Trương Lộ Tuyết hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm sao vậy, sợ rồi ư, em muốn quyến rũ anh đấy, thế đã được chưa?
- Đương nhiên là được rồi!
Diệp Lăng Phi một tay vòng qua cổ ôm lấy Trương Lộ Tuyết, tay kia thì
lần mò đi vào trong nội y của Trương Lộ Tuyết, đặt lên ngực Trương Lộ
Tuyết. Trương Lộ Tuyết không mặc gì bên trong cả, áo ngực của cô cũng đã cởi ra, ném ở trên giường. Diệp Lăng Phi bóp nắn bộ ngực mềm mại của
Trương Lộ Tuyết, sau đó lại rút ra tay ra, khoác lên vai Trương Lộ
Tuyết, nói:
- Được rồi. Lộ Tuyết, đừng náo loạn nữa, mau ngủ đi. Xem mắt em đã đỏ thế kia rồi, anh thấy thế đau lòng lắm đó!
- Cuối cùng thì anh cũng nói được một câu làm người ta thấy ấm lòng!
Trương Lộ Tuyết nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Ít ra anh vẫn còn biết yêu thương em!
- Em nói linh tinh gì vậy, sao anh lại không thương em chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngoan nào, ngủ đi!
Trương Lộ Tuyết quả thực hơi mệt mỏi, ôm cổ Diệp Lăng Phi, nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ. Diệp Lăng Phi không thất buồn ngủ, hắn chỉ muốn dỗ
Trương Lộ Tuyết đi ngủ thôi, thấy Trương Lộ Tuyết đã nhắm mắt lại ngủ.
Diệp Lăng Phi nhìn trân trân vào nụ cười mỹ lệ trên gương mặt của Trương Lộ Tuyết, thấy gương mặt xinh đẹp diễm lệ hơi trắng bệch, đó là dấu
hiệu của người đang vô cùng mệt mỏi, đôi môi gợi cảm của Trương Lộ Tuyết khép lại, sống mũi thẳng tắp, lông mi thật dài, theo từng nhịp thở của
Trương Lộ Tuyết, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trong lòng càng cảm thấy có lỗi với Trương Lộ Tuyết, nếu
như Trương Lộ Tuyết không gặp phải mình, nhất định cô sẽ tìm được một
người đàn ông tốt hết lòng yêu thương cô ấy, nhưng cuối cùng Trương Lộ
Tuyết lại gặp phải mình, hết lần này tới lần khác mình luôn làm Trương
Lộ Tuyết tổn thương. Diệp Lăng Phi cảm thấy hổ thẹn, ôm Trương Lộ Tuyết
thật chặt, hy vọng có thể giúp cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy ấm áp hơn.
Trong lúc đó. Diệp Lăng Phi bất tri bất giác ngủ thiếp đi, đến lúc nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ, Diệp Lăng Phi mới tỉnh dậy, mở mắt nhìn,
không biết từ lúc nào Trương Lộ Tuyết đã dán môi lên mặt mình, bờ môi
gợi cảm kề sát mặt hắn. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi chỗ cổ
Trương Lộ Tuyết. Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa định bước xuống giường thì
Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên tỉnh dậy.
- Anh muốn đi đâu thế?
Trương Lộ Tuyết nũng nịu hỏi.
- Có người đang gõ cửa, anh đi xem là ai. Lộ Tuyết, em cứ ngủ thêm lát nữa đi!
Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt tinh mỹ không chút tỳ
vết của Trương Lộ Tuyết, sau đó mới bước xuống giường. Diệp Lăng Phi cửa phòng nghỉ ra, thấy Trịnh Khả Nhạc đang đứng ngoài cửa. Cửa phòng làm
việc của Trương Lộ Tuyết không khóa. Diệp Lăng Phi chỉ khóa cửa phòng
nghỉ lại thôi.
- Khả Nhạc, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Những thứ anh cần đều đã mua cả rồi!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Anh định ăn bây giờ hay chờ lát nữa?
- Bây giờ đã trưa rồi sao?
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, quả nhiên là đã đến buổi trưa. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Khả Nhạc, mấy thứ đó ở đâu, anh ra ngoài cầm vào, ăn ở trong phòng nghỉ này vậy!
- Được!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Diệp Lăng Phi đi ra ngoài lấy bữa ăn trưa, là hai suất cơm hộp. Diệp
Lăng Phi cầm hai hộp cơm vào trong phòng nghỉ, đặt lên cái bàn lớn cạnh
giường. Diệp Lăng Phi gọi:
- Lộ Tuyết, dậy ăn cơm thôi!
Trương Lộ Tuyết nằm lười ở trên giường, không chịu rời giường, cô nhõng nhẽo nói:
- Anh đút cho em ăn cơ!
- Thật là lười quá mà!
Diệp Lăng Phi đỡ Trương Lộ Tuyết từ trên giường ngồi dậy, hắn ngồi bên
giường, để Trương Lộ Tuyết ngồi trong lòng mình. Diệp Lăng Phi cầm đũa
gắp thức ăn cho Trương Lộ Tuyết, chờ Trương Lộ Tuyết ăn được một chút,
hắn lại gắp cơm, cũng đút cho Trương Lộ ăn. Sau khi Trương Lộ Tuyết ăn
được vài miếng, cô dịu dàng nói:
- Sao anh lại không ăn vậy?
- Anh đang đút cho em mà, làm sao mà ăn được!
Diệp Lăng Phi phiền muộn nói.
- Anh làm gì có ba cánh tay, lấy đâu ra tay mà ăn nữa!
- Anh đây là đang lấy cớ!
Trương Lộ Tuyết gắt giọng.
- Nhất định là anh ghét em, nếu không thì sao anh không chờ lúc em đang nhai thức ăn mà gắp thức anh cho mình chứ? Em nghĩ chắc là anh thấy hai chiếc đũa này em đã dùng qua rồi nên anh không chịu dùng, có đúng
không, có đúng không?
Trương Lộ Tuyết liên tiếp hỏi hai câu có đúng không. Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan ức, nói:
- Lộ Tuyết, anh thực sự không nghĩ như vậy,anh chỉ sợ em không muốn dùng chung một một đôi đũa với anh thôi!
- Ai nói như vậy chứ!
Trương Lộ Tuyết chu miệng ra, hừ lạnh nói:
- Sao em lai ghét anh làm bẩn đũa được, anh lại kiếm cớ!
- Lộ Tuyết, anh thực sự không như vậy mà!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói.
- Anh thực sự lo lắng em lại chê bai đồ anh đã dùng, nếu như em đã không chê vậy anh đây sẽ không khách khí nữa!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng mình, ngay
sau đó, hắn lại gắp thức ăn đưa đến bên miệng Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết hề do dự, lập tức ăn số thức đó. Diệp Lăng Phi đút cho Trương Lộ
Tuyết ăn, em một miếng, anh một miệng, nhanh chóng kết thúc bữa trưa.
Diệp Lăng Phi thu dọn một chút, sau khi vứt hộp cơm vào thùng rác, hắn
quay trở vào phòng nghỉ, thấy Trương Lộ Tuyết đã nằm xuống rồi, nội y
của Trương Lộ Tuyết vẫn vứt ở đầu giường, từ bờ vai trần lộ ra của
Trương Lộ Tuyết, có thể đoán được lúc này Trương Lộ Tuyết đang nằm trần
truồng đắp chăn.
- Anh ngốc à, sao lại không khóa cửa phòng làm việc bên ngoài lại?
Gương mặt Trương Lộ Tuyết hơi hồng, dịu dàng nói:
- Không cho bất luận kẻ nào đi vào!
- Rõ!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, quay ra khóa cửa phòng làm việc lại, sau
đó mới quay trở vào phòng nghỉ. Hắn khóa nốt cửa phòng nghỉ lại, đi tới
bên giường xốc chăn lên, thân thế tuyệt mỹ của Trương Lộ Tuyết lập tức
hiện ra trước mắt hắn. Bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi nắm lấy bộ ngực
của Trương Lộ Tuyết, gương mặt Trương Lộ Tuyết ửng đỏ, dịu dàng nói:
- Anh yên tâm đi, bây giờ là thời kỳ an toàn, em sẽ không để anh khó xử đâu!
- Lộ Tuyết, anh không có ý đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh chỉ cảm thấy từ trước đến nay anh luôn làm em bị tổn thương. Em
đã chịu không ít khổ đâu, anh sợ sẽ lại tổn thương em một lần nữa, hẳn
là em biết rõ, anh....!
- Anh là một tên khốn kiếp, em sẽ không bao giờ để ý đến nữa!
Trương Lộ Tuyết vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, nằm nghiêng, tấm
lưng nõn nà ở ngay trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết quay người đi, hắn không hề nhiều lời, cởi sạch quần áo của mình, kéo chăn ra nhảy lên giường. Hắn ôm lấy Trương Lộ Tuyết từ phía sau, da thịt mềm mại như em bé của Trương Lộ Tuyết vừa chạm vào thân thể của
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lập tức không nhịn được dùng miệng hôn lên
cái gáy của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết xoay người lại, hai tay ôm
chặt lấy vai Diệp Lăng Phi, đôi môi cô gấp gáp tìm đến môi Diệp Lăng
Phi. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đã từ lâu chưa thân mật với nhau,
đối với một cô gái đã hưởng thụ qua lạc thú nam nữ như Trương Lộ Tuyết,
thấy người đàn ông mình yêu ở ngay trước mắt mà không thể dung hợp được, cảm giác giày vò này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, thân
thể tất nhiên là đã khao khát từ lâu, không cần Diệp Lăng Phi vuốt ve,
hạ thân của Trương Lộ Tuyết đã trở nên ướt át. Diệp Lăng Phi đặt Trương
Lộ Tuyết ở bên dưới, hai tay ôm chặt thể Trương Lộ Tuyết, tiến vào trong thân thể cô..
********************************************
Trong đại sảnh của ủy ban thành phố, Vương Thần được hai nhân viên ủy
ban kỷ luật dân vào trong trụ sở ủy ban thành phố. Trước đây khi Vương
Thần làm nhà báo đã từng tới ủy ban thành phố, chỉ là lúc đó đến để
phỏng vấn một vị phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố, lần này lại
được đến trụ sở ủy ban, Vương Thần lại có một cảm giác khác. Vương Thần
khi đó chẳng qua cũng chỉ là một gã nhà báo nhỏ nhoi, lúc đó muốn phỏng
vấn vị phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố kia đã gặp rất nhiều
trắc trở, hắn phải ngồi đợi ở ủy ban thành phố hơn một tiếng đồng hồ,
cưới cùng mới được phỏng vấn vị phó chủ nhiệm kia. Bây giờ mọi chuyện đã không như xưa nữa, Vương Thần đến đại sảnh trong ủy ban thành phố, cảm
thấy chưa bao giờ mình ở gần nơi này đến thế. Nếu như hắn thực sự có thể giống như lời của Tùy Trường Hồng, tiến nhập vào quan trường. Vương
Thần tin tưởng bằng vào năng lực bản thân mình có thể tham dự vào ủy ban thành phố, có thể còn có cái danh hiệu là thường ủy ủy ban thành phố.
Vương Thần luôn luôn cho rằng mình là một kẻ sinh không gặp thời, nếu
như hắn sinh ở thời cổ đại, hắn chính là một kẻ kiêu hùng, dù không thể
làm được một kẻ kiêu hùng, ít ra cũng sẽ là một gã gian thần, nếu không
được lưu danh muôn thuở, ít nhất cũng có thể để tiếng xấu muôn đời, nói
tóm lại là một nhân vật có tiếng. Nhưng thật đáng tiếc, hắn cảm thấy
mình sinh ra ở thời đại này, không có cơ hội để cho hắn thi triển tài
hoa. Lần này Tùy Trường Hồng rốt cục đã cho hắn một cơ hội, hắn nhất
định phải nắm bắt lấy. Sau đó Vương Thần được đưa lên một căn phòng trên tầng ba, một người đeo kính trong ủy ban kỷ luật thành phố nói:
- Cậu cứ chờ ở đây một lát, lãnh đạo ủy ban thành phố đang họp, nếu như bọn họ cần lời khai của cậu, lúc đó sẽ gọi cậu tới, biết chưa?
- Dạ, khổ cực cho hai vị rồi!
Vương Thần luôn mồm nói.
Trong lúc Vương Thần ngồi ở đây chờ, trong phòng họp ở tầng ba, vài
viên thường ủy thành phố đang họp. Cuộc họp thường ủy ủy ban thành phố
lần này hoàn toàn do Tùy Trường Hồng đề nghị nên mới tổ chức, Điền Vi
Dân cũng giao quyền chủ động trong cuộc họp cho cho Tùy Trường Hồng, để
Tùy Trường Hồng phát biểu. Tùy Trường Hồng tay cầm tài liệu về việc tố
giác, nói:
- Hôm nay tôi vô tình phát hiện ra những tài liệu này ở chỗ ủy ban kỷ luật thành phố, vốn là chuyện này tôi không
nên quản, nhưng bây giờ tôi không thể không nói nhiều hơn mấy câu. Bởi
vì nếu tôi là thị trưởng thành phố Vọng Hải, đó chính là người chăm lo
cho nhân dân ở thành phố Vọng Hải, tôi không thể trơ mắt thấy các công
dân trong thành phố phải sống trong hoàn cảnh như vậy. Thử nghĩ lại xem, cảnh sát hình sự của chúng ta đã bị xã hội đen mua chuộc rồi, nếu cảnh
sát và xã hội đen cấu kết với nhau thì sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến
mức nào, cứ nghĩ tới quả thực là đáng sợ!
Điền Vi Dân nhìn thoáng qua bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, nói:
- Ông là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, những vụ án như thế này hẳn là trước đây ông đã gặp rất nhiều, ông thấy thế nào?
- Bí thư Điền, chuyện này tôi cũng khó nói lắm!
Bí thư ủy ban kỷ luật nói.
- Bây giờ mới có người ra mặt tố giác, còn chưa có các bằng chứng xác
thực. Sáng nay tôi đã phái người đi tìm và nói chuyện với phó đại đội
trưởng Tiểu Triệu của đại đội cảnh sát hình sự rồi, phản ứng của Tiểu
Triệu rất kịch liệt, cậu ấy cho rằng đó là vu cáo, bức ảnh đó căn bản
không nói lên điều gì, hơn nữa tên người kia chỉ đến đại đội cảnh sát
hình sự để thẩm vấn thôi, trong quá trình đều có người làm chứng đó!
Không chờ Điền Vi Dân lên tiếng, Tùy Trường Hồng đã giành nói trước:
- Đương sự đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi, tôi cho rằng bây giờ
phải tạm thời cách chức tên kia phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự
kia để điều tra, đồng thời cũng có thế điều tra kỹ người của đại đội
cảnh sát hình sự, tôi không tin rằng chỉ có một người bị tình nghi dính
líu tới xã hội đen!
- Chuyện này không hay lắm đâu!
Bí thư ủy ban kỷ luật nói.
- Thị trưởng Tùy, ông không hiểu công việc của ủy ban thanh tra kỷ luật chúng tôi, chúng ta cần phái người điều tra, nếu như tùy tiện tiến hành điều tra toàn bộ người của đại đội cảnh sát hình sự. ảnh hưởng rất lớn
đó. Quan trọng nhất là bên cục công an thành phố!
Lúc này Điền Vi Dân ngắt lời:
- Thị trưởng Tùy nói cũng không phải không có đạo lý, theo ý của tôi,
nếu như cảnh sát hình sự thực sự có quan hệ với, vậy cũng không thể chỉ
một mình tên phó đội trưởng cảnh sát hình sự đại đội kia được, cả đại
đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự cũng có thể có vấn đề đó!
Tùy Trường Hồng nghe Điền Vi Dân nói như vậy, ông ta lập tức nói:
- Bí thư Điền phân tích rất đúng, ý của tôi và bí thư Điền không hẹn mà gặp nhau!
Tùy Trường Hồng vừa dứt lời, Điền Vi Dân đã nói:
- Chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất lớn, chúng ta không thể chỉ vì một
cái thức tố giác mà tiến hành điều tra quy mô lớn được, như vậy sẽ ảnh
hưởng đến trật tự an toàn xã hội của thành phố Vọng Hải, tôi cho rằng
trước tiên phải điều tra nhà báo tên là Vương Thần kia, xem cậu nói có
đúng sự thật không!
- Bí thư Điền nói rất đúng!
Tùy Trường Hồng phụ họa,
- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Điền, chuyện này hẳn là do ủy ban kỷ
luật thành phố đứng ra, tìm được nhà báo kia, để người đó nói rõ mọi
chuyện!
- Chúng tôi đã tìm được nhà báo đó rồi!
Bí thư ủy ban kỷ luật nói.
- Bây giờ chắc cậu ta đã tới rồi!
- Nếu không thì chúng ta bảo nhà báo đó vào đây kể lại đầu đuôi câu chuyện trước mặt mọi người?
Tùy Trường Hồng giống như là trưng cầu ý kiến của Điền Vi Dân, quay đầu nhìn Điền Vi Dân. Tùy Trường Hồng hy vọng Vương Thần có thể tới kể
trước mặt mọi người, ông ta đã đã dạy cho Vương Thần rồi, bảo Vương Thần phải nói như. Tùy Trường Hồng tin tưởng gã nhà báo Vương Thần này sẽ
không làm hỏng chuyện đâu.
- Ừ, tôi đồng ý!
Điền Vi Dân gật đầu.
Bí thư ủy ban kỷ luật đứng lên, không lâu sau. Vương Thần đã được đưa đến. Tùy Trường Hồng cố ý nghiêm mặt, nói với Vương Thần:
- Cậu chính là nhà báo Vương Thần sao!
- Vâng, tôi vốn là nhà báo của “Nhật báo Vọng Hải”, chỉ là bây giờ tôi đã bị tòa soạn báo sa thải rồi!
Vương Thần nói.
Tùy Trường Hồng nói:
- Vương Thần, cậu không cần phải sợ, có chuyện gì thì cứ nói ra, nói hết những chuyện mà cậu biết, biết chưa?
- Tôi biết rồi!
Vương Thần gật đầu, hắn bắt đầu đem chuyện vô căn cứ kể lại như thật
cho các vị thường ủy ủy ban thành phố ngồi đây nghe. Chờ Vương Thần nói
xong, Điền Vi Dân không lập tức thái độ gì mà nói:
- Để cậu ta ra ngoài trước đi!
Tùy Trường Hồng nhìn bộ dạng cau mày của Điền Vi Dân, trong lòng mừng
thầm, xem ra chuyện này đã phát triển theo hướng mình muốn rồi, chỉ cần
Điền Vi Dân chịu đi điều tra, tất nhiên sẽ kéo cả Chu Hồng Sâm dính líu
vào. Tùy Trường Hồng muốn thừa dịp Điền Vi Dân còn chưa hiểu rõ các mối
quan hệ trong chuyện này để Điền Vi Dân đồng ý đi điều tra, một khi đã
bắt đầu điều tra, tiến triển chuyện này có lẽ đã không còn do Điền Vi
Dân khống chế nữa rồi.
- Các vị, các vị thấy thế nào?
Điền Vi Dân không tỏ thái độ gì mà hỏi các thường uỷ viên đang ngồi
đây, có vài người lắc đầu, có vài người giữ im lặng, còn viên chính ủy ở phân khu quân đội lại nở một nụ cười khiến người ta khó phát giác. Tùy
Trường Hồng thấy không có ai nói gì, ông ta nói:
- Bí
thư Điền, để tôi nói mấy câu, tôi thấy chuyện này đã rất rõ ràng rồi, có các bức ảnh làm chứng cứ, chúng ta hoàn toàn có thể tiến hành điều tra, nếu như chúng ta tiếp tục chần chừ thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề trị an ở thành phố Vọng Hải, như vậy ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa đó!
Điền Vi Dân vẫn bất động thanh sắc, dường như ông ta cố ý để Tùy Trường Hồng nói. Tùy Trường Hồng thấy Điền Vi Dân không nói lời nào, bèn nói
tiếp:
- Bí thư Điền, tôi cho rằng phải lập tức điều tra chuyện này. Nếu như bí thư Điền cảm thấy khó làm, vậy để phó bí thư thị ủy là tôi phụ trách được rồi. Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh chịu!
Mãi đến lúc này Điền Vi Dân mới lên tiếng, ông ta nhìn Tùy Trường Hồng, nói:
- Phó bí thư Tùy, chuyện này cứ giao cho bên ủy ban kỷ luật là được
rồi, bí thư thị ủy như tôi dù sao cũng phải tổ chức báo cáo một chút,
chuyện này không phải là chuyện nhỏ. ừm, nếu tất cả mọi người không có
gì ý kiến khác, chi bằng thế này đi, để ủy ban kỷ luật đi điều tra, thị
trưởng Tùy, tôi cũng không cho rằng chuyện này gióng trống khua chiêng
điều tra là hay, không bằng để ủy ban kỷ luật nói chuyện với mấy đương
sự, chờ sau khi có ý kiến sơ bộ, chúng ta lại họp tiếp!
- Bí thư Điền...!
Tùy Trường Hồng vừa muốn nói tiếp, chợt nghe đáo Điền Vi Dân thở dài, nói:
- Tôi thấy chuyện này không nên để cấp trên biết thì tốt hơn, chúng ta
xử lý nội bộ thôi, nếu như thực sự có chuyện gì, vậy thì để tên cảnh sát hình sự kia luân chuyển công tác là được, không biết mọi người có ý
kiến gì không?
Điền Vi Dân vừa nói ra những lời này,
niềm hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng Tùy Trường Hồng như bị dội một
gáo nước lạnh. Xem ra Điền Vi Dân định làm trò chuyện lớn hóa nhỏ, căn
bản là không định quản nữa, mà các thường ủy ủy ban lên tiếng cũng khiến cho Tùy Trường Hồng tâm ý nguội lạnh, ông ta đã nhìn ra, lời nói của
mình không có sức nặng ở ủy ban, Điền Vi Dân làm như vậy, hoàn toàn là
muốn ép hắn chết. Tùy Trường Hồng trong lòng thầm nghĩ: “Tổ điều tra của tỉnh sắp đến đây rồi, ta đợi tổ điều tra của tỉnh tới, đem chuyện này
nói cho tổ điều tra biết, hừ, ta muốn xem Điền Vi Dân còn có thể làm gì!
Tùy Trường Hồng đâu ngờ được rằng, Điền Vi Dân còn ước gì Tùy Trường
Hồng làm như vậy nữa, ông ta và Diệp Lăng Phi đã thương lượng với nhau,
tạo đủ áp lực lên Tùy Trường Hồng để Tùy Trường Hồng phản ánh chuyện này lên tỉnh ủy. Như vậy, chuyện này sẽ càng lớn, đến lúc đó, mọi chuyện có lẽ không thể khống chế được nữa. Tùy Trường Hồng không biết đây là một
cái bẫy đang chờ hắn ta nhảy vào. Cuộc họp thường ủy ủy ban nhanh chóng
ra quyết định, chuyện này ủy ban kỷ luật đi điều tra, tạm thời không
được làm lớn chuyện. Viên bí thư ủy ban kỷ luật kia hăn là biết phải làm như thế nào. Lúc này, người thất vọng nhất là thị trưởng Tùy Trường
Hồng. Tùy Trường Hồng rất thất vọng, vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội
làm lớn chuyện, nhưng không ngờ Điền Vi Dân lại đè xuống. Ngay khi ông
ta chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Tưởng Thiên Dương. Tưởng Thiên Dương nói cho Tùy Trường Hồng biết, sáng ngày mai tố điều tra của tỉnh ủy sẽ tới thành phố Vọng Hải, đến lúc đó, hắn ta cũng sẽ đến thành phố Vọng Hải.