Đối với vụ án Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi không biết gì cả. Sau khi nghe bí thư Trương tóm tắt lại sự việc. Diệp Lăng Phi cũng không ngay lập
tức tỏ thái độ.
Bình tâm suy xét, nếu không phải vì mối giao tình với Chu Hân Mính thì Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm cũng chỉ
là hai người xa lạ. Hắn không biết Chu Hồng Sâm là người như thế nào.
Hắn có thể bảo đảm rằng Chu Hân Mính không bao giờ tham ô. Nhưng lại
không thể bảo đảm rằng Chu Hồng Sâm có tham ô hay không.
Sau khi nghe bí thư Trương kể, Diệp Lăng Phi im lặng. Vu Chấn nói với hắn:
- Cậu yên tâm. Tôi tin đội điều tra sẽ rất công bằng trong vụ án này.
Nếu thị trưởng Chu không làm những việc đó nhất định sẽ được trả lại sự
trong sạch.
- Bí thư Trương những việc khác tôi không dám nói
nhưng tôi xin đảm bảo với ông hạng mục xưởng dệt, tập đoàn Quốc tế Thế
kỷ không hề hối lộ cho thị trưởng Chu.
Bí thư Trương nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, trên mặt không lộ chút biểu cảm, chỉ bình thản hỏi:
- Sao anh dám khẳng định chuyện này?
- Bởi vì tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, có thể
nói bất cứ nguồn vốn lưu động nào của Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ đều phải
thông qua sự đồng ý của tôi. Tôi chưa từng hối lộ thị trưởng Chu, vì vậy tôi chắc chắn trong chuyện này có người cố tình vu oan cho thị trưởng
Chu.
Những lời Diệp Lăng Phi nói với bí thư Trương có
tới vài phần là nói dối. Hắn thật sự là cổ đông lớn của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ nhưng với chuyện vốn lưu động như thế nào hắn hoàn toàn không
biết. Nhưng hắn tin Bạch Tình Đình không bao giờ làm ra những chuyện như vậy, vì thế hắn mới dám đảm bảo tập đoàn Quốc tế Thế kỷ chưa bao giờ đi hối lộ Chu Hồng Sâm.
Bí thư Trương nhấp nháy đôi lông
mày. Câu nói của Diệp Lăng Phi nằm ngoài dự tính của ông. Ông rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Đây là thói quen của bí thư Trương, một
khi gặp phải chuyện gì khó khăn, ông luôn châm một điếu thuốc vừa hút
vừa suy nghĩ. Vu Chấn cũng châm thuốc, trong lòng đoán ra ngay câu nói
vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho bí thư Trương phải nghĩ rằng trong
việc này vẫn còn uẩn khúc.
Vừa nãy Vu Chấn cũng có chút giật mình. Ông không ngờ Diệp Lăng Phi lại là cổ đông lớn của tập đoàn
Quốc tế Thế kỉ. Mặc dù tổng bộ của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ nằm ở thành
phố Vọng Hải nhưng đây là doanh nghiệp đang nổi lên của tỉnh. Vu Chấn
cũng hiểu kha khá về tập đoàn lớn này. Vu Chấn không kìm được bèn quay
ra quan sát Diệp Lăng Phi. Càng nghĩ càng cảm thấy con người này quả
thật không đơn giản. Mặc dù trước đây chưa từng nghe thấy biệt hiệu Diệp Lăng Phi nhưng lần này năng lực mà hắn biểu lộ ra ngoài đã làm Vu Chấn
cảm thấy kinh ngạc. Vu Chấn tự nhận nếu ông có việc gì cần giúp đỡ, tận
dụng thế lực của cả nhà ông cũng khó mà đạt được tới hiệu quả như Diệp
Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy hai người kia hút thuốc cũng chẳng
khách sáo, cầm ngay lấy điếu thuốc lên hút. Con người hắn rất tùy tiện.
Thậm chí ngay cả trước mặt bí thư Trương hắn cũng không hề có cảm giác
sợ hãi. Hắn cư xử với bí thư Trương cũng không khác gì với những người
bình thường. Chẳng qua chi là có việc cần nhờ bí thư Trương, hắn mới bớt phóng túng đi một chút.
Sau khi hút một hơi, hắn dùng tay phải kẹp lấy điếu thuốc rồi tiếp tục nói:
- Tôi thấy rằng từ điểm này, rất có khả năng thị trưởng Chu bị ám hại.
Nhưng người ám hại thị trưởng Chu là ai thì tôi không dám chắc chắn.
Nhưng tôi biết có một người trong ủy ban thành phố Vọng Hải tiếng tăm
không được tốt tên là Từ Hàn Vệ. Có hành vi tham ô, nhưng cụ thể thì tôi không thể nói rõ ràng được. Tôi chỉ muốn nói rõ một chuyện đó là giữa
thị trưởng Chu và Từ Hàn Vệ có mâu thuẫn!
Có một số
chuyện không cần nói rõ ràng. Bí thư Trương là ai cơ chứ. Diệp Lăng Phi
chẳng cần nói rõ ông cùng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.
- Việc
này tổ điều tra đã điều tra kĩ rồi. Tôi cũng đã hỏi qua viện trưởng Tôn. Việc Chu Hồng Sâm nhận hối lộ là có thật, chính nhân viên tài vụ của
tập đoàn Quốc tế Thế ki đã đứng ra làm chứng. Còn cụ thể người đó là ai
thì xin phép tôi không thể nói được vì nó liên quan tới sự an toàn của
những người tình báo.
Nghe xong lới nói của bí thư Trương, Diệp Lăng Phi không hề phản đối mà chỉ gật đầu:
- Bí thư Trương à! Tôi hiểu rồi, cám ơn ông đã cho tôi biết việc này.
Chuyện của thị trưởng Chu vẫn mong ông điều tra kỹ. Nhưng tôi thấy rằng
con gái của thị trưởng Chu chẳng phạm vào tội gì. Tại sao các ông lại
bắt cô ấy lên đây.
- Chủ yếu vẫn xem xét tới việc hợp tác điều tra thôi.
Bí thư Trương nói.
- Bí thư Trương. Tôi nghĩ rằng sau ba ngày các ông cũng đã hiểu hết
tình hình rồi chứ. Chu Hân Mính và mẹ cô ấy chẳng có lý do gì phải ở lại trên tỉnh nữa! Nếu có thể hãy cho tôi đưa họ về. Bí thư Trương, tôi
hiểu được sự khó xử của ông. Vì vậy tôi không mong ông lập tức chứng
minh thị trưởng Chu trong sạch. Nhưng Chu Hân Mính và mẹ cô ấy vô tội.
Có người nói cô ấy tham ô, toàn là nhảm nhí. Bí thư Trương nếu thật sự
Chu Hân Mính tham ô tôi có thể chặt cái đầu tôi cho ông xem. Nếu như cô
ấy cần tiền tôi lập tức cho cô ấy tiêu tiền cả đời không hết. Bí thư
Trương, tôi biết những gì tôi vừa nói là hơi quá đáng nhưng mà tôi chỉ
muốn nói cho ông hiểu. Chu Hân Mính là người vô tội.
Bí thư Trương im lặng một hồi, sau khi hút xong điếu thuốc ông mới ôn tồn nói:
- Thế này đi. Ngày mai tôi sẽ cùng các đồng chí trong tổ điều tra tiếp tục nghiên cứu.
Chiều hôm sau Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại nói là có thể đưa mẹ
con Chu Hân Mính về. Hắn và Vu Tiêu Tiếu lập tức tới nơi điều tra, là
một khách sạn ở thành Tây. Khách sạn này đã được tổ điều tra phong tỏa
chuyên dùng để điều tra vụ án Chu Hồng Sâm.
Mấy ngày
không gặp mà nhin Chu Hân Mính hốc hác tiều tụy đi trông thấy. Lúc gặp
Diệp Lăng Phi cô không để ý bên cạnh còn có mẹ liền nhao ngay vào lòng
hắn khóc sướt mướt. Ai mà trải qua tình cảnh này đều không thể chịu
được.
- Chu Hân Mính. Đừng khóc nữa em. Anh sẽ làm hết sức để giúp bố em!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính, xoa xoa lên mái tóc, không kiềm chế được cảm xúc. Trong lòng bỗng thấy chua xót.
Mẹ của Chu Hân Mính nhìn thấy con gái sà vào lòng Diệp Lăng Phi mà khóc như vậy, ánh mắt bắt đầu hiện lên sự hoài nghi nhưng nó lại nhanh chóng bị cảm giác xúc động khác xâm chiếm.
- Sư phụ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.
Nhìn hai người đó không có ý định muốn rời khỏi. Vu Tiêu Tiếu bèn nhắc nhở.
- Đúng, cứ về khách sạn đã rồi tính.
Cả mấy người cùng lên xe đi thẳng về khách sạn nơi Diệp Lăng Phi đang ở.
Diệp Lăng Phi lại đặt thêm 2 phòng nữa. Một phòng cho Chu Hân Mính và
một phòng cho mẹ cô ấy. Ban đầu hắn cũng muốn được gần gũi với Chu Hân
Mính. Và thông qua việc này có thể an ủi được cô khiến cho cô ấy cảm
nhận được sự ấm áp của mình. Thế nhưng vì mẹ Chu Hân Mính cũng ở đây nên hắn không tiện gần gũi cô ấy. Đành phải tạm gác ý nghĩ ấy lại.
Chu Hân Mính và mẹ mỗi người đều về phòng của mình. Vu Tiêu Tiếu theo
Diệp Lăng Phi vào phòng. Cửa phòng vừa đóng, Vu Tiêu Tiếu liền nói:
- Sư phụ lần này thì anh yên tâm rồi nhé!
- Yên tâm cái gì. Một đống rắc rối vẫn còn sau lưng kia kìa!
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng, ngồi xuống bên giường, lưng dựa vào tường nói:
- Việc của bố Chu Hân Mính chưa được giải quyết đó mới thực sự là rắc
rối, cứ theo như người của tổ điều tra nói thì khả năng Chu Hồng Sâm bị
kết án là rất cao, nếu như chỉ bị mất chức thì cũng còn được, nhưng xem
ra vụ này không đơn giản như thế đâu.
Vu Tiêu Tiếu bước lại gần Diệp Lăng Phi, nhưng cô không ngồi xuống giường, mà ngồi ngay
lên đùi hắn. Cặp mông của cô áp lên đôi cặp đùi của hắn, hắn cảm thấy
mình như bị mê hoặc và bị quyến rũ, hắn vòng tay qua ôm lấy eo của Vu
Tiêu Tiếu áp chặt vào lòng.
Bàn tay phải như một phản
ứng theo bàn năng liền đưa lên nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô. Vu Tiêu
Tiếu cũng không đẩy tay hắn ra mà còn áp sát thân mình vào người hắn
nói:
- Sư phụ, việc này em nghĩ anh cũng đừng nên nóng vội, có
một số chuyện không thể nói rõ ra được, nhưng luôn luôn có cách giải
quyết. Ở nhà em cũng nghe bố nhắc tới chuyện của anh. Em cảm thấy tới cả bố em cũng coi anh là người rất có bản lĩnh, vì vậy anh đừng có lo lắng nữa. Nhất định sẽ có cách giải quyết mà.
Vu Tiêu Tiếu
mặc dù chưa bao giờ dấn thân vào chốn quan trường nhưng thân là người
trong một gia đình có rất nhiều người có chức có quyền thì những việc
này cô hiểu rất rõ, chỉ là cô chưa nói rõ với Diệp Lăng Phi mà thôi.
Nghe những lời nói này của cô, Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đã hiểu những
điều mà Vu Tiêu Tiếu muốn ám chỉ cho hắn. Trong lòng hắn biết thời gian
không còn nhiều nữa bèn vỗ mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Bây giờ không còn sớm nữa hay là về nhà sớm đi.
- Sư phụ, anh không muốn về Vọng Hải nữa hay sao?
Vu Tiêu Tiếu không thể như thế mà rời đi được, cô không đứng dậy mà
ngược lại còn dịch chuyển cái mông mềm mại của mình, chính, điều này đã
làm cho nhiệt huyết trong người Diệp Lăng Phi bừng bừng lên. Vu Tiếu
Tiếu đúng là một cô gái đẹp, mặc dù hằng ngày ăn nói có hơi nóng nảy
nhưng thân thể thì vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là cặp mông săn chắc.
Diệp Lăng Phi không nhịn nổi nữa bèn vê vê cặp mông ấy, trong lòng cảm
thấy vô cùng khoan khoái, sau đó nói:
- Em nhìn xem, bây giờ anh không làm chủ được mình nữa, hay là để anh hỏi ý kiến Hân Mính, sau đó
chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.
- Sư phụ, thế cũng được, vậy em về trước!
Nói rồi hôn vào má Diệp Lãng Thiên một cái, rồi mới đứng dậy. Cô vừa
đứng lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa vọng lại. Hồi hộp nghe ra thì ra đó
là tiếng của Chu Hân Mính:
- Diệp Lăng Phi anh có ở trong không?
- Anh có.
Hắn vội vàng trả lời.
Chu Hân Mính vừa tắm xong mặc lên ngorời một bộ quần áo mộc mạc đi vào, vừa bước vào phòng thì Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em về trước nha. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho em. Chị Chu Hân Mính cũng nghỉ sớm đi,có gì mai em lại tới thăm chị.
- Ừ em đi đường cẩn thận.
Chu Hân Mính cười nói. Nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu rời khỏi căn phòng. Chu Hân Mính mới tới bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính vào lòng. Chu Hân Mính cũng nép sát vào người hắn cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Anh biết không, em rất sợ, thật sự rất sợ, em sợ sau này sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa!
- Hân Mính em đừng sợ.
Một tay hắn ôm chặt lấy cô, cánh tay kia nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô, nói:
- Anh nhất định sẽ nghĩ cách để cứu bố em ra!
Chu Hân Mính mở to mắt nói:
- Bố em tuyệt đối không phạm tội, em tin bố em tuyệt đối không bao giờ
làm những chuyện như vậy, nhất định có người đang ám hại ông!
- Chu Hân Mính anh cũng nghĩ như vậy!
Diệp Lăng Phi nói tới đây đột nhiên nghĩ tới một việc:
- Chu Hân Mính lần này anh đi qua nhà em thấy nhà em bị niêm phong.
- Em không biết, em chưa về qua nhà em bị bắt luôn lên đây, lúc đó điện thoại của em cũng bị thu mất không có cách nào liên lạc với anh được.
Từ lúc em bị bắt tới đây cũng chưa lần nào gặp mặt bố mẹ. Đây là lần đầu tiên em gặp mẹ. Cũng không biết bây giờ bố như thế nào nữa.
-
Anh cũng là từ chỗ Tình Đình nghe được tin em xảy ra chuyện. Nếu không
phải Tình Đình gọi điện cho anh thì có lẽ đến giờ này anh cũng không gặp được em. Chuyện này đều trách anh. Nếu anh sớm biết xảy ra chuyện này
thì đã đưa em ra sớm hơn, cũng chẳng để em ở trong đó chịu khổ.
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đừng nói như vậy lần này may mà có anh nếu không thì không biết bao giờ em cả mẹ mới được ra ngoài.
Hai tay Chu Hân Mính nắm chặt tay Diệp Lăng Phi nói:
- Cám ơn anh.
- Nha đầu ngốc, cám ơn gì chứ đây là việc anh nên làm, em là người phụ nữ của anh, anh có trách nhiệm bảo vệ em!
Diệp Lăng Phi hôn lên đôi mắt đẫm nước của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính
không kiềm chế được cùng ôm chặt cổ của hắn và hôn nồng nàn.
Trong lúc hai người đang chìm đắm trong nụ hôn thì bên ngoài cửa vọng
lại tiếng bước chân. Hai người hồi hộp thì nghe thấy tiếng cửa bị mở. Mẹ của Chu Hân Mính vội vàng bước vào. Đột nhiên bà nghĩ ra một việc vì
vậy mới vội vội vàng vàng tìm Diệp Lăng Phi thương lượng, nhưng không
ngờ bà vừa mới đặt chân vào phòng thì nhìn thấy cảnh Diệp Lăng Phi và
Chu Hân Mính đang hôn nhau say đắm, đầu tiên bà cảm thấy ngỡ ngàng sau
đó lập tức quay người đi thẳng đến chỗ Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi,
khi đã nhìn rõ là mẹ mình thì vội vàng buông nhau ra, Chu Hân Mính đỏ
mặt vội gọi:
-Mẹ!
Cô bước thêm vài bước kéo mẹ cô lại.
Những tình huống như thế này, Diệp Lăng Phi trước đó chưa từng gặp qua. Nhất thời không biết giải quyết thế nào cho phải. Chu Hân Mính tâm
trạng rối bời. Khuôn mặt đỏ ửng chỉ đợi bị mẹ mắng nhưng khác xa so với ý nghĩ của Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi, mẹ Chu Hân Mính tỏ ra như chưa
từng nhìn thấy việc vừa rồi, nói:
- Vừa nãy mẹ nghĩ ra một chuyện, có lẽ sẽ giúp dược bố con vì thế mới đi tìm Diệp tiên sinh.
Chu Hân Mính thấy mẹ không nhắc gì đến chuyện của mình và Diệp Lăng Phi thì bèn đánh trống lảng nói:
- Mẹ là chuyện gì thế? Mẹ mau nói ra đi biết đâu có thể giúp được bố.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới định thần trở lại vội vàng đứng lên nói:
- Mời bác ngồi.
- Diệp tiên sinh, cậu cũng ngồi đi.
Mẹ Chu Hân Mính ngồi trên ghế nhưng cô không ngồi mà đứng ngay bên cạnh mẹ. Mẹ cô nói mấy hôm trước lúc tôi đi rút tiền ở ngân hàng đột nhiên
thấy trong tài khoản của Chu Hồng Sâm tăng lên hơn ba trăm vạn tôi định
điều tra xem từ đâu chuyển tới, kiểm tra một hồi cuối cùng cũng tìm được đó là do tài khoản của một người phụ nữ có tên là Tôn Cúc chuyển tới.
Lúc đó tôi định nói với Hồng Sâm nhưng ông ấy lại bận việc vì vậy tôi
không kịp nói. Kết cục lại xảy ra chuyện như thế này.
- Bác nói là tiền được chuyển tới vào 2 ngày trước phải không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ưhm, Thật ra là thứ 4 hay thứ 5 gì đó!
Bà nhớ lại.
- Tiền gửi ngân hàng của nhà tôi không nhiều. Mấy năm nay, mặc dù tôi
và Hồng Sâm đều làm việc trong chính phủ, nhưng ngoài việc cuối năm
ngoái có một chút quà, chúng tôi chưa từng nhận tiền của ai cả. Trong
ngân hàng cũng chỉ có hơn bốn mươi vạn. Chu Hồng Sâm làm việc trong
chính phủ nhiều năm, mỗi năm riêng quà biếu đã không ít, có đôi khi còn
gạt đi không hết. Vì thế nói ông ấy không có vấn đề là chuyện không thể, nhưng nếu là vấn đề lớn như vậy thì chắc chắn không có.
Thật ra đối với Diệp Lăng Phi thì dù Chu Hồng Sâm có làm ra những
chuyện đó thật thì chỉ cần ông là bố của Chu Hân Mính hắn cùng sẽ nghĩ
cách để ông được bình yên vô sự. Bây giờ nghe mẹ Chu Hân Mính nói như
vậy, hắn đã yên tâm phần nào, ít ra thì ông cũng không phạm phải tội gì
quá lớn vì vậy việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
- Bác nói người phụ nữ đó tên Tôn Cúc sao?
Mẹ Chu Hân Mính sật đầu chắc chắn:
- Chính là cái tên ấy!
- Em biết người đó không?
Chu Hân Mính lắc đầu, cô hoàn toàn không biết người đó là ai. Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại nói:
- Thế này đi, để cháu sai người điều tra. À, bác à, cháu hói bác vài
câu. Năm đó khi bác trai làm phó thị trưởng, có phải bác ấy phụ trách
phân xưởng chế tạo linh kiện ô tô không ạ?
- Xưởng sản xuất linh kiện ô tô?
Mẹ Chu Hân Mính nhớ lại. Bà gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, đó là một doanh nghiệp nhà nước, lúc đầu là do Hồng Sâm quản lý!
- Cháu nghe tình báo nói, lúc đầu khi bác trai lãnh đạo doanh nghiệp
nhà nước ấy, đã từng tham ô, hình như người đó còn có cả bằng chứng nữa, chỉ có điều cháu không biết bằng chứng đó là gì!
- Nói láo, ông ấy không phải như người ta, ông ấy không bao giờ tham ô!
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói mẹ của Chu Hân Mính liền phản ứng dữ dội.
- Nhất định là có người cố ý hại ông ấy, từ lúc ông ấy đám nhận chức vụ thị trưởng đó có rất nhiều người đố kỵ.
- Bác gái cháu đang nghĩ cách giúp bác trai minh oan. Nhưng xem tình hình này thì cần phái giải quyết dần dần.
Hắn nghĩ thầm việc này chắc chắn không dễ giải quyết. Nếu như thật sự
có ngươi ám hại ông chắc chắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi, không thể để lại dấu vết gì được. Xem ra chỉ còn cách từng bước từng bước một chứng
minh Chu Hồng Sâm bị đổ oan. Nghĩ tới đây hắn liền quyết định, đầu tiên
phải bắt đầu từ tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, bởi vì đây là nơi dễ dàng chứng minh nhất. Diệp Lăng Phi và hai mẹ con Chu Hân Mính lần lượt nói ra
cách của mình. Nhưng lúc này hai mẹ con họ chẳng có cách gì hay. Mọi hi
vọng đều gửi gắm vào Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nằm trên
giường, hắn đang nghĩ cách làm sao để giải quỵết được vấn đề này. Thì
đột nhiên hắn nhớ ra vẫn chưa gọi điện về cho Bạch Tình Đình. Cô ấy vẫn
chưa biết Chu Hân Mính đã được thả ra. Hắn bèn lật mình cầm điện thoại
gọi điện cho Bạch Tình Đình.
- Em à! Anh đã cứu được Hân Mính ra ngoài rồi !
Hắn tóm tắt lại quá trình từ khu thành Tây tới khách sạn đã được tổ
điều tra bao trọn và đón Chu Hân Mính ra ngoài một cách đơn giản, rồi
lại nói hai mẹ con Chu Hân Mính hiện tại đã ở trong khách sạn rồi.
Nghe được tin Chu Hân Mính không làm sao hết. Bạch Tình Đình như trút
được gánh nặng. Mấy ngày nay cô cũng giống như Diệp Lăng Phi, đều lo
lắng cho sự an toàn của Chu Hân Mính.
- Em à! Anh có chuện muốn
hỏi em. Chuyện này liên quan tới thị trưởng Chu! Có người tố cáo ông
trong lúc phụ trách xưởng sản xuất sợi hóa học thì đã nhận hối lộ của
tập đoàn Quốc tế Thế kỷ, em có biết chuyện này không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cái gì, chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể.
Bạch Tình Đình vừa nghe xong thì một mực phủ nhận. Cô nói:
- Tập đoàn quốc tế Thể Kỷ từ trước tới nay chưa bao giờ đi hối lộ các
lãnh đạo của chính phủ. Hạng mục xưởng chế tạo sợi hóa học ấy là do thực lực của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ giành được, là do kế hoạch tốt đã chiếm được lòng tin của các nhà lãnh đạo, chứ hoàn toàn không phải do hối lộ. Hơn nữa cuối cùng tập đoàn Quốc tế Thế kỷ cũng đâu có được miếng đất
đó. Chẳng phải cũng bị công ty bất động sản Hải Đức đoạt được hay sao.
Diệp Lăng Phi nghe được câu nói này của Bạch Tình Đình thì càng yên tâm hơn nói:
- Em à, anh cũng nghĩ như vậy. Chỉ là anh cảm thấy trong chuyện này có
gì đó mờ ám. Hình như là nhân viên tài vụ của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ đó đã tố cáo thị trưởng Chu nhận hối lộ. Tốt nhất là bây giờ em hãy gọi
nhân viên tài vụ của tập đoàn tới điều tra bao gồm cả giám sát tài vụ,
bất kể là nhân viên tại chức hay đã từ chức, miễn là đã từng dùng tới
vốn của tập đoàn.
- Vâng, ngày mai em sẽ về Vọng Hải ngay, em về cái sẽ lập tức tới tập đoàn điều tra.
Bach Tình Đình nói.
- À, em này. Sao anh chưa bao giờ nghe nói tới người tên Tôn Cúc nhỉ?
Đột nhiên Diệp Lăng Phi nhớ ra cái tên ấy lúc nãy mẹ Chu Hân Mính nói
với hắn. Hắn chỉ thuận miệng hỏi như vậy không ngờ Bạch Tình Đình nghe
thấy tên người đó thì thấy bàng hoàng liền hỏi Diệp Lăng Phi:
- Anh à! Sao anh lại nhắc tới người này?
Nghe giọng điệu của vợ, hắn đoán rằng Bạch Tình Đình có quen biết người phụ nữ đó bèn vội vàng hỏi:
- Em à, đợi lát nữa anh sẽ giải thích cho em. Trước tiên em nói cho anh biết người đó là ai?
- Anh à nếu như người mà anh nhắc tới và người mà em quen là cùng một người vậy thì em biết chuyện gì xảy ra rồi!