Đô Thị Tàng Kiều

Chương 311: Chương 311: Mười hai quy định






Lần trước cũng tại quán ăn này, Vu Tiêu Tiếu đã sắp xếp Diệp Lăng Phi ngồi cùng với một cô gái tên là tiểu Thanh, ở đây nàng chính là người xinh đẹp nhất.

- Sư phụ, thế nào, tôi đã giữ lời là cam đoan sẽ có mỹ nữ ngồi ăn cùng với sư phụ mà.

Vu Tiếu Tiếu cất tiếng nói, nàng nói câu này khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác không thật tự nhiên, nếu như có đầy mỹ nữ ở bên cạnh, hắn sẽ có cảm giác bị câu thúc.

Vu Tiêu Tiếu mang món ăn ra, sau đó gọi hai cô gái tới, hai cô gái này lúc nãy đã ở bên cạnh nhìn Vu Tiếu Tiếu trêu đùa. Vu Tiếu Tiếu giới thiệu năm người này cho Diệp Lăng Phi, một người mặc áo khoắc màu hồng, có tóc dài chính là Liêu tiểu Thanh, bạn cùng phòng ới Vu Tiêu Tiếu. Một cô gái tóc thắt bím tên là Triệu Linh, đôi mắt to tròn đặc biệt, lộ ra một vẻ vô cùng ngoan ngoãn, một cô gái cao một thước bảy, mặc quần áo bó sát tên là Vương Thanh, bạn học cùng trường với Vu Tiêu Tiếu. Về phần cô gái vãn luôn giữ nụ cười kia chính là Đàm Tinh Kỳ, nàng chính là người nói chuyện nhất trong đám mỹ nữ.

Hai người đi cùng phục thị Vu Tiêu Tiếu một người tên là Lý Lệ, một người tên là Lâm Lan. Sau khi giới thiệu xong, Vu Tiêu Tiếu đến gần nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Sư phụ, người có phải đã gặp phải khó khăn gì không? Vừa rồi em nghe thấy anh nói trong điện thoại vô cùng khó hiểu, nói đi, ở chỗ của em có chuyên gia giúp an giải sầu.

Vương Tiêu Tiếu chỉ về phía Vương Thanh nói:

- Nàng chính là chuyên gia luyến ái, cũng không biết nàng đã có bao nhiêu bạn trai, chỉ biết rằng tòa ký túc xá nữ luôn có nam nhân xuất hiện chờ đợi nàng.

- Tiểu nha đầu này nói lung tung ta khi nào trở thành người như vậy.

Vương Thanh phản bác nói.

- Những người kia tự nguyện như vậy, ta cũng đâu có cách nào, nói lại, ta cũng có bạn trai chỉ là không học ở Vọng Hải mà thôi.

- Vương Thanh tỷ, cậu nói vậy là không đúng, cậu nói bạn trai cô vô cùng đẹp trai, tại sao không để cho chúng tớ nhìn thấy.

Liêu Tiểu Thanh nghe nàng nói như vậy thì lập tức phản bác.

- Chẳng lẽ cậu sợ bạn trai cậu bị chúng tớ đoạt mất hay sao?

- Cái này coi như xong, Triệu Linh ngoan ngoãn, về phẩn tiểu Kỳ cũng là một tên không tệ, hai người này tớ không tin được. Không từ mà biệt, chuyện này thật là chuyện đáng cười

Những người này đều quen với nhau, cho nên bọn họ không hề kiêng kỵ.

Vu Tiêu Tiếu vội vàng ngăn cản:

- Đừng làm rộn nữa.

Sau đó nàng quay về phía Diệp Lăng Phi:

- Sư phụ người nói chuyện với Đàm Tinh Kỳ đi, nàng ta học tâm lý học, xem có thể giúp đỡ sư phụ được không.

Diệp Lăng Phi nhìn một vòng sau đó ấp úng nói:

- Nếu như theo góc độ các cô phân tích thì đây chính là một chuyện tốt?

Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho người ta không hiểu và u mê. Tuy nhiên Vu Tiêu Tiếu vô cùng thông minh cho nên trong lòng nàng vô cùng minh bạch, nàng không hề cố kỵ mà nói:

- Ý của sư phụ có phải là muốn điều tra mưu đồ bí mật của hai cô gái kia không? Mà hai cô gái kia đều có quan hệ với sư phụ?

- Điều này rất đơn giản, sư phụ không cần phải nghĩ nhiuề.

Liêu Tiểu Thanh cười khanh khách nói;

- Nếu ta cùng với một người nào đó yêu đồng thời một người đàn ông thì hai chúng ta đều tìm cách xem làm thế nào để người đàn ông đó gần mình hơn.

- Hừ, tớ sẽ không bao giờ cùng cậu chia sẻ một người đàn ông, Tiểu Thanh, cậu muốn tìm nam nhân trước tiên phải qua được cửa ải này, cậu chính là tình nhân của tớ, tớ làm sao có thể để cậu tìm người khác.

Vu Tiêu Tiếu mặt cũng không đỏ mà nói.

Liêu Tiểu Thanh nhếch miệng lên nói:

- Nằm mơ đi, tớ tìm nam nhân cũng không nói với cậu.

Vương Thanh lúc này đột nhiên hỏi:

- Vấn đề mấu chốt chính là hai cô gái đó mưu tính điều bí mật gì, nếu chỉ là muốn gi người yêu của mình ở bên cạnh thì không vấn đề gì, nhưng vạn nhất tính toán trả thù nhau thì phiền đó.

Diệp Lăng Phi toát ra từng luồng mồ hôi, nghĩ đến những điều, những kinh nghiệm phong phú mà những cô gái này nói, hắn bỗng có cảm giác Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ở cùng một chỗ tuyệt đối không có chuyện tốt.

Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy đói, cơm hắn cũng chỉ ăn được vài miếng, sau khi nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu một hồi, mọi người đề nghị đi hát karaoke.

Diệp Lăng Phi trong lòng có chuyện cho nên không muốn đi hát, Vu Tiêu TIếu cũng không ép, chỉ dặn dò Diệp Lăng Phi phải nhớ đến chỉ đạo chiến đội cho các nàng, lại còn nói có các nàng tư vấn Diệp Lăng Phi nhất định sẽ vượt qua được hiểm nguy.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính trở lại nhà của Chu Hân Mính chính là lúc nhiệm kỳ chính phủ mới sắp xảy ra. Chu Hồng sâm và Điền Vi Dân đang dốc sức tranh chức thị trưởng của thành phố Vọng Hải.

Chỉ là, mấy ngày hôm trước thành phố Vọng Hải đã gặp khủng bố, Chu Hồng Sâm đã giải quyết vô cùng tốt, khiến cho chiến tích của mình không ngừng tăng lên, lại còn con gái của ông, Chu Hân Mính đã tự tay giải quyết tên đấu sỏ của tổ chức sat thủ, thành tích này của Chu Hân Mính cũng với chiến tích của Chu Hồng Sâm đã khiến cho chức thị trưởng dường như đã nằm chắc trong tay của ông.

Chu Hân Mính cùng với cha của mình muốn tới chỗ của Bạch Tình Đình một thời gian. Bạch Tình Đình vô cùng tin tưởng Chu Hân Mính, muốn cùng với Chu Hân Mính ở cùng mấy ngày, Chu Hồng Sâm cũng muốn vậy, bởi vì quan hệ của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vô cùng tốt, cho nên Chu Hồng Sâm nhanh chóng đáp ứng lại còn dặn dò nàng nhớ mang theo áo ấm.

Chu Hân Mính cùng với Bạch Tình Đình hai người thu thập mọi thứ đến giữa trưa. Chu Hồng Sâm có ý mời Bạch Tình Đình ở lại ăn cơm, sau đó y nhờ thư ký của mình đem hành lý của Chu Hân Mính qua.

Bạch Tình Đình cũng không từ chối mà đáp ứng. Trong bữa tiệc, Chu Hồng Sâm đã chủ động nhắc tới Diệp Lăng Phi. Chuyện của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã sớm truyền đi, dù hai người chưa tổ chức hôn lễ nhưng pháp luật đã thừa nhận cả hai là vợ chồng.

Chu Hồng Sâm đối với Diệp Lăng Phi vô cùng có hứng thú, trong lòng ông cũng luôn thầm suy nghĩ xem Diệp Lăng Phi rốt cuộc thân phận như thế nào, tại sao lại có quan hệ với Bắc Kinh. Tuy nhiên ông cũng không hỏi trực tiếp hắn. s

Bạch Tình Đình đâu có biết Diệp Lăng Phi có quan hệ với Bắc Kinh, sau khi nàng nghe Chu Hồng Sâm đả động đến thì nhớ tới lão thủ trưởng năm đó của mình. Năm đó chính vị lão thủ trưởng nãy đã chắp nối quan hệ giữa mình cùng với Diệp Lăng Phi, nếu không hiện tại nàng cũng chưa chắc là người của hắn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính thu thập một chút rồi cùng với chs phụ trách mang đồ của Chu Hân Mính đến biệt thự Nam Sơn.

Bạch Tình Đình đi tới lầu hai, cô Ngô đã ở trong đó quét dọn sạch sẽ, chỉ cần chờ Chu Hân Mính vào mà thôi.

Diệp Lăng Phi cũng không muốn cho Chu Hân Mính biết rằng hắn tới đây. Trong lòng của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang mưu đồ chuyện bí mất gì với mình. Cho đến khi Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự hắn mới biết rằng Chu Hân Mính đã chuyển tới đây. Ban đầu Diệp Lăng Phi vô cùng vui vẻ, tựa như cho rằng như vậy sẽ khiến mình và Chu Hân Mính thuận tiện vui vẻ với nhau hơn, nhưng lập tức hắn nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bạch Tình Đình cũng biết rằng quan hệ của mình với Chu Hân Mính là như thế nào, nàng còn sắp xếp Chu Hân Mính ở gần mình.

- Diệp Lăng Phi, anh đã quay lại rồi sao, em còn định tìm anh.

Bạch Tình Đình ở cầu thang nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì lập tức cất tiếng nói, sau đó nàng cất tiếng:

- Anh đến phòng ngủ của em, em có chuyện cần nói với anh.

- Không tốt.

Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy hồi hộp, tựa như là cảm thấy bão tố sắp đến vậy.

Diệp Lăng Phi đứng lên rồi cất bước tới cầu thang.

Diệp Lăng Phi đi vào gian phòng của Bạch Tình Đình thì đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng. Tuy nói rằng Bạch Tình Đình ở nhà có hai ngày nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy mùi thơm này thật là nồng đậm.

Gian phòng của Bạch Tình Đình đã phục hồi lại nguyên dạng, những quần áo trước kia của Bạch Tình Đình đã được treo lên trên tủ quần áo. Trên tấm trải giường có màu trắng như tuyết.

- Lão bà, em cuối cùng cũng đã trở lại, anh nhớ em muốn chết.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy tủ quần áo của Bạch Tình Đình thì bỗng nhiên từ phía sau lưng lao tới ôm lấy nàng. Hai tay của hắn xoa bóp bộ ngực của nàng, hạ thân chạm vào cặp mông trắng.

Bạch Tình Đình cũng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong người của mình, cảm giác này khiên cho nàng vô cùng tê dại, mốn Diệp Lăng Phi vuốt ve hơn nữa. Tuy nhiên nàng vẫn cố gắng làm cho thanh âm của mình thật là lạnh lùng.

- Thả em ra, bằng không em sẽ lập tức rời khỏi nành.

Diệp Lăng Phi sợ hãi buông tay ra, luôn miệng xin lỗi:”

- Lão bà, thực là xin lỗi, đây là do anh quá kích động.

Bạch Tình Đình không xoay người, nàng nhìn thấu tâm tình của Diệp Lăng Phi lúc này. Giờ phút này Bạch Tình Đình rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ không để ý đến sự cảnh cáo của mình, vuốt vẻ nàng. Làm như vậy thì mọi dự tính trong lòng của mình sẽ bị sụp đổ, lúc đó nàng sẽ không kìm được mà để cho Diệp Lăng Phi vuốt ve.

Lần này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, Bạch Tình Đình không ngừng nói với mình như vậy, nàng biết rằng mình không thể nào nhượng bộ được, nhất định phải đứng vững trước sự hấp dẫn của Diệp Lăng Phi.

- Em có một yêu cầu, nếu như anh đáp ứng thì em và Hân Mính sẽ ở lại, nếu như anh không đáp ứng thì từ nay về sau đừng mong em và Hân Mính có quan hệ gì với anh.

Thanh âm của Bạch Tình Đình tựa như rít từ kẽ răng vậy?

- Em muốn khảo nghiệm anh trong vòng nửa năm.

- Không chỉ nửa năm, cho dù một năm hay mười năm anh cũng tiếp nhận.

Diệp Lăng Phi hưng phấn đáp ứng.

- Đã như vậy thì chúng ta khảo nghiệm mười năm. Hay lắm.

- Đừng, là nửa năm, anh chỉ tùy tiện nói mà thôi.

Diệp Lăng Phi vội vàng sửa lại.

Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng bước chân truyền đến gần phòng ngủ của mình, nàng biết rằng Chu Hân Mính đang đi tới. Chu Hân Mính cầm lấy một tờ giấy A4 đi vào trong phòng ngủ. Chu Hân Mính đưa tờ giấy đó cho Bạch Tình Đình.

- Đây là chế định do em và Chu Hân Mính cùng tạo ra, anh nhìn đi, nếu như không có ý kiến gì thì phiền ký tên vào đó. Ngày mai em sẽ đem nó sao thành hai bản, dán tại biệt thự, cho mọi người có thể trông thấy. Nếu như anh làm trái với quy định trong này, em và Hân Mính sẽ căn cứ vào tình tiết mà anh vi phạm để xử phạt. Diệp Lăng Phi anh cần phải suy nghĩ kỹ rồi ký đó.

Bạch Tình Đình nói xong đưa tờ giấy A4 cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhận lấy nhìn một lúc đã thấy ở đó có rất nhiều quy định, tổng cộng có mười hai điều.

1 Buổi tối không được bất lịch sự, chưa được cho phép không được tiến vào phòng của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính.

2 Buổi tối trước 10 giờ phải trở lại biệt thự nếu như không thể thì cần phải nói rõ nguyên nhân.

3 Buổi tối trước 11 giờ không cho phép tiến vào phòng tắm.

4 Không cho phép có bất kỳ hành vi trả thù tình dục nào, nói chuyện không được có lời nói khiêu khích, không cho phép nhận được điện thoại mà không nhấc máy.

Diệp Lăng Phi xem hết mười hai điều này thì không ngừng kêu khổ, vậy là từ nay mình đã bị giám thị rồi.

- Anh bây giờ có thể trở về phòng được chưa?

Diệp Lăng Phi hơi khó hiểu nói.

- Đương nhiên là có thể, vừa rồi những quy định của em không có quy định không cho anh về phòng.

Bạch Tình Đình nói xong nhìn Diệp Lăng Phi rồi lắc lắc đầu, sau đó nàng tỏ ra một vẻ buồn ngủ trở về phòng, lúc này Chu Hân Mính ở bên cạnh nói:

- Tình Đình, chúng ta làm vậ có quá phận không? Tớ cảm thấy giống như là đối đãi với phạm nhân vậy.

Trong lòng Bạch Tình Đình cũng cảm thấy mình làm vậy là hơi quá đáng nhưng nàng biết rằng mình không thể mềm yếu được, nàng vỗ vỗ vai Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, nên phải như vậy.

Chu Hân Mính thở dài một hơi, không nhiều lời nữa.

Diệp Lăng Phi cũng trở lại phòng ngủ của mình, hắn đem áo khoác ném qua một bên sau đó ngửa mặt nằm trên giường. Khóe miệng của hắn nở ra một nụ cười đắc ý, vừa rồi biểu lộ của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi thật không ngờ. Không ngờ mọi chuyện lại có kết quả như vậy, thật là kết quả hoàn mỹ.

Hành vi của Bạch Tình Đình như vậy đã cho thấy nàng đã ngầm đồng ý chấp nhận sự tồn tại của Chu Hân Mính. Chỉ cần Diệp Lăng Phi chịu tốn thêm một chút sức nữa thì ngày có thể ôm cả hai mỹ nữ vào lồng ngực là không xa, không chỉ vậy còn có thể song phi.

Diệp Lăng Phi cuối cùng cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng thú vị, cái này khác với trước kia, lúc mày phát tiết sinh lý trên người của nữ nhân. Trong lòng của hắn lúc này đối với những nữ nhân của mình rất có cảm tình.

Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Lăng Phi đã rời khỏi giường, dọc theo bờ biển mà chạy một vòng lớn, ước chừng khoảng một thời gian sau hắn mới trở về ăn điểm tâm. Thân thể của Diệp Lăng Phi lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cầm lấy cái khăn tắm, vừa vào trong phòng hắn đã trông thấy Chu Hân Mính vừa mới tắm rửa xong, mở thẳng cửa phòng tắm ra.

Mùi hương trên tóc nàng tỏa ra, bộ ngực trắng trẻo lộ ra trước mặt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính như vậy thì nhịn không được tiến tới ôm lấy Chu Hân Mính, hôn lên môi của nàng.

Đầu tiên Chu Hân Mính vô cùng sững sờ, theo bản năng nàng ôm lấy bả vai của Diệp Lăng Phi, tuy nhiên sau khi nghĩ đến chuyện mà mình đã đáp ứng với Bạch Tình Đình, môi của nàng vừa chạm vào môi của Diệp Lăng Phi nàng đã đẩy ra, lạnh lùng nói:

- Anh đã quên chuyện mà anh đã đáp ứng hôm qua sao, trước mười một giờ tối, không cho phép anh tiến vào phòng tắm.

- Nhưng quy định không nói rằng anh không được đứng ở trước cửa phòng tắm.

Diệp Lăng Phi lại nổi thói vô lại, hắn định tiến tới ôm lần nữa thì bị Chu Hân Mính đẩy ra.

- Anh đã đáp ứng với Bạch Tình Đình là không làm bậy, anh đừng ép em động thủ với anh.

Chu Hân Mính nói xong liền đi qua bên người Diệp Lăng Phi. Lúc Chu Hân Mính trở lại phòng ngủ, nàng đã vội vàng khóa cửa lại, sau đó thở hổn hển thật sâu, dục hỏa vừa rồi mới từ từ bớt đi.

- Ta nên làm gì bây giờ?

Trong lòng Chu Hân Mính không ngừng hỏi mình, nàng bỗng nhiên có một cảm giác hối hận vì đã đáp ứng vời Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến quy định của phòng tắm, hắn tắm gội sạch sẽ sau đó đi xuống dưới lầu.

Ba người ngồi ở trong phòng ăn điểm tâm, Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính chỉ lo đến chuyện nói chuyện phiếm với nhau, căn bản không thèm chú ý tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ăn xong nói có chuyện cần ra ngoài rồi mang theo áo khoác đi ra

- Người này chẳng lẽ nghe lời thực sự như vây ư?

Bạch Tình Đình đối với việc Diệp Lăng Phi không hề có chút phản kháng nào thì bỗng cảm thấy hơi bất ngờ.

- Có lẽ anh ấy đã hối hận.

Chu Hân Mính nói.

- Hy vọng là vậy.

Bạch Tình Đình nói xong liền hướng về phía Chu Hân Mính mà cười nói:

- Hân Mính, chúng ta mặc kệ hắn, đã lâu rồi chúng ta không đi dạo phố.

Chu Hân Mính khẽ gật đầu, xem như là đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.