Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Trương Tuyết Hàn lập tức gật đầu, lại không dám ngẩng đầu lên, Trương Tuyết Hàn cảm giác xấu hổ đến đỏ cả mặt vì mấy câu nói lúc nãy của mình, thủy chung không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa. Hoàn cảnh của nhà hàng bên kia đường cũng khá tốt, Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn lựa chọn chỗ ngồi trong nhà hàng, Diệp Lăng Phi vốn muốn ngồi cách ra với Trương Tuyết Hàn, nhưng khi hắn trông thấy Trương Tuyết Hàn lựa chọn chỗ ngồi, hắn cảm giác được trong lòng Trương Tuyết Hàn rất khát khao được ngồi cùng với hắn. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Trương Tuyết Hàn ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ lên, hắn bảo Trương Tuyết Hàn gọi món ăn trước, Trương Tuyết Hàn nói cô không gọi món ăn gì cả, tất cả đều giao cho Diệp Lăng Phi gọi thay. Diệp Lăng Phi cười cười, tùy tiện chọn hai món ăn và một món canh, sau đó bảo nhân viên phục vụ đi chuẩn bị. Trương Tuyết Hàn thủy chung không muốn rời khỏi Diệp Lăng Phi, cô ngồi dịch vào bên cạnh Diệp Lăng Phi, tay của Diệp Lăng Phi vòng ra sau lưng Trương Tuyết Hàn, khi hắn vừa mới chạm tay vào vùng eo của Trương Tuyết Hàn, thân thể mềm mại như không xương của Trương Tuyết Hàn lập tức dán sát vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói đùa với Trương Tuyết Hàn:
- Tuyết Hàn, anh cơm nước xong xuôi muốn tìm khách sạn để trú, có muốn đi cùng với anh không, anh nói trước với em, anh là một người đàn ông, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói vậy cố ý muốn trêu chọc Trương Tuyết Hàn, nhưng không ngờ Trương Tuyết Hàn lại dụi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu, lại không nói gì, Diệp Lăng Phi thấy vậy thì giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “ Xem ra Tuyết Hàn đã yêu mình thật rồi!”. Trước kia Diệp Lăng Phi cũng biết làTrương Tuyết Hàn rất thích hắn, nhưng trải qua một thời gian dài như vậy, Diệp Lăng Phi cho rằng có lẽ Trương Tuyết Hàn sẽ thích một mgười khác, Diệp Lăng Phi cho rằng, khi đó Trương Tuyết Hàn thủy chung luôn không muốn xa rời hắn, cũng không hoàn tòa là vì tình yêu, về chuyện Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn phát sinh quan hệ, đó hoàn toàn là hiểu lầm, lúc đó Diệp Lăng Phi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, sau khi chuyện đó xảy ra, hắn càng không ngờ người mà mình đã phát sinh quan hệ là Trương Tuyết Hàn, sự tình thường thường đều là như vậy, những chuyện người ta khi càng khó có khả năng xảy ra thì lại càng dễ xảy ra, kết luận cuối cùng là đêm hôm đó Trương Tuyết Hàn vàDiệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ, từ đó đến nay, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy mình mắc nợ Trương Tuyết Hàn, hắn nguyện ý dùng bất cứ biện pháp gì để có thể đền bù tổn thất cho cô. Chỉ có điều, từ đó về sau Trương Tuyết Hàn không bao giờ nhắc đến chuyện kia nữa, cô càng như vậy càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không ổn. Kỳ thật, những cô gái như Trương Tuyết Hàn vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu văn tĩnh luôn là những cô gái mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có, nếu Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn không xảy ra chuyện đêm đó, có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ không dễ dàng buông tay với Trương Tuyết Hàn đâu, nói không chừng Trương Tuyết Hàn đã có quan hệ với Diệp Lăng Phi rồi, nhưng mọi chuyện luôn luôn khiến cho người ta phải cảm thấy bất ngờ. Diệp Lăng Phi ngửi hương thơm từ thân thể Trương Tuyết Hàn truyền tới, tay của hắn đặt lên mông Trương Tuyết Hàn nhẹ nhàng vuốt ve, hắn ghé môi đến bên tai Trương Tuyết Hàn, thì thầm:
- Tuyết Hàn, em đây là đang khiêu khích anh đấy hả, với tư cách một người đàn ông bình thường, anh muốn nói là nếu em còn tiếp tục khiêu khích như vậy nữa thì anh không chịu nổi đâu!
Trương Tuyết Hàn không lên tiếng, để mặc cho Diệp Lăng Phi vuốt ve mông cô. Diệp Lăng Phi lại ghé miệng tới cắn lên vành tai xinh xắn của Trương Tuyết Hàn một cái, nói:
- Tuyết Hàn, để anh nhìn mặt em nào, em như vậy, anh căn bản là không nhìn thấy được mặt của em nữa!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô mới ngẩng mặt lên, chỉ thấy Trương Tuyết Hàn đã xấu hổ đến đỏ hết cả mặt mặt, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Nha đầu ngốc ạ, có gì mà phải xấu hổi đến mực như vậy chứ, nào, nói cho anh nghe một chút trong thời gian nghỉ hè em làm cái gì nào, anh thật sự rất muốn biết!
Diệp Lăng Phi nói như vậy mục đích là để phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiện giờ, hắn không muốn khiến cho Trương Tuyết Hàn thẹn thùng quá mức, Trương Tuyết Hàn liền đem những gì cô làm trong thời gian nghỉ hè nói cho Diệp Lăng Phi nghe, nhắc đến chuyện Vu Tiêu Tiếu không có ở tỉnh thành, Trương Tuyết Hàn vốn đã hẹn trước với Vu Tiêu Tiếu rồi, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại thay đổi chủ ý. Nghe đến Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện Vu Tiêu Tiếu còn đang ở thành phố Vọng Hải, hắn bèn nói:
- Tiêu Tiếu đã đến thành phố Vọng Hải từ lâu rồi, lúc đó em ấy đi cùng với cha mình!
Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú thoát tục của Trương Tuyết Hàn hiện lên một nụ cười, cô nói:
- Trước kia bất kể là chuyện gì Tiêu Tiếu cũng nói cho em biết, nhưng bây giờ Tiêu Tiếu lại giữ bí mật với em, em không biết rốt cuộc Tiêu Tiếu đang làm cái gì nữa!
Trong lúc Trương Tuyết Hàn đang nói chuyện, chợt thấy tại ở một bàn cách chỗ của cô và Diệp Lăng Phi không xã, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang ngồi ăn cơm, co ogái kia cầm đãu gắp thức ăn cho chàng trao. Trương Tuyết Hàn nhìn thấy cảnh này, cô hơi chần chừ một lát, cũng cầm đũa, gắp một ít thức ăn đưa đến bên miệng Diệp Lăng Phi, Trương Tuyết Hàn làm như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không quen cho lắm, trước kia Bạch Tình Đình cũng đã từng gắp thức ăn cho Diệp Lăng Phi ăn kiểu này, nhưng mà cũng lâu lắm rồi, từ đó về sau Bạch Tình Đình cũng không gắp cho Diệp Lăng Phi như vậy nữa, Trương Tuyết Hàn gắp cho Diệp Lăng Phi, ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không quen cho lắm, nhưng hắn vẫn há miệng nuốt đồ ăn mà Trương Tuyết Hàn gắp cho mình. Trương Tuyết Hàn lại gắp một ít cho vào trong miệng mình, nhìn cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm của Trương Tuyết Hàn đang nhỏ nhẹ nhai thức ăn, Diệp Lăng Phi có loại xúc động, muốn lập tức ngậm lấy cái miệng đáng yêu đó ở trong miệng mình. Tất nhiên là Diệp Lăng Phi chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, chưa nói nơi này là nhà hàng không thể làm xằng làm bậy, cho dù có thể xằng bậy, trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn còn chút băn khoăn, ai biết Trương Tuyết Hàn đã thật sự khỏe chưa, nếu sức khỏe của Trương Tuyết Hàn còn chưa hồi phục, nếu Diệp Lăng Phi làm như vậy với Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn sẽ không chịu được. Trương Tuyết Hàn dường như bắt đầu nghiện chuyện này, nhìn thấy Diệp Lăng Phi ăn xong, cô lại gắp thức ăn đưa đến bên miệng hắn. Trương Tuyết Hàn vốn đã xinh đẹp thuần khiết, lại liên tục gắp thức ăn cho Diệp Lăng Phi, càng thu hút những ánh mắt chú ý, Trương Tuyết Hàn ngược lại không để ý đến những ánh mắt đó, toàn bộ tâm tư của cô đều tập trung vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, thấp giọng nói:
- Tuyết Hàn, anh phải gọi điện thoại, em cứ ăn cơm trước đi!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu, đáp:
- Vâng, Diệp đại ca, em sẽ chờ anh về rồi ăn cơm!
Bản ý của Diệp Lăng Phi vốn định bảo Trương Tuyết Hàn cứ ăn cơm trước đi, nhưng không ngờ Trương Tuyết Hàn lại kiên quyết muốn chờ mình về rồi mới ăn cơm, Diệp Lăng Phi đành phải chiều theo ý Trương Tuyết Hàn, hắn cầm điện thoại đi ra chỗ cửa ra vào của nhà hàng, gọi điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi còn không biết lần này mình tới đây có đúng không, nếu Chu Hồng Sâm không chịu gặp chính mình, chẳng phải là tất cả những gì mình làm cũng không vãn hồi được nữa. Cuối cùng thì cũng có người nghe máy, Diệp Lăng Phi nghe được giọng nói có phần mệt mỏi của Chu Hồng Sâm vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói
- Nhạc phụ, là con đây, chừng nào thì cha có thời gian, con muốn gặp cha!
Giọng nói của Chu Hồng Sâm vang lên trong điện thoại, ông ta hỏi:
- Tiểu Diệp, con đã đến tỉnh thành rồi sao?
- Vâng!
Diệp Lăng Phi đáp,
- Nhạc phụ, bây giờ con đang ở tỉnh thành, con có một số việc muốn nói với cha, không biết bao giờ thì cha có thời gian?
- Thế này nhé, sáng mai con gọi điện thoại cho cha đi, chiều và tối nay cha đều bận, thật sự không có thời gian!
Ngữ khí của Chu Hồng Sâm khi nói chuyện không giống như là đang có mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, khẩu khí của Chu Hồng Sâm đối với Diệp Lăng Phi lại không khác biệt mấy so với ngày xưa rồi. Diệp Lăng Phi âm thầm thở phảo nhẹ nhõm, điều hắn lo lắng nhất là Chu Hồng Sâm không chịu gặp mặt hắn, như vậy thì sẽ không có cơ hội để nói chuyện với Chu Hồng Sâm, hiện giờ, Chu Hồng Sâm bảo ngày mai sẽ gặp hắn, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý:
- Được rồi, nhạc phụ, ngày mai chúng ta gặp nhau sẽ nói chuyện tiếp!
- Tiểu Diệp, còn chuyện gì nữa không?
Chu Hồng Sâm hỏi.
- Không ạ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhạc phụ, có một số việc chúng ta nên gặp mặt rồi nói thì tốt hơn!
- Được!
Chu Hồng Sâm đáp.
Chu Hồng Sâm để điện thoại di động xuống, ở bên cạnh ông ta, Hứa Nguyệt Như chỉ mặc nội y cầm lấy điện thoại từ tay Chu Hồng Sâm, đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, cô ta gối đầu lên vai Chu Hồng Sâm, hơi nghiêng mặt, dùng thanh âm quyến rũ để hỏi:
- Hồng Sâm, rốt cuộc thì con rể anh muốn gặp anh vì chuyện gì?