhớ lại chuyện xảy ra giữa cô ta và anh, ông xã à, em thật
sự không muốn làm mọi chuyện biến thành như thế này.
Bạch Tình Đình thút thít nói:
- Em biết em sai rồi nhưng em yêu anh, em không muốn mất anh. Chuyện đã qua thì hãy cho qua đi, ông xã à chúng ta làm lành với nhau nhé. Quên
hết chuyện cũ, bắt đầu lại từ đầu.
- Uhm, anh cũng mong được như vậy.
Diệp Lăng Phi ưng thuận đáp:
- Những gì đã qua cho qua luôn đi.
Bạch Tình Đình gật mạnh đầu, nói:
- Ông xã ơi, em biết lỗi rồi, dù sao đi chăng nữa cũng không nên đánh
cược với Trương Lộ Tuyết, bây giờ em sẽ đi gọi điện ngay cho cô ấy.
Bạch Tình Đình nói xong, không đợi Diệp Lăng Phi nói tiếp mà rút điện thoại ra, quay số gọi cho Trương Lộ Tuyết.
Đợi điện thoại được kết nối. Bạch Tình Đĩnh nói luôn:
- Trương Lộ Tuyết, tôi sẽ không đánh cược với cô nữa, giữa chúng ta
chẳng có gì phài đánh cược cả, ông xã vốn dĩ vẫn là của tôi.
- Bạch Tình Đình, cô hâm hay sao mà nửa đêm nửa hôm gọi điện cho tôi để nói ba cái chuyện này.
Trương Lộ Tuyết lười nhác cất tiếng đáp:
- Cô tường rằng chỉ cần nói xong là xong sao. Bạch Tình Đình, tôi nói
cho cô biết, tôi không phải người phụ nữ dễ dàng chịu thua. Nếu cô cảm
thấy không bì được với tôi thì cô nên rút lui. Đương nhiên, tôi sẽ cân
nhắc đến việc để cho chồng tôi qua lại với cô như một cô tình nhân, dù
gì thì trước kia hai người cũng là vợ chồng, tôi không quá tuyệt tình
đâu, có phải không? Chuyện cũng chẳng có gì, cùng lắm tôi làm bà cả, cô
là bà hai.
Hốc mắt Bạch Tình Đình vốn đã khô được một
lúc, nhưng nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy cô lại nghẹn ngào, khóc như mưa, mặt biến sắc nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô ức hiếp người ta quá
lắm. Cô dựa vào cái gì mà nói tôi phải làm bà hai, nếu một trong hai
chúng ta phải làm thì người đó phải là cô mới đúng. Từ nhỏ đến lớn tôi
vẫn luôn thắng cô. Diệp Lăng Phi là chồng tôi. Tôi đã kết hôn trước với
anh ấy. Tôi mới chính là người vợ hợp pháp của ảnh. Cô chỉ xứng làm bà
hai thôi.
Trương Lộ Tuyết lạnh lùng nói:
- Tôi nói cô
nghe này, Bạch Tình Đình. Tối nay cô chẳng bình thường chút nào. Từ nhỏ
đến lớn cô giỏi hơn tôi ờ điểm nào. Tôi thật sự không hiểu tại sao cô
luôn mồm nói mạnh hơn tôi trong khi đến chồng minh Diệp Lăng Phi lại có
quan hệ với tôi. Chẳng nhẽ trên thực tế tôi không phải là người đàn bà
của anh ấy hay sao? Kì thực bàn luận vấn đề này rất vô vị. Tóm lại bất
luận như thế nào cả đời này tôi sẽ đi theo Diệp Lăng Phi. Nếu cô muốn
quấn lấy anh ấy, có một cách rất đơn giản, chúng ta sẽ cạnh tranh quang
minh chính đại với nhau. Cứ như vậy đi. Tôi sẽ để cô làm tình nhân của
chồng tôi. Cô thấy như thế đã được chưa?
- Trương Lộ Tuyết, cô...cô quá đáng quá rồi đấy.
Bạch Tình Đình bị Trương Lộ Tuyết chọc tức đến độ đầu bốc khói. Cô lạnh lùng nói:
- Được, tôi đồng ý với cô, chúng ta giữ lời hứa. Cả đời này cô cũng
không thể bằng tôi đâu. Lần này cũng vậy. Từ nay về sau tôi sẽ làm cô
không ngẩng đầu lên được.
Bụp!
Bạch Tình Đĩnh ném mạnh điện thoại xuống sàn, quay phắt người nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em không làm anh khó xử nữa, anh yên tâm em biết phải làm như thế nào rồi.
Bạch Tình Đình ném ra được những câu nói này xong thì giận dữ bước ra khỏi phòng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái, đang yên đang lành, sao thoát cái đã
thành ra như vậy. Rốt cuộc Trương Lộ Tuyết đã nói gì với Bạch Tình Đình?
Trong phòng bao trọn gói trên tầng ba Đế Quốc Hồng Phấn, Hàn Cảnh Vệ mặc âu phục ngồi trên ghế, tay hắn cầm ly rượu vang.
Mễ Tuyết phong tình đàng điếm ngồi vắt chân, để lộ đôi chân nhò khêu
sợi, từ từ tiếp rượu. Ngồi bên Mễ Tuyết là một người đàn ông hơn năm
chục tuổi, hắn có khuôn mặt tròn xoe phì lộn, đôi mắt gần như híp chặt
thành sợi chi nhô cùng nụ cười xào quyệt.
- Bí thư Từ, tôi đến
trước, đàm đạo vài chuyện với bí thư Vương, ông ấy cũng có nhắc đến ông. Lúc đó tôi rất muốn gặp ông một lần nhưng chưa có cơ hội.
- Bí
thư Vương là thủ trường cũ của tôi. Ban đầu khi ông ấy đến Vọng Hải đảm
nhận chức bí thư thành ủy, tôi mới chỉ là anh chủ nhiệm quèn. Loáng cái
đã 7,8 năm trôi qua rồi.
Từ Hàn Vệ nở nụ cười quen thuộc, mân mê ly rượu trong tay, cười nói:
- Bí thư Vương dạo này thế nào?
- Rất tốt, ông ấy có đường hoạn hộ vô cùng thuận lợi, nghe nói ông mới được thăng chức.
Người đàn ông kia cười nói:
- Tôi vẫn còn nhớ năm đó ông ấy đến Hong Kong, nhanh thật đấy. Bí thư
Từ, sở dĩ lần này tôi đến Vọng Hải đầu tư, hoàn toàn là do lời giới
thiệu của Bí thư Vương, ông ấy có nói ở đây có môi trường đầu tư rất tốt nên tôi mới đến. Giờ xem ra quả đúng như lời bí thư Vương nói.
- Thành phố Vọng Hải của chúng tôi rất hoan nghênh sự đầu tư của thương gia các ông.
Từ Hàn Vệ cười nói:
- Môi trường đầu tư của Vọng Hải chúng tôi là tuyệt nhất trên toàn quốc.
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi vừa đến đã thích luôn nơi này rồi.
Nói đoạn tên này quay sang phía Mễ Tuyết, không biểu lộ chút cảm xúc nói:
- Mễ Tuyết, đi sắp xếp đi. Lần này chúng ta có thể lấy được mảnh đất
nhà máy hóa chất đều nhờ công của bí thư Từ, chúng ta phải tiếp đãi ông
ấy thật tốt.
Mễ Tuyết gật đầu, nói:
- Ông chủ, mọi chuyện tôi đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.
Rồi hắn ta lại quay sang phía Từ Hàn Vệ, nói:
- Bí thư Từ, tôi biết ông có rất nhiều công chuyện phải giải quyết. Chỗ này của tôi cũng không tiếp đãi được tử tế. Như vậy đi, tôi đã chuấn bị cho ông một phòng nghỉ ngơi đặc biệt. Sau này nơi đó chuyên dùng phục
vụ ông mà thôi, lúc nào ông cũng có thể đến đó nghỉ ngơi. Giờ tôi bảo Mễ Tuyết dẫn ông đến đó. Nếu ông có việc gì, thì cử việc dặn dò Mễ Tuyết.
Từ Hàn Vệ mặt cảnh giác, nổi giận nói:
- ông chủ Vương, ông nói vậy là có ý gì? Vụ nhà máy hóa chất tôi nào đã làm được gì, chỉ là tập đoàn của các ông trả cao nhất mà thôi. Quyết
định của tôi được cân nhắc trên cương vị người làm lãnh đạo. Sở dĩ hôm
nay tôi đến đây, cũng là vì nể bí thư Vương cũng chính là thủ trường cũ
của tôi, ông chủ Vương và bí thư Vương là chỗ bạn bè thân quen nên tôi
mới đến.
Người đàn ông này nghe xong, vội vàng giải thích:
- Bí thư Từ, ông hiểu lầm rồi. Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn bí
thư Từ có chút thời gian nghỉ ngơi thư giãn thoải mái. Còn về những
chuyện khác, tôi tuyệt đối không làm. Tôi là người làm ăn đường hoàng
nên sẽ quyết không dùng thủ đoạn khuất tất, xin bí thư Từ cứ yên tâm.
Từ Hàn Vệ nghe đến đây, sắc mặt mới thư thái trở lại, ông ta gật nhẹ đầu ra chiều hài lòng nói:
- Như vậy đi. Tôi xin nhận thành ý của ông chủ Vương. Nhưng phòng bao
trọn gói dành cho tôi kia tôi không dám nhận. Thôi thì tôi chỉ đi xem
qua một lát, cũng coi như đã nhận thành ý của ông chủ Vương rồi có đúng
không? Những công việc sau này mong rằng chúng ta sẽ luôn hợp tác tốt
đẹp với nhau.
- Nhất định rồi, nhất định rồi!
Người đàn ông đó vội vàng gật đầu đồng thuận, rồi quay ra nói với Mễ Tuyết:
- Dẫn bí thư Từ đi xem một chút. Nhớ kĩ, chỉ xem qua một chút thôi. Đừng để bí thư Từ phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Mễ Tuyết nhận lệnh ông chủ, điệu đàng nói với Từ Hàn Vệ:
- Bí thư Từ, xin đi theo Mễ Tuyết!
Từ Hàn Vệ bước theo bước chân của Mễ Tuyết lên căn phòng trên tầng bốn. Mễ Tuyết nhanh chóng mờ cửa phòng. Từ Hàn Vệ tiến vào bên trong vài
bước, đập ngay vào mắt ông ta là hình ảnh của của hai chị em song sinh
trong sáng ngây thơ trong bộ đồng phục học sinh đang ngồi trong phòng.
Cặp song sinh như hai giọt nước kia nhìn thấy Từ Hàn Vệ thì vội vàng
đứng dậy, cung kính nói:
- Chào tiên sinh!
Từ Hàn Vệ quay đầu ra thì nghe Mễ Tuyết nói:
- Xin ông cứ yên tâm. Người của tôi ở trong này sẽ không hé răng bất
cứ điều gì ra ngoài. Xin ông cứ yên tâm nghỉ ngơi. Tôi sẽ đóng cửa lại.
Mễ Tuyết đứng trước cửa, châm một điếu thuốc. Nghe thấy tiếng hai chị em song sinh trong phòng vọng ra, cô ta không khỏi nhếch mép, gật đầu
cười lạnh lùng.