Đô Thị Tàng Kiều

Chương 990: Chương 990: Người đàn ông có bối cảnh!




Diệp Lăng Phi và Angel Dã Thú xuống xe cảnh sát, nhìn tên đồn trưởng đồn công an kia hừ một tiếng, nói:

- Đồn trưởng tiên sinh, xã hội đen ở chỗ này của các ông thực sự là quá hung hăng ngang ngược đấy, ngang ngược đến độ khiến người ta không thể tin được nơi này là xã hội pháp chế, chém người ngay ở bên đường. Lẽ nào những tên xã hội đen đó cho rằng nơi này là Hồng Kông, đang đóng mấy phim xã hội đen ở Hồng Kông sao?

- Diệp tiên sinh, tôi tin rằng đây nhất định là một sự hiểu lầm thôi, trị an ở thành phố Đông Hải chúng tôi vẫn tốt lắm!

Tên đồn trưởng đồn công an kia nói đến đây, bỗng nhiên ho khan một tiếng, nói:

- Tiểu Vương, cậu lại đây!

Một tên cảnh sát vội vàng chạy tới, đứng ở phía sau tên đồn trưởng đồn công an, hỏi:

- Đồn trưởng, anh tìm em có chuyện gì vậy?

- Tiểu Vương, câu mau đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong khu vực trực thuộc đồn công an của chúng ta sao có thể gặp phải loại chuyện này cơ chứ, còn dám dùng đao chém người, quả thực là vô pháp vô thiên rồi!

Tên đồn trưởng đồn công an lớn tiếng quát.

- Những kẻ như vậy thì phải trừng trị thật nghiêm khắc, biết chưa hả?

- Đồn trưởng, em biết rồi, bây giờ em sẽ đi điều tra!

Tên cảnh sát kia vừa muốn xoay người đi, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Không cần đâu, tôi nghĩ bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi!

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã thấy một chiếc xe Crown đỗ ngay trước cửa đồn công an.

Cửa xe vừa mở ra, hai gã đàn ông vừa bị Angel đánh cho đo đất từ trên xe bước xuống.

- Nhìn kìa, đây không phải là có hai người tới sao?

Diệp Lăng Phi chỉ vào hai người đang đi đến, nói.

Tên đồn trưởng đồn công an kia thấy như vậy, con mắt của ông ta lập tức trợn trừng lên, lớn tiếng quát:

- Bắt hai người kia lại cho tôi!

- Sao lại bắt chúng tôi, không phải các anh bị nhầm lẫn gì đó chứ, chúng tôi chính là đàn em của Cương…!

Hai tên đó vừa mới nói được một nửa, hai viên cảnh sát đã lập tức đi tới bịt mồm hai tên đó lại, mạnh mẽ dẫn hai tên đó vào trong đồn công an.

- Diệp tiên sinh, mời anh đến phòng làm việc của tôi ngồi nghỉ ngơi uống nước, tôi sẽ lập tức đi xử lý chuyện này!

Tên đồn trưởng đồn công an cười nói.

- Anh thấy đấy, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, mời anh đi vào trong phòng ngồi!

- Vậy cũng được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đồn trưởng tiên sinh, lần này phải làm phiền ông nhiều rồi, tôi nhớ rõ là còn có một người đàn ông mặc áo sơmi hoa nữa, hình như là kẻ dẫn đầu, tôi cũng không nắm rõ lắm, chỉ là bọn họ còn dẫn theo sáu bảy người tới chém chúng tôi. Như vậy tính ra ít nhất cũng phải mười tên, những người này thực sự quá kiêu ngạo, nếu như xử lý không tốt, thực sự khiến cho không một ai tim phục cả, dù không bị phán mười năm tám năm thì ít ra cũng phải ngồi bóc lịch trong tù ba bốn năm, à, còn có hai gã cảnh sát thuộc hạ của ông nữa, thực sự quá ngu ngốc, dù cho có quan hệ với xã hội đen thì cũng không cần phải thể hiện rõ như vậy chứ, đồn trưởng tiên sinh, không biết tôi nói có đúng không?

- Diệp tiên sinh, anh nói rất đúng, bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, nhất định cho sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho anh!

Tên đồn trưởng đồn công an liên tục đáp ứng.

Ba người Diệp Lăng Phi và Angel, Dã Thú đi vào trong đồn công an, an vị tại phòng làm việc của đồn trưởng. Diệp Lăng Phi bắt chéo chân, sau khi châm một điếu thuốc, hắn nói với Dã Thú:

- Dã Thú, gọi điện thoại cho Dã Lang, nói là chúng ta ở đây tất cả đều bình an, không cần phải lo lắng cho chúng ta!

- Em biết rồi!

Dã Thú đáp.

Lúc này, tên đồn trưởng đồn công an tự mình rót nước cho Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Angel ông ta cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi đi ra ngoài một chút, tôi muốn đích thân điều tra chuyện này, mau chóng cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!

- Được!

Diệp Lăng Phi cũng bằng lòng.

Tên đồn trưởng đồn công an vừa đi ra khỏi phòng làm việc, ông ta thở dài một hơi, bước nhanh ra phòng làm việc chung của cảnh sát, gọi tên cảnh sát tên là Tiểu Vương kia lại, hỏi:

- Cậu đã hỏi qua hai tên ngu ngốc đó chưa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

- Đồn trưởng, chuyện này hơi khó giải quyết!

Tên cảnh sát tên Tiểu Vương kéo đồn trưởng qua một bên, hạ giọng thì thầm vào bên tai tên đồn trưởng mấy câu. Sau khi nghe xong, tên đồn trưởng hạ giọng hỏi:

- Chuyện này còn có ai biết nữa không?

- Người khác không biết được đâu, chỉ có mình em thẩm vấn bọn họ thôi!

Tiểu Vương nói.

- Hai người này em đều quen biết, là người của Cương ca đó!

- Tôi biết ngay chuyện lần này không dễ giải quyết mà!

Tên đồn trưởng đồn công an nói.

- Cậu cùng với Tiểu Lưu hai người xử lý chuyện này đi, những người khác tạm thời không nên tiết lộ cho họ, biết chưa hả. Bây giờ tôi gọi điện thoại xin chỉ thị xem phải làm như thế nào!

- Vâng, đồn trưởng, em biết rồi!

Tiểu Vương đáp ứng.

Tên đồn trưởng đồn công an tìm một gian phòng không có người, sau khi khóa cửa phòng lại, ông ta bấm một số điện thoại, sau khi người kia nghe máy, ông ta cực kì rụt rè, nói:

- Đã xảy ra chuyện!

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói âm trầm, người đó hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Cái tay họ Diệp kia đúng là bên chỗ của tôi, là do hai tên không có mắt ở chỗ tôi dẫn tới đây, chẳng qua là hình như hắn rất tức giận, muốn trừng phạt nghiêm khắc…

Tên đồn trưởng đồn công an hạ giọng, nói:

- Trừng phạt nghiêm khắc người của Trần Cương!

- Chuyện này thì có liên quan gì đến Trần Cương vậy?

- Cái này thì ngài không biết rồi!

Tên đồn trưởng đồn công an kể lại vụ việc một lần, sau khi nói xong ông ta còn bổ sung thêm một câu:

- Tôi thấy nếu không thì chúng ta cứ ra vẻ rồi cho qua là được!

- Ra vẻ rồi cho qua ư? Buồn cười!

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười âm trầm, người đó nói:

- Ngươi có biết là ai yêu cầu thả cái tên họ Diệp kia không, là bí thư tỉnh ủy gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Phương, Lão Phương mới nói lại cho ta biết đó. Lão Phương nói, bí thư tỉnh ủy bên kia cũng không tiết lộ là ai muốn thả cái tên họ Diệp đó, chỉ nói là để Lão Phương đi điều tra xem là chuyện gì xảy ra, ngươi hiểu chuyện này có ý nghĩa gì chứ, đó là người đàn ông họ Diệp kia có bối cảnh khá sâu. Ta đã nói bao nhiêu lần với các ngươi rồi, nhất định phải làm rõ bối cảnh của đối phương rồi hãy làm gì thì làm, các ngươi cứ khăng khăng không chịu nghe, ta nói cho mà biết, nếu lần này xảy ra chuyện gì thì các người cứ đợi mà ngồi tù đi, ta sẽ không vì quan hệ với các người mà vào bóc lịch cùng đâu!

Tên đồn trưởng đồn công an vừa nghe vậy, sợ đến tái mặt, vội vàng nói:

- Tôi biết, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý thật thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn đâu!

- Ngươi biết là tốt rồi, ngươi phải nhớ kỹ, thứ thành phố Đông Hải cần chính là ổn định, ngươi muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế, để cái tên họ Diệp kia hài lòng là được, về phía Cương tử, ta sẽ nói với hắn, bảo hắn quản thúc thủ hạ của mình cho tốt, hiểu chưa hả?

- Tôi hiểu rồi!

Tên đồn trưởng đồn công an nói.

- Tôi sẽ lập tức đi làm ngay!

Sau khi dập máy, tên đồn trưởng đồn công an cảm thấy lạnh cả sống lưng, ngay giữa mùa đông mà ông ta cũng có thể ra mồ hôi, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến ông ta sợ đến muốn chết. Ông ta căn bản là không ngờ được rằng người đàn ông họ Diệp đó lại có bối cảnh lớn như vậy, vốn là ông ta cảm thấy có thể khiến cấp trên ra mặt bảo muốn thả người đàn ông họ Diệp này đã chứng minh tay họ Diệp này có bối cảnh rất sâu, bây giờ xem ra, chỗ dựa của hắn ta sâu đến mức khiến cho người ra mặt cũng phải sợ hãi, không muốn gặp phải chuyện bất lợi. Tên đồn trưởng đồn công an hạ quyết tâm, sau đó quay trở lại phòng làm việc lớn, bắt đầu bố trí công việc. Trước tiên hai tên cảnh sát đã bắt Diệp Lăng Phi bị bắt lại, thẩm vấn xem có quan hệ gì với xã hội đen không, về phía hai tên đàn ông bị đánh, lập tức bị bắt trở lại từ chỗ bệnh viện, nhất định phải cung khai đồng bọn của chúng là ai. Rất nhiều cảnh sát trong đồn công an đều cảm thấy kỳ lạ, hôm nay đồn trưởng bị làm sao vậy, trước đây cũng không chưa bao giờ như thế này, lần này lại muốn đả kích nghiêm khắc, lẽ nào cấp trên lại có chỉ thị mới nào đó?

Tên đồn trưởng đồn công an bận bịu sắp xếp công việc, sau đó mới quay về phòng làm việc của đồn trưởng.

- Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy phải bố trí công việc thành ra bận quá!

Tên kia đồn trưởng vừa mới quay về đã vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, vụ án này tôi đã điều tra rất rõ ràng, tôi đã phái người đi bất những kẻ khả nghi là tội phạm xã hội đen rồi, à, về hai tên cảnh sát cũng bị nghi ngờ là có dính líu đến xã hội đen, tôi đã phái người thẩm vấn rồi!

- Ừ, như vậy là tốt nhất!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:

- Đồn trưởng tiên sinh, tôi cho rằng hai gã cảnh sát đó hẳn là phải điều tra thật kĩ càng, nếu như thực sự có dính líu đến xã hội đen, người như vậy không thể chỉ bãi miễn chức vụ cảnh sát là không làm sao nữa, hẳn là phải tống vào trong ngục. Vài ngày nữa, tôi sẽ quay lại xem, tôi muốn tận mắt nhìn thấy hai tên cảnh sát đó nhận lấy sự trừng trị nghiêm khắc.

- Diệp tiên sinh, về cái này thì anh cứ yên tâm, chỉ cần có kì kẻ này bị hoài nghi là phạm tội, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo pháp luật nghiêm khắc trừng trị người đó!

- À, còn có mấy kẻ muốn chém tôi nữa, nhất là hai tên đã bị chúng tôi đả thương, bọn chúng không chỉ có hành vi mang tính chất xã hội đen mà là hoàn toàn muốn lấy mạng của tôi, thật là đáng sợ, đồn trưởng tiên sinh, tôi hy vọng ông nhớ kỹ điểm ấy!

Diệp Lăng Phi gằn từng câu từng chữ:

- Bọn họ giết người nhưng không thành công. Tôi hy vọng ông có thể hiểu được ý mà tôi muốn nói, nếu như ông cần nhân chứng là tôi, tôi đây lúc nào cũng sẵn sàng đến làm chứng!

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu, tôi hiểu mà, nếu như có gì cần thiết, tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài!

Tên đồn trưởng đồn công an vội vàng nói.

- Xin hỏi Diệp tiên sinh, tôi làm cách nào để liên hệ được với ngài đây?

- Dã Thú, để số điện thoại lại cho ông ta!

Diệp Lăng Phi phân phó cho Dã Thú,

- Đồn trưởng tiên sinh sẽ liên hệ với cậu, nếu như đồn trưởng tiên sinh cần cậu tới làm chứng các thứ, nhất định phải phối hợp, biết chưa?

- Em rõ rồi!

Dã Thú đáp.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Angel đi ra khỏi đồn công an, tên đồn trưởng đồn công an vẫn cùng đi theo.

- Diệp tiên sinh, để tôi phái xe đưa ngài trở về nhé!

Tên đồn trưởng đồn công an nói.

Diệp Lăng Phi khoát tay áo, nói:

- Tôi thì không cần, ông đưa bọn họ về nhà hàng đi!

- Được!

Tên đồn trưởng đồn công an bằng lòng.

Diệp Lăng Phi tự mình bắt một chiếc xe taxi quay trở về biệt thự, mấy người Alice, Lương Ngọc không đến biệt thự mà ở lại nhà hàng. Trong biệt thự, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hơi sốt ruột chờ Diệp Lăng Phi quay trở về, tuy Diệp Lăng Phi đã nói là không cần các cô lo lắng, nhưng dù sao hai cô cũng là thê tử của Diệp Lăng Phi, sao có thể không quan tâm đến ông xã của mình được, khi các cô thấy Diệp Lăng Phi bình an vô sự trở về thì mới yên lòng.

- Diệp Lăng Phi, em cảm thấy cảnh sát ở chỗ này không bình thường!

Chu Hân Mính nói.

- Hai gã cảnh sát đó rõ ràng là quen biết những người kia, em hoài nghi…

Chu Hân Mính còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Hân Mính, em không cần hoài nghi nữa, anh đã giải quyết xong xuôi rồi!

- Giải quyết xong rồi ư?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, kể lại sự việc với Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, hai người nghe xong mới thở dài một hơi. Dựa theo kế hoạch, ngày mai phải về thành phố Vọng Hải lấy vài thứ, tiện thể phải đưa Vu Tiêu Tiếu đến thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho mấy người Angel, Alice để các cô trong mấy ngày Diệp Lăng Phi không có mặt ở thành phố Đông Hải, đến ở cùng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đã có quyết định của chính mình, thành phố Đông Hải bên này thực sự quá rối ren. Diệp Lăng Phi lo lắng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình hai người đơn độc ở lại thành phố Đông Hải. Về phần Dã Lang và Dã Thú thì còn có việc khác cần hoàn thành, hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính sắp được cử hành. Diệp Lăng Phi để hai tên Dã Thú và Dã Lang đi xem tình hình hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi.

Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự. Hơn chín giờ sáng xe về đến thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi không đi thẳng về nhà mà lái xe đi tới trường học của Vu Tiêu Tiếu trước, hắn muốn đón Vu Tiêu Tiếu ra khỏi trường. Hôm qua đại học Vọng Hải đã tổ chức thi xong, một bộ phận sinh viên đã rời trường học ngay ngày hôm qua, những người còn lại cũng sẽ rời khỏi đây trong vòng hai, ba ngày tới. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa đại học Vọng Hải, gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu.

- Tiêu Tiếu, anh đã về thành phố Vọng Hải rồi, bây giờ đang ở ngay trước cửa trường của em, em mau mau chuẩn bị một chút, anh sẽ đón em về biệt thự, hôm nay anh còn phải quay về thành phố Đông Hải đó!

Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe, gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu.

Vu Tiêu Tiếu lười biếng nói:

- Sư phụ, anh đi lên đây đi!

- Để anh đi lên sao?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, nói:

- Anh là một thằng đàn ông sao có thể đi vào ký túc xá của em được?

- Không có vấn đề gì đâu, chờ khi nào anh đến dưới tầng một ký túc xá thì gọi điện thoại cho em, em sẽ dẫn anh lên!

Trong lúc nói Vu Tiêu Tiếu còn ngáp một cái, dường như là đang rất buồn ngủ.

Diệp Lăng Phi không có cách nào cả, đành phải xuống xe. Trước đây hắn đã tới đại học Vọng Hải, biết ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu ở chỗ nào. Diệp Lăng Phi đi bộ tới ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Tiêu Tiếu. Khoảng chừng hơn mười phút sau, Vu Tiêu Tiểu tử trên tầng trên đi xuống, đầu tóc Vu Tiêu Tiếu xõa tung, mặt thì hình như là chưa rửa, còn ngáp ngáp, tó ra rất buồn ngủ, nói:

- Sư phụ, sao anh lại đến sớm như vậy, em còn tưởng rằng chiều nay anh mới đến được chứ, nhưng không ngờ anh lại tới nhanh như vậy!

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Vu Tiêu Tiếu, thấy Vu Tiêu Tiếu trên người mặc một cái áo lông, bên trong thì vẫn mặc áo ngủ, cái quần jean cũng là mặc vội mặc mặc vàng, từ chỗ ống quần có thể thấy rõ được cái quần ngủ chấm hoa của Vu Tiêu Tiếu, hai chân cô chỉ đi mỗi giày đứng ở cửa ký túc xá, hai tay khoanh lại, có vẻ hơi lạnh.

- Tiểu nha đầu, em không thấy bây giờ là mấy giờ rồi sao, còn bảo là sớm à!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh thấy là cô bé lười nhà em không muốn rời giường nên mới nói là sớm phải không!

- Được rồi, được rồi, sư phụ, anh mau lên phòng đi, lạnh chết em mất!

Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa kéo tay Diệp Lăng Phi, đi vào trong ký túc xá.

Ngay ở trong ký túc xá chính là cô nhân viên quản lý, cô nhân viên quản lý của ký túc xá cũng đang khoanh tay lại, nhìn Vu Tiêu Tiếu đang kéo tay Diệp Lăng Phi đi vào trong. Còn chưa chờ cô ta hỏi, Vu Tiêu Tiếu đã giành trước:

- Dì ạ, đây là chú hai của cháu, lần này chú ấy lái xe từ Thẩm Dương đến đây đón cháu về nhà, chú hai của cháu muốn lên tầng trên khuân đồ giúp cho cháu!

Nghe Vu Tiêu Tiếu trình bày xong, cô nhân viên quản lý kia chỉ nói:

- Nhanh lên một chút, ký túc xá lâu chúng tôi không cho phép đàn ông vào!

- Cảm ơn dì ạ, cháu biết rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói xong liền kéo tay Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi lên gác.

- Tiêu Tiếu, từ lúc nào anh trở thành chú hai của em vậy, anh thực sự lớn tuổi như vậy sao?

Diệp Lăng Phi đi theo sau Vu Tiêu Tiếu lên tầng trên. Diệp Lăng Phi bởi vì khi nãy bị Vu Tiêu Tiếu nói là chú hai của Vu Tiêu Tiếu mà có vẻ tức giận bất bình. Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Sư phụ, nếu như em không nói như vậy thì sao anh có thể đi vào đây được. Anh không biết chứ cái cô kia quản chặt lắm, vì thế em mới nói anh là chú hai của em!

- Đúng ra anh không nên đến nơi này!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, ngay sau đó Diệp Lăng Phi nói:

- Tiêu Tiếu, không phải là em uống rượu đó chứ, sao anh lại thấy trên người em có mùi rượu nhỉ?

- Có mùi rượu sao?

Vu Tiêu Tiếu để tay lên miệng, thở ra một hơi, cau mày, nói:

- Thật là khó ngửi!

Vừa nói Vu Tiêu Tiếu vừa bước nhanh hơn. Diệp Lăng Phi cũng đành tăng tốc, đuổi theo Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vừa đẩy cửa phòng ra lập tức chạy thẳng đến chỗ cô bé đang nằm trên chiếc giường lớn. Cô bé kia đầu quay vào trong, trên người đắp một cái chăn. Vu Tiêu Tiếu đi tới bên giường, đưa tay vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đang vểnh lên của cô bé kia, nói:

- Mau dậy đi. Diệp đại ca tới rồi đó!

Khi Diệp Lăng Phi đi vào thì lập tức ngửi thấy một mùi bia nồng nặc trong phòng, trên mặt đất có hơn mười lon bia đã uống hết bị vứt lăn lóc. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiêu Vũ Văn đầu tóc rối bù đang giãy dụa ngồi dậy trên giường. Tiêu Vũ Văn không mặc áo ngủ, cô chỉ một cái quần con màu trắng, cái áo ngực màu đen có thể thấp thoáng thấy được. Nửa khuôn mặt của Tiêu Vũ Văn bị mái tóc dài của cô che khuất. Tiêu Vũ Văn vừa ngồi dậy, hai tay thì điên cuồng xoa xoa đầu, hướng về phía Vu Tiêu Tiếu hô lên:

- Tiêu Tiếu, cậu không biết mình đang ngủ say sao, đánh thức mình làm gì. Diệp đại ca đến là để đón cậu đi thành phố Đông Hải, không phải để đón mình, sao lại gọi mình rời giường!

Vu Tiêu Tiếu đang cúi người, lấy cái chậu rửa mặt để ở dưới gầm giường ra, cô cởi cả chiếc áo lông với cả cái quần jean ra, ném lên cái giường bên cạnh, bĩu môi nói:

- Vũ Văn, mình đây là có lòng tốt nên mới gọi cậu dậy đó, cậu không biết tư thế ngủ vừa rồi của cậu khó coi thế nào đâu, nếu như để Diệp đại ca nhìn thấy cẩn thận anh ấy không thích cậu nữa! Mình đây cũng vì muốn tốt cho cậu, nhưng không ngờ cậu lại nói với mình như vậy, thật đúng là lấy oán báo ơn!

- Cái này nha đầu chết tiệt nhà cậu, toàn kiếm cớ thôi!

Tiêu Vũ Văn lầm bầm.

- Cậu thấy mình ngủ ngon trong lòng cảm thấy ghen tức nên mới gọi mình dậy chứ gì!

- Không có đâu, mình không thèm nói với câu nữa, mình đi đánh răng rửa mặt đây. Vũ Văn, mình nói với cậu câu này, sau khi uống rượu xong, hơi thở sẽ có mùi rất khó chịu, nếu như cậu không sợ hơi thở của cậu làm Diệp đại ca bị say thì cậu cứ tiếp tục nằm trên giường đi, dù sao thì mình cũng đã nhắc nhở cậu rồi, câu có đi đánh răng hay không chẳng liên quan gì tới mình cả!

Vu Tiêu Tiếu nói xong, cầm lấy chậu nước ra vẻ muốn đi. Tiêu Vũ Văn nghe những lời này của Vu Tiêu Tiếu, bỗng nhiên xốc chăn lên, lập tức mặc thêm quần áo xuống giường.

- Tiêu Tiếu, cậu đừng đi, chờ mình một chút!

Tiêu Vũ Văn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong phòng, cảm thấy bộ dạng hiện giờ của mình không thích hợp để gặp Diệp Lăng Phi, vội vàng chạy theo Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi ký túc xá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.