Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1836: Chương 1836: Lưỡng bại câu thương!(2)




- Ngươi nói lung tung gì vậy?

Chu La Quân nghe Vương Trác nói như vậy thì trợn trừng mắt, Chu La Quân nhìn thẳng vào mắt Vương Trác, quát:

- Tên khốn kiếp nhà người, ngươi biết ngươi đang nói gì không, ta cho ngươi biết, ta là Chu La Quân, ta......!

Chu La Quân còn chưa nói xong, đã nghe Vương Trác cười nhạt, nói:

- Tiểu Bá Vương, tôi nghĩ anh còn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ của mình, tôi vừa mới nói rất rõ rồi, lần này anh chết chắc, hiện giờ tất cả các bằng chứng đều cho thấy anh là người đứng đằng sau vụ nổ kia, ngoại trừ vu án đó ra, anh còn bị tình nghi phạm tội liên quan đến xã hội đen trong rất nhiều vụ án. Nhưng mà tôi cũng biết nếu như cùng một lúc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh thì không hợp lý cho lắm, cho nên, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng từng vụ từng vụ một, không biết Chu đại công tử có cảm thấy thỏa mãn với ý kiến của tôi không?

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ đến lúc ta được thả ra khỏi chỗ này, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt!

Chu La Quân chỉ vào mặt Vương Trác, quát. Vương Trác cười nhạt, nói:

- Chu đại công tử, thế thì cứ chờ anh được thả ra rồi hẵng nói đến chuyện này, tôi sẽ chờ anh, tôi cũng đã chờ lâu như vậy rồi, tất nhiên là không nề hà chờ anh thêm một thời gian nữa!

Vương Trác đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta ra ngoài châm một điếu thuốc, nhìn làn khói thuốc mềm mại bay lên, Vương Trác cảm thấy trong lòng mình sinh ra một cảm giác khác, từ trước tới nay, Vương Trác luôn mong mỏi thời khắc này, nhưng khi thật sự đến thời khắc đó, trong lòng Vương Trác giống như là mất đi một thứ gì đó vậy, có lẽ, anh ta cũng đã sớm nghĩ đến một khi Chu La Quân bị hạ bệ, có lẽ là nội tâm anh ta cũng sẽ chết lặng. Vương Trác lái xe rời khỏi đội cảnh sát hình sự, anh ta đang nghĩ đến một nơi, nơi đó là nơi anh ta luôn luôn muốn đến, nhưng lại không dám đến, anh ta lo lắng nếu mình đột nhiên xuất hiện sẽ mang đến tai họa cho người đó, nhưng hiện giờ, trong lòng Vương Trác lại có một cảm giác khác, phảng phất như là sắp ly biệt. Vương Trác bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự kiệt sức, nếu không phải muốn hạ bệ Chu La Quân, có lẽ anh ta đã sớm chết rồi, hiện giờ anh ta cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.

Đó là một ngôi biệt thự độc lập, cửa lơn đóng chặt, lúc Vương Trác lái xe đến trước cửa biệt thự, anh a nhìn thấy rõ ràng có hai người đàn ông thò đầu ra ngoài nhìn, hai người dàn ông đó ngồi trong một chiếc xe cách cửa biệt thự không xa, Vương Trác biết rất rõ hai tên này đang làm gì, anh ta dừng xe cảnh sát ở trước cửa lớn của biệt thực, sau khi xuống xe, tay phải Vương Trác đưa xuống bên hông, rút súng lục ra, họng súng nhắm thẳng vào chiếc xe con đó, quát:

- Lập tức xuống xe cho ta!

Sau tiếng quát của Vương Trác, chỉ thấy hai người đàn ông ngồi trong chiếc xe đó đẩy cửa bước xuống xe, một người trong số đó khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cao giọng hô:

- Cảnh sát Vương, có phải là có hiểu lầm gì không, chúng ta không làm gì cả mà!

Vương Trác tay lăm lăm khẩu súng, không nói gì, họng súng chĩa vào đầu người đàn ông kia, anh ta chậm rãi đi về phía người đàn ông đó, sau khi đi đến trước mặt hắn ta, chỉ thấy Vương Trác cầm khẩu súng ngắn, dùng báng súng đập mạnh vào đầu gã đàn ông vừa nói chuyện với mình, khiến cho tên này ngã lăn ra đất, gã còn lại thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, không có bất kỳ một phản ứng gì.

- Bây giờ tao cảnh cáo mày nến biết điều một chút!

Vương Trác chĩa súng về phía gã vừa mới bị đánh ngã lăn ra đất, nói:

- Mày không biết chứ, vừa nữa chủ của mày đã bị tao bắt vào trong cục cảnh sát rồi, nếu mày không muốn giống như chủ mày được vào cục cảnh sát nói chuyện thì ngay bây giờ lập tức ngậm mồm vào cho tao, cả mày nữa. Bây giờ lũ bay xéo ngay cho ta, cút càng xa càng tốt, nếu để cho tao nhìn thấy chúng mày lần nữa, tao sẽ bắn vỡ đầu chúng mày ra đấy, khốn kiếp, chẳng lẽ bọn mày không biết bây giờ thời thế ở Chương Châu đã thay đổi rồi sao?

Họng súng trong tay Vương Trác liên tục chĩa qua chĩa lại vào hai gã đàn ông này, hai gã đó luôn luôn ở lại đây, cũng không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện, khi bọn chúng nghe Vương Trác nói như vậy xong, cả hai tên này đều tỏ vẻ không thể tin nổi, chẳng lẽ trời Chương Châu đã thay đổi rồi sao? Vương Trác cất súng đi, cái gã bị Vương Trác đánh bò dậy từ trên mặt đất, Vương Trác khoát khoát tay với bọn chúng, nói:

- Cút, cút ngay tức khắc, bọn mày muốn đi tìm ai thì cứ đi!

Nói xong, Vương Trác quay người đi về phía biệt thự, hai gã kia thì còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải biết rằng trước kia cảnh sát tuyệt đối không dám làm như vậy bới bọn chúng. Hai tên này không dám ở lại đây quá lâu, lập tức lên xe con, Vương Trác nhìn chiếc xe đó đi khuất, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lũ khốn kiếp, sớm muộn gì tao cũng sẽ tính sổ với bọn mày!

Vương Trác đi đến trước cửa lớn biệt thự, dùng sức đẩy ra, bước nhanh vào bên trong. Vương Trác vừa mới đi vào trong sân biệt thự, đã nhìn thấy cửa trong biệt thự mở ra, một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ quần áo màu trắng đứng ở chỗ cửa ra vào, trên khóe mắt cô đã rưng rưng rơi lệ, cô mở miệng gọi một tiếng “Vương Trác ca”, dang rộng hai tay chạy về phía Vương Trác. Vương Trác bỗng nhiên ngừng lại, anh ta khẽ run run, anh ta không dám đi tới, tuy anh ta biết cô gái mà mình yêu đang ở đây, nhưng mà Vương Trác không dám đi tới. Anh ta đứng im không nhúc nhích, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía cô gái đang chạy tới. Cô gái đó vòng hai tay ôm chặt lấy Vương Trác, nói:

- Chúng ta bỏ trốn đi, rời khỏi Chương Châu, đi nơi nào cũng được, em sắp phát điên rồi, em thật sự không chịu đựng được nữa rồi!

Vương Trác nghe được giọng nói của cô gái đó, anh ta không nói không rằng, cứ như đứng yên như tượng hỗ, nữ cô gái kia mở miệng trách móc hồi lâu, lại phát hiện Vương Trác không có phản ứng gì, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai hàng nước mặt lăn dài trên má Vương Trác, cô không thể tin được, cất tiếng hỏi:

- Vương Trác ca, xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vương Trác không nói gì, chỉ nhìn cô gái đó. Cô gái đó dường như ý thức được cái gì, cô ôm chặt lấy Vương Trác, nói:

- Vương Trác ca, chúng ta rời khỏi Chương Châu, tìm một nơi không ai có thể tìm được chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa... À, trong tay em cũng có chút tiền, đều là tiền mà em lấy được từ chỗ Tiểu Bá Vương đấy, em biết là anh không thích em làm như vậy, nhưng mà em không còn cách nào khác, em không muốn sống như vậy nữa, em thật sự không chịu nổi nữa rồi!

- Qua rốt, tất cả đã là quá khứ rồi!

Vương Trác thì thào,

- Chương Châu đã bắt đầu thay đổi rồi, chỉ là, anh không biết là mình có thể nhìn thấy ngày đó không, anh đã cố hết sức rồi!

- Vương Trác ca, anh có ý gì vậy?

Cô gái kia hỏi. Vương Trác đưa tay ra nâng cằm cô gái lên, chậm rãi nói:

- Đã có người điều tra hai cha con Tiểu Bá Vương, bọn chúng sẽ không thể tiếp tục kiêu ngạo như trước kia nữa, anh tin là rất nhanh thôi, hai cha con Tiểu Bá Vương sẽ rơi đài, thời thế ở Chương Châu sẽ thay đổi. Nhưng mà, anh biết anh làm như vậy đã đắc tội với rất nhiều người, có lẽ anh không thể nào chứng kiến Chương Châu thiên đều trở nên tốt đẹp được, anh hi vọng em có thể sống hạnh phúc!

- Không...!

Cô gái kia nghe Vương Trác nói xong những lời này, hai tay cô ôm chặt lấy hông Vương Trác, nói:

- Anh đã hứa với em, một ngày nào đó anh sẽ cứu em mà, anh sẽ dẫn em rời khỏi chỗ này, chính vì em tin tưởng những lời nói đó của anh, em mới có thể kiên trì đến tận bây giờ!

Vương Trác vòng tay ôm cô gái đó, anh ta không biết nói gì cả, có lẽ anh ta giống như mũi tên đã bay hết đà. Trong lúc Vương Trác đang gặp người mình yêu ở trong biệt thự, trong phòng họp của thành ủy Chương Châu, Liêu Hoa Thắng đang tổ chức hội nghị thành ủy, ở hội nghị lần này, Liêu Hoa Thắng tuyên bố sẽ triển khai điều tra chuyện của hai cha con Chu Bội, đồng thời, cũng tuyên bố một chuyện khiến các ủy viên thường trực thành ủy Chương Châu không hề người được, đó là trên tỉnh đã phái tổ điều tra sắp đến Chương Châu, sẽ tiến hành thanh tra Chương Châu!

- Trước khi tổ điều tra của tỉnh ủy còn chưa tới Chương Châu, chúng ta có thể hoàn tự cứu lấy chính mình, tôi tin rằng các vị ngồi ở đây đều hiểu ý tôi là gì!

Liêu Hoa Thắng nói rất trực tiếp trong cuộc họp,

- Những người như chúng ta trước kia đã từng phạm sai lầm, bất kể tương lai có kết quả như thế nào, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của mình!

Những ủy viên thành ủy ngồi đây bắt đầu cảm thấy tâm thần bất định, bọn họ không rõ tình hình sẽ tiến triển theo phương hướng nào nữa, muốn động đến Chu Bội ở Chương Châu, kết quả của nó rất có thể sẽ là lưỡng bại câu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.