Dưới ngón đèn mờ ảo trong quán bar, Diệp Lăng Phi đi thẳng tới chiếc bàn lớn trong góc tường. Chỗ này cách sàn nhảy rất xa, tương đối vắng người.
Một cô gái mặc váy dài màu đen, mang mắt kính màu đen, tóc dài xõa xuống đang chờ ở đó. Diệp Lăng Phi nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận đây chính là bàn số mười ba thì cười hỏi:
- Cô không phải là “Đừng chọc ta” chứ?
Cô gái kia ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Diệp Lăng Phi khẽ gật đẩu nói:
- Đúng vậy, mà anh không phải là tiên sinh buôn lậu súng ống đạn dược chứ?
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, khẳng định đáp:
- Tôi nghĩ tôi hẳn phải nói với cô là tôi cảm thấy khá kỳ quái, tại sao một cô gái xinh đẹp như cô lại muốn đi gặp một người quen trên mạng bằng đánh bài như tôi?
- Tôi xinh đẹp ư?
Cô gái kia dường như lơ đãng hỏi lại, trên khuôn mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một vẻ thất vọng, nàng lầm bầm nói:
- Quả nhiên đàn ông ai cũng thích nói dối, không đáng tin.
- Những lời nói này rất có hàm ý. Tôi nghe giống như là triết lý của một vị học giả vậy.
Diệp Lăng Phi lộ ra một vẻ chân thành nói:
- Không thể phủ nhận, thoạt nhìn cô cũng là người không quá hấp dẫn, nhưng nếu nhìn kỹ, cô tuyệt đối là một mỹ nữ.
- Năm nay, tôi sợ nhất chính là lý trí. Tôi không biết có phải tôi quá lý trí hay không cho nên mới không sung sướng. Tôi muốn tôi ngu ngốc một chút, như vậy có thể tin lời nói của anh. Nhưng thực tế, tôi biết rõ mình không như vậy, mình không phải là mỹ nữ, cũng không phải là xú nữ.
Nàng dường như nói với chính mình vậy, sau khi nói xong, nàng cất một tiếng cười rồi nói:
- Không nói chuyện này nữa, dù sao thì chúng ta đã là bằng hữu lâu như vậy, mặc kệ anh là phụ nữ cũng tốt, đàn ông cũng tốt. Lần đầu gặp mặt tôi mời anh ra uống rượu, tôi nghĩ chúng ta nên giới thiệu một chút, tôi tên là Điền Ny.
- Diệp Lăng Phi.
Điền Ny tựa hồ đối với tên gọi của Diệp Lăng Phi cũng không quá hứng thú. Cái tên quá bình thường, không nằm trong những cái tên mà nàng thích.
- Diệp tiên sinh, anh uống gì đây?
Điền Ny hỏi.
- Tùy cô.
Diệp Lăng Phi bây giờ đối với cô gái này lại có hứng thú. Diệp Lăng Phi đoán rằng cô gái này sẽ không quá hai mươi sáu tuổi, tuổi của nàng xem ra không tương xứng với độ thành thục. Luận về tướng mạo, Điền Ny không tính là mỹ nữ nhưng nàng có một hương vị rất mạnh, hương vị này chỉ có nữ nhân thành thục khiến cho đàn ông rất muốn chinh phục nàng.
Da của nàng rất trắng nhưng xem ra không hề bôi phấn, càng không trang điểm như các cô gái khác.
Điều Diệp Lăng Phi ấn tượng sâu sắc đó chính là lý trí của Điền Ny. Sau cặp kính màu đen là cặp mắt không giống như những cô gái bình thường, đối với bất cứ chuyện gì nàng đều có thể tỉnh táo.
Điền Ny không để ý đến sự đánh giá của Diệp Lăng Phi đối với nàng nàng gọi nữ phục vụ của quán bar tới, gọi hai két bia lớn.
- Nhiều bia như vậy sao?
Diệp Lăng Phi cẩn thận nói:
- Tôi sợ tôi uống không hết.
Điền Ny lạnh nhạt nói:
- Tôi nghĩ đàn ông phải hy vọng con gái quá chén, nếu như anh không hy vọng tôi say thì chỉ có thể nói anh đối với tôi không có hứng thú. Chỉ là, nói lại thì đối với người từng trải như anh mà nói, tôi thực sự không có gì lo lắng. Đây có lẽ là lý do tại sao tôi mời anh uống rượu.
- Cô đang nói đùa, tôi làm sao có thể là người từng trải được, những điều nói trên mạng chỉ là lung tung mà thôi.
Diệp Lăng Phi đột nhiên phát hiện ra mình đã có một sai lầm. Hắn tưởng rằng ở trên mạng có thể ăn nói lung tung vì tin rằng sẽ không có ai tin. Nhưng sau khi gặp mặt, xem ra sau này nói chuyện trên mạng sẽ không còn cảm giác như trước nữa.
Đối với câu nói này của Diệp Lăng Phi Điền Ny cũng không để ý tới. Xem ra lời nói của Diệp Lăng Phi thật thật giả giả, nàng cũng không để ý chỉ cười nhạt một tiếng, rót một ly bia nói:
- Tôi chỉ muốn tìm một người uống rượu với tôi, tôi đã nói rồi, đàn ông không đáng tin.
Diệp Lăng Phi rất muốn nói:
“Cô không tin đàn ông, con mẹ nó còn tìm lão tử để uống bia, không sợ ta nhân cơ hội sẽ làm hại cô sao?”
Nhưng hắn vẫn ngăn chặn sự xúc động này lại, sau khi nhìn Điền Ny uống xong ly bia xong, hắn tự mở một chai, ngửa cổ uống cạn sạch chai đó.
Sự khó hiểu của hắn bây giờ không phải tại Điền Ny nữa mà là Bạch Tình Đình. Vừa rồi chuyện phát sinh ở nhà đã khiến Diệp Lăng Phi có cảm giác mình hơi quá đáng. Ngẫm lại, Bạch Tình Đình cô gái này cũng không làm sai điều gì, vậy mà mỗi khi mình nhìn thấy nàng vui mừng thì lại tức giận. Cảm giác này Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy khó hiểu, hắn cảm thấy buồn bã, sớm biết như vậy thì hôm nay đừng chọc Bạch Tình Đình gây nên phiền toái như vậy.
Thấy Diệp Lăng Phi uống một hơi hết một chai bia, Điền Ny lạnh nhạt nói:
- Xem ra anh có tâm sự, có cần tôi giúp anh không?
- Làm sao cô giúp cô được?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có một số chuyện mà tôi làm tôi cũng không rõ ràng thì làm sao cô hiểu nổi.
- Thế cũng chưa chắc, tôi từng học tâm lý học ở thành phố Vọng Hải.
Điền Ny nói xong liền uống một ly bia, vừa cầm ly vừa nói:
- Có lẽ tôi không giúp được chính mình nhưng có thể giúp được người khác.
- Tôi có vấn đề gì, tâm tình của tôi rất tốt.
Diệp Lăng Phi khẳng định nói:
- Tôi cho rằng có một số chuyện người khác không thể giúp được tôi, đó là vấn đề cá nhân của tôi. Những chuyện này tôi cần phải tự mình giải quyết. Nói cách khác, cái này giống như một thằng bé được ba mẹ nuông chiều, hắn muốn sống một cuộc sống độc lập ở xã hội mà ai cũng giúp hắn thì hắn mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu nhược.
Nghe đến chuyện gia đình, Điền Ny nhíu mày không nói nhiều nữa, nàng liền uống liên tục hai ly bia. Động tác này tuy rất nhỏ nhưng Diệp Lăng Phi là người vô cùng tinh tế, trong lòng nhanh chóng nghĩ có thể Điền Ny không vui chính là vì chuyện gia đình.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến gia đình mình, cha mẹ mình thì cũng không khỏi cảm thấy thương cảm. Hắn lại nhấc một chai bia khác lên, tu một hơi cạn sạch. Miệng đầy mùi bia hắn hỏi:
- Cô nói là không tin đàn ông, vậy tôi hỏi, chẳng lẽ phụ nữ lại khiến cô tin sao?
Câu hỏi này khiến cho Điền Ny ngẩn cả người. Nàng cau mày, tựa hồ không hiểu lời nói này của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười nhạt hai tiếng nói:
- Tôi và cô nói chuyện xưa đi, chuyện này chắc cô không tin. Sáu năm trước, một người mẹ đem con mình phó thác cho em gái mà mình tín nhiệm nhất, hơn nữa còn đưa tất cả số tiền mà bà tích lũy được tổng cộng là một trăm hai mươi tệ cho em mình. Người mẹ này hy vọng rằng sau khi mình chết em gái của mình có thể chăm sóc tốt cho con của bà, cho nó ăn cơm đủ no. Kết quả là, sau khi bà vừa chết xong được vài ngày, em gái của bà giống như là không hề thân thích, không chịu đến thăm. Còn đứa bé đáng thương kia thì chỉ có thể dựa vào sự hảo tâm của hàng xóm mới có thể chôn cất được mẹ của mình. Điều đáng hận chính là, người đàn bà vô lương tâm kia không để lại chút tiền nào cho đứa bé. Chẳng lẽ nữ nhân thì đáng tin sao? Buồn cười!...
Điền Ny vẫn chăm chú nghe, mãi đến khi Diệp Lăng Phi nói xong nàng mới hỏi:
- Về sau thì sao?
- Về sau ư?
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Không có, chuyện xưa chính là chuyện xưa, đó là kết cục rồi.
Điền Ny nhìn Diệp Lăng Phi thong thả nói:
- Nếu như tôi đoán không sai thì đứa bé đó chính là anh.