Vú Ngô đi tới Chu Hân Minh trước mặt, hơi thở dài, điều này làm cho Chu Hân Minh cảm giác rất khó hiểu, nàng cười hỏi:
- Vú Ngô, có chuyên gì không?
- Chu đại tiểu thư, tôi nói như thế nào đây!
Vú Ngô nhìn Chu Hân Minh, chậm rãi nói:
- Tôi không biết có nên nói hay không?
Chu Hân Minh giật mình, thầm nghĩ có phải vú Ngô nhìn thấy mình và Diệp Lăng Phi vô cùng thân thiết, thấy không được, muốn nói với mình hay
không?
Chu Hân Minh nghĩ đến đây, thần sắc liền trở nên không tự nhiên. Dù sao ở đây, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi mới là vợ chồng
chính thức, mà mình ở đây chỉ là một người ở nhờ.
- Vú Ngô, có chuyện gì cô cứ việc nói.
Chu Hân Minh nói.
Vú Ngô cầm tay Chu Hân Minh, nói:
- Chu đại tiểu thư, tôi chỉ muốn nói với cô, có một số việc chỉ sau khi già rồi mới hiểu được hối hận, nhưng lúc đó hối hận cũng đã chậm.
Chu Hân Minh nhìn vú Ngô, hỏi:
- Vú Ngô, rốt cuộc cô muốn nói gì, sao cháu càng nghe càng hồ đồ?
- Chu đại tiểu thư, tôi nhìn ra được cô rất thích Diệp tiên sinh, mà
Diệp tiên sinh lại là chồng của tiểu thư nhà chúng ta, có thể trong lòng cô lo lắng người ngoài sẽ nói như thế nào.
Vú Ngô nói tới chỗ này, không tự chủ được khẽ thở dài, nói:
- Có thể ở thời điểm trẻ tuổi này cô sẽ rất lưu ý người ngoài nhìn cô
thế nào, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, chờ khi cô đến tuổi như tôi
thì cô mới hiểu được chân chính yêu một người thì phải dũng cảm lên yêu, không nên quá quan tâm người bên ngoài nhìn cô thế nào. Chu đại tiểu
thư, tôi chỉ nói ra điều tôi muốn nói, cũng không có gì.
Nói xong, vú Ngô đứng lên, cười nói:
- Được rồi, tôi đi làm việc.
Vú Ngô vừa mới quay người lại, chợt nghe thấy Chu Hân Minh nói:
- Vú Ngô, có phải cô....
Vú Ngô không để cho Chu Hân Minh nói xong, liền xoay người lại, khẽ cười nói:
- Tôi cùng yêu một người nam nhân, mà người nam nhân kia cũng có gia
đình, thấy cô, làm tôi nhìn thấy tôi khi đó. Khi đó tôi chỉ là một người hầu, đào mắt đã vài chục năm, thời gian trôi đi thật nhanh, haiz!
Vú Ngô sau khi nói xong. Chỉ hơi lắc đầu, rời khỏi phòng khách.
Chu Hân Minh cúi đầu, suy nghĩ lời vú Ngô nói.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đỗ xe ở trước cửa quán bar, Bạch Tình
Đình rất ít đến quán bar, nàng không thích tới chỗ như thế. Vừa xuống
xe, Bạch Tình Đình đã cảm giác được ánh mắt của vài tên nam nhân trẻ
tuổi đứng ở cửa quán rượu nhìn mình rất nóng, làm cho nàng cảm thấy rất
khó chịu. Bạch Tình Đình ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, ở đây quá rối loạn, vì sao uống rượu phải đến đây.
- Dã Thú chọn chỗ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiểu tử đó thích loại địa phương thất loạn bát nháo này.
- Vọng Hải cũng có quán bar cao cấp, vì sao không tới quán bar đó.
Bạch Tình Đình nói,
- Em thấy những địa phương kia rất tốt. Người đến cũng đều là người có
văn hóa, có tố chất, anh xem ở đây, hạng người nào cũng có, xem quần áo
trang phục cũng biết không phải là người tốt lành gì.
Diệp Lăng Phi không khỏi cười rộ lên, hắn rút cánh tay bị Bạch Tình Đình ôm ra, ôm eo Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình mặc một chiếc quần dài màu
trắng, bó sát eo nhỏ. Từ bên cạnh nhìn lại, có thể thấy những đường cong thướt tha của thân thể Bạch Tình Đình. Bộ ngực cao vút, kiều đồn tròn
trịa, còn hơn cả nữ nhân thành thục, kiều đồn Bạch Tình Đình tròn trịa
mà săn chắc, đây là chỗ bất đồng giữa mông của các cô sái trẻ và những
phụ nữ thành thục. Có thế nói là mỗi người mỗi vẻ.
Lúc này, Diệp Lăng Phi đưa tay đặt hờ lên kiều đồn Bạch Tình Đình, dọc theo đường đi
vào quán bar, không biết đã gặp bao nhiêu ánh mắt đố kỵ của nam nhân
khác.
Tuy nói trong quán bar không ít cô gái trẻ, nhưng xinh đẹp như Bạch Tình Đình, khí chất tao nhã cao quý như vậy thì lại đúng là
tuyệt vô cận hữu (hiếm có). Bạch Tình Đình vừa xuất hiện, liền thành cô
gái làm người ta chú ý nhất trong quán rượu. Nếu như không phải có Diệp
Lăng Phi ở đây, Bạch Tình Đình sớm đã bị mấy tên háo sắc vây lại.
Cho dù có Diệp Lăng Phi, cũng không cách nào ngăn cản ánh mắt nóng bỏng đến trên người nàng. Tay Diệp Lăng Phi đặt trên kiều đồn Bạch Tình Đình mang theo ý tứ thị uy, nhẹ nhàng bóp mông Bạch Tình Đình, động tác nhỏ
này lại khiến những nam nhân kia mỗi tên đều đố kỵ muốn chết. Trong lòng ước gì nam nhân ôm mỹ nữ này là chính mình.
Diệp Lăng
Phi ôm Bạch Tình Đình tới một cái bàn bên trong quán bar, đây là chỗ
ngồi ở tầng một. Dã Thú và Dã Lang đều mang theo bạn gái của bọn hắn sớm ở chỗ này chờ Diệp Lăng Phi. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình
Đình tới, hai người này vội vàng bảo cô gái bên cạnh mình đứng dậy đón
tiếp, Dã Thú càng là tùy tiện bảo Lục Tuyết Hoa:
- Tuyết Hoa, mau gọi đại tẩu.
Lục Tuyết Hoa biết Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình là ai chứ, Lục Tuyết
Hoa cũng không phải đứa ngốc, sao có thể không biết mỹ nữ rất nổi danh ở thành phố Vọng Hải này. Mắt thấy hình ảnh Bạch Tình Đình và Diệp Lăng
Phi thân mật. Lục Tuyết Hoa mới ý thức được thì ra giám đốc bộ phận của
phòng tổ chức là chồng Bạch Tình Đình. Nếu như không phải Lục Tuyết Hoa
chính mắt nhìn thấy, nàng thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Diệp
Lăng Phi đương nhiên nhận ra Lục Tuyết Hoa, cũng không cần Dã Thú giới
thiệu. Chỉ có cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn rất ôn nhu văn nhã đi cùng Dã
Lang kia trước đây Diệp Lăng Phi chưa gặp qua. Dã Lang giới thiệu với
Diệp Lăng Phi cô gái này tên là Từ Minh Minh, cô giáo ở nhà trẻ mẫu
giáo.
Diệp Lăng Phi cũng không cảm giác gì, chỉ là Bạch Tình
Đình thấy Từ Minh Minh là một cô gái văn nhã, thanh tú đi cùng một chỗ
với Dã Lang, nàng cảm thấy Từ Minh Minh rất ủy khuất, ở trong mắt Bạch
Tình Đình, tuy nói Dã Lang hơn Dã Thú rất nhiều, nhưng cũng không thể
xem như là một người tốt. Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi,
nhẹ nhàng véo Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Ông xã, Dã Lang sao lại tìm được cô gái tốt như vậy. À, còn có Dã Thú kia nữa, thật là, mấy cô gái bây giờ đều làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười lên.
Dã Lang và Dã Thú đều không rõ nguyên nhân Diệp Lăng Phi cười, Dã Thú nói:
- Lão đại, anh cười gì vậy?
- Không có gì.
Diệp Lăng Phi miết tay Bạch Tình Đình, liền chuyển ánh mắt sang phía Từ Minh Minh, khẽ sật đầu, nói:
- Từ tiểu thư, chúng ta đều là người trong nhà, không cần phải quá
khách khí. Đêm hôm nay chúng ta đến uống chút rượu, tâm sự, không cần
quá câu nệ.
Từ Minh Minh ôn nhu cười nói:
- Tôi không thích nói chuyện nhiều, anh ấy cũng biết.
Nói xong, Từ Minh Minh liếc mắt nhìn Dã Lang. Dã Lang cung xác nhận, nói:
- Lão đại, Minh Minh cô ấy đúng là không thích nói chuyện, em cũng đã nói với cô ấy, giữa chúng ta không có gì phải câu thúc.
- Lão đại, đúng vậy, khi Minh Minh đi cùng chúng ta cũng không thích nói chuyện nhiều!
Dã Thú nói,
- Chúng ta uống rượu, mặc kệ mấy bà cô ấy....A, đại tẩu, chị chớ để ý, con người của em chính là như vậy, hay nói lung tung.
Dã Thú nói được phân nữa, bị Lục Tuyết Hoa bấm một cái, lúc này Dã Thú mới cười xin lỗi với Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình cười nhạt nói:
- Không sao!
- Vậy là tốt rồi, lão đại, chúng ta uống rượu.
Dã Thú cầm lấy chén rượu, mời Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, chúng ta đã lâu không uống rượu, uống cạn chén này đã.
Diệp Lăng Phi cùng không nhiều lời, cầm lấy chén rượu, một ngụm uống
cạn. Hắn lại cầm chai rót đầy rượu vào chén, nhìn Dã Lang và Dã Thú,
nói:
- Huynh đệ, sớm muộn gì có một ngày chúng ta đều mệt mỏi,
cũng phải có một cái nhà. Suy nghĩ thật kỹ, tao cũng không nhiều lời,
tao chỉ muốn nói là mặc kệ tương lai chúng ta thế nào, làm gì, chúng ta
đều là huynh đệ. Quá khứ, tao vĩnh viễn chưa không bao giờ quên, càng sẽ không quên, một chén rượu này, tao uống trước.
Diệp Lăng Phi
nói xong, một ngụm uống hết. Diệp Lăng Phi nói vậy chỉ có Dã Lang và Dã
Thú hiểu rõ, hai người đều gật đầu, cũng không có nói nhiều, cùng rót
đầy chén rượu, một ngụm uống hết.
Ba nam nhân này cứ như vậy
uống rượu, hoàn toàn không để ý đến ba cô gái nữa. Diệp Lăng Phi thấy
bên cạnh hai người Dã Lang và Dã Thú đều đã có nữ nhân, có vẻ vô cùng
cao hứng. Lúc đang hứng thú, Diệp Lăng Phi cao giọng hát lên một ca
khúc. Khi Dã Lang và Dã Thú nghe được Diệp Lăng Phi hát bài hát này,
trong mắt cũng đã có vệt nước long lanh, hai người bọn họ cũng hát lên
theo.
Lúc này, cũng chi có ba nam nhân này minh bạch bài hát này đại biểu cái gì. Bài hát này là một thành viên tổ chức Lana Nha gọi là
âm nhạc gia ở Xin-ga-po sáng tác, âm nhạc gia chết năm ấy mới hai mươi
bốn tuổi. Hắn sáng tác bài hát này nói là để tổ chức Lang Nha trở thành
tổ chức ca, chỉ là bài hát này còn chưa viết xong, âm nhạc gia đã chết ở một lần buôn bán quân hỏa.
Bởi vậy, bài hát này chi có một nửa
trước, không có phần sau. Diệp Lăng Phi hát lên bài hát này, một là nhớ
tới những thành viên tổ chức Lang Nha đã từng chết, hai là nói rõ với Dã Thú và Dã Lang, cuộc đời buôn bán quân hỏa sớm muộn gì cũng sẽ có một
ngày kết thúc, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sang, vì tương lai mà suy nghĩ.
Ba người đang chìm đắm trong khúc hát, liền nghe được có người cười nhạo nói:
- Đây là bài hát gì chứ, hát so với sói tru còn khó nghe hơn.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang, Dã Thú dừng lại, Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn
lại, liền nhìn thấy Tiền Tiêu và bốn năm tên nam nhân có dáng dấp thiếu
gia vừa vặn đi qua bên cạnh bọn hắn, trong lòng Tiền Tiêu kia vẫn ôm cô
gái ngày đó gặp ở câu lạc bộ du thuyền Hoàng Gia, câu nói kia chính là
Tiền Tiêu vừa nói ra.
Một tên nam nhân trẻ tuổi rất trắng đi cùng Tiền Tiêu cũng cười rộ lên, nói:
- Đúng là rất khó nghe, ta còn tường rằng gặp quỷ.
Tiền Tiêu thấy Diệp Lăng Phi nhìn hắn, châm chọc nói:
- Giám đốc Diệp, anh làm sao, lẽ nào anh cho là tôi nói không đúng,
khụ, điều này cũng không thể trách tôi, tôi cùng mấy người bạn thân tới
đây chơi, liền nghe được có người ờ chỗ này tru lên, không nghĩ tới lại
là giám đốc Diệp, a, xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Diệp, tôi biết giám đốc
Diệp rất lợi hại, tôi cũng không dám chọc giám đốc Diệp đâu.
Tên nam nhân trẻ tuổi, da rất trắng kia cố ý giả vẻ mặt kỳ quái nói:
- Tiền Tiêu, tớ khi nào có người mà cậu cùng sợ vậy, sao tôi không biết!
Tiền Tiêu cười nói:
- Thực sự, nam nhân này đúng là không thể trêu vào, cậu biết hắn là ai
không, hắn chính là giám đốc bộ phận của tập đoàn Tân Á, quyền lực rất
lớn nha!
Tiền Tiêu nói xong, hắn cười lên ha hả. Tên kia vừa nghe, cũng cười càng thêm càn rỡ.