Tối nay sẽ không phải là một đêm yên bình, Diệp Lăng Phi tính thế nào
cũng không ngờ rằng tối hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Diệp
Lăng Phi vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nhận được điện thoại của Bạch
Tình Đình.
Khi vừa nghe máy thì Bạch Tình Đình đã nói:
- Ông xã, em muốn đến Cục cảnh sát!
Bạch Tình Đình nói ra câu này không đầu không đuôi khiến cho Diệp Lăng
Phi ngạc nhiên, theo Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm sao vậy, đang yên đang lành lại muốn đến Cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi cho rằng trong
nhà xảy ra chuyện gì đó, hắn vội nói:
- Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại đến Cục cảnh sát?
- Là Điền Tư!
Bach Tình Đình nói,
- Khi nãy cô bé đó đã gọi điện thoại cho em, cô ấy muốn em đến Cục cảnh
sát đón cô ấy ra, Ông xã, cô bé đó đã được cảnh sát cứu ra, đã được an
toàn rồi. Cô ấy bị những người đó bắt tất cả là do em. Em biết mục đích
của những người đó không phải là cô ấy, mà là em. Em muốn…!
Bạch Tình Đình vừa nói đến đây thì bị Diệp Lăng Phi ngắt lời. Trong lòng Diệp Lăng Phi rất hiểu tâm tư của Bạch Tình Đình. Hắn không muốn Bạch
Tình Đình đi ra ngoài muộn như vậy, điều quan trọng nhất chính là cô bé
Điền Tư đó làm sao mà chạy ra được. Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ
lạ. Có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ ở đây cần phải làm rõ. Diệp Lăng Phi vẫn chưa làm rõ ràng những điểm này, nên hắn sẽ không tùy tiện để Bạch
Tình Đình và Điền Tư gặp mặt, ai mà biết những người đó có thỏa thuận
với Điền Tư điều gì không.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì nói:
- Tình Đình, tối nay em không được ra ngoài!
Khẩu khí của Diệp Lăng Phi rất cứng rắn, không có hề có ý đùa giỡn với
Bạch Tình Đình. Sở dĩ Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi
chỉ là muốn nói với Diệp Lăng Phi một tiếng. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến Bạch Tình Đình có chút lo lắng, huống gì nghe thấy Diệp
Lăng Phi nói như vậy thì Bạch Tình Đình cũng biết trong tình huống này
không thể đi đâu được. Sau khi nhận được điện thoại của Điền Tư Bạch
Tình Đình định đi đến Cục cảnh sát. Theo Bạch Tình Đình thấy thì Diệp
Lăng Phi nhất định sẽ đồng ý để cô đi nhưng Bạch Tình Đình lại không ngờ khi cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại không cho cô đến Cục cảnh sát, thậm chí hắn còn không cho cô đi ra khỏi nhà.
Bạch Tình Đình cảm thấy rất không hiểu với ý kiến của Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Ông xã, vì sao em lại không thể ra ngoài?
- Lẽ nào chuyện này còn phải hỏi nữa à?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói câu này thì tay phải hắn cầm
điện thoại, đi đến trước ghế băng dài. Diệp Lăng Phi phủi bụi trên ghế.
Trên mặt ghế không có nhiều bụi, tay Diệp Lăng Phi vốn không dính tí bụi nào. Sau khi Diệp Lăng Phi ngồi xuống hắn bắt chéo đùi phải lên đùi
trái, mắt thấy trên đôi giày da của mình có dính gì đó. Diệp Lăng Phi
lấy tay trái nhẹ nhàng phủi đi và nói:
- Bởi vì bên ngoài đang rất loạn, bà xã, khi nãy có lính đánh thuê của
Khoa Nhung Hỏa Diễm đột kích anh, chính là ở bệnh viện, nếu anh không
chuẩn bị thì, ài…
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói hết, đây là Diệp Lăng Phi có ý như vậy, chính là muốn Bạch Tình Đình hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lúc này không phải là lúc hắn và Bạch Tình Đình bất đồng, tất cả hành động
của Bạch Tình Đình đều nghe theo lời hắn. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng
Phi nói như vậy cô không dám nói gì thêm nữa với Diệp Lăng Phi, chỉ đành trả lời:
- Ông xã, em nghe anh, không đi Cục cảnh sát nữa, nhưng ông xã, anh có thể đi cục cảnh sát. Em nghĩ…!
Trong lòng Diệp Lăng Phi không nghĩ đến đây, theo hắn thấy cô bé Điền Tư đó vốn có vấn đề. Diệp Lăng Phi lúc này suy nghĩ hết các tình tiết có
liên quan với nhau, trong đó bao gồm cả tiểu cô nương Điền Tư không quen biết này, ai mà biết cô bé này sẽ đem lại cho mình những phiền phức gì, hay là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Sở dĩ Diệp Lăng Phi không để Bạch Tình Đình đi gặp Điền Tư chính là lo
người của Khoa Nhung Hỏa Diễm sớm đã tính toán cả rồi, dùng Điền Tư để
dụ Bạch Tình Đình ra mà uy hiếp Diệp Lăng Phi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi sớm đã có chủ ý rồi, Điền Tư bị cảnh sát cứu từ chỗ Khoa Nhung Hỏa Diễm ra, trước mắt không thể rời khỏi Cục cảnh sát
được. Vẫn có một vài vấn đề liên quan đến Khoa Nhung Hỏa Diễm cần phải
hỏi Điền Tư. Diệp Lăng Phi trả lời:
- Bà xã, như vậy đi, em cứ ngủ trước đi còn chuyện cô bé kia anh thấy
tạm thời đừng hỏi nữa, em nên biết cô bé đó vừa được cứu ra, còn cần
phải được cảnh sát hỏi cung, có vài chuyện cô ấy cần trao đổi rõ ràng
với phía cảnh sát, bây giờ chúng ta đi gặp cô ấy cũng không hợp lý lắm,
Tình Đình, em tin anh, cô đấy đã ra ngoài rồi thì không có chuyện gì
đâu. À, Tình Đình, anh ở đây còn có chuyện, anh chẳng phải nói với em
rồi sao, ở đây đang xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải mau chóng giải
quyết, đợi khi anh giải quyết xong thì sẽ từ từ nói chuyện với em, được
không?
Diệp Lăng Phi không giải thích rõ với Bạch Tình Đình, chỉ là không muốn
để Bạch Tình Đình phải lo lắng, nghỉ ngơi sớm. Bạch Tình Đình khi nghe
Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không hỏi thêm gì nữa, coi như là cô đã
đồng ý. Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy thì hắn lại thở dài, trong lòng
thầm nghĩ những chuyện xảy ra gần đây đã đủ loạn lắm rồi.
- Diệp ca!
Điện thoại của Diệp Lăng Phi vừa bỏ vào trong túi quần thì sau lưng vọng lại tiếng của Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi quay lưng lại thì nhìn thấy
Tiểu Triệu đang từ trên lầu đi xuống, đang cất bước đi về phía mình.
Trong tay Tiểu Triệu đang cầm một túi văn kiện, trong túi một phần xem
ra là các văn kiện báo cáo. Tiểu Triệu cầm túi văn kiện đó đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn đưa túi văn kiện đó cho Diệp Lăng Phi.
- Đây là thứ mà cục trưởng Triệu của chúng tôi bảo tôi đưa cho anh!
Tiểu Triệu nói. Diệp Lăng Phi mở miệng túi văn kiện lấy ra một văn kiện, sau khi lật qua lật lại xem thì hắn lại bỏ văn kiện vào trong túi và
nói:
- Tiểu Triệu, cậu nói với Cục trưởng của các cậu là tôi đã lấy văn kiện này đi trước rồi!
- Diệp ca. Tôi không rõ anh lấy thứ này có tác dụng gì!
Tiểu Triệu nói,
- Đã đều chứng minh hai thi thể đó đều là bị người ta giết chết rồi, ở đây có cái gì mà xem nữa chứ?
- Xem trình độ của bọn chúng!
Diệp Lăng Phi trong tay vẫn cầm văn kiện, nhìn Tiểu Triệu đang đứng
trước mặt mình. Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc đông y nồng nặc
khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút không thích ứng được, Diệp Lăng Phi khịt khịt mũi và lập tức nói:
- Tiểu Triệu, cậu đi làm việc đi, à, tiện thể điều tra thân phận ba
người bị hạ bên ngoài. Tôi hy vọng trưa mai tôi có thể biết được thân
phận của bọn họ!
- Diệp ca, vụ án này không phải do tôi quản!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói thẳng:
- Chuyện lần này quá lớn, đội chúng tôi không đủ khả năng để quản được
nữa rồi. Diệp ca, bây giờ tôi tối đa chỉ là một chân chạy, có chuyện gì
thì tôi sẽ thông báo mà thôi. Chuyện cụ thể thì anh tìm Cục trưởng của
chúng tôi, Diệp ca, anh không biết sao? Vụ án này Cục trưởng là người
chịu trách nhiệm chính. Cục trưởng của các chi cục khác là người tham
dự, nhân vật nhỏ giống như tôi thôi, chỉ có thể làm chân chạy, chẳng có
liên quan gì đến tôi!
Diệp Lăng Phi nghe thấy trong lời nói của Tiểu Triệu ẩn chứa một ý phàn
nàn kín đáo. Thời buổi bâygiờ, cứ cho là Tiểu Triệu không nói thì trong
lòng ai cũng rõ cái gọi là chịu trách nhiệm gì đó chẳng qua chỉ là danh
tiếng mà thôi, chuyện chính vẫn là những người phía dưới này Tiểu Triệu
mới là người giải quyết chính, những người lãnh đạo cấp trên cũng chỉ là tùy tiện mà nói, kiến nghị chính có tác dụng lại không có, chính là một đống những lời nói suông, chỉ mạnh miệng mà thôi.
Diệp Lăng Phi trong lòng cũng biết rõ, đây cũng là nguyên nhân vì sao
hắn lại không đồng ý mở cuộc họp với những người làm quan chức đó, không có tác dụng gì ngược lại còn lãng phí rất nhiều thời gian, những lời
khi nãy Tiểu Triệu vừa nói cũng đã để lộ ra suy nghĩ trong lòng của Tiểu Triệu. Đương nhiên bây giờ Tiểu Triệu vẫn chỉ là một phó đại đội trưởng mà thôi, vẫn chưa đến phiên hắn đảm nhiệm, cứ cho như là vậy thì lại có thể như thế nào, không đến được tư cách đó. Trong lòng Diệp Lăng Phi
hoài nghi, ngộ nhỡ Tiểu Triệu cũng đạt đến vị trí đó thì sẽ không có
những người làm quan như vậy chỉ biết nói nhiều mà không làm chuyện gì
chính đáng có ích cả!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Triệu và nói:
- Tiểu Triệu, như vậy lại tốt, tôi nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản đâu. Nếu xảy ra chuyện không phải là cậu có thể ứng phó được. Bây
giờ cậu vừa có bạn gái không bao lâu đừng để xảy ra chuyện nữa. Sau này
khi cậu lập công thì từ từ đưa bạn gái đi chơi. À, đúng rồi, quan hệ
giữa cậu và bạn gái của cậu hiện tại sao rồi?
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến bạn gái thì hắn cười và nói:
- Rất hạnh phúc!
Tiểu Triệu nói, gương mặt hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc, nụ cười này không phải giả vờ được. Diệp Lăng Phi vừa nhìn nụ cười hiện trên gương mặt
của Tiểu Triệu thì hắn biết trong lòng Tiểu Triệu đang rất yêu cô bạn
gái của anh ta. Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu như vậy hắn không nói gì
cả, vỗ vỗ vai Tiểu Triệu và nói:
- Có thời gian thì phải ở bên cạnh bạn gái nhiều hơn, ví dụ đi xem phim
hay đi shopping cũng có thể đi Bắc Kinh, đi Thượng Hải du lịch. Tiểu
Triệu, đừng có cả ngày chỉ có công việc, càng không được nghĩ đến việc
thăng chức. Những chuyện này đều là hư không, sau này cậu sẽ hiểu, cậu
cứ cố gắng dành thời gian ở bên bạn gái đi!
Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi rồi gật gật đầu. Hắn hiểu ý nghĩa trong
những lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chính là muốn nói với
Tiểu Triệu đừng giống như bây giờ, hắn muốn Tiểu Triệu biết có thời gian thì nên hưởng thụ cuộc sống.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiểu Triệu xoay người đi thì hắn quay sang một bên, cầm văn kiện trong tay và đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Anna đã tỉnh lại, Dã Thú đang đứng trước mặt Anna và
hỏi Anna. Dã Lang ôm Serena trong lòng, hắn an ủi Serena, cố gắng để
Serena không cảm thấy những câu hỏi của Dã Thú hỏi Anna khiến cô không
vui.
Diệp Lăng Phi lúc này đi vào trong phòng, trong tay Diệp Lăng Phi cầm
túi văn kiện vứt lên trên mặt bàn ở bên cạnh rồi hắn đi đến trước mặt
Anna. Hắn nhìn Anna một cái và hỏi nhạt:
- Người của bọn cô đã chết ba người rồi! Những người còn lại tuy chưa bị đột kích nhưng bọn chúng chạy cũng không xa, cô cũng không xem ở đây là địa bàn của ai à, tôi nói cho cô biết muốn giết tôi ở Vọng Hải bọn cô
cần phải tốn hao công sức trí óc để nghĩ ra biện pháp cao minh hơn đấy!
- Satan, tôi không hiểu ý của anh!
Anna nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi đã cứu Serena đến đây, tôi và người của Khoa Nhung Hỏa Diễm không
có bất kỳ quan hệ gì cả. Tôi không ngờ tôi lại mạo hiểm sinh mệnh của
mình để cứu Serena đến đây, lại khiến anh hiểu nhầm tôi là người của
Khoa Nhung Hỏa Diễm. Satan, lẽ nào anh làm như vậy không cảm thấy là lấy oán trả ơn sao?
- Lấy oán trả ơn?
Diệp Lăng Phi nghe Anna đánh giá hắn như vậy thì hắn cười to lên. Diệp
Lăng Phi cười rất to, tiếng cười của hắn khiến cho Anna có chút khó
chịu, Anna nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, rốt cuộc anh có ý gì vậy, vì sao lại cười như vậy?
- Tôi cảm thấy rất thú vị!
Diệp Lăng Phi nói ,
- Cô đã nói với tôi là cái gì lấy oán trả ơn, Anna, cô không nghĩ những
chuyện này tôi đã sớm biết cả rồi à, đây là cái tròng mà bọn cô đã bày
ra, mục đích mà muốn để tôi tự nhảy vào tròng mà!
Anna lắc đầu nói:
- Satan, khi nãy tôi nói rất rõ rồi, chuyện này với tôi chẳng có quan hệ gì cả. Tôi chỉ là không đành lòng thấy Serena chết dưới tay của Quan
chỉ huy cho nên tôi mới mạo hiểm cứu cô ấy ra, còn những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả, anh cũng đừng hỏi tôi. Satan, anh có thể
tin tôi!
- Để tôi tin cô à, e rằng còn khó hơn lên trời đấy!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải nắm lấy cằm của Anna, hắn khiến cho Anna phải ngước mặt lên, Diệp Lăng Phi cười và nói một cách lạnh nhạt:
- Anna, cô có biết tôi làm gì không, tôi quên tôi đã giới thiệu với cô
kỳ tích huy hoàng của tôi. Tôi vốn không phải là một tên buôn bán súng
đạn bình thường đâu. Tôi còn phụ trách các kế hoạch tập kích, và phụ
trách cả chỉ lệnh hủy diệt loại tổ chức lính đánh thuê không nghe lời
như bọn cô nữa, tóm lại tôi chính là người chuyên môn giao tiếp với
những người như cô. Giao tiếp với cô lâu rồi nên hiểu được phong cách
làm việc của những người như cô. Như cô vậy, đôi mắt cô đã nói cho tôi
biết trong lòng cô đang ẩn chứa một bí mật rất lớn, Anna có muốn tôi
đoán hay không?
Anna xoay mặt sang một bên, mắt cô ta không nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Tôi……… tôi không có bí mật gì cả!
Anna nói câu này ra thì ngay đến cả mình cũng không tin, càng không nên
nhắc đến chuyện làm cho Diệp Lăng Phi tin. Lúc này Diệp Lăng Phi cười
nhạt nói:
- Anna, cô đừng cho rằng cô như vậy có thể che giấu được. Cô là một lính đánh thuê, cô không thể không có bí mật trong lòng được! Nếu cô không
có bí mật thì sẽ không trở thành một tên lính đánh thuê vì tiền mà hai
tay nhuốm đầy máu. Trong lòng cô ẩn chứa rất nhiều bí mật, chỉ là cô
không muốn nói ra, nhưng cũng không sao. Anna tôi đảm bảo trưa mai những bí mật của cô có thể phơi bày toàn bộ ra trước mắt tôi thôi!
Diệp Lăng Phi nói rồi xoay người đi, hắn nói với Dã Thú:
- Dã Thú, gọi điện thoại cho Tiêm Đao để cậu ấy lập tức điều tra thân
phận của Anna, nếu cô ta còn có người nhà thì lập tức phái người đi
giết. Cô ta dám động thủ với tôi thì tôi cũng không khách khí với cô ta, phàm là người có bất kỳ mối quan hệ nào với Anna thì đều giết cả, những người đó muốn trách thì trách mạng của họ không tốt, lại quen biết với
Anna!
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Anna ngây ngẩn cả người, Anna nhìn Diệp Lăng Phi mà không dám tin. Anna còn cho rằng Diệp Lăng Phi chỉ là
đang nói đùa. Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi, Anna có thể xác định
Diệp Lăng Phi không phải là đang nói đùa tí nào. Nói cách khác Diệp Lăng Phi nói được là làm được. Sắc mặt của Anna trắng bệch, cô ta há mồm
mắng:
- Satan, anh dám động đến em trai tôi, tôi có là quỷ cũng không tha cho anh đâu!
Từ trước đến giờ Serena chưa từng nghe thấy Anna nói cô ta còn có một
đứa em trai, càng không ngờ Anna lại phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy. Anna trợn to mắt dường như trong mắt cô ta muốn chảy máu ra. Serena kéo Dã Lang một cái rồi khẽ nói:
- Dã Lang, anh có thể nói…
Serena vừa nói câu này ra chưa xong thì nghe thấy Dã Lang nói:
- Serena, ở đây không có chuyện của em, em đừng nhúng tay vào. Satan có
cách làm việc riêng của anh ấy, không ai có thể ngăn cản Satan làm
chuyện mà anh ấy muốn làm đâu!
Serena nghe Dã Lang nói như vậy thì cô ta vốn định nói tiếp nhưng lại im lặng chỉ nhìn Diệp Lăng Phi đang giơ tay lên sờ vào gương mặt của Anna
rồi lập tức hắn cười to lên và nói một cách lạnh lùng:
- Anna, khi cô sống tôi đã không sợ thì sau khi cô chết tôi lại càng
không sợ. Khi cô sống cô đã không giết được tôi lẽ nào khi cô chết có
thể làm hại được tôi sao. Thật là nực cười, cô xem phim ma nhiều quá rồi đó, cô đã muốn giết tôi thì nên chuẩn bị về mặt tâm lý đi, phải nghĩ
đến hậu quả khi rơi vào tay tôi. Anna, nếu muốn trách thì chỉ trách bản
thân cô, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô lại không chịu nắm lấy!
Trong ánh mắt Anna bỗng nhiên lóe lên một tia sáng ảm đạm, khi nãy Diệp
Lăng Phi nhìn thấy trong ánh mắt Anna tràn ngập sự căm hận, xem ra giống như muốn nuốt lấy Diệp Lăng Phi vậy nhưng khi Anna nghe thấy Diệp Lăng
Phi nói như vậy thì trong ánh mắt cô ta đột nhiên hiện lên một tia sáng
lờ mờ, giống như là Anna đã chấp nhận số mệnh. Cô ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do cô ta tự tạo nên, Anna nhìn Diệp Lăng Phi, khẩu khí
mềm dịu lại, giống như đang thỉnh cầu Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Satan, tôi cầu xin anh một chuyện, anh tha cho em trai tôi, nó vô tội, từ trước đến giờ không biết tôi là lính đánh thuê, càng không biết tôi
làm những chuyện gì bên ngoài, nó là một đứa trẻ vô tội chuyện gì cũng
không biết cả!
Diệp Lăng Phi đứng dậy nhìn Anna và nói:
- Tôi biết cô có người nhà!
Diệp Lăng Phi nói câu nói này ra khiến Anna sửng sốt, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Satan, anh điều tra tôi à?
- Tôi không điều tra cô!
Tay phải Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên chỗ cổ Anna, rồi dừng lại ở sợi
dây chuyền mà Anna đang đeo, phía dưới dây chuyền có hình trái tim,
trong đó có hình Anna chụp với một người trẻ tuổi. Diệp Lăng Phi giơ lên trước mặt Anna và nói:
- Anna, tôi nhớ rồi. Lần sau đừng mang theo ảnh người nhà cô bên mình,
như vậy rất dễ để lộ ra người nhà của cô. Đây là sai lầm của cô, tôi
nhìn thấy cái này thì biết cô còn có một người em trai, thật đáng tiếc
tôi không phải là một người đàn ông thích làm chuyện từ bi hỉ xả, bởi vì tôi nhân từ với người khác những người khác lại không nhân từ với tôi.
Tôi cho cô hai sự chọn lựa, cô muốn em trai cô sống hay là để em trai cô cùng cô rời khỏi thế giới này với cô?