Cách con đường này không xa, có một quảng trường nhỏ bên cạnh bãi biển, nơi đó trước kia vốn là một bãi rác, sau này được cải tạo thành một quảng trường nhỏ bên cạnh bãi biễn, ở quảng trường có khá nhiều người đang đi dạo, bên cạnh quảng trường chính là bãi biển, nơi đó rải rất nhiều đá ngầm. Bãi biển này không có quảng trường ngắm sao đẹp như bãi biển bên kia, khắp nơi đều là những hòn đá, có vẻ rất khó đi.
Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi đi qua quảng trường nhỏ, cứ thế tới bãi cát ven biển. Trương Tuyết Hàn mặc chiếc váy liền thân màu trắng, eo thon nhỏ, chân mang đôi guốc màu trắng, đang đi trên bài cát, bước về hướng có những hòn đá ngầm. Diệp Lăng Phi đi ngay đằng sau Trương Tuyết Hàn, chỉ cách cô có một bước chân.
Trương Tuyết Hàn khom lưng, nhặt lên một hòn đá, chỉ thấy trên hòn đá có một con cua nhỏ, Trương Tuyết Hàn định giơ tay ra bắt con cua thì bị Diệp Lăng Phi cản lại, nói:
- Cẩn thận khéo bị nó cắn đó.
Trương Tuyết Hàn rụt tay lại, thẳng lưng, lộ ra nụ cười mê người nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi rất ít khi tới đây, Tiêu Tiếu không muốn để tôi tới đây, cô ấy sợ gió biển quá lớn, thật ra, tôi không quá yếu ớt như mọi người vẫn tưởng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nghĩa là có rất nhiều người quan tâm tới cô.
- Có lẽ thế.
Trương Tuyết Hàn vừa nói vừa bước gần lại phía tảng đá ngầm, Diệp Lăng Phi thấy thế, vội vàng bước theo. Trương Tuyết Hàn giẫm lên những hòn đá khá trơn, lảo đảo bước về phía hòn đá ngầm khá to phía trước mặt, vừa bước được mấy bước thì chân cô trượt một cái, người Trương Tuyết Hàn lảo đảo. Diệp Lăng Phi vội vàng bước qua, giơ tay ra nắm chặt lấy tay trái của Trương Tuyết Hàn, nói:
- Đi chậm chút, chỗ này rất trơn đó.
Bàn tay nhỏ trắng bạch của Trương Tuyết Hàn hơi lạnh, khi Diệp Lăng Phi nắm lấy tay cô thì Trương Tuyết Hàn liền cảm thấy luồng khí ấm áp lan truyền từ lòng bàn tay Diệp Lăng Phi. Cô không có ý rút tay ra mà đồng ý để Diệp Lăng Phi nắm tay cô dắt lên hòn đá ngầm lớn kia.
Diệp Lăng Phi tìm được một chỗ phẳng trên hòn đá ngầm, hắn buông tay Trương Tuyết Hàn ra, gọi cô nói:
- Nào, qua đây.
Trương Tuyết Hàn từ từ bước qua. Cô khẽ vén váy rồi mới từ từ ngồi xuống. Hai chân gập lên, vòng đôi tay ôm lấy chân, mắt nhìn xa về phía dòng nước biển xanh biếc, hít một hơi thật sâu, sau đó mới khẽ nói:
- Cảm giác thế này thật tốt. Tôi rất thích được ngồi trên bãi biển, hít thời không khí trong lành của biển, nhìn mặt biển trong xanh kia, dù có bất kể chuyện gì không vui đi chăng nữa cũng sẽ tiêu tan hết.
Diệp Lăng Phi nghiêng mặt nhìn Trương Tuyết Hàn, đúng lúc đó Trương Tuyết Hàn cùng ghé mặt qua nhìn, thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, cô liền quay mặt qua chỗ khác. Gió biển thổi tung mái tóc của cô về đằng trước, Trương Tuyết Hàn đưa tay vén tóc về phía sau tai lộ ra khuôn mặt hơi hơi ửng hồng, cô nói:
- Diệp tiên sinh, có phải anh cảm thấy tôi rất kỳ quái.
- Tại sao lại nói mình như thế, tôi thấy mình như đang được thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.
Diệp Lăng Phi nói hoàn toàn xuất phát từ góc độ người đang thưởng ngoạn cảnh đẹp:
- Nhìn cô ngồi cạnh biển, tạo cho tôi một cảm giác rất khác thường. Tôi không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào.
Trương Tuyết Hàn quay mặt lại, hỏi:
- Có phải anh thấy tôi rất lạnh lùng, làm cho người khác cảm thấy rất khó gần.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Hoàn toàn ngược lại. Tôi thấy cô là một cô gái không dám làm những điều mình thích. Tôi tin những người đã tiếp xúc lâu với cô đều cảm thấy nỗi khát vọng được tiếp xúc với người khác xuất phát từ thâm tâm cô. Chỉ có điều là, cô lại không dám thể hiện toàn bộ khát vọng của mình mà thôi.
Trương Tuyêt Hàn cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói rất đúng. Tôi tuy đang cố thử, nhưng vẫn có gì đó khiến tôi không dám tiến tới. Từ khi sinh ra, tôi đã biết mình không giống với những cô gái bình thường khác. Những cô gái khác có thể vui vẻ, có thể hưng phấn, kích động. Họ có thể làm những điều mà họ thấy thích. Còn tôi thì không thể. Tôi không thể quá kích động, cũng không thể quá hưng phấn. Tim tôi không thể chịu đựng được việc gì đó quá kích động. Vì thế, ngay cả chuyện kết hôn tôi cũng không có quyền. Vì gia đình tôi lo lắng tôi quá kích động trong chuyện đó.... sợ tim tôi sẽ không chịu được.
Khuôn mặt Trương Tuyết Hàn lúc này đỏ hồng rực rỡ, có thể cuốn đi linh hồn của bất cứ ai đang nhìn cô. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, như muốn xác định xem Diệp Lăng Phi có hiểu ý của cô hay không.
Diệp Lăng Phi đâu phải đứa trẻ con. Sao có thể không hiểu những lời mà Trương Tuyết Hàn nói. Trương Tuyết Hàn bị bệnh tim bẩm sinh vì thế phải cố gắng tránh những chuyện quá kích động. Nếu như kết hôn thì chuyện *** sao có thể tránh được. Như thế, tim của cô rất khó có thể chịu đựng nổi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất đáng buồn. Một cô gái đầy xuân sắc như Trương Tuyết Hàn lại bị ngăn cấm không được tận hưởng cái khoái cảm khó tả thành lời trong quan hệ nam nữ. Hắn lại nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng trắng bệch do bênh tim của Trương Tuyết Hàn lần nữa rồi khe khẽ thở dài, nói:
- Cho nên khi đứa trẻ sinh ra đã cất tiếng khóc nức nở là vì nó biết nó phải đến thế gian để chịu khổ.
Đối với bất kể yêu cầu nào của cô gái này, Diệp Lăng Phi đều không thể viện bất cứ lí do gì để từ chối, hắn không nói gì, chỉ vươn cánh tay ra. Trương Tuyết Hàn ghé người dựa vào Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tay phải của mình đặt lên eo Trương Tuyết Hàn, lúc này, tuy Diệp Lăng Phi đang ôm mỹ nữ đẹp như tiên giáng trần nhưng trong lòng hắn lại không hề có bất cứ ý nghĩ nào khác.
- Tôi rất muốn dựa vào người Diệp tiên sinh, tôi biết, là một cô gái, không nên nói những lời này, nhưng tôi lại không cảm thấy có gì là tiếc nuối cả, tôi rất thích Diệp tiên sinh, tôi cũng biết quan hệ giữa tôi và Diệp tiên sinh là không thể được, nhưng tôi vẫn cứ nói, Diệp tiên sinh, có phải tôi rất ngốc không?
Diệp Lăng Phi không biết nên nói thế nào để an ủi cô gái này, ở người con gái này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều những bất công mà ông trời đem lại cho cô. Tay phải Diệp Lăng Phi khẽ dùng sức, kéo ôm Trương Tuyết Hàn càng chặt hơn, nói:
- Nếu cô thích, tôi có thế cho cô mượn đôi vai tôi bất cứ lúc nào.
- Cảm ơn.
Trương Tuyết Hàn nhắm mắt lại, giọt nước long lanh như pha lê từ khóe mắt chảy xuống khuôn mặt cô.
Trương Tuyết Hàn bất giác thiếp đi, đợi lúc cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trọn trong lòng Diệp Lăng Phi, trên người còn khoác chiếc áo sơ mi của Diệp Lăng Phi. Còn Diệp Lăng Phi chỉ mặc có chiếc áo ba lỗ. Trương Tuyết Hàn vội vàng ngồi dậy, đưa chiếc áo cho Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, anh mau mặc áo vào đi, thế này sẽ cảm lạnh đó.
Lúc này, Diệp Lăng Phi mới mặc chiếc áo sơ mi vào, mắt nhìn Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Thế nào, lúc này mơ thấy mộng đẹp hả?
- Đâu...đâu có.
Trương Tuyết Hàn không dám nói ra này mình mơ tới quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, mặt cô nóng bừng lên, cảm giác này trước giờ chưa từng có, Trương Tuyết Hàn cảm thấy tim mình giờ đang đập rất nhanh, cô cố gắng bình tình lại, nói:
- Diệp đại ca, vừa này thật ngại quá, không ngờ em lại ngủ mất.
- Em có thể ngủ trong lòng anh, chứng tỏ em rất tin tưởng anh, anh cảm thấy rất vinh hạnh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thôi nào, anh thấy giờ cũng muộn rồi, để anh đưa em về trường, sau không được một mình ra ngoài nữa đâu đó, nếu muốn tìm đôi vai nào đó để làm gối ngủ thì cứ tìm anh, anh là ứng cử viên có một không hai đó.
- Yên tâm, anh đã hứa thì sẽ giữ lời, chỉ cần việc anh đã đồng ý thì anh sẽ không hối hận.
Tảng đá ngầm này lên thì dễ, xuống thì khó, Diệp Lăng Phi đứng lên, nhìn xuống dưới một lát, khom lưng nói:
- Nào, để anh cõng em.
Ban đầu, Trương Tuyết Hàn vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó, cô vươn tay ra, vắt lên vai Diệp Lăng Phi, dựa thân nàng vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa hai tay vòng ôm lấy mông Trương Tuyết Hàn, đẩy cô lên cao một chút, sau đó cõng cô lên. Trương Tuyết Hàn trước giờ chưa hề gần gũi với người đàn ông nào đến thế, trong thâm tâm cô dâng lên một cảm giác rất khác thường. Bộ ngực sữa của cô dán lấy lưng Diệp Lăng Phi, từ bộ ngực truyền lại cho cô một cảm giác không nói lên lời nhưng cô cảm thấy cảm giác đó rất tuyệt, nó là cảm giác mà trước nay Trương Tuyết Hàn không dám tưởng tượng đến.
Diệp Lăng Phi cõng Trương Tuyết Hàn đi qua hòn đá ngầm đó, rồi từ từ hướng về phía quảng trường. Trương Tuyết Hàn áp mặt vào người Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đây chính là yêu, cảm giác này thật là hay, rất tuyệt.
Diệp Lăng Phi cõng trên mình một đại mỹ nhân nhưng quả thật trong lòng hắn không hề có bất cứ ý nghĩ gì cả, trái lại, hắn cảm thấy mình cõng Trương Tuyết Hàn như cõng một đứa em gái. Bệnh của Trương Tuyết Hàn đã quyết định giữa mình và Trương Tuyết Hàn không được phát sinh quan hệ, điều này không hề tạo lên bất kì áp lực nào khi Diệp Lăng Phi gặp gỡ với Trương Tuyết Hàn, lúc hắn đối mặt với Trương Tuyết Hàn, hắn không hề có bất cứ ý nghĩ hì khác.
Lúc Diệp Lăng Phi cõng Trương Tuyết Hàn qua quảng trường, thu hút được không ít ánh mắt chú ý của người khác. Những ánh mắt đó bị vẻ đẹp và khí chất thoát tục của Trương Tuyết Hàn thu hút, không ít thanh niên thầm thở dài, nếu có thể ở bên cô ấy một đêm thì có chết cũng đáng. Chỉ có điều nếu những người này biết cơ thể Trương Tuyết Hàn không thể chịu đựng được độ hưng phấn của cái chuyện *** thì không hiếu họ sẽ nghĩ gì, cảm thấy ông trời quá tàn nhẫn khi đã tạo ra một mỹ nữ như thế này nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì được, hay cảm thấy bất công cho Trương Tuyết Hàn? Hoặc cũng có thể là cả hai.
Vừa đi qua quảng trường, điện thoại trong túi Diệp Lăng Phi rung lên, Diệp Lăng Phi đỡ Trương Tuyết Hàn xuống, đưa tay nhận điện thoại.
- Diệp đại ca, anh ở đâu thế?
Điện thoại vang lên tiếng vội vàng lo lắng của Vu Đình Đình.
Diệp Lăng Phi đoán ngay đã có chuyện xảy ra, hắn vội vàng hỏi:
- Đình Đình, em bình tình từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?