Nếu không phải là có hai nhân viên cảnh sát đi tới thì Diệp Lăng Phi và
gã tên Cao Dương nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn, đúng lúc rút kiếm giương cung thì thì có hai viên cảnh sát xuất hiện ngăn cản không để sự việc
xảy ra, khi hai người cảnh sát kia đi còn nhắc nhở Diệp Lăng Phi và Dã
Thú rằng chỗ này rất nguy hiểm, bảo hai bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú lên xe, Lương An An ngồi ở phía sau, lòng dạ không yên, cô ta khẽ hỏi:
- Ở đây rât nguy hiểm, tôi biết...chỗ này thường xảy ra chuyện...
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn Lương An An ngồi ở sau xe, cười nói:
- Vậy sao, thì ra là vậy.
Từ giọng điệu của Diệp Lăng Phi có thể thấy, hắn không hề có ý sợ hãi mà ngược lại hắn và Dã Thú nói chuyện khác với nhau không hề nhắc đến
chuyện này nữa.
Lương An An trong lòng không yên, mấy lần định hỏi Diệp Lăng Phi nhưng lời đã đến cửa miệng rồi mà lại không nói ra được.
Khi còn chưa biết rõ thân phận của hai người này, Lương An An vẫn không
được yên tâm, dù là có một số chuyện muốn nói ra nhưng nghĩ đi nghĩ lại
quyết định tạm thời không nói ra thì tốt hơn.
Ở Hong Kong, Dã Thú cũng coi như khá quen thuộc, gã đến Hong Kong khá nhiều lần.
Chiếc xe đi thuê này không cần thiết phải lái nữa, Dã Thú dừng xe ở
trước một tòa nhà, rồi để xe ở đó đi bộ qua hai con đường đến một nhà
hàng ở phía trước.
Quang đi quẩn lại đã đến tối rồi, Diệp Lăng Phi vốn không nghĩ rằng lại
bận đến tối, còn cho rằng lần này đến Hong Kong sẽ giải quyết xong mọi
chuyện nhưng không ngờ vừa đến Hong Kong thì lại gặp phải nhiều chuyện
đến vậy, nhất là vì tìm em gái của Lương Ngọc mà gặp phải phiền phức.
Tình hình trước mắt cho thấy phiền phức này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, Diệp Lăng Phi cũng không vội.
Bụng khá đói rồi, vừa quay về là đi tìm ngay một nhà hàng món ăn Trung Quốc.
Nhà hàng ở Hong Kong rất nhiều nhưng Diệp Lăng Phi vẫn thích ăn đồ ăn
Trung Quốc, nên cố tình tìm một nhà hàng Trung Quốc, gọi mấy món ngon
nhất ở đây.
- Lương An An, chị của cô đâu?
Diệp Lăng Phi gọi món xong, hắn dựa lưng vào sau ghế, đến tận lúc này Diệp Lăng Phi mới hỏi Lương An An chuyện về chị gái cô ta.
Lương An An từ đầu đến cuối luôn có thái độ hoài nghi về thân phận của
Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cô ta chưa gặp chị gái của mình, không biết hai người lạ mặt này có đúng với những gì họ nói không, là bạn tốt của anh
rể cô ta.
Phản ứng của Lương An An hoàn toàn bình thường chứ không hề có gì kỳ lạ, Diệp Lăng Phi thấy Lương An An dùng anh mắt hoài nghi nhìn hắn, hắn
cười nói:
- Sao vậy, lẽ nào đến bây giờ cô vẫn còn hoài nghi thân phận của chúng tôi?
Lương An An nói một cách khẳng định:
- Vâng! Tôi sẽ không tin lời người khác, ít nhất không tin lời người lạ mặt.
Lương An An vừa nói hết câu thì thấy Dã Thú bĩu môi, lớn tiếng mắng:
- Nếu không phải nhờ có chúng tôi, thì con nha đầu thối như cô không
phải vẫn còn nằm trên giường bị kẻ khác làm nhục sao, còn nghi ngờ thận
phận của chúng tôi, thật là buồn cười quá.
Dã Thú trước nay nói chuyện đều hùng hùng hổ hổ như thế, cho dù là trước mặt một người con gái, Dã Thú cũng không hề có ý kiềm chế cảm xúc, hắn
vừa nói vậy xong, sắc mặt của Lương An An trở nên khó coi, cô tra trừng
mắt nhìn Dã Thú, hai tay để lên bàn bộ dạng như định đứng lên đi khỏi.
Diệp Lăng Phi còn chưa nói chuyện xong với Lương An An thì không ngờ Lương An An vì vài câu nói của Dã Thú mà đã định đi khỏi.
Diệp Lăng Phi đâu có thể để Lương An An đi, khẩu khí nói chuyện của hắn trầm xuống, hắn nói:
- Lương An An, tôi còn chưa nói chuyện xong với cô, lẽ nào bây giờ cô định đi?
Lương An An đã đứng lên rồi, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta quay mặt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh muốn nói gì với tôi, những gì tôi biết đều đã nói hết với các ông
rồi, những gì tôi không biết cho dù ông có hỏi tôi , tôi cũng không
biết.
- Lương An An, cô là do tôi cứu ra, ồ, giả dụ cô muốn ở đó, thì coi như tôi chưa hề nói gì.
Diệp Lăng Phi cố tình nói ra như vậy, sau đó chỉ nhìn Lương An An không
nói gì, câu nói của Diệp Lăng Phi vừa dúng có tác dụng, Lương An An đi
cũng không được mà không đi cũng không được, cô ta chỉ có thế đứng ở đó
nhìn Diệp Lăng Phi dường như đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào.
- Lương An An, cô ngồi xuống đi,dù sao cũng nên ăn cơm xong rồi hãy đi, ở đây là trong nội thành, lẽ nào cô lo sợ tôi có ý đồ gì với cô? Ha ha,
cô yên tâm đi, chỉ cần chị gái cô không bán đứng bạn của chúng tôi, thì
cô sẽ bình an vô sự.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, khẩu khí liền thay đổi nói:
- Đương nhiên, nếu chị gái cô bán đứng bạn của tôi, thì mọi chuyện sẽ không có gì để nói cả.
Lương An An lập tức nói:
- Anh nói láo, chị của tôi sao lại có thể làm những chuyện đó được, chị
gái tôi đối với anh rể tôi rất tốt, chị ấy tuyệt đối không bán đứng anh
rể.
Giọng của Lương An An khá lớn, những người khách ngồi ăn trong nhà hàng đều nhìn cô ta xem bên đó xảy ra chuyện gì.
Lương An An cũng thấy mình không nên nói lớn tiếng như vậy, sau đó giọng cô ta nhỏ lại nói:
- Chị tôi sẽ không làm những chuyện như các anh nói.
Diệp Lăng Phi không biến sắc, hắn liếc nhìn Dã Thú nói:
- Dã Thú, đưa cho anh hai bao thuốc, thuốc của anh hút hết rồi, không mang thuốc đến.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, khẽ quay mặt sang phía Lương An An hỏi một câu:
- Cô không để ý nếu tôi hút thuốc chứ.
Diệp Lăng Phi nói xong thấy Lương An An trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi không hài lòng nói:
- Anh hút thuốc rồi mới hỏi tôi, liệu tôi nói để ý thì có phải ông sẽ không hút thuốc nữa chăng?
- Đương nhiên là không!
Diệp Lăng Phi trả lời rất dứt khoát, Diệp Lăng Phi sớm đã đoán được
Lương An An sẽ nói như vậy, khi Diệp Lăng Phi nói xong , Lương An An
cũng nói:
- Sớm biết ông sẽ nói như vậy, ông chỉ làm động tác thừa mà thôi.
Dã thú đứng lên đi mua thuốc, chỉ còn lại Diệp Lăng Phi và Lương An An ngồi ở đây.
Diệp Lăng Phi tay cầm cốc trà uống nốt rồi nói:
- Lương An An, tôi muốn tìm chị gái cô, cô biết chị gái cô đang ở đâu không?
Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chị gái cô ta xong, cô ta lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Chị gái tôi? Tôi không biết chị gái tôi ở đâu, mấy ngày nay tôi không ở nhà, hơn nữa...chị gái tôi không ở cùng với tôi, tôi không biết chị gái tôi ở đâu.
Diệp Lăng Phi phá lên cười, rất không thoải mái, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chú có phải có vấn đề không, không làm gì tự nhiên lại cười, chú có thấy phiền không?
- Chú...chú...
Mặc dù Diệp Lăng Phi cũng biết hắn đã hơn ba mươi tuổi không còn trẻ
nữa nhưng vẫn chưa đến mức gọi là chú, Diệp Lăng Phi nghe thấy Lương An
An lại gọi hắn là chú, nhất thời Diệp Lăng Phi không phản ứng kịp, hắn
há hốc mồm tỏ ra rất ngạc nhiên, Lương An An thấy biểu hiện đó của Diệp
Lăng Phi cô ta thản nhiên nói:
- Làm sao vậy, lẽ nào tôi nói không đúng sao? Không gọi ông là chú thì là gì?
- Ồ, tôi là chú.
Diệp Lăng Phi không muốn tranh luận vấn đề này với Lương An An nữa,
Lương An An muốn nói thế nào thì nói không liên quan đến hắn.
Diệp Lăng Phi lại quay về vấn đề ban nãy, hắn nhìn Lương An An nói:
- Cô nói dối tôi, cô biết chị gái cô đang ở đâu.
Lương An An nói:
- Tôi..làm sao mà tôi biết được, ban nãy tôi không phải đã nói với ông
rồi sao, ông còn hỏi tôi làm gì. Tôi thấy vấn đề là ở ông, không thích
tin lời người khác.
- Lương An An, lẽ nào cô chưa từng nghĩ qua, những lời ban nãy cô nói
không có gì đáng để người khác tin hay sao? Tôi rất muốn tin những lời
cô nói là thật nhưng những lời cô nói có quá nhiều khẽ hở, cô bảo tôi
làm sao có thể tin được. Ban nãy cô nói hai ngày cô không ở nhà, không
biết chị gái cô ở đâu, câu nói này vốn dĩ đã có vấn đề nhưng những lời
co nói sau đó còn có nhiều vấn đề hơn.
- Vấn đề gì?
- Cô nói Lương Ngọc không ở cùng cô, điều này rất bình thường, Lương
Ngọc ở cùng với Dã Lang người khác cũng có thể hiểu nhưng nếu kết nối
hai câu nói ban nãy của cô lại với nhau thì lại không ổn, cô cố tình nói vậy với tôi để tôi tin cô không hề biết chị gái cô đang ở đâu nhưng
trên thực tế, trong lòng cô biết rõ chị gái cô đang ở đâu, đúng không?
Lương An An nghe những lời Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, có vẻ như không muốn phủ nhận tiếp nữa.
Diệp Lăng Phi thấy Lương An An cuối cùng đã chịu thừa nhận, hắn cười nói:
- Như vậy là đúng rồi, Lương An An, cô nói thật không phải là tốt hay
sao, tại sao lại phải nói dối với tôi chứ, cô nói dối, bản thân cô mệt
mỏi, tôi cũng thấy mệt mỏi, đúng không?