Lúc Diệp Lăng Phi đến tỉnh thành, trời đổ mưa rất lớn, xe dừng ở trước cửa khách sạn, Diệp Lăng Phi cẩn trọng đỡ Chu Hân Mính xuống xe, chờ cho Chu Hân Mính ôm con đi vào trong khách sạn, Diệp Lăng Phi mới ôm eo Bạch Tình Đình, đi theo sau lưng Chu Hân Mính, nói:
- Tình Đình, em và Hân Mính vào phòng trước đi, anh ở lại đây chờ nhạc phụ, anh nghĩ nhạc phụ sắp tới đây rồi!
Nhạc phụ mà Diệp Lăng Phi nhắc đến là Chu Hồng Sâm, Bạch Tình Đình gật gật đầu, trước lúc đuổi theo Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình nhõng nhẽo cười nói Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, tối nay em muốn ngủ cùng với anh!
Diệp Lăng Phi cười, khẽ gật đầu với Bạch Tình Đình, nơi này là tỉnh thành, Chu Hồng Sâm ở chỗ này, theo Diệp Lăng Phi thấy, buổi tối hôm nay tất nhiên Chu Hân Mính sẽ ở cùng với cha mẹ mình, nếu buổi tối Diệp Lăng Phi không ngủ cùng với Bạch Tình Đình thì chỉ còn lẻ loi một mình mà ngủ thôi. Chu Tiểu Linh và mẹ của Chu Hân Mính ụ cũng xuống xe, từ sau khi Chu Tiểu Linh trở về từ Chương Châu cô không nói chuyện nhiều với Diệp Lăng Phi, tới tận lúc này trong lòng Chu Tiểu Linh luôn tự trách, nếu không phải cô đến Chương Châu thì cũng không gây ra chuyện lớn như vậy. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi đã sớm không nghĩ đến chuyện đó rồi, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, những chuyện giống như Chu Tiểu Linh gặp phải cũng thường xuyên xảy ra, trái lại không thể trách Chu Tiểu Linh được, chỉ có thể nói những kẻ đó quá to gan lớn mật.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Tiểu Linh và mẹ của Chu Hân Mính đi qua bên cạnh, ngay lúc hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi định đi qua chỗ hắn, Diệp Lăng Phi vươn tay ra, ôm vòng eo của hai chị em sinh đôi, cảm nhận mùi thơm cơ thể toát ra từ hai chị em Thanh Nhi, trong đầu Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới bà chủ của các cô, Chu Ngọc Địch. Lần này đến tỉnh thành cũng là vì Chu Ngọc Địch, Diệp Lăng Phi không định để Chu Ngọc Địch còn sống mà rời khỏi tỉnh thành, chỉ cần Chu Ngọc Địch dám đến tỉnh thành, vậy thì đừng hòng sống mà rời khỏi nơi này, nhưng đồng thời, Diệp Thiên cũng hiểu rất rõ rằng, sở dĩ Chu Ngọc Địch lựa chọn điểm hẹn ở tỉnh thành, hoàn toàn vì Chu Ngọc Địch cho rằng ở nơi này có người mà cô thể có thể trông cậy, Tưởng Khải Lâm. Theo Diệp Lăng Phi thấy, hiện giờ người duy nhất mà Chu Ngọc Địch có thể dựa vào chỉ có Tưởng Khải Lâm thôi, chỉ là, y theo cá tính của Chu Ngọc Địch, chắc hẳn cô ta đã nắm chắc mười phần có thể khống chế được Tưởng Khải Lâm, nếu không thì sao Chu Ngọc Địch lại chọn điểm hẹn ở chỗ này chứ, bây giờ phải cần đến hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi rồi, hai tiểu cô nương này cũng đi theo Chu Ngọc Địch ra nước ngoài, có lẽ cũng biết chuyện xảy ra giữa Chu Ngọc Địch và Tưởng Khải Lâm, đó cũng là lý do vì sao Diệp Lăng Phi muốn dẫn hai tiểu cô nương này theo cùng đến tỉnh thành. Diệp Lăng Phi ôm eo hai chị đi đến chỗ nghỉ ở trong đại sảnh của khách sạn, Diệp Lăng Phi ôm eo Thanh Nhi và Tử Nhi, ngồi xuống ghế sô pha ở đó, hắn rời tay khỏi eo hai chị em, nói:
- Chúng ta đã đến tỉnh thành, hai người các cô không thể nhàn rỗi được, phải giúp tôi một chuyện!
Thanh Nhi và Tử Nhi hai người đã sớm thương lượng qua, lần này Diệp Lăng Phi lại dẫn các cô cùng đến tỉnh thành, có lẽ Diệp Lăng Phi cũng có mục đích của riêng mình, ở trong mắt hai chị em, Diệp Lăng Phi không phải là loại người vô duyên vô cớ lại dẫn hai người đến tỉnh thành để ngắm cảnh, trên đường đến tỉnh thành, hai người bọn họ còn đang suy nghĩ chuyện này, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi nghĩ gì, giờ phút này, rốt cục cũng nghe Diệp Lăng Phi nói là có chuyện cần giúp, hai người bọn họ lại cảm thấy yên tâm không ít. Thanh Nhi bị thương ở tay vẫn còn chưa hồi phục, hành động vẫn còn chút bất tiện, ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Thanh Nhi vẫn một mực nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng Thanh Nhi vẫn đang phỏng đoán, rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn yêu cầu chuyện gì. Diệp Lăng Phi nhìn Thanh Nhi và Tử Nhi, phát hiện hai chị em sinh đôi vẫn đang nhìn mình chăm chăm, không hề có ý định mở miệng, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy mình hơi lãng phí thời gian, thật ra thì nếu hai chị em các cô đã đồng ý đến tỉnh thành điều đó chứng tỏ trong lòng hai chị em đã biết là mình đi đến đây là có mục đích, dù sao lần này Diệp Lăng Phi không dẫn các cô tới đây để du lịch, chắc hẳn, trong lòng hai chị em cô cũng đã đoán được vài phần. Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, sau khi hút xong một điếu thuốc, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi nghĩ là tôi không cần phải tiếp tục dài dòng ở đây nữa, cứ nói thẳng ra nhé, tôi hi vọng các cô có thể nói rõ cho tôi biết quan hệ giữa Chu Ngọc Địch và Tưởng Khải Lâm, tôi biết là khoảng thời gian trước Chu Ngọc Địch đã từng gặp Tưởng Khải Lâm, chắc là ở nước ngoài!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những chuyện này, chỉ thấy hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đảo mắt một vòng, hiển nhiên, trong lòng hai tiểu cô nương này đã đoán được Diệp Lăng Phi sẽ hỏi bọn họ như vậy, thấy Diệp Lăng Phi hỏi trực tiếp như vậy, các cô trả lời cũng trả lời rất thẳng thắn:
- Chúng tôi biết là lúc ở Pháp bà chủ đã tiếp đãi một đoàn đàm phán kinh tế đến từ Trung Quốc, có lẽ chính là do người tên là Tưởng Khải Lâm mà anh nhắc tới dẫn đầu, về phần chi tiết thế nào, chúng tôi cũng không rõ nữa!
- Chỉ cần các cô biết ông ta và Chu Ngọc Địch đã tiếp xúc với nhau ở bên Pháp như vậy là đủ rồi, những chuyện khác, tất nhiên tôi sẽ có an bài, hôm nay đến tỉnh thành cũng cảm thấy mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai cùng tôi ra ngoài dạo phố!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn nhìn lướt qua cửa lớn của khách sạn, sau đó dặn dò:
- Buổi tối đừng đi lung tung, ngày mai chúng ta còn có chuyện phải làm, nếu các cô cần gì thì cứ gọi điện cho tiếp tân của khách sạn, các ngươi có thể không cần đi ra ngoài đâu, cứ dùng cơm ở trong phòng là được rồi...!
Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi chung quy lại cũng không phải người nhà của Diệp Lăng Phi, lát nữa Chu Hồng Sâm đến khách sạn, Diệp Lăng Phi sẽ không bảo hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi ra gặp Chu Hồng Sâm, bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới dặn dò hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi ở lại phòng khách sạn, không nên đi lung tung. Hai tiểu nha đầu này cũng ngoan ngoãn biết điều, tất nhiên là hiểu ý Diệp Lăng Phi, hai cô khẽ gật đầu, nghe lời Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi trong đại sảnh, Chu Hồng Sâm sắp đến khách sạn rồi, trước kia hai người đã giao hẹn, Chu Hồng Sâm sẽ tới khách sạn để đoàn tụ với gia đình Diệp Lăng Phi, bởi vì trời mưa, cũng không cần phải ra ngoài tìm chỗ ăn cơm, có thể dùng cơm ở ngay trong khách sạn là được rồi.
Trái lại Diệp Lăng Phi không lo lắng về chuyện Chu Hồng Sâm, hắn ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, chân phải gác lên chân trái, trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện khác. Lần này đến tỉnh thành, nếu Tưởng Khải Lâm chịu phối hợp với mình thì chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản, Diệp Lăng Phi cũng có thể thuận lợi giải quyết chuyện này, nếu Tưởng Khải Lâm không chịu phối hợp với mình thì Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn cực đoan khác, tuy những chuyện này Diệp Lăng Phi không hề muốn làm, nhưng dựa theo tình hình hiện giờ, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể làm những chuyện mà hắn không muốn làm.
Còn có một việc Diệp Lăng Phi chưa giải quyết xong, hắn còn chưa gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, từ sau khi Bành Nguyên qua đời, tâm tình Bành Hiểu Lộ trở nên rất tệ, mấy lần Diệp Lăng Phi gọi điện thoại đến, Bành Hiểu Lộ đều chỉ nói chuyện qua loa với Diệp Lăng Phi mấy câu rồi cúp máy ngay, Diệp Lăng Phi cũng có thể nhận ra được, tâm tình của Bành Hiểu Lộ rất không xong, hiện giờ Bành Hiểu Lộ không muốn có tiến triển gì hơn với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Bành Hiểu Lộ, mặc dù quan hệ giữa Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đã rất sâu đậm, thậm chí đã chuẩn bị đến giai đoạn cuối cùng, nhưng Bành Nguyên qua đời, lại khiến cho quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đột nhiên rơi vào trạng thái lạnh lùng, tâm tình của Bành Hiểu Lộ không tốt, nhưng giờ phút này Diệp Lăng Phi lại không biết nên an ủi Bành Hiểu Lộ như thế nào.
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, trong lòng thầm nghĩ không biết mình sau cuộc điện thoại này của mình, tâm tình của Bành Hiểu Lộ có trở nên xấu hơn không, dù sao việc mà Diệp Lăng Phi sắp làm là phá vỡ nguyện vọng cuối cùng của Bành Nguyên, trong lòng Diệp Lăng Phi, từ sau khi Bành Nguyên ra đi, Cửu Long triều thánh có tồn tại hay không đã không còn quan trọng nữa, cái gọi là truyền thuyết ngàn năm, vốn chỉ là những thứ hư vô mù mịt, nếu có ai đó theo đuổi những truyền thuyết ngàn năm này đến cuối cùng, sẽ phát hiện ra lịch sử luôn thích đùa giỡn với họ. Bất kể Cửu Long triều thánh là sự thật cũng được, không phải là sự thật cũng được, tóm lại Diệp Lăng Phi đã hạ quyết tâm, không để cho chuyện Cửu Long triều thánh tiếp tục phát triển như vậy nữa, nếu bây giờ không xử lý chuyện này, nhất định còn có nhiều người sẽ đi truy tìm cái gọi là kho báu thiên cổ đó, nếu là kho báu, thì cứ để tiếp tục như thế thì tốt hơn, không để bị người ta khai quật.