Đô Thị Tàng Kiều

Chương 551: Chương 551: Mất đi rồi mới thấy quý trọng!




Diệp Lăng Phi lái xe đến quảng trường Hải Tinh cạnh biệt thự , đúng lúc đó trời đổ mưa. Thời tiết vùng ven biển rất thất thường, vừa rồi trời còn không có mây, đảo mắt đã thấy mây đen đầy trời rồi có mưa. Diệp Lăng Phi không mang ô, hắn xem dự báo thời tiết bảo hôm nay trời không mưa, không nghĩ đến giờ lại mưa xuống . "Quả là thà tin tưởng chuyện heo mẹ leo cây, cũng không thể tin các chuyên gia dự báo nói đúng." Diệp Lăng Phi mở cửa xe chạy vội vào biệt thự, hắn mới vừa vào bên trong đã nghe thấy một tiếng "Nha" ở trong phòng bếp vọng ra. Diệp Lăng Phi nghe được thanh âm kia là của Đường Hiểu Uyển, hắn cho rằng Đường Hiểu Uyển đã xảy ra chuyện, không kịp lau nước mưa trên mặt, lao ngay vào trong bếp. Vừa vào bếp, Diệp Lăng Phi lập tức choáng váng, chỉ thấy Đường Hiểu Uyển tay cầm chảo, mặt mũi đen nhẻm, tay trái liên tục dụi mắt.

- Này Hiểu Uyển, em đang làm cái gì vậy? Diệp Lăng Phi vội vàng cấm lấy cái chảo trong tay Đường Hiểu Uyển, tắt bếp.

Đường Hiểu Uyển hai mắt đẫm lệ, nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, anh nhìn xem, em định làm món thịt xào ớt xanh, bây giờ biến thành như vậy mất rồi.

Diệp Lăng Phi nhìn lại cái chảo, ớt xanh cũng phải đổi sắc, rõ ràng là cháy hết rồi. Diệp Lăng Phi dỗ dành Đường Hiểu Uyển:

- Được rồi, được rồi, Hiểu Uyển, không có việc gì, thôi em đi rửa mặt đi, nhìn bộ dáng của em giống con mèo quá, để anh nấu cơm cho!

- Thật ạ? Đường Hiểu Uyển hưng phấn hỏi.

- Anh đã bao giờ lừa em đâu, tiểu nha đầu, mau đi rửa mặt.

Diệp LăngPhi vỗ mông Đường Hiểu Uyển, bảo Đường Hiểu Uyển ra khỏi phòng bếp. Sau đó Hắn đem món ớt cháy mà Đường Hiểu Uyển xào đổ vào thùng rác. Diệp Lăng Phi lấy thịt và rau từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch, chuẩn bị làm món ăn . Diệp Lăng Phi tuy rằng rất ít xuống bếp, nhưng không có nghĩa là hắn biết nấu ăn. Tuy tay nghề của Diệp Lăng Phi không sánh bằng những đầu bếp trong quán ăn, nhà hàng, nhưng cũng coi như biết nấu nướng một chút. Diệp Lăng Phi ở trong bếp nấu cơm, Đường Hiểu Uyển thì đi rửa mặt. Khi về, nàng đứng ở cửa, chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi đang bận rộn trong bếp.

- Diệp đại ca, anh biết nấu ăn thật à?

Đường Hiểu Uyển hỏi.

- Cô bé, em cứ chờ đi rồi sẽ biết.

Diệp Lăng Phi tay cầm chảo miệng nói:

- Em mau dọn cơm đi, anh lập tức sẽ bưng mấy món ăn ra, hai người chúng ta ăn mấy món đơn giản là được. Nếu như em muốn ăn ngon thì em chỉ có thể chờ Đình Đình về nấu thôi, trình độ của anh không bằng được Đình Đình.

- Em thích ăn món Diệp đại ca làm, cho dù khó ăn thế nào đi chăng nữa thì em vẫn thích.

Đường Hiểu Uyển nhẹ nhàng cười nói.

- Em đi xới cơm đây!

Đường Hiểu Uyển vội vàng chạy đi xới cơm, Diệp Lăng Phi bày mấy món ăn lên mâm, bê đến phòng ăn. Diệp Lăng Phi đặt mâm xuống bàn ăn, hắn kéo ghế, đến cạnh chỗ Đường Hiểu Uyển rồi ngồi xuống.

- Tiểu nha đầu, ăn cơm thôi!

Diệp Lăng Phi cầm đũa vừa định gắp thức ăn bỗng kêu “thôi chết”, nói:

- Anh quên cho thêm muối rồi.

Đường Hiểu Uyển cười híp mắt nói:

- Em thích ăn những món không có muối.

Vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng cho vào trong miệng, trông bộ dạng rất ngon miệng.

Diệp Lăng Phi yêu thương sờ đầu Đường Hiểu Uyển, trong miệng cười nói:

- Có phải em đói bụng lắm không?

- Em cũng không đói lắm. Chỉ là. . . chỉ là tiểu bạch thỏ rất đau!

Đường Hiểu Uyển nũng nịu nói. (xem chương 546 nhà của Tiểu Bạch Thỏ để chỉ ... của Đường Hiểu Uyển)

- Nhà của Tiểu Bạch Thỏ rất đau à?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, nhất thời không có phản ứng gì, nhưng rất nhanh, Diệp Lăng Phi đã hiểu ra. Hắn cười xấu xa nói:

- Hiểu Uyển, Nhà của Tiểu Bạch Thỏ rất đau đúng không, có cần anh hỗ trợ một chút không, anh thích thăm Nhà của Tiểu Bạch Thỏ nhất.

Gương mặt của Đường Hiểu Uyển đỏ hồng cả lên, cúi đầu nói:

- Anh không nên đến thăm!

- Được rồi, em mau ăn cơm đi!

Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển xấu hổ như vậy cũng không muốn nữa trêu chọc nàng, giục Đường Hiểu Uyển ăn nhanh lên. Đường Hiểu Uyển mồm thì bảo không đói bụng, kỳ thật bụng nàng đã sớm kêu ”rột rột”. Từ lúc Diệp Lăng Phi rời đi, Đường Hiểu Uyển vẫn nằm ở trên giường không chịu dậy . Hạ thân của nàng đau rát, trong lòng có một loại cảm giác không nói ra lời. Nếu không phải là Đường Hiểu Uyển thấy đói bụng, chắc nàng cũng sẽ không rời giường . Ăn xong một bát cơm, có vẻ Đường Hiểu Uyển thật sự rất đói bụng, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn dính đầy dầu mỡ. Sau khi ăn xong, tiểu nha đầu này buông đũa, vỗ vỗ cái bụng nhỏ đã hơi phình ra vì ăn nhiều, nói:

- Diệp đại ca, em ăn no rồi, ợ, em muốn về phòng nghỉ ngơi một lát!

- Không thể nào, thì ra em gọi anh tới là để anh nấu cơm cho em ăn sao!

Diệp Lăng Phi cũng để đũa xuống, nhìn lướt qua cái mâm gần như sạch bách thức ăn, nói:

- Cái này không thể được, anh đã nấu cơm rồi, dù thế nào đi chăng thì Tiểu Bạch Thỏ xinh đẹp khả ái cũng phải “bồi dưỡng” cho anh!

Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình với ánh mắt mê đắm, vội vàng đứng dậy, kêu lên:

- Không được, em không làm tiếp được.

Vừa nói, vừa vội vã chạy lên lầu. Nhìn Đường Hiểu Uyển bỏ chạy , kiều đồn uốn éo hấp dẫn, Diệp Lăng Phi không khỏi khẽ mỉm cười. Hắn cũng không*gấp gáp đuổi theo Đường Hiểu Uyển, trước tiên rửa bát đũa, lau tay sạch sẽ xong, Diệp Lăng Phi mới chậm rãi lên lầu. Diệp Lăng Phi mở cửa phòng ngủ, cảm giác trong phòng ngủ hơi tối. Hắn thấy Đường Hiểu Uyển nằm ở trên giường, trên người đắp một chiếc chăn bông. Diệp Lăng Phi không*đi về phía bên giường mà đi tới chỗ cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

- Hiểu Uyển, ngoài trời đang mưa đó!

Diệp Lăng Phi đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nói: - Hiểu Uyển, lại đây, chúng ta cùng ngắm mưa rơi.

Đường Hiểu Uyển ngồi dậy, xỏ chân vào dép lê, vịn vào thành giường đứng lên. Bộ ngực nàng nhô cao, từ chỗ cú áo để mở có thể nhìn thấy cái khe sâu giữa hai vú nàng. Đường Hiểu Uyển đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi kéo nàng vào lòng. Diệp Lăng Phi nhìn mưa rơi bên ngoài, nói với* Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, em không thấy việc ngắm mưa rất lãng mạn sao?

Đường Hiểu Uyển rúc vào người Diệp Lăng Phi, không nói gì chỉ nhìn cảnh trời mưa. Trong lòng Đường Hiểu Uyển, chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh nàng, chính là điều lãng mạn nhất. Thật ra thì trong lòng con gái, lãng mạn rất đơn giản, chỉ cần người con trai mình yêu mến mỉm cười, đối với*người con gái cũng là lãng mạn, chỉ cần người con trai mình yêu nắm tay mình, họ cũng sẽ thấy lãng mạn, tâm tư con gái vốn là không thể nắm bắt. Diệp Lăng Phi quay lại, nhìn nụ cười ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển. Hắn kéo Đường Hiểu Uyển vào ngực, ôm hôn nàng bên cửa sổ.

Buổi chiều Vu Đình Đình chỉ học hai môn nên về sớm. Nàng cất sách, ngắm mưa rơi, bỗng lâm vào trầm tư.

- Đình Đình, cậu đang nghĩ gì vậy?

Tần Dao đi tới, vỗ nhẹ vai Vu Đình Đình hỏi,

- Chẳng lẽ cậu có chuyện gì à?

- Không có, mình đang xem làm thế nào để về nhà thôi!

Vu Đình Đình cười nói,

- Mình không nghĩ hôm nay trời sẽ mưa nên không mang theo ô, mình nghĩ đợi mưa tạnh rồi mới về nhà.

Tần Dao nhìn bộ dạng của Vu Đình Đình, cười nói:

- Đình Đình, hình như cậu cũng không dự đoán trước được như mình, xem này, mình có mang ô đây này, đi, mình đưa cậu về.

- Vậy cũng không nên đâu!

Vu Đình Đình lo lắng nói,

- Chỗ mình ở cách trường học hơi xa, hay là cậu đưa mình đến trạm xe buýt, mình sẽ đi xe buýt về nhà.

- Đi thôi, đi thôi, đừng ở chỗ này dài dòng nữa.

Tần Dao thúc giục.

Vu Đình Đình lúc này mới đứng dậy, ôm cặp sách cùng Tần Dao cùng đi ra khỏi phòng học.

- Đình Đình, cậu đang ở cùng Diệp đại ca sao?

Tần Dao cầm lấy cái ô, vừa đi ra cổng trường vừa hỏi.Vu Đình Đình không phủ nhận cũng không thừa nhận mà hỏi ngược lại:

- Tần Dao, mình nhớ căn phòng cậu thuê sắp đến hạn phải trả, đến lúc đó..., cậu có chỗ nào để ở chưa?

- Mình định sau khi trả lại phòng thuê, mình sẽ về ở tại ký túc xá. Ban đầu cũng là nhờ Diệp đại ca giúp mình thuê nhà, đảo mắt đã hơn một năm, thời gian trôi qua thật nhanh!

Tần Dao nói:

- Đình Đình, mình nhớ là chính mình đã giới thiệu Diệp đại ca cho cậu, không ngờ cuối cùng thì chính cậu mới “cưa” được Diệp đại ca.

Tần Dao nói những lời này trong lòng có chút bi thương. Tần Dao chưa bao giờ giống Vu Đình Đình toàn tâm toàn ý yêu Diệp Lăng Phi, Tần Dao là một cô bé đầy tham vọng. Không thể phủ nhận, nàng cũng hơi thích chiếm món lời nhỏ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ước mơ cho cuộc sống tương lai của Tần Dao. Sâu trong nội tâm Tần Dao vẫn hy vọng có thể tìm được một người đàn ông tuổi còn trẻ, anh tuấn, có tiền làm bạn trai của nàng, nhưng những điều nàng trải qua đã đập tan những mộng tưởng của nàng. Tần Dao suy nghĩ lại mới hiểu Diệp Lăng Phi, người đàn ông lớn hơn nàng gần 10 tuổi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Con người chính là như vậy, thường khi mất đi rồi mới thấy người đó thật tốt. Tần Dao cảm giác được nàng và Diệp Lăng Phi đã trở nên xa lạ, lúc này ý thức tới nàng đã để mất một người đàn ông tốt. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Vu Đình Đình, Tần Dao bắt đầu thấy hối hận, nhưng không thể nghi ngờ bây giờ thì đã quá trễ rồi. Vu Đình Đình là một cô bé thông minh tinh tế, nàng có thể cảm giác được Tần Dao bây giờ rất hối hận. Vu Đình Đình hơi mỉm cười nói:

- Tần Dao, mình cho rằng làm người quan trọng nhất là thẳng thắn, khi cậu thật lòng với người khác, người khác cũng sẽ thật lòng với cậu. Mình không biết Diệp đại ca nghĩ như thế nào, nhưng mình biết Diệp đại ca là một người đáng dùng cả đời để yêu.

Tần Dao gật đầu, giờ phút này mặc dù nàng hiểu đúng là như vậy, nhưng cũng không có biện pháp gì, cái gì mất đi sẽ rất khó để vãn hồi. Tần Dao cũng không biết, nàng là cô bé tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi sớm nhất, nếu như khi đó nàng ý thức được Diệp Lăng Phi là sự lựa chọn tốt, sợ rằng bây giờ cũng không thành thế này. Tần Dao và Vu Đình Đình không nói gì nữa, hai người đi thẳng đến trạm xe buýt. Tần Dao chờ đến khi Vu Đình Đình lên xe buýt, khi xe buýt chậm rãi lăn bánh , Vu Đình Đình nhìn thấy bóng dáng cô đơn lạc lõng của Tần Dao, bỗng nhiên nàng cảm thấy thương hại cho Tần Dao, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ hoang đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.