Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dạo chơi cả chiều, đến gần giờ án tối mới về biệt thự
Khi hai người về đến thì thấy Chu Hân Mính đang buồn chán xem tivi trong phòng khách.
- Cậu về lúc nào vậy?
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính về nhà liền buông tay Diệp Lăng Phi ra, đi tới cạnh Chu Hân Mính thân thiết hòi thảm.
- Mình mới về trước hai người được khoáng mươi phút thôi!
Chu Hân Mính để điều khiển tivi sang một bên, oán giận nói:
- Tình Đình à, mai cậu phải đi công tác sao không nói với mình một
tiếng, nếu Diệp Lăng Phi không nói cho mình thì mình cũng không biết cậu sấp ròi khỏi thành phố Vọng Hải đâu!
Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, rồi quay lại cười nói với Chu Hân Mính:
- Không có việc gì đâu, mình chỉ đến Bắc Kinh ba bốn hôm rồi sẽ về thôi, cũng không lâu lắm mà.
- Như vậy mình cũng có thể giúp cậu chuẩn bị! Cậu không biết mấy ngày
nay mình bận thế nào đâu, liên tục đi điều tra mấy tụ điểm ăn choi. Đại
đội trường cảnh sát hình sự như mình sắp biến thành đội trường đội càn
quét tệ nạn xã hội rồi, suốt ngày còn phải ghi lại tên họ mấy cô gái mại dâm nữa chứ, thật là mệt muốn chết!
Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, rất tự nhiên ôm eo thon của cô, quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, có phải cảnh sát các em nhàn rỗi không có việc gì làm hay
sao. Người ta cũng là lao động, dựa vào thân thề để kiếm cơm ăn, các em
lại bắt hết họ lại thì họ biết làm gì để kiếm sống đây!
- Hừ, chỉ có bọn đàn ông các anh là nghĩ thế thôi!
Chu Hân Mính trừng mắt với Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như không phải có những tên đàn ông háo sắc thì làm sao lại có
mấy cô ả cave này. Cả ngày nhìn bộ dạng của họ làm em buồn nôn quá!
Bạch Tình Đình cũng hường ứng:
- Đúng vậy, Hân Mính, nên bắt hết mấy ả gái mại dâm lại, làm ô uế thuần phong mỹ tục của xã hội!
- Cái đấy thì chưa chắc!
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói.
- Anh lại cho rằng những cô gái này có cống hiến rất lớn đối với xã hội kia!
- Cống hiến rất lớn?
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em thử nghĩ xem, nếu không có những cô gái này đem thân thể cho những người đàn ông phát tiết thì an ninh trật tự sao có thể tốt như thế này. Một số ít nam nhân không có nơi phát tiết sẽ đi cưỡng bức, như vậy cực
kì nguy hiếm với xã hội. Nếu các em mà đang đi trên đường đàm bảo sẽ có
không ít tên sắc lang chăm chăm ngó theo, tùy thời sẽ ra tay giờ trò
xằng bậy.
- Nói lung tung, anh chỉ đang ngụy biện thôi, em không nói với anh nữa!
Bạch Tình Đình quay sang Chu Hân Mính:
- Hân Mính, không cần để ý tới anh ta!
- Mình vốn không có ý định quản anh ta, mình về chỉ để xem cậu thế nào thôi!
- Hân Mính, mình đi tắm trước đây, đi choi suốt buổi chiều làm bần hết cả người!
Bạch Tình Đình đứng lên nói:
- Ản cơm xong cậu giúp mình chuẩn bị hành lý chút nha, mình còn chẳng biết mấy ngày tới thời tiết ở Bắc Kinh như thế nào nữa!
Bạch Tình Đình vừa lên gác, Diệp Lăng Phi lập tức tiến tới ôm eo Chu
Hân Mính, định hôn cô một cái. Chu Hân Mính cố sức đầy Diệp Lăng Phi ra, tức giận nói:
- Sao anh lại háo sắc như vậy, đúng là một tên đại sắc lang!
Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính đẩy ra, không cam tâm lại tiếp tục ôm lấy cô, trả lòi:
- Chẳng phải em vừa nói sao, đàn ông tất cả đều giống nhau, háo sắc là
thiên tính của bọn anh. Nhất là người đẹp như Hân Mính nhà ta thì tất
nhiên phải được yêu thương đặc biệt rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mạnh mẽ bế Chu Hân Mính đặt lên đùi, lại ghé môi hôn cô.
Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói không thích Diệp Lăng Phi làm như vậy
chỉ xuất phát từ bản tính ngượng ngùng tròi sinh của con gái, khi cô
thực sự bị Diệp Lăng Phi ôm lấy, cô chủ động ôm lung hắn, nhắm mắt lại,
tận hưởng nụ hôn ngọt ngào. Tuy noi này là phòng khách nhưng Diệp Lăng
Phi cũng không lo lắng hai người Bạch Tình Đình và Trương Vân biết. Bạch Tình Đình đã nói là đi tắm, nếu không dù Bạch Tình Đình có nhìn thấy,
Diệp Lăng Phi vừa lúc sẽ để hai cô diễn vở kịch đặc sắc hai cô gái hầu
một chồng, về phần Trương Vân thì càng không phải nói, Trương Vân nếu
bắt gặp cảnh này sẽ len lén tránh đi, không quấy rầy “hảo sự” của Diệp
Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không ngờ được kẻ cắt đứt tình cảnh lãng mạn của hắn và Chu Hân Mính lại là Tần Dao. Diệp Lăng Phi tay trái ôm
Chu Hân Mính, tay phải cầm điện thoại, thấy người gọi là Tần Dao thì đắn đo không biết có nên nghe hay không. Chu Hân Mính đang ngồi trên đùi
Diệp Lăng Phi, thấy vậy thì nghi hoặc:
- Sao anh lại không nghe máy vậy?
- Là điện thoại của Tần Dao, anh cũng không biết có nên nhận cuộc gọi
này không nữa. Hôm nay anh đi ăn trưa với Tình Đình đã gặp Tần Dao ở đó
với một nhân viên cao cấp của ngân hàng. Theo anh thấy, tiểu cô nương
Tần Dao đã thay đổi, khác xưa rất nhiều. Mà Tình Đình cũng không biết
anh quen Tần Dao đâu.
- Tần Dao gọi điện thoại cho anh chắc chắn có chuyện gì đó. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng quen biết cô ấy, hẳn là nên nghe điện thoại.
Chu Hân Mính ôm Diệp Lăng Phi, tựa đầu lên vai hắn, Diệp Lăng Phi có thể cám nhận hương thơm cơ thể thoang thoảng
truyền lên mũi. Chu Hân Mính hôn lên gương mật Diệp Lăng Phi, ôn nhu
nói:
- Anh yên tâm đi, tối nay em không đi, sẽ ở cùng anh. Thôi
đừng lãng phí thời gian nữa, vạn nhất Tần Dao có khó khăn gì, từ góc độ
của một người bạn anh nên giúp cô ấy một tay!
- Anh chỉ cảm thấy cô bé này có quá nhiều tham vọng, bây giờ còn đang đi theo Lâm Tuyết
nữa, sợ rằng đây không phải chuyện tốt cho cô ấy, ài!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bấm nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất nhỏ của Tần Dao, tựa hồ lo lắng những gì mình nói bị người khác nghe được
- Diệp đại ca, em có chuyện muốn nói với anh!
- Sao em nói nhỏ vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em. . , em đang ở trong nhà của Lâm Tuyết, em trốn trong phòng gọi cho anh, sợ bị cô ta nghe thấy!
Tần Dao thấp giọng nói.
- Diệp đại ca, em biết anh không ưa em, thậm chí rất ghét em. Thế nhưng anh nhất định phải nghe em nói hết chuyện này, được chứ?
- Tần
Dao, em nhầm rồi. Anh không hề thấy ghét em mà chỉ là không thuận mắt
với những gì em đã làm. Nhưng anh vẫn coi em là một người bạn nên nếu em gặp chuyện gì anh sẽ hỗ trợ cho em !
Diệp Lăng Phi đáp.
Tần Dao trầm mặc trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói:
- Cảm ơn anh!
- Em nói đi, rốt cuộc tìm anh có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hôi.
- Diệp đại ca, anh có biết một người tên là Triệu Trường Đào không?
- Triệu Trường Đào?
Diệp Lăng Phi sao lại không biết người này chứ, chỉ là Diệp Lăng Phi
không biết tại sao Tần Dao lại nhắc đến cái tên này. Diệp Lăng Phi liền
nói:
- Anh đương nhiên biết hắn, hơn nữa anh còn đang muốn tìm hắn đây!
- Vừa nãy em nghe Lâm Tuyết nhắc tới tên của Triệu Trường Đào, hình như là Lâm Tuyết định an bài hắn đối phó với vợ của anh đấy!
Tần Dao vừa nói như vậy, Diệp Lăng Phi tức giận nhảy dựng lên, mắng:
- Cmn, con đàn bà khốn nạn, cả nữ nhân của tao mà cũng dám đụng đến,
ông đây lập tức đi giết mày, để xem mày có dám động đến một sợi tóc của
Tình Đình không!
Chu Hân Mính bị tiếng quát của Diệp Lăng Phi
làm cho hết hồn, lại thấy Diệp Lăng Phi sắc mặt hẩm hầm. Chu Hân Mính dự cảm có chuyện không hay xảy ra. Cô không nói gì với Diệp Lăng Phi, lập
tức giật lấy điện thoại trong tay hắn, cảnh cáo:
- Anh điên rồi
sao, hơi tí là đòi đi giết người. Trong lòng anh rốt cuộc có suy nghĩ
cho em và Tình Đình. Nếu anh thực sự phạm vào tội giết người thì bọn em
biết sống thế nào bây giờ. Anh ngồi xuống cho em, đừng manh động nữa!
Lúc này Chu Hân Mính đâu còn có nửa điểm ôn nhu như lúc vừa rồi, cô lớn tiếng quát Diệp Lăng Phi.
- Tồ sư con à Lâm Tuyết, mày có phải chán sống rồi không, dám sai thằng ranh hỗn láo Triệu Trường Đào đối phó vợ của tao, đúng là đồ không biết tự lượng sức!
Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính ngán trờ, tuy chịu ngồi xuống salon nhưng nộ khí vẫn không giảm, lớn tiếng thóa mạ Lâm Tuyết.
Bạch Tình Đình đang định đi tắm, nghe thấy dưới lầu có một tràng cãi vã ầm ĩ, vội vàng xỏ dép lê chạy xuống. Thấy Diệp Lăng Phi sắc mặt xanh
mét ngồi trên salon liên tục chửi bới, Bạch Tình Đình vội vàng hôi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tình Đình, cậu trông chừng Diệp Lăng Phi giúp mình, đừng để anh ấy gây rối nữa, mình sẽ hỏi rõ chuyện xảy ra!
Chu Hân Mính cầm điện thoại, thầm đoán xem Tần Dao đã noi gì khiến Diệp Lăng Phi nổi giận như vậy. Cô lo lắng Diệp Lăng Phi lại đi tính sổ với
Lâm Tuyết nên để Bạch Tình Đình coi chừng không cho hấn đi làm loạn.
Bạch Tình Đình thấy sắc mật Chu Hân Mính không tốt nên cũng đoán là có
chuyện không hay. Cô vội vàng ngồi xuống ghế salon, nắm chặt tay của
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn chưa hết tức giận nhưng nể mặt mũi Chu
Hân Mính nên cũng không thóa mạ nữa. Lúc này Chu Hân Mính mới nghe điện
thoại:
- Tôi là Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi anh ấy hơi nóng tính, cô có chuyện gì cứ nói với tôi đi!
Tần Dao nghe được tiếng mắng đầy hỏa khí của Diệp Lăng Phi, trong thâm
tâm cảm thấy sợ hãi như một loại bản năng. Cô nhớ tới bộ dạng hung thần
ác sát của Diệp Lăng Phi khi tùng vì mình mà đánh người. Tần Dao thầm
cám thấy may mắn rằng mình đã không làm chuyện gì có lỗi với Diệp Lăng
Phi, nếu không có thề dự đoán được kết quà bi thảm phải gánh chịu. Tần
Dao thấy Chu Hân Mính nghe máy, cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Tần
Dao kể lại những lòi mình vừa nói với Diệp Lăng Phi cho Chu Hân Mính.
Nghe xong. Chu Hân Mính cũng nhíu mày, cô bây giờ đã hiểu tại sao Diệp
Lăng Phi lại nổi cơn lôi đình như vậy.
- Cô có cách nào để tìm Triệu Trường Đào không?
Chu Hân Mính tỏ ra tỉnh táo hơn Diệp Lăng Phi rất nhiều.
Tần Dao nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghe trộm được cuộc điện thoại giữa Lâm Tuyết và tên Triệu Trường Đào kia, còn việc hắn ở đâu thì tôi cũng không biết được!
Tần Dao nói đến đây, bỗng bổ sung:
- Vừa nãy thừa dịp Lâm Tuyết đi tắm, tôi đã xem lén nhật kí cuộc gọi
của cô ta. Tôi nhớ kỹ một số điện thoại hình như chính là của người tên
Triệu Trường Đào kia.
- Thật vậy sao, thế thì tốt quá rồi!
Chu Hân Mính nghe Tần Dao nói vây, chân mày cũng dãn ra. Chỉ cần có số
điện thoại của Triệu Trường Đào thì có thê thong qua các biện pháp kĩ
thuật nghiệp vụ để tra ra noi hắn gọi điện, những người đã nói chuyện
với hắn. Đầu mối này thật sự rất trọng yếu, Chu Hân Mính vội hỏi Tần Dao về số điện thoại này. Khi Tần Dao đọc lại xong. Chu Hân Mính nói:
- Cảm ơn cô!
- Đây là việc tôi phải làm mà, về chuyện của tôi và Lâm Tuyết, um, tôi cũng không biết làm thế nào!
Tần Dao dường như có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Chu Hân Mính cảm giác Tần Dao cũng có nỗi khổ tấm riêng. Cô định nói
thêm mấy câu với Tần Dao nhưng thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang chăm chú nhìn mình. Chu Hân Mính không tiện nói ra, chỉ bổ sung một
càu:
- Nếu cô có đầu mối gì mới lập tức báo ngay cho tôi! Tôi tin rằng nhất định Diệp Lăng Phi sẽ biết ơn cô đấy!